Dịch: Dii
Beta: Băng Hàn
Chiều tối tan làm về.
Yến Hoà Dư đã sớm đuổi khéo Hà Lâm đi, thời gian hai người quý báu như vậy anh không hi vọng sẽ có một cái bóng đèn ngáng đường như vậy.
Hai người ra khỏi công ty, anh nói với Từ Ý: “Chúng ta đi xe của em về đi.”
Từ Ý cũng không từ chối, dẫn anh đến chỗ cô dừng xe.
Chỉ là giây tiếp theo, Yến Hoà Dư lại chìa tay ra: “Để anh lái cho.”
“Để anh lái sao?” Từ Ý vô cùng kinh ngạc, dường như hai chữ “hoài nghi” đã viết thẳng lên trên mặt của cô.
Sắc mặt của Yến Hoà Dư bỗng chốc trầm xuống, nghiến chặt răng nói: “Em không tin vào kỹ thuật lái xe của anh sao?”
Khi đó anh gặp tai nạn vốn là do quá phân tâm, không hề liên quan gì đến kĩ thuật lái xe của anh. Nhưng bị Từ Ý nghi ngờ như vậy, đột nhiên lại có cảm giác như lòng tự tôn đã bị chà đạp, rõ ràng anh thật sự lái rất giỏi mà!
Từ Ý rất hiếm khi được nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh như thế này, không nhịn được mà mỉm cười nói, “Em biết rồi mà, anh lái đi.”
Yến Hoà Dư giúp Từ Ý mở cửa ghế lái phụ, đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi ở ghế lái phụ trên chính chiếc xe của mình, cũng có chút mới lạ.
“Yên tâm đi, bảo đảm về nhà an toàn.” Trước khi lái, Yến Hoà Dư còn nói thêm câu này.
Từ Ý mỉm cười: “Em cũng không phải là không tin anh, nhưng thật sự vụ tai nạn lần trước quá nghiêm trọng rồi.”
Cô nói xong liền căng thẳng mím môi, “Lúc đó sau khi nghe được điện thoại của Hà Lâm, em thật sự bị doạ sợ đến mức tim như ngừng đập.”
“Vậy là, lúc đó em thật sự đã thích anh rồi sao?” Hai mắt của Yến Hoà Dư sáng lên, bởi vì phát hiện ra một chuyện đã khiến bản thân vô cùng vui vẻ.
Từ Ý cũng không ngờ anh lại nghĩ đến chuyện này, cô như há hốc miệng, thậm chí cũng không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Yến Hoà Dư nhìn về phía trước, chỉ là giọng điệu có chút thất vọng: “Vậy lúc đó em đề nghị ly hôn với anh, có lẽ là rất thất vọng về anh nhỉ.”
Từ Ý mím chặt môi, nhưng cũng không phủ nhận: “Phải.”
“Thật ra rất lâu trước đó, Hà Lâm đã điều tra được em đi gặp luật sư rồi, anh cũng biết chuyện em đi gặp luật sư để nhận tư vấn về chuyện ly hôn.” Yến Hoà Dư bất lực mỉm cười nói.
Từ Ý nghi ngờ nhìn anh: “Nhưng anh có nói gì với em đâu.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Lúc đó anh sợ nếu nói ra thì kết quả chính là em sẽ lập tức đề nghị ly hôn với anh, nên anh mới giả vờ như không biết gì.” Yến Hoà Dư nhẹ nhàng mím môi, sau đó lại mỉm cười nói: “Nhưng mà cũng may là sau cùng mọi thứ vẫn tốt đẹp, nếu mà như vậy, thì vụ tai nạn này của anh xem như là cũng rất đáng giá nhỉ.”
Từ Ý lập tức trừng mắt nhìn anh: “Không được nói vậy!”
Thấy cô bị dọa sợ như gần chết, nhưng tâm trạng của anh lại vô cùng bình thản.
Yến Hoà Dư nhẹ nhàng mỉm cười đáp: “Được rồi, vậy anh không nói nữa.”
***
Cơm tối vốn là do chị Châu chuẩn bị, nghĩ đến ngày mai là thứ bảy, Yến Hoà Dư và Từ Ý quyết định tự mình nấu cơm.
Chị Châu vốn đã hiểu rõ, đây là thú vui nhỏ của đôi vợ chồng trẻ này, nên cũng vui vẻ mà nhường lại nhà bếp cho hai người.
Từ Ý vì đã được chỉ dạy bởi chị Châu, nên cũng đã học được vài món, trái lại thì Yến Hoà Dư đến một món cũng không nấu được, nhìn vào bảng công thức mà đứng im bất động.
“Anh hình như không được lắm nhỉ, đến một món cũng không nấu được sao?” Từ Ý không nhịn được mà trêu chọc anh.
Sắc mặt của Yến Hoà Dư trầm xuống, phút chốc bị khiêu khích như vậy, dường như đã nghiến chặt răng mà thốt ra từng chữ: “Anh nhất định sẽ cho em ăn một bữa thật ngon tối nay.”
Từ Ý vừa định chuẩn bị giúp một tay, kết quả liền bị Yến Hoà Dư kéo đến bên ghế ngồi xuống.
Cô có chút bất ngờ: “Không cần em giúp sao?”
Sắc mặt của Yến Hoà Dư lúc này vô cùng nghiêm túc, “Cần gì khiến em phải động tay chứ, cứ ngồi ở đó là được, để anh.”
“……” Đột nhiên có chút lo lắng tối nay sẽ không được ăn cơm.
Từ Ý nghe thấy vậy, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xem.
Yến Hoà Dư hoàn toàn là tay non, tô cháo táo đỏ lần trước thật sự rất khó ăn, Từ Ý dường như sẽ không hề bất ngờ nếu thấy tay chân anh luống cuống trong bếp.
Đúng như cô nghĩ, Yến Hoà Dư thật sự hoảng loạn đến mức ai cũng nhìn ra, hoàn toàn không còn dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày nữa.
Từ Ý nhất thời liền thấy điện thoại ra quay lại khoảnh khắc này.
Thậm chí còn có lúc tự thoại, “Tuyển thủ đang thi đấu hiện tại là Yến Hoà Dư, tuyển thủ Yến Hoà Dư cực kỳ có thiên phú trong việc quản lí và chỉ đạo, điều đó khiến tôi vô cùng chờ đợi được nhìn thấy màn thể hiện của anh trong việc nấu nướng.”
Yến Hoà Dư bất lực liếc nhìn về phía camera, “Ý Ý à, anh có thể xin viện trợ từ đối tác không?”
Từ Ý nhìn anh bằng ánh mắt bất lực, đuôi mắt cũng khẽ nâng lên vì cười, căn bản là không thể nào nhịn được, “Anh muốn xin viện trợ thế nào đây?”
“Anh nghĩ các thao tác của anh khá ổn, nhưng em có thể để mắt lúc anh bỏ muối vào không, đến khi nào phải dừng lại, thì em hắng giọng một tiếng là được.”
Từ Ý tuy cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, nhưng cũng tự nghĩ mình cũng gọi là thành thục hơn Yến Hoà Dư, liền cất điện thoại vào, đến gần Yến Hoà Dư nói: “Được, em nhìn giúp anh.”
Món trứng xào cà chua đơn giản nhất cuối cùng cũng hoàn thành, Yến Hoà Dư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, liền ăn thử một chút.
Từ Ý đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Thế nào? Có ăn được không?”
Yến Hoà Dư biết cô vốn nghi ngờ năng lực nấu ăn của anh, liền dùng đũa gắp một miếng trứng xào cà chua đưa đến miệng cô, “Anh thử rồi, không có độc đâu.”
Từ Ý mở miệng ngậm lấy miếng trứng xào cà chua trên đũa, hai mắt liền sáng lên, “Không chua chút nào luôn.”
“Anh làm theo công thức, cho đường vào sẽ giảm đi vị chua của cà.” Yến Hoà Dư mỉm cười đáp lại.
Từ Ý không ngờ lại có chút mong chờ với Yến Hoà Dư, “Vậy anh nấu tiếp đi, hôm nay anh với em có ăn được cơm không là phải xem anh đấy.”
Cuối cùng, Yến Hoà Dư vẫn không phụ lòng mong đợi của Từ Ý, tuy tay chân vẫn rất luống cuống, nhưng sau cùng đã có thể nấu xong được vài món ăn.
Từ Ý ngồi xuống bàn ăn, vẻ ngoài của mấy món ăn này cũng không bắt mắt lắm, nhưng cô cũng không tính toán, vì dù gì cô cũng đã rất đói rồi.
Ngoại trừ món trứng xào cà chua, Yến Hoà Dư còn làm thêm món cá kho và thịt xào chua ngọt.
“Anh đã thử hết rồi, mùi vị cũng không tệ, em ăn thử xem.” Yến Hoà Dư vô cùng chờ đợi nhìn Từ Ý, tuy lần này anh không mấy tự tin, nhưng đã rất nghiêm túc tuân thủ theo công thức rồi, chí ít sẽ không thể thất bại được.
Từ Ý lần lượt thử từng món, mùi vị thì cũng bình thường, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi trên gương mặt của Yến Hoà Dư, cô liền mỉm cười nói: “Mùi vị thật sự rất ngon.”
Yến Hoà Dư được khen như vậy, khoé môi của Yến Hoà Dư bỗng nhếch lên, “Người ta nói tay nghề nấu ăn có thể tiến bộ thông qua việc luyện tập, vậy sau này anh đi làm về nhà sẽ tìm chị Châu để học hỏi nhiều hơn, sau này nấu cơm cho em ăn.”
“Như vậy có phải sẽ mệt lắm không, hơn nữa nếu như anh nấu cơm cho em ăn, thì chị Châu không phải sẽ thất nghiệp rồi sao.” Từ Ý nhịn không được mà mỉm cười hỏi.
Yến Hoà Dư có chút kinh ngạc, liền đáp lại, “Nếu như em có thể vì anh mà cảm thấy vui vẻ, thì anh đều cảm thấy xứng đáng.”
Trái tim của Từ Ý bóng đập mạnh lên, gương mặt cũng theo đó mà nóng bừng, cô sợ anh sẽ nhìn ra, mau chóng cúi đầu xuống ăn cơm.
***
Sau khi ăn tối xong, hai người nắm tay nhau tản bộ xung quanh rất lâu, coi như thức ăn cũng đã được tiêu hóa hết.
Sau khi về phòng, Yến Hoà Dư liền vào phòng tắm tắm rửa.
Bởi vì hiện tại hai người đang ngủ ở phòng của Từ Ý, Yến Hoà Dư gần như đã mang hết đồ cá nhân của mình đem qua đây rồi, bàn chải đánh răng, dao cạo các thứ cũng từ phòng tắm riêng của Từ Ý biến thành phòng của hai người rồi.
Từ Ý vốn dĩ cảm thấy cả hai dù gì cũng đã ở cùng nhau rồi, có thể không cùng nhau tắm rửa nhưng dù gì cũng chỉ cách một cái hành lang, căn bản không cần thiết phải mang hết đồ sang đây.
Nhưng nhìn thấy sự kiên trì của Yến Hoà Dư, cô không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, nên chỉ đành để anh tự đi thôi.
“Ý Ý.”
Từ Ý đang dựa người vào sofa lướt điện thoại, trong phòng tắm liền chuyển đến giọng nói của Yến Hoà Dư.
Cô rời mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía phòng tắm, “Sao vậy?”
“Anh quên đem quần áo vào rồi, em đem đến giúp anh nhé.”
Ánh mắt của Từ Ý liền chuyển hướng nhìn về bộ quần áo ngủ đang nằm ở sofa, cô bất lực, đứng dậy mang bộ đồ ngủ đến trước phòng tắm gõ cửa, “Anh mở ra một khe nhỏ thôi…”
Nhưng cô chưa kịp nói xong, cánh cửa phòng tắm đã được kéo ra.
Ánh mắt của Từ Ý bất giác nhìn một lượt từ trên xuống dưới thân hình của Yến Hoà Dư, tuy phía dưới chỉ quấn một lớp khăn tắm, nhưng cũng đủ để lộ rõ 8 múi cơ bụng của anh, lại còn cộng thêm phần đường nhân ngư* dài vô cùng nam tính.
(*) đường nhân ngư là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong “Hội hoạ luận”, Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra định nghĩa “nhân ngư tuyến” làm chỉ tiêu cho vẻ đẹp và gợi cảm.
Yến Hoà Dư nhìn xuống mỉm cười, đứng im không nói gì, để mặc cho Từ Ý tiếp tục nhìn.
Mà lúc này Từ Ý dường như cũng không cảm giác được ánh mắt của mình chăm chú đến mức nào, dường như không hề rời đi.
Yến Hoà Dư nở nụ cười nửa miệng hỏi: “Em có muốn đến gần hơn để xem không?”
“Có được không?” Từ Ý vô thức đáp lại. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Đến khi cô kịp phải ứng lại mới phát hiện ra câu nói của mình “biến thái” đến mức nào, vậy là ho nhẹ một tiếng xem như che đậy, “Em không phải là có ý đó…”
Yến Hoà Dư nhìn cô với ý nghĩ vô cùng sâu xa: “Vậy em có ý gì vậy?”
Mặt của Từ Ý đỏ bừng, nâng tay lên dúi quấn áo vào người anh, “Anh mau đi tắm đi!”
“Em có muốn sờ một chút không?” Yến Hoà Dư tranh thủ hỏi thêm một câu.
“Cạch” một tiếng, trong đầu của Từ Ý dường như có gì đó sáng lên, nếu cô vẫn không nghe hiểu câu nói này, vậy chẳng phải cô là kẻ ngốc sao.
Khi người mình thích đưa ra lời mời gọi, thậm chỉ thể hiện ra một ưu thế vô cùng tốt trước mặt mình, tin rằng bất cứ ai cũng không thể từ chối được.
Từ Ý cũng vậy.
***
Thường chỉ cần một cái nhìn, thậm chí một lời nói, cũng có thể khuấy động ngọn lửa từ trên trời rơi xuống.
Tiếng nước trong phòng tắm cũng không thể át đi tiếng thở dốc quyến rũ, giống như bản giao hưởng đẹp đẽ nhất mà hai người cùng chơi với nhau.
Hai tay của Từ Ý ôm lấy cổ của Yến Hoà Dư, vừa rồi cô không chỉ sờ vào cơ bụng của anh mà thậm chí còn sờ khắp người anh.
Việc biến sự bình tĩnh trong mắt người đàn ông này thành sức nóng thiêu đốt hỗn loạn nhất, gần như là một việc vô cùng dễ dàng đối với Từ Ý.
“Ý Ý à, em có thích không?” Yến Hoà Dư cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai Từ Ý, sức nóng như được lan toả cùng lúc với hơi nước, cơ thể của cả hai đều mang một sức nóng hừng hực.
Từ Ý chỉ cảm thấy bản thân lúc này dường như giống một lá bèo không rễ vậy, lúc thì bị ném bổng lên rồi lại nặng nề rơi xuống, nhưng vẫn không thể ngã xuống vì đã có Yến Hoà Dư là điểm tựa của cô.
“A Dư à, anh nhẹ một chút.” Lời cầu xin của cô như vang lên từ sự vỡ vụn.
Yến Hoà Dư nhìn thấy đôi má ửng hồng của cô, dường như vô thức mà hôn xuống.
Trán, khóe mắt, chóp mũi, má và cuối cùng là môi.
Ngay cả lúc này, nụ hôn của Yến Hoà Dư vẫn vô cùng dịu dàng, giống như một tín đồ trung thành, và Từ Ý là ánh sáng duy nhất anh theo đuổi trong cuộc đời này.
Mỗi lần Yến Hoà Dư hôn cô, đều vô tình thì thầm: “Ý Ý, anh yêu em.”
Khoé môi của Từ Ý cong lên, ngẩng đầu đáp lại, “Yến Hoà Dư, em yêu anh.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Xe không có bánh tới rồi đây, Yến tổng xem như thoả mãn rồi nhé, hihi.