Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An

Chương 17




Dịch: Dii 

Beta: Băng Hàn

Tim Từ Ý đập thình thịch, cô vẫn không thể bình tĩnh tiếp nhận được chuyện này của Yến Hoà Dư.

“Anh ăn trước đi, em sẽ không đi đâu cả.” Cô lập tức nói.

Yến Hoà Dư nghe vậy, liền ngoan ngoãn ăn.

Hà Lâm ở cùng cả đêm, hiện tại anh ấy cùng Từ Ý thay phiên nhau về nhà nghỉ ngơi.

Bởi vì tai nạn xe hơi của Yến Hoà Dư xảy ra quá đột ngột mà anh cũng bị mất trí nhớ, nên Hà Lâm từ chối mọi người đến thăm chỉ nói Yến Hoà Dư cần nghỉ ngơi không thể bị quấy rầy.

“Ý Ý khi nào thì anh có thể xuất viện?” Yến Hoà Dư sau khi ăn xong không nhịn được hỏi. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Từ Ý bất đắc dĩ: “Sao anh lại muốn xuất viện như vậy… Đầu đã hết đau chưa? Cánh tay đã hết đau rồi à?”

Yến Hoà Dư cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không còn đau nữa, anh đã hỏi y tá rồi cô ấy nói nếu hôm nay khám không có vấn đề gì thì có thể hỏi ý kiến ​​bác sĩ để xuất viện. Anh chỉ cần trở lại tái khám thôi.”

“Không được.” Từ Ý lập tức từ chối: “Anh bị tai nạn xe, bây giờ lại bị mất trí nhớ. Đương nhiên phải ở lại bệnh viện thêm mấy ngày, để bác sĩ khám tổng quát cho anh.”

Từ Ý nói xong, cô vốn tưởng Yến Hoà Dư sẽ tiếp tục phản bác, nhưng Yến Hoà Dư lại nheo mắt nói: “Được rồi, vậy anh nghe lời Ý Ý, nhưng mà em phải đến thăm anh thường xuyên.”

“Sẽ.” Từ Ý vẻ mặt phức tạp gật đầu.

Rất nhanh, bác sĩ đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho Yến Hoà Dư, sau khi vật lộn cả buổi sáng, bác sĩ vẫn hy vọng anh có thể ở lại bệnh viện thêm vài ngày để quan sát thêm.

“Bác sĩ Lý, làm thế nào thì anh ấy mới có thể khôi phục trí nhớ?” Từ Ý một mình đi đến gặp bác sĩ, hỏi ông.

“Khó mà nói được.” Bác sĩ Lý lắc đầu, “Cậu ấy mắc chứng mất trí nhớ ngược, loại nặng hơn, mất mấy ngày mấy tháng cũng không nói trước được.”

Từ Ý vẫn còn thắc mắc: “Nhưng anh ấy không nhớ hết mọi thứ mọi người, chỉ nhớ mỗi mình tôi thôi cũng là bình thường sao?”

“Đương nhiên không bình thường.” Bác sĩ Lý cười nói, “Có lẽ cô là nỗi ám ảnh của cậu ấy trước vụ tai nạn xe, ký ức mà cậu ấy dù thế nào cũng không muốn quên.”

Từ Ý sửng sốt, thậm chí còn muốn hỏi tại sao, nhưng có lẽ chỉ có Yến Hoà Dư mới biết đáp án.

“Cô đừng lo lắng, cậu ấy đang hồi phục rất tốt, có lẽ một ngày nào đó trí nhớ của cậu ấy sẽ hồi phục.” Bác sĩ Lý lại an ủi cô.

Từ Ý cảm ơn nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh được. Đọc Full Tại Đọc Truyện

***

Cùng bác sĩ nói chuyện xong, Từ Ý trở về phòng bệnh, Yến Hoà Dư cũng từ chỗ xét nghiệm trở về.

Bởi vì Yến Hoà Dư sẽ phải nằm viện thêm mấy ngày nữa nên mấy ngày nay Từ Ý đành phải từ bỏ mọi công việc, ngay cả buổi họp báo nước hoa cũng là do Hạnh Tòng Vân thay mặt cô tham dự.

“Em còn có việc phải làm à?” Yến Hoà Dư thận trọng hỏi: “Em đang làm công việc gì?”

Từ Ý đang gọt táo nghe vậy mỉm cười, ngẩng đầu hỏi: “Anh không phải nhớ tên em à, tại sao ngay cả em làm nghề gì anh cũng không biết?”

Yến Hoà Dư cố gắng nhớ lại, nhưng ngoại trừ khuôn mặt và tên của Từ Ý, trong đầu anh tất cả những thứ khác đều trống rỗng, “Anh không biết, anh chỉ nhớ em.”

Trên tay Từ Ý dừng động tác, cô đè nén cảm xúc quái dị của mình, trả lời: “Người pha chế nước hoa.”

“Vậy anh nhất định cũng có nước hoa em tặng nhỉ ” Yến Hoà Dư nói theo.

Từ Ý hơi cụp mi xuống, giấu đi vẻ giễu cợt trong mắt: “Đã từng nhận rồi.”

Yến Hoà Dư mím môi cười: “Quả nhiên, anh biết anh nhất định phải có!”

Từ Ý cắt táo gọt vỏ đặt lên bàn: “Anh ăn đi. Phải rồi, anh có muốn dùng điện thoại di động không? Hà Lâm đã để những thứ này với nhau.”

“Điện thoại di động? Đưa cho anh.” Yến Hoà Dư cắn một miếng táo nói.

Từ Ý điện thoại di động của Yến Hoà Dư cho anh, vì điện thoại tắt nguồn nên cô giúp mở ra, sau đó mật khẩu mở khóa hiện lên màn hình, cô sửng sốt một lát rồi nói: “Anh còn nhớ mật khẩu không? Bằng không em giúp anh hỏi Hà Lâm, anh ấy nhất định sẽ biết, dù sao anh ấy cũng là trợ lý của anh.”

Nhưng cô nói xong, Yến Hoà Dư đã nhập mật khẩu mở khóa.

Từ Ý đột nhiên nhìn anh, có chút không thể tin được, “Làm sao anh có thể mở được?”

Bản thân Yến Hoà Dư sửng sốt một chút, giống như thuộc lòng mật khẩu, không chút suy nghĩ mở ra, “Mật khẩu là 1220, không biết vì sao lại nhớ nữa.”

“Đây là…” Trái tim Từ Ý lại đập mạnh, “Là sinh nhật của em.”

Yến Hoà Dư lập tức nhướng mày: “Đã là sinh nhật của em, anh nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.”

Sao lại là bình thường được?

Từ Ý mím chặt môi, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.

***

Buổi tối, Hà Lâm đem quần áo tới thay ca với Từ Ý.

Lúc Yến Hoà Dư đang nghỉ ngơi, Tư Ý kéo anh ấy sang một bên, hỏi: “Anh có biết mật khẩu điện thoại di động của anh ấy không?”

“Dạ biết, là….” Hà Lâm đang định nói gì đó, nhưng anh ấy lại do dự nhìn Từ Ý.

Tư Ý nheo mắt lại: “Sinh nhật của tôi phải không?”

Ánh mắt Hà Lâm chớp chớp: “Làm sao phu nhân biết được?”

“Đáng lẽ tôi nên hỏi tại sao là sinh nhật của tôi mới đúng nhỉ?” Từ Ý nhìn anh ấy, “Trò đùa ác ý?”

Hạ Lâm cắn răng không chịu nói lời nào, đẩy chuyện này lại cho Yến Hoà Dư, “Nếu bà chủ tò mò như vậy, thì đợi ông chủ khôi phục trí nhớ rồi hãy tự mình hỏi anh ấy.”

Nói xong, anh ấy quay người nhanh chóng rời đi. Nếu không phải bệnh viện không cho chạy thì bây giờ Hà Lâm đã biến mất rồi.

Từ Ý không nhận được đáp án, chỉ có thể bất đắc dĩ cau mày. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Sau khi Từ Ý trở về, Hà Lâm mang quần áo giặt qua, nói về chuyện ở công ty khá nhiều, cũng kệ chuyện Yến Hoà Dư còn nhớ hay không.

“Ông chủ à, anh yên tâm, bây giờ công ty ổn định lắm. Chỉ là sau khi Phó giám đốc Kỳ hay tin anh mất trí nhớ, vẫn luôn gào lên về tìm anh bằng được.”

Yến Hoà Dư chỉ vào tên Kỳ Nhiên trong điện thoại, nói: “Là người này à? Cậu ấy có gọi cho tôi, nhưng ồn ào quá nên tôi trực tiếp cúp máy.”

Hà Lâm: “….”

Trong lòng anh ấy chỉ có thể âm thầm thắp một ngọn nến cho Kỳ Nhiên.

“Tôi rất có hứng thú với Yến thị mà cậu vừa nhắc đến, mặc dù tôi không nhớ nhưng cậu có thể nói cho tôi, có lẽ trí nhớ của tôi sẽ được khôi phục.” Yến Hoà Dư nói.

Hà Lâm lẩm bẩm: “Nói không chừng sau khi khôi phục trí nhớ, anh sẽ hối hận.”

Yến Hoà Dư nghe không rõ, lại hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Hà Lâm ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười: “Ông chủ muốn nghe cái gì, tôi sẽ nói cho anh nghe.”

***

Sáng hôm sau, Từ Ý dậy đúng giờ, tắm rửa rồi đi ăn sáng.

“Bà chủ, tôi đã gói xong bữa sáng cho ông chủ rồi, cô cứ mang theo nhé.” Chị Châu nói khi Từ Ý đi vào phòng khách.

Từ Ý ngồi xuống gật đầu: “Cám ơn chị Châu.”

“Chuyện tôi nên làm mà.” Chị Châu chuẩn bị bữa sáng cho Từ Ý rồi nói: “Chỉ là tội cho ông chủ rồi, lại xảy ra chuyện này còn bị mất trí nhớ.”

Từ Ý hơi cụp mắt xuống, “Việc này cũng có liên quan đến tôi. Nếu ngày đó tôi không nói muốn ly hôn, có lẽ vụ tai nạn xe cộ này đã không xảy ra.”

Chị Châu thấy vậy liền an ủi nói: “Bà chủ, cô cũng đừng tự trách mình, chuyện này không ai có thể biết trước được. Hay là nói chuyện của chồng tôi thôi. Ông ấy cũng ở công trình mà bị thương đó thôi, chuyện này nói cho cùng cũng là xui xẻo.”

Từ Ý có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao tôi không nghe thấy chị nhắc tới? Hiện tại đã khỏe chưa?”

“Đã khoẻ rồi.” Chị Châu mỉm cười đáp: “Hôm đó tôi xin ông chủ nghỉ một ngày, cậu ấy rất săn sóc, còn nhờ trợ lý Hà đưa cho chúng tôi đồ bổ. Cậu ấy thực sự rất tốt, hy vọng sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì nữa.”

Từ Ý luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên lại hỏi: “Hôm đó là ngày nào?”

“Ngày 10 tháng 4, thứ bảy.” Chị Châu cẩn thận suy nghĩ, “Tôi nhớ rất rõ.”

Trong lòng Từ Ý run lên, cô cũng nhớ tới ngày hôm đó, hôm trước cô vì đi dự tiệc mà phát sốt, cơn sốt kéo dài đến tận tối thứ bảy. Nhưng cô luôn cho rằng người chăm sóc mình là chị Châu, nhưng ngày đó chị Châu không có ở đây.

“Ngày đó chị thật sự không có ở đây sao?” Từ Ý đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay chị Châu, lo lắng hỏi.

Chị Châu có chút sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Ừ, hôm đó tôi xin nghỉ.”

“Vậy là hôm đó tôi phát sốt không phải chị chăm sóc sao?” Từ Ý lại hỏi.

Chị Châu ngạc nhiên nhìn cô: “Bà chủ hôm đó bị sốt à? Tôi không biết. Hôm đó chỉ có ông chủ ở nhà, sao cô không thử hỏi cậu ấy.”

Lúc này, mọi chi tiết đều trúng phóc.

Tại sao bát cháo đó lại khó nuốt như thế, tại sao mùi vị bữa tối đó không giống món chị Châu nấu chút nào, tại sao hôm đó Yến Hoà Dư có hơi tức giận…

Từ Ý ngơ ngác ngồi xuống, “Thì ra anh ấy là người đã chăm sóc tôi.”

Dù hôm đó choáng váng vì sốt nhưng cô vẫn nhớ mình đã được bế nửa người cho ăn cháo. Nếu người này là chị Châu, cô sẽ cảm thấy như một người mẹ đối xử với con mình, nhưng nếu là Yến Hoà Dư…

Hai má Từ Ý không khỏi nóng lên, nhịp tim thậm chí trở nên không ổn định.

***

Đến bệnh viện, Từ Ý đặt cháo xuống, nhưng nhìn Yến Hoà Dư, cô vẫn cảm thấy rất phức tạp.

Rõ ràng cô muốn hỏi ngày đó có phải là anh không, muốn trực tiếp nghe anh nói, nhưng vì Yến Hoà Dư đã mất trí nhớ nên có lẽ anh không nhớ gì cả.

“Ý Ý, có phải em có tâm sự không?” Yến Hoà Dư ngước mắt lên hỏi.

Từ Ý vô thức nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng vốn có bây giờ dịu dàng mềm mại như chú cún con, sự tương phản quá lớn như vậy khiến trái tim cô run lên.

“Anh có biết từ khi mất đi trí nhớ, anh đã thay đổi rất nhiều không?” Cô không nhịn được nói.

Yến Hoà Dư cười cong mắt: “Anh nghe Hà Lâm nói một số chuyện trước kia của anh, em kể lại cho anh nghe đi, xem có giống không.”

“Anh của trước kia, không hay cười cũng không biết bộc lộ nhiều cảm xúc như giờ, là một người cuồng công việc, chỉ biết tăng ca làm việc.” Từ Ý cũng không giấu anh, nói thẳng, “Làm việc đâu ra đấy, giống như một người máy.”

Yến Hoà Dư sửng sốt mấy giây, sau đó cười nói: “Vậy Hà Lâm nhất định là lừa anh rồi, hắn nói anh là một ông chủ rất tốt.”

“Đây cũng không tính là nói dối.” Từ Ý cong môi. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ít nhất theo những gì cô biết trong một năm nay, Yến Hoà Dư quả thực là một ông chủ tốt.

“Vậy hai chúng ta sao lại kết hôn với nhau?” Yến Hoà Dư tò mò hỏi: “Hà Lâm nói chúng ta mới kết hôn được một năm, vậy trước đây chúng ta đã quen nhau sao?”

Từ Ý trực tiếp đổi chủ đề: “Anh đi ăn cháo trước đi. Chị Châu dậy sớm làm món này, để nguội sẽ không ngon đâu.”

Yến Hoà Dư nhìn Từ Ý rũ mắt quay người lại, trong mắt cũng lóe lên.

Cuối cùng, ở bệnh viện một tuần, bác sĩ cho Yến Hoà Dư xuất viện về nhà, nhưng anh cần đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.

Trở lại biệt thự Lung Cảnh đã là buổi tối, Hà Lâm ở trong xe nói rất lâu, làm Yến Hoà Dư phải cau mày.

“Không biết tại sao, nhưng mỗi nghe cậu nói chuyện, trong tiềm thức tôi liền tức giận, trước đây nhất định là lúc tôi thấy cậu rất khó chịu.” Yến Hoà Dư không chút thương xót nói.

Hà Lâm bất mãn liếc nhìn kính chiếu hậu: “Ông chủ vẫn luôn nói tôi là người không thể thay thế.”

Yến Hoà Dư hừ lạnh một tiếng: “Nói dối.”

Hà Lâm: “….”

Anh ấy không hiểu, sau khi mất trí nhớ vẫn có thể làm nũng trước mặt Từ Ý, nhưng tại sao trước mặt anh ấy lại có thể hung dữ như vậy?

Từ Ý và chị Châu đang đợi ở nhà, nhìn thấy xe đi vào, chị Châu cũng rất kích động.

“Ông chủ, anh cuối cùng cũng về rồi.”

Yến Hoà Dư không có ấn tượng gì với chị Châu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Xin chào.”

Chị Châu thở dài: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, anh vẫn cần một chút thời gian.”

Thấy anh nhìn chằm chằm cô, Từ Ý nói: “Em sẽ dẫn đường cho anh.”

Yến Hoà Dư gật đầu, trực tiếp đi theo không nói lời nào, thậm chí còn nắm lấy tay Từ Ý.

Từ Ý muốn vùng ra, nhưng nghĩ lại, cô lại không làm vậy.

“Đây là sân sau, chậu hoa cẩm tú cầu em đưa cho anh vốn là để ở công ty, sợ không có người tưới nước nên bây giờ Hà Lâm mang về.”

“Đây là phòng làm việc của em ở tầng hai. Em thường làm nước hoa ở đây.”

……

Từ Ý dẫn anh đi một vòng, cuối cùng cũng đi tới cửa phòng ngủ của Yến Hoà Dư, “Đây là phòng ngủ của anh, anh có thể vào trong nghỉ ngơi.”

Nhưng lúc này Yến Hoà Dư đã nhìn ra sơ hở trong lời nói của Từ Ý: “Phòng ngủ của anh? Chúng ta không ngủ cùng nhau à?”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Được, lập tức cho hai người ngủ chung!