Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An

Chương 2




Dịch: Dii 

Beta: Băng Hàn

Hà Lâm nơi nào dám nhiều lời, anh ta lập tức ngậm chặt miệng, sợ nói thêm một câu nữa, tiền lương của anh ta sẽ bị cắt ngay tại chỗ.

Xe trở lại yên tĩnh, Yến Hoà Dư cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lúc lâu sau, Hà Lâm ở hàng ghế đầu nói: “Ông chủ, đã tới biệt thự Lung Cảnh.”

Yến Hoà Dư mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cây cối hai bên không ngừng lùi xa, dưới ánh đèn đường trên nền có vẻ yên tĩnh lạ thường, sau đó anh khẽ nhíu mày.

Khi xe dừng trước biệt thự, Yến Hoà Dư vô thức liếc nhìn chỗ Từ Ý đậu xe, nó vẫn trống không.

Anh giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ: 10:35.

Hà Lâm mở cửa sau, rồi nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy ông chủ?”

Yến Hoà Dư nheo mắt, giơ đôi chân dài ra khỏi xe, “Không sao, cậu về trước đi.”

Hà Lâm gật đầu sau đó lái xe đi.

Yến Hoà Dư lại liếc nhìn chỗ đậu xe của Từ Ý, nghĩ cô đã đậu xe trong ga ra, vì vậy anh không suy nghĩ nữa bắt đầu đi về phía biệt thự.

Phòng khách lúc này sáng như ban ngày, chỉ có thể nghe thấy âm thanh bận rộn.

Yến Hoà Dư bước nhanh hơn, nhưng khi anh đến phòng khách, anh chỉ thấy chị Châu đang làm việc trong bếp.

“Ông chủ đã về rồi, đây là sữa bò, làm ấm dạ dày.” Chị Châu đem chén đặt lên bàn ăn, sắc bén nhìn thấy bánh ngọt trong tay Yến Hoà Dư, cười nói: “Bánh để tôi để tủ lạnh đi, ngày mai bà chủ về sẽ đưa cho cô ấy ăn.”

“Ngày mai?” Yến Hoà Dư cau mày, nắm bắt từ này.

Chị Châu cười gật đầu: “Vâng, cách đây không lâu, bà chủ gọi điện cho tôi nói đêm nay cô ấy không về ngủ, cô ấy đang nghỉ ngơi ở nhà Chúc tiểu thư, ngày mai sẽ trở lại.”

“Tôi biết rồi.” Giọng Yến Hoà Dư rất nhẹ nhàng, không có một chút cảm xúc nào.

Chị Châu nhận bánh từ tay Yến Hoà Dư sau đó quay lại đặt bánh vào tủ lạnh, “Ông chủ, vẫn giống như bình thường, nói đây là bánh tôi chuẩn bị?”

Yến Hoà Dư cầm sữa lên nhấp một ngụm, sau đó khẽ ừm.

Sau khi uống xong sữa, Yến Hoà Dư đặt cốc xuống nói: “Chị Châu, tôi đi nghỉ trước, chị cũng đi nghỉ sớm đi.”

Chị Châu thấy Yến Hoà Dư đi rồi mới thở dài: “Tính tình khó chịu như vậy, thảo nào ông chủ tức giận.”

***

Từ Ý đã lâu không tới nhà Chúc Mịch Hạ ngủ, hai người lên giường vẫn nói chuyện phiếm, một chút cũng không buồn ngủ.

“Cậu định khi nào nói với Yến Hoà Dư chuyện này?” Chúc Mịch Hạ hỏi.

Từ Ý nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu mới trả lời: “Mình đã tìm luật sư rồi, ly hôn với anh ấy liên quan đến rất nhiều thứ, cho nên không thể nói ly hôn là ly hôn ngay. Mình sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói với anh ấy, nếu anh ấy không muốn trực tiếp ly hôn thì có thể ký vào đơn ly hôn trước, dù sao mình cũng không có hứng thú với tài sản của anh ấy.”

“Tiểu phú bà nói chuyện đúng là có nghĩa khí.” Chúc Mịch Hạ tặc lưỡi.

Cô ấy biết Từ Ý sở hữu rất nhiều bất động sản, chỉ thu tiền thuê nhà trong một năm cũng là một khoản thu nhập đáng kể.

“Cậu nói sao mình không biết tiết kiệm từ nhỏ nhỉ?” Chúc Mịch Hạ lại nói.

Từ Ý bất lực cười, “Đây không phải là số tiền mình dành dụm từ nhỏ. Lúc đó để ổn định cuộc sống để mình kết hôn, họ đã đưa ra cho mình một điều kiện, mình đã xin tòa nhà ở trung tâm thành phố Cảnh thành. Họ cắn răng đưa nó cho mình.”

“Thôi đi, trước tiên là cho cậu lợi ích sau đó lại đen bán cậu.” Chúc Mịch Hạ chế giễu, “Nhưng mà Từ gia dựa vào Yến gia, vừa mới vực dậy công ty, cộng với sự hỗ trợ của năm nay, đã kiếm được rất nhiều tiền rồi phải không?”

Từ Ý nhàn nhạt nói: “Bọn họ cho mình ăn mặc, mình trả lại cho họ một khoản tiền, coi như giao dịch.”

Ngay từ khi còn rất nhỏ, cô đã biết mình rất được coi trọng. Để được ra giá cao hơn nữa, họ để cô học đủ thứ, chỉ để sau này có thể được đưa đến những bữa tiệc đó, gặp gỡ những người khác nhau, rồi tìm được mục tiêu tốt.

Chúc Minh Hạ bĩu môi: “Cậu nên vạch ra rõ ranh giới với họ từ lâu rồi, không biết thời gian vừa rồi còn giờ trò gì nữa. Lúc bắt đầu mình mừng vì cậu gặp được Yến Hoài Dư, nếu gặp phải tên nào khác, hoặc là kiểu trăng hoa thì không phải càng thảm hơn sao?”

Từ Ý yên lặng cười, gặp được Yến Hoà Dư là may mắn của cô, nhưng cũng là bất hạnh của cô.

“Phải rồi, nhớ đem theo sách của mình, tốt nhất là nên đọc thuộc lòng toàn văn.”

Từ Ý khẽ cau mày: “Học thuộc?”

Chúc Minh Hạ nói đùa: “Nói không chừng hôm đó cậu sẽ xuyên vào sách của mình.”

Từ Ý: “….”

Cảm ơn, không cần.

***

Ngày hôm sau.

Sau khi Từ Ý ăn sáng ở nhà Chúc Mịch Hạ, cô lái xe trở về biệt thự Lung Cảnh.

Chỉ là cô không ngờ vừa vào phòng khách liền nhìn thấy Yến Hoà Dư ngồi trên sô pha cách đó không xa, cô cũng sửng sốt trong chốc lát.

Đây là thói quen hầu như mỗi ngày, Từ Ý dậy lúc 8:30 sáng mỗi ngày, so le thời gian một cách hoàn hảo với anh.

Từ Ý tựa hồ có chút khó tin, ngẩng đầu nhìn đồng hồ cách đó không xa: 8:10

Vậy mà anh vẫn chưa đi làm?

“Bà chủ, cô về rồi, cô đã ăn sáng chưa?” Chị Châu từ bên ngoài đi vào cũng vội hỏi.

Từ Ý hồi thần, sau đó lắc đầu: “Không cần, tôi đã ăn rồi.”

Yến Hoà Dư lúc này cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn Từ Ý nói: “Anh có việc muốn nói với em.”

Từ Ý hơi sửng sốt: “Anh nói đi.”

Chị Châu sáng suốt rời đi, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

“Em qua đây ngồi đi.” Yến Hoà Dư vẫy tay với cô.

Từ Ý đi tới ngồi xuống không thay đổi sắc mặt hỏi: “Anh có việc gì muốn thương lượng với em sao?”

“Ngày mai là ngày giỗ ba mẹ anh, em có đồng ý đi bái tế với anh không?” Yến Hoà Dư cũng không nói quanh nói co, âm thanh trở nên nhẹ nhàng hơn.

Từ Ý ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là được.”

Ít nhất bây giờ cô vẫn là vợ của Yến Hoà Dư, cô nên làm những việc này.

Lúc này Từ Ý mới kịp phản ứng, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Yến Hoà Dư: “Anh sẽ không vì chuyện này mà ở nhà đợi tới giờ đó chứ? Không phải chỉ cần gọi điện thoại là được rồi sao, hoặc là tối nay về nói với em là được.”

Vẻ mặt của Yến Hoà Dư hơi mất tự nhiên, anh nhìn đi chỗ khác, nói: “Tối hôm qua, em không về nhà, anh lo hôm nay em cũng không về.”

Từ Ý sững sờ, ngay lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, lần sau em sẽ gửi tin nhắn cho anh trước.”

Cô nghĩ dù sao hai người vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, người nên được thông báo thực sự cần được thông báo.

Yến Hoà Dư nhíu mày trước giọng điệu xa lạ của cô.

Anh đứng dậy: “Ngày mai 8h, Hà Lâm sẽ đón chúng ta.”

Từ Ý còn chưa gật đầu người đã rời đi trước mặt cô, cô cũng không để ý, đứng dậy đi vào bếp như thường lệ.

Quả nhiên trong tủ lạnh có món bánh pho mát việt quất cô thích nhất, cô híp mắt vui vẻ lấy chiếc bánh ra.

Cảnh tượng này bị Yến Hoà Dư còn chưa ra khỏi nhà bắt gặp, đầu tiên là bất đắc dĩ thở dài, sau đó cong môi.

***

Tập đoàn Yến thị.

“Yến tổng, Kì phó tổng tới.” Thấy Yến Hoà Dư đi tới, thư ký lập tức đứng dậy nói.

Yến Hoà Dư nhẹ gật đầu, đi theo vào văn phòng, ngay lập tức nhìn thấy Kì Nhiên dựa vào ghế, cà lơ phất phơ không có hình tượng.

Đôi mắt anh chìm xuống, giọng anh trầm xuống một chút: “Cậu không đi làm chạy tới chỗ mình làm gì?”

“Không phải vừa mới để cậu tham gia một buổi tiệc rượu thôi sao, sao lại tức giận vậy?” Kì Nhiên cười đứng dậy.

Yến Hoà Dư thờ ơ liếc anh ấy: “Vậy sao cậu không tự đi?”

Kì Nhiên chạm vào mặt mình, mặt dạn mày dày nói: “Mình lớn lên đẹp trai quá, sợ người ta ăn mất.”

Yến Hoà Dư nheo mắt lại, và chỉ cho anh ấy một từ: “Cút.”

“Đừng mà.” Kì Nhiên ngồi xuống sô pha, sau đó tò mò hỏi: “Hôm nay đi làm trễ hơn bình thường nữa tiếng, phải đi đâu à?”

Yến Hoà Dư sau khi cởi bỏ bộ vest hơi khựng lại, nhẹ nhàng nói: “Sao hôm nay cậu nói nhiều vậy?”

“Mỗi ngày mình nói chuyện ít lắm.” Kì Nhiên tự tin trả lời.

Yến Hoà Dư không thèm để ý đến anh ấy, cứ thế đến bên bàn ngồi xuống rồi hạ lệnh đuổi khách, “Tôi gửi cho cậu mấy văn kiện cậu làm xong hết rồi à? Muốn thêm nữa không?”

“Ê ê ê, đừng, công việc trên tay mình bây giờ đã đủ nhiều rồi.” Kì Nhiên vội vàng xua tay, “Được, được, mình đi, mình đi.”

“Đợi đã.” Yến Hoà Dư gọi anh ấy, lại hỏi: “Để cậu theo dõi bọn người Trương tổng, đã có phát hiện gì chưa?”

“Châu chấu sau thu, nhảy nhót không được mấy ngày.”* Kỳ Nhiên chậc một tiếng, “Lớn tuổi có dã tâm cũng là hữu tâm vô lực, cũng chỉ đành nghĩ cách dùng phụ nữ trói buộc cậu, kết quả còn chưa thành công.”

*hình dung người làm việc xấu, sắp gặp sự trừng phạt rồi.

Yến Hoà Dư hơi nheo mắt lại, nhưng không nói gì.

“Nhưng mà cũng kì lạ, mình nghĩ cả đời này cậu sẽ không kết hôn. Rõ ràng là có nhiều cách khác để phá vỡ tình huống này, sao cậu lại chọn kết hôn với người phụ nữ mà cậu chưa từng gặp mặt chứ? “ Kì Nhiên đến giờ vẫn tò mò, “Cậu có biết lúc mình nghe tin cậu muốn kết hôn có bao nhiêu kinh ngạc không? Thật sự không giống chuyện mà một người như cậu sẽ làm.”

Yến Hoà Dư thờ ơ ngước mắt lên, xắn tay áo một cách chậm rãi: “Nếu bây giờ cậu  còn không đi ra ngoài, mình cũng có thể làm một việc khiến cậu ngạc nhiên.”

Kì Nhiên:“……”

Anh đi là được chứ gì!

***

Từ Ý có một phòng làm việc riêng ở lầu hai, chuyên dùng để pha chế nước hoa, một bên là kệ hàng, chất chứa hàng ngàn loại nước hoa, cách đó không xa trên bàn làm việc có đủ loại dụng cụ.

Ở trong phòng cả ngày, lúc đi ra Từ Ý cũng cảm thấy cổ hơi đau, nhưng bởi vì có hứng, lúc này tâm tình rất tốt.

Vừa xuống lầu đã chạm mặt chị Châu, cô vội hỏi: “Chị Châu đã làm cơm tối xong chưa? Bây giờ tôi hơi đói.”

“Đã xong rồi.” Chị Châu trả lời, “Bà chủ, ông chủ đã về rồi.”

Trong mắt Từ Ý hiện lên một tia kinh ngạc, lúc này không phải Yến Hoà Dư còn đang đi làm sao?

Từ Ý ngạc nhiên đi qua hành lang đến phòng khách.

Lúc này, Yến Hoà Dư đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm một cuốn sách, dường như đang đọc rất nghiêm túc.

Từ Ý có chút tò mò, nhẹ nhàng đi tới, muốn xem anh đang xem cái gì.

[Nghiêm Úc đặt Hứa Y Y lên sô pha, hai tay giữ chặt eo cô, cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô, nụ hôn tàn nhẫn mà mãnh liệt này……]

“……”

Cứu mạng, sách này lúc nào thì tới tay anh ấy vậy!

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Là người trong cuộc, Ý Ý hiện đang hối hận.