Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An

Chương 30




Dịch: Dii 

Beta: Băng Hàn

Sắc mặt của Từ Ý phút chốc nóng lên, tim cô bỗng chốc đập mạnh, nhẹ nhàng lùi về sau một chút.

“Em vừa nãy còn hôn anh, mà giờ lại sợ rồi à?” Yến Hoà Dư nhìn thấy phản ứng của cô cũng nhịn không được mà bật cười.

Khoé mắt của Từ Ý giật lên, lập tức phản bác lại: “Đó là vì em lo cho anh nên mới…”

Yến Hoà Dư mím môi mỉm cười, kéo Từ Ý đang lùi về phía xa vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì đâu.”

Có thể được ở bên Từ Ý đã là một chuyện vui rất lớn rồi, anh sẽ không vì như vậy mà rút nhanh tiến độ, yêu cầu nhiều hơn ở khoảng thời gian này.

Trái tim của Từ Ý vẫn dao động liên tục, nhưng nghe Yến Hoà Dư nói như vậy, bất giác cũng thấy an tâm nhiều hơn.

Trong vòng tay của anh có mùi cỏ hương  đặt trưng, lại thêm hương nước hoa của hoa hoè, hai loại này hoà quyện vào nhau thật sự là dễ chịu đến mức không ngờ.

Từ Ý tựa vào lòng anh, mỉm cười nói: “Sau này chỉ được dùng nước hoa mà em tặng thôi.”

Đây là mùi hương do cô đặc chế riêng cho Yến Hoà Dư, độc nhất vô nhị, đó cũng là biểu tượng độc nhất của cô.

Yến Hoà Dư mỉm cười nói: “Được, anh nghe em hết.”

Từ Ý nhẹ cười, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Sáng ngày hôm sau.

Từ Ý ngủ đến khi tự mình thức, cô mở mắt vẫn chưa kịp nhìn thấy rõ đã phát hiện ra có gì đó không đúng, bởi vì tay của cô vẫn đang nằm trên eo của Yến Hoà Dư, thậm chí cánh tay của Yến Hoà Dư vẫn không rời khỏi cổ của cô.

“Mấy giờ rồi?” Cô mau chóng tỉnh dậy, sau đó chớp mắt hỏi.

Yến Hoà Dư nhìn ra sau lưng cô để nhìn lên đồng hồ ở đầu tủ, mỉm cười đáp: “9 giờ 30”

“9 giờ 30 á?” Từ Ý bỗng nhiên mở to mắt, kinh ngạc nói: “Nhưng mà hôm nay là thứ 4, anh không phải vẫn cần đi làm sao?”

Yến Hoà Dư nhìn thấy tay của Từ Ý vẫn đặt trên eo anh, bất giác mỉm cười: “Anh đã nói với Hà Lâm trước rồi, công ty cũng không có chuyện gì quá quan trọng cần phải xử lý, nên cũng không sao đâu.”

Từ Ý có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng mỉm cười nói: “Vậy chúng ta cùng nhau đi ăn sáng nhé!”

Yến Hoà Dư mỉm cười gật đầu: “Được.”

Trong lúc Từ Ý đang vệ sinh cá nhân, Yến Hoà Dư lại nhận được điện thoại của Kì Nhiên.

Anh ấy ở đầu dây bên kia bắt đầu bày ra giọng điệu châm chọc: “Không phải đó chứ, lúc cậu mất trí nhớ không đi làm thì thôi đi, bây giờ hồi phục rồi cũng không chịu đi làm cơ à?”

Yến Hoà Dư nhẹ nhàng cắn môi: “Ý Ý sáng nay ôm chầm lấy tôi, tôi không tiện dậy đi làm.”

Chỉ một câu nói dường như đã áp đảo lấy anh ấy, Kì Nhiên đã trầm mặc rất lâu, cuối cùng thốt ra một chữ: “Cút!”

***

Tuy là nói như vậy, nhưng sau khi ăn sáng xong Yến Hoà Dư vẫn đến công ty.

Chỉ là trước lúc đi lại nói với Từ Ý: “Trưa nay anh về ăn cơm với em nhé.”

“Như vậy phiền phức lắm, không cần đâu.” Từ Ý mím môi nói, “Đến giờ đó em đến công ty tìm anh, ăn cơm trưa ở quán nào đó gần công ty anh cũng được.”

Ánh mắt của Yến Hoà Dư bỗng chốc sáng lên, đến cả giọng điệu cũng có vẻ gấp gáp hơn rất nhiều: “Vậy anh đợi em.”

Từ Ý đứng ở trong sân đợi Yến Hoà Dư rời đi, cô vẫn đứng yên đó cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người nữa.

Lúc này, chị Châu đến bên cạnh Từ Ý, bật cười mà trêu chọc cô: “Ông chủ đã đi rất lâu rồi, bà chủ vẫn còn đứng trông sao.”  

Từ Ý nóng bừng cả mặt, có cảm giác như đã bị vạch trần những suy nghĩ trong lòng, nhưng lại không dám thừa nhận, “Tôi đứng ngắm cảnh thôi, chứ ai nói là đứng trông anh ấy chứ!”

Chị Châu dường như đã âm thầm hiểu hết mà mỉm cười, rồi lại cảm thán nói: “Bà chủ và ông chủ làm lành thật tốt, trước đây thân là người ngoài thấy hai người cứ liên tục giày vò nhau như vậy cũng cảm thấy rất đau đầu. Đặc biệt là ông chủ, chuyện gì cũng không cho tôi nói với phu nhân.”

Từ Ý biết, Yến Hoà Dư vốn rất thích dấu hết mọi chuyện ở trong lòng, nếu cô có thể phát hiện ra tâm tư của anh sớm hơn một chút, có lẽ giữa bọn họ cũng sẽ không có nhiều khúc mắc đến vậy.

Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại một hồi, dường như kết quả bây giờ cũng không phải là quá tệ.

“Cảm ơn chị Châu đã chăm sóc tôi một năm nay.” Từ Ý mỉm cười nói với chị Châu, rồi bảo chị ấy cùng cô vào nhà.      

Bởi vì trước đây đã chuẩn bị ly hôn với Yến Hoà Dư, cô thậm chí cũng đã chuẩn bị cho chị ấy một phần quà tạm biệt, chỉ là không ngờ sau này lại bị tai nạn xe của anh làm cho xáo trộn cả lên, nhất thời lại quên mất chuyện này.

Từ Ý chuẩn bị cho chị Châu một chiếc ghế massage, cô thậm chí còn trực tiếp yêu cầu nhãn hàng đưa đến nhà: “Chị bình thường làm việc rất vất vả, buổi tối lúc nghỉ ngơi dùng nó để xoa bóp toàn thân nhất định sẽ thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ một tiếng nữa nó sẽ được đưa đến phòng của chị, không được từ chối đâu đấy.”

Chị Châu biết rõ giá trị của món quà này, liền lập tức nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bà chủ, nhưng mà đây đều là công việc của tôi, có gì gọi là vất vả hay không vất vả đâu.”

Ánh mắt của Từ Ý sáng lên, cô đáp lại: “Vậy chị Châu giúp tôi một việc nhé!”

***

Yến Hoà Dư đến công ty rất trễ, tất cả mọi người ở phòng giám đốc đều dùng ánh mắt nhiều chuyện để dò xét anh.

Kì Nhiên tranh thủ lúc đang họp cũng không ngần ngại buông lời chế giễu anh: “Tôi còn nghĩ cậu sẽ không đến cơ đấy.”

“Tôi biết lúc 11 giờ sẽ có một hội nghị rất quan trọng, sẽ không thể không đến được.” Yến Hoà Dư sớm đã canh chuẩn thời gian, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ công việc quan trọng.

Kì Nhiên: “……”

Tên nhóc này được lắm, yêu đương vào rồi mà vẫn không bỏ bê công việc.

Yến Hoà Dư không có thời gian để nói quá nhiều những lời dư thừa với anh ấy, hội nghị kết thúc cũng đến giờ tan làm, anh còn phải hẹn Từ Ý ăn cơm nữa.

“Hôm này tạm thời đến đây thôi, tôi đi trước đây.” Anh quay người, không nán lại thêm chút thời gian nào.

Kì Nhiên nhịn không được liền bám theo hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Yến Hoà Dư cong môi mỉm cười: “Ý Ý hẹn tôi cùng ăn cơm trưa.”

Kì Nhiên: “……”

Tên nhóc này, lại lần nữa gây sát thương cho người độc thân rồi. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cũng chính vào lúc này, Từ Ý mang theo món ăn đã học chị Châu gần hai tiếng rưỡi để nấu đến đại sảnh của Yến thị.

Đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi này, trước đây cô toàn đi đường vòng thôi.

Muốn vào đại sảnh của Yến thị cần phải quẹt thẻ, Từ Ý tất nhiên không có thẻ, cô vốn dĩ muốn tạo cho Yến Hoà Dư một bất ngờ, liền đến quầy lễ tân hỏi: “Xin chào, tôi muốn hỏi tôi có thể trực tiếp đi đến văn phòng của tổng giám đốc không? Tôi là…”

Cô vốn đang muốn chứng minh thân phận của mình, kết quả lễ tân sớm đã nhận ra cô: “Tôi biết rồi, ngài đây là Từ Ý, là phu nhân của Yến tổng.”

“Sao cô lại biết?” Từ Ý có chút nghi ngờ.

Lễ tân liền cười đáp: “Rất lâu trước đây Yến tổng đã bảo Hà trợ lý đến căn dặn chúng tôi, nếu gặp được phu nhân, trực tiếp đưa phu nhân đến lối vào thông dụng của giám đốc và lãnh đạo.”        

“Rất lâu trước đây……” Từ Ý âm thầm lập lại câu nói này, dường như đã đoán ra được đây là chuyện xảy ra từ lúc nào.

Cô bất lực mỉm cười, không biết là nên khen ngợi Yến Hoà Dư suy nghĩ chu đáo, hay là nói cô vốn không thể thoát khỏi nơi này. Tuy cô chưa lần nào đến đây, cũng chưa từng biết Yến Hoà Dư sớm đã âm thầm chờ đợi cô không biết bao nhiêu lần.  

“Cảm ơn.” Từ Ý đáp lại bằng lời cảm ơn, sau đó đi theo sự hướng dẫn của lễ tân, mà ở bên đó cũng đã có nhân viên bảo vệ sẵn sàng tiếp đón.

***

Từ Ý cầm hộp cơm đi thang máy đến tầng làm việc của Yến Hoà Dư, cô vừa ra khỏi thang máy, còn chưa kịp đi tiếp thêm bước nào để điện thoại trong túi xách đã kêu lên.

“Ý Ý à, anh có cuộc họp kết thúc hơi trễ, bây giờ đã tan làm rồi, em đến chưa vậy?” Âm thanh trầm ấm của Yến Hoà Dư từ đầu dây bên kia truyền đến.

Từ Ý đã đi đến trước cửa văn phòng làm việc tổng giám đốc, mà vừa hay thư ký đứng trước cửa từ sớm đã phát hiện ra cô, đang dùng ánh mắt đầy nghi ngờ mà nhìn về phía cô.

“Làm sao đây, em vẫn đang ở nhà chưa xuất phát nữa.” Từ Ý ra hiệu cho thư ký đừng thông báo, rồi lại chậm rãi trả lời như vậy.

Yến Hoà Dư ở bên cũng thể hiện ra một sự thất vọng rất rõ ràng, “Không sao đâu, để anh đi đón em cũng được.”    

“Vậy được thôi, anh mau ra đây đón em đi.” Từ Ý mỉm cười ngắt điện thoại.

“Ngài là…” Dường như thư ký đã nhận ra cô ngày sau khi Từ Ý ngắt điện thoại.

Nhưng thư kí chưa kịp nói gì, Từ Ý đã “suỵt” một tiếng: “Tôi vẫn chưa nói cho anh ấy biết là tôi đã đến đây.”

Chính vào lúc này, âm thanh của những bước chân gấp gáp được truyền đến.

Từ Ý nhìn Yến Hoà Dư đang mặc một bộ vest màu xanh ngọc bích trên lối đi khẽ mỉm cười, nhưng cô còn chưa kịp ra oai, Yến Hoà Dư đã nhanh chóng bước đến ôm cô vào lòng.

“Anh còn tưởng em sẽ không đến.” Yến Hoà Dư ấm ức nói.

Hai bên tai của Từ Ý bỗng đỏ lên, cô mỉm cười đáp: “Đã hứa với anh rồi, sao lại không đến được chứ.”

Mà chính vào lúc này, cô thư ký cũng đã bị làm cho kinh ngạc, cô ấy thật sự không ngờ mình lại là một trong những người đầu tiên được thưởng thức cẩu lương do tổng giám đốc mang đến.