Dịch: Dii
Beta: Băng Hàn
Nếu như đổi lại là Yến Hoà Dư trước khi mất trí, Từ Ý tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra những lời nói như vậy.
Cô biết những lời như thế này thực sự rất vô lý, còn có chút trông giống như giang hồ.
Nhưng Yến Hoà Dư sau khi mất trí nhớ lại rất ngoan ngoãn và dịu dàng, còn rất nghe lời cô, cho nên cô mới dám đến hỏi như vậy.
Không giống những gì Từ Ý nghĩ, Yến Hoà Dư trực tiếp tránh ra chừa một lối đi, cử chỉ như mời gọi, “Vào đây đi.”
Từ Ý không ngờ lại dễ dàng thành công đến vậy, cả người như cứng đờ ra.
“Không vào đây sao?” Yến Hoà Dư chớp mắt mỉm cười hỏi.
Từ Ý mím môi, có chút nghi ngờ hỏi: “Anh đồng ý thật à?”
“Anh tất nhiên là đồng ý rồi, anh thích em, tất nhiên chỉ ước bản thân có thể tiến gần về phía em thêm một chút nữa.” Yến Hoà Dư nheo mắt, trong giọng nói như có ý cười, “Chỉ cần là yêu cầu của Ý Ý, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.”
Trên nét mặt của Từ Ý có chút phức tạp nhìn anh, bởi vì Yến Hoà Dư cho dù là biểu cảm cho đến lời nói đều vô cùng cởi mở, cởi mở đến mức khiến cô cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Hơn nữa anh biết rồi đấy nhé, có phải em tại vì nửa đêm ngủ không được nên mới đến tìm anh không?”
Từ Ý nghi ngờ mở to mắt: “Sao anh lại biết?”
“Mấy đêm nay đêm nào cũng nhìn thấy đèn trong phòng em bật sáng, thì anh đã đoán được rồi.” Yến Hoà Dư mím môi đáp, “Nhưng mà lúc em ngủ chung với anh, lại ngủ rất ngon, thậm chí tinh thần của sáng ngày hôm sau cũng rất tốt.”
Từ Ý không ngờ anh lại quan sát kỹ lưỡng đến vậy, cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau cùng cũng kìm nén lại mà nói ra một câu: “Cảm ơn anh.”
Yến Hoà Dư nheo mắt mỉm cười, đi đến cạnh giường lộ ra cử chỉ mới gọi: “Ý Ý à, hôm nay em muốn ngủ ở bên nào đây?”
Từ Ý cho là bản thân tốt xấu gì cũng đã từng có chút kinh nghiệm, nhất định sẽ có thể bình tĩnh được, nhưng lại vì câu nói này của Yến Hoà Dư mà suýt chút nữa mất kiểm soát.
Cô vòng qua cuối giường, đi thẳng đến phí bên cửa sổ, xoay lưng về phía Yến Hoà Dư nói: “Em ngủ đây, anh tắt đèn đi.”
Yến Hoà Dư không nói gì, mỉm cười rồi tự giác đi tắt đèn.
Từ Ý vốn rất căng thẳng, dù gì cũng là ngủ chung giường với Yến Hoà Dư, đến cả mùi hương quen thuộc trên người anh cũng đang phảng phất trước mũi cô.
Điều kì lạ là, sau khi cô nhắm mắt thả lỏng người thì đã rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
***
Buổi sáng hôm sau.
Từ Ý ngủ đến tự mình thức dậy, lúc cô mở mắt ra định giơ tay lên vặn lưng thì đột nhiên tay trái lại không cẩn thận chạm vào Yến Hoà Dư đang ngủ bên cạnh.
Cô giật mình, vội vàng thu tay lại, thấy Yến Hoà Dư vẫn đang nhắm mắt nhịp thở đều đặn liền cảm thấy rất yên tâm.
Từ Ý đợi một lúc lâu sau cũng không thấy Yến Hoà Dư tỉnh dậy, cái nhìn cũng trở nên vô đạo đức hơn, thậm chí còn ngắm nhìn anh từ đầu đến chân.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn Yến Hoà Dư ở khoảng cách gần như vậy, da của anh rất trắng, thậm chí đến lỗ chân lông cũng khó có thể nhìn rõ, còn một đôi lông mi dài dày và rậm, thật khiến người khác ghen tị. Hơn nữa, sống mũi cao, thậm chí màu sắc và độ dày của môi cũng rất vừa phải, như thể được chính thượng đế khéo léo trau chuốt vậy.
Từ Ý cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Yến Hoà Dư. Nhập tâm đến mức không rời mắt, đến khi Yến Hoà Dư mở mắt ra cũng không phát hiện ra.
“Ý Ý, có phải em thấy anh rất đẹp không?”
Đột nhiên có âm thanh vang lên, thậm chí còn mang theo ý cười.
Từ Ý giật mình lùi lại về sau, nhưng sau lưng cô cách không xa là mép giường, động tác này khiến cả người cô ngã ra sau.
Mắt thấy cô sắp rơi xuống, Yến Hoà Dư giơ tay ra kéo lấy cánh tay cô, cùng lúc hướng người về phía trước, mỉm cười nói: “Anh tình nguyện được em ngắm nhìn, em nhìn bao lâu cũng được.”
Bởi vì khoảng cách quá gần, mặt của Từ Ý phút chốc đỏ ửng lên, cô không thể chịu được khoảng cách này nên bật người dậy, nỗ lực khôi phục lại nét điềm tĩnh trên gương mặt, “Không phải là em đang nhìn anh, chỉ là…chỉ là…”
Từ Ý đã nghĩ rất lâu, nhưng mà không tìm được một cái cớ phù hợp.
Cuối cùng, cô trực tiếp dùng giọng nói chắc nịch đáp lại: “Đúng vậy, em đang nhìn anh đấy.”
“Cứ nhìn, cứ nhìn đi.” Yến Hoà Dư nheo mắt mỉm cười, “Anh cũng có nói là em không được nhìn đâu, em có thể nhìn anh, anh thật sự rất vui.”
Lời nói này thật sự khiến Từ Ý rất ngại, trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ: “Có phải anh đã dậy từ lâu rồi không?”
“Dậy được một lúc.” Yến Hoà Dư thành thật trả lời.
Từ Ý lập tức trừng mắt với anh: “Vậy là anh cố tình giả vờ ngủ đấy à?”
Lúc này Yến Hoà Dư ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cổ áo bị hở bung ra vì tư thế này, trông rất hấp dẫn, nhưng anh vẫn nói với giọng nói mê hoặc: “Anh chỉ muốn xem xem, Ý Ý có làm gì anh không thôi, ví dụ như lén hôn anh chẳng hạn.”
Từ Ý vốn đang đỏ mặt, nghe thấy câu nói này của Yến Hoà Dư liền nhịn không được mà bật cười: “Rốt cuộc là trong đầu của anh đang nghĩ cái gì vậy chứ.”
Yến Hoà Dư mỉm cười đáp: “Nghĩ về em đó.”
Từ Ý cuối cùng cũng thua rồi, sau đó liền hoảng loạn chạy trốn.
***
Bởi vì hôm qua ngủ rất ngon, nên tinh thần của Từ Ý đã khá hơn rất nhiều, đến lúc Chúc Mịch Hạ gọi đến, giọng nói của cô cũng rất tươi tỉnh, “Mịch Hạ à, hình như mình đã tìm được cách trị chứng mất ngủ rồi?”
“Cách gì vậy? Đốt 10 ngọn nến thơm à?” Chúc Mịch Hạ hỏi.
Từ Ý bất lực mỉm cười: “10 ngọn nến thơm thì chắc không cần nữa đâu. Lúc trước, mình có nói với cậu mình ngủ chung với Yến Hoà Dư mà, lúc đó ngủ thật sự rất ngon, nhưng mấy hôm nay mình ngủ một mình, kết quả là ngủ không được.”
“Vậy Yến Hoà Dư trở thành thuốc an thần của cậu rồi à?” Chúc Mịch Hạ kinh ngạc nói.
Từ Ý gật đầu: “Hình như là vậy, nên hôm qua mình ngủ cùng anh ấy, đã ngủ rất ngon.”
“Vậy nghĩa là hôm qua cậu ngủ cùng Yến Hoà Dư á?” Chúc Mịch Hạ lại lần nữa bị bất ngờ, liền mau chóng đáp lại, “Tình tiết này được đấy, để mình ghi lại, nói không chừng quyển tiểu thuyết sau sẽ dùng tới nó.”
Từ Ý không ngờ bản thân vô tình đã cho Chúc Mịch Hạ linh cảm, ngạc nhiên một hồi rồi nói: “Cậu nói xem mình như vậy có phải là không được tốt cho lắm không, dù gì quan hệ giữa mình và Yến Hoà Dư cũng rất khó nói, nhưng sau đó lại ngủ cùng nhau…”
“Anh ấy có đồng ý không?” Chúc Mịch Hạ hỏi.
Từ Ý đáp: “Có chứ.”
“Vậy thì không sao rồi, anh ấy đồng ý là được.” Chúc Mịch Hạ an ủi đáp, “Cậu đừng nghĩ nhiều quá, Yến Hoà Dư ỷ lại cậu như vậy, nói không chừng sợ không được dính lên người cậu ấy chứ. Cậu cứ coi như là thuốc an thần hình người đi, tiết kiệm được tiền được việc, lại còn rất hữu dụng.”
Từ Ý nghĩ một hồi, không ngờ lại nhịn không được mà gật đầu: “Hình như mình bị cậu thuyết phục mất rồi.”
“Ý Ý, mình hỏi cậu một chuyện nhé.” Chúc Mịch Hạ đột nhiên lên tiếng.
Từ Ý nhẹ nhàng đáp: “Cậu nói đi.”
Chúc Mịch Hạ cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói: “Cậu có còn muốn ly hôn với Yến Hoà Dư nữa không?”
Từ Ý trầm mặc một hồi, đối với câu hỏi này, dường như ngày nào cô cũng tự hỏi bản thân, nhưng vẫn chưa có được đáp án.
“Mình không biết…” Cô mím môi đáp.
Chúc Mịch Hạ dường như hiểu rõ mà bật cười: “Cậu nói không biết, thực chất là đang do dự, so với sự kiên định trước đây, chắc là “không muốn” có phần nhiều hơn nhỉ.”
Từ Ý nhẹ nhàng thở dài, giống như đã được giải thoát khỏi những thứ bị dồn nén trước đây, “Dường như cậu đã nói đúng rồi, trái tim mình đã rung động mất rồi.”
***
Buổi chiều, Từ Ý đang ở trong phòng làm việc, bên ngoài của bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Cùng với đó là âm thanh của Yến Hoà Dư: “Ý Ý à, em mở cửa ra đi, anh có chuyện muốn tìm em.”
Từ Ý đi đến mở cánh cửa đã bị khoá trong ra, rồi nhìn anh hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì?”
Yến Hoà Dư đưa cho cô một tấm ảnh, “Đây là bức ảnh anh tìm thấy trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo, là em phải không?”
Từ Ý cầm lấy bức ảnh liền có chút kinh ngạc, trong ảnh là một cô gái với mái tóc đuôi ngựa, cô cầm trên tay lá cờ nhỏ màu đỏ, lá cờ đỏ tươi, trên mặt lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô gái trong ảnh đúng thật là Từ Ý, hơn nữa còn là tấm ảnh cô chụp khi đi Pháp, thậm chí còn là được chụp vào lần duy nhất cô làm hướng dẫn viên cho đoàn khách du lịch Trung Quốc ở Pháp nữa.
Chỉ là tại sao Yến Hoà Dư lại có tấm ảnh này?”
“Sao anh lại có ảnh của em, đây là ảnh của em hai năm trước khi ở Pháp, lúc đó chúng ta không quen biết nhau.” Từ Ý nghi ngờ hỏi.
Yến Hoà Dư nhẹ nhàng cau mày, ánh mắt vốn năng động chói sáng lại trở nên có chút trầm tĩnh dịu dàng, anh nhẹ nhàng ngước mắt nhìn lên: “Lúc đó anh biết em, chỉ là em chưa biết anh thôi.”