Dịch: Dii
Beta: Băng Hàn
Từ Ý không biết tại sao Yến Hoài Dư lại đổi tính đổi nết, cô không dám nghĩ nhiều, cũng không có thời gian để nghĩ nhiều.
Bởi vì từ khi vào công ty của Hạnh Tòng Vân, khoảng thời gian này trở nên lu bu cả lên, cô phải chạy qua chạy lại giữa công ty với biệt thự Lung Cảnh.
Mặc dù Yến Hoài Dư đã nói có thể phải tới tối mới xong việc để về nhà ăn cơm, nhưng sau khi chạng vạng tối đi làm về, chị Châu chỉ chuẩn bị một bộ chén đũa cho anh.
“Chỉ có mình tôi?” Anh ngẩng đầu, thắc mắc hỏi.
Chị Châu cười gật đầu một cái: “Đúng vậy, sáng lúc thức dậy phu nhân có nói với tôi là hôm nay phải tăng ca ở công ty cho nên tối sẽ không về ăn cơm.”
Yến Hoài Dư: “…”
Trong lòng anh chỉ có thể tự an ủi mình, chắc vì ngày đầu tiên, nên sẽ hơi bận một chút.
Kết quả tối ngày thứ hai, Từ Ý vẫn không về nhà ăn cơm, đến mức độ ngay cả người, anh cũng không gặp được.
Anh hỏi lại, chị Châu vẫn giải thích như cũ: “Phu nhân nói mấy hôm nay bận công việc với phải đi xã giao, không có cách nào để về nhà ăn cơm, cho nên đã dặn tôi không cần chuẩn bị phần của mình.”
Hà Lâm hai ngày gần đây phát hiện áp suất quanh người Yến Hoài Dư vô cùng thấp, anh ấy không cần đoán cũng biết chuyện này chắc chắn có liên quan tới Từ Ý, cho nên tự quản lý tốt cái miệng của mình, cái gì cũng không dám hỏi.
Kỳ Nhiên lại không như vậy, cái gì cũng dám nói, căn bản không sợ chết.
“Mình thấy cậu hai ngày nay mặt ủ mày châu, nói ra nghe thử, biết đâu mình có thể giải quyết giúp.” Anh ta tiến lại gần hỏi.
Yến Hoài Dư ngay cả một ánh mắt cũng lười cho đối phương, trực tiếp mở miệng: “Cậu thật đúng là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vậy để tôi điều cậu qua nhà máy, chỗ đó có rất nhiều thứ cần phải giải quyết.”
“…” Khóe miệng Kỳ Nhiên giật một cái, có chút tức giận nói: “Mình đây không phải là đang quan tâm cậu sao, hôm nay trong cuộc họp chỉ vì có chút sai sót mà mặt cậu lại hầm hầm như ăn phải thứ gì vậy, như vậy không giống cậu lúc bình thường.”
“Số liệu nhỏ cũng làm không đúng, đây được gọi là có chút sai sót?” Yến HoàI Dư nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
“Thôi được rồi, cái này đúng không phải là có chút sai sót.” Kỳ Nhiên lập tức đổi chủ đề: “Nhưng đây là lần đầu tiên mình thấy cậu như vậy, đừng nói với mình chỉ bởi vì chuyện này?”
Yến HoàI Dư im lặng một lúc, cuối cùng vẫn đem suy nghĩ mấy ngày nay nói ra, đồng thời hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Cậu nói thử, cô ấy có phải đang tránh mặt mình không?”
Kỳ Nhiên lúc đầu vốn dĩ chỉ nhếch mép cười, nhưng cuối cùng thì nhịn không nổi nữa trực tiếp cười lớn lên.
“Cậu cười cái gì?” Yến HoàI Dư nhíu mày nhìn đối phương.
Kỳ Nhiên ngừng lại, ho khan mấy tiếng: “Cậu không cảm thấy do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều sao? Cậu nói thử, cô ấy có lý do gì phải tránh mặt cậu, đây chỉ do cậu tự nghĩ quá nhiều.”
Anh ta vừa nói vừa nhịn không được bật cười: “Thật muốn để những người khác nhìn thấy hình ảnh hiện tại của cậu, một Yến Hoài Dư luôn tỉnh táo lại lộ ra dáng vẻ lo được lo mất, cũng thật thú vị. Cậu nói thử, sao tôi lại không nhớ lấy điện thoại ra quay lại khoảng khắc vừa rồi, sau này nói không chừng còn có thể tống được một khoản tiền của cậu!”
Kỳ Nhiên càng nói càng cảm thấy hối hận, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt muốn giết người lúc này của Yến Hoà Dư.
Nhưng rất nhanh, Yến Hoà Dư đã trở lại trạng thái lạnh lùng, giọng nói cũng hơi trầm xuống: “Tôi nhớ bên Dục Thành có một dự án hình như hơi khó giải quyết, vậy cậu qua bên đó phụ trách đi.”
Kỳ Nhiên: “…”
Anh ta lập tức ngậm miệng lại, trong lòng lại càng hối hận, bản thân không nên lắm miệng như vậy.
***
Mấy ngày nay Từ Ý đi theo Hạnh Tòng Vân học tập, càng lúc càng hiểu biết sâu hơn về lĩnh vực này, cô cũng vì vậy mà phải chuẩn bị tạo ra một loại nước hoa mới.
Mà chủ đề lần này là: Thanh xuân.
Mặc dù Từ Ý tốt nghiệp cách đây không coi là lâu nhưng khi nghe đến cụm từ thanh xuân lại đột nhiên có chút giật mình, giống như đã cách rất xa, cho nên cô phải đặc biệt tìm nhiều phim để lấy linh cảm.
Chạng vạng tối, Từ Ý thấy Yến Hoà Dư ở nhà cũng không ngạc nhiên, chỉ lên tiếng chào hỏi bình thường: “Anh ở nhà à.”
“Đang chờ em.” Yến Hòe Dư cười yếu ớt.
Hít thở vốn đang bình thường bất chợt chậm lại, Từ Ý thiếu chút nữa không thoát ra khỏi nụ cười này.
Qua một lúc lâu, cô mới tỉnh táo lại, thậm chí có chút không thể tin mở miệng: “Chờ em?”
Yến Hoà Dư đã sớm tìm xong cớ, nét mặt bình thường nói: “Hôm nay chị Châu nghiên cứu ra món mới cho nên muốn để em cùng tôi ăn thử.”
Bởi vì chị Châu đã sớm bị Yến Hoà Dư “mua chuộc” cho nên lúc này cũng đệm theo: “Đúng đúng đúng, không sai!”
Từ Ý đói bụng từ lâu, tuy mấy ngày nay đều đi theo Hạnh Tòng Vân cùng nhân viên trong công ty với người hợp tác ăn cơm, nhưng cái loại không khí đó căn bản là ăn không ngon, cô vô cùng thương nhớ tài nấu nướng của chị Châu.
Nên khi này nghe như vậy cũng không nghi ngờ, ánh mắt sáng lên hỏi: “Nghiên cứu món mới gì vậy?”
Chị Châu cười híp mắt, trả lời: “Cũng không tính mới, chỉ học được thêm mấy món, đảm bảo đều là những món phu nhân thích ăn.”
Từ Ý cong mắt, giọng nói cũng vui mừng thêm mấy phần: “Vậy tôi đi thay đồ, rửa tay xong sẽ ra.”
Bởi vì đang rất đói, bước chân lúc này của cô cũng nhanh hơn trước đó rất nhiều.
Nhìn Từ Ý rời đi, mắt thường cũng thấy chị Châu thở phào nhẹ nhõm: “Ông chủ, lần sau tôi không giúp cậu đóng kịch nữa đâu, cậu có lời gì cứ nói thẳng, giấu làm gì.”
Yến Hoà Dư cười khổ một tiếng, anh sao lại không muốn nói thẳng nhưng mấy chuyện trước kia xảy ra giữa bọn họ, một thứ thôi cũng khiến anh do dự.
***
Từ Ý thay đồ xong thì ra phòng ăn, chị Châu đã bưng đồ ăn lên bàn từ lâu, hầu như đều là món cô thích.
“Sao hôm nay toàn món tôi thích?” Cô vừa ngồi xuống vừa tò mò hỏi.
Chị Chu cười một cái, trả lời: “Đều là do tiên sinh dặn.”
Trong lòng Từ Ý giật mình, không ngừng đưa mắt nhìn về hướng Yến Hoà Dư giống như đang hỏi đối phương tại sao làm vậy.
Yến Hoà Dư mím môi khẽ cười, ngay sau đó nói: “Chị Châu, phiền chị lấy giúp tôi một chai rượu đỏ tới.”
“Được.” Chị Châu vừa nói nhưng đã sớm chuẩn bị xong rượu cùng ly cầm đến.
Yến Hoà Dư nói tiếng cảm ơn, cầm rượu rót một chút cho Từ Ý: “Bữa cơm hôm nay coi như chúc mừng em tìm được công việc thích hợp.”
Trong lòng Từ Ý run nhẹ một cái, hô hấp cũng theo bản năng chậm lại: “Vì em?”
Anh cầm ly rượu để trước mặt cô đẩy nhẹ một cái, cười nói: “Đã muốn ăn mừng với em từ lâu, nhưng mấy ngày qua em đúng là bận rộn, ngay cả cơ hội thấy mặt cũng không có.”
Trong vô thức, những lời này thêm một chút oán giận mà ngay chính người nói cũng không phát hiện ra.
Lông mi Từ Ý chuyển động, ánh mắt sau đó nhìn về phía Yến Hoà Dư cũng xuất hiện chút ý cười: “Cảm ơn anh đã chuẩn bị những thứ này cho em.”
“Anh chỉ có rượu, những thứ khác là do chị Châu làm.” Yến Hòe Dư nói đúng sự thật.
Thấy anh như vậy, cô nhịn không được bật cười.
Chị Châu trước khi đi thì nhìn bên trong phòng ăn một cái, sau đó thành công lui thân.
Bầu không khí hài hòa, ly rượu đỏ cũng hết.
Từ Ý thấy đối phương chuẩn bị rót thêm cho bản thân, vội vàng nói: “Anh không thể uống, nếu dạ dày không tốt thì ít uống rượu lại. Ly vừa rồi coi như chúc mừng, tiếp theo chắc là nên tập trung thưởng thức bữa ăn, vậy mới coi như không phụ tấm lòng của chị Châu.”
Hành động của Yến Hoà Dư ngừng lại một chút, lúc ngẩng đầu thì trong mắt mơ hồ mang theo ý cười: “Được, vậy không uống nữa.”
Từ Ý chưa bao giờ nghĩ có thể ngồi đối mặt nhau như vậy với Yến Hòa Dư ăn cơm, bầu không khí thậm chí ngay cả một chút căng thẳng cũng không có, hòa hợp đến mức khiến cô không tin nổi.
“Đây là quà tôi chuẩn bị, hy vọng em thích.” Thấy thời gian đã tới, Yến Hòa Dư lấy quà ra đưa.
Quà này là do anh cùng Kỳ Nhiên và Hà Lâm suy nghĩ ra, cuối cùng ba người bàn bạc ra quyết định, đây là thứ thích hợp làm quà nhất.
Từ Ý bất ngờ, hiển nhiên là không nghĩ tới người này sẽ chuẩn bị quà cho mình.
Nằm giữa hộp quà là một cái đồng hồ đeo tay, đơn giản lại tinh tế, cô cong mắt cười một tiếng: “Cảm ơn, quà rất đẹp.”
Yến Hoà Dư quan sát nét mặt của cô, lo đối phương không nhận, nói: “Chúng ta kết hôn hình như cũng gần một năm rồi, quà này coi như trước thời hạn tặng em.”
“Anh còn nhớ ngày cưới?” Từ Ý có chút ngạc nhiên hỏi.
Yến Hoà Dư khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên nhớ, ngày ký hợp đồng với ngày cưới là cùng một ngày.”
Nụ cười của cô nhạt dần, siết chặt món quà trong tay, mất đi vẻ ngạc nhiên vui mừng vừa rồi: “Hợp đồng trước khi cưới, tôi nhớ.”
Trong lòng Từ Ý trầm xuống, hiểu ý câu nói của đối phương thành là đang nhắc nhở cô nội dung bản hợp đồng, điều quan trọng nhất trong đó chính là kết hôn sau một năm có thể ly hôn.
***
Hoa tú cầu ở sân sau cuối cùng cũng đã nở, một chậu màu xanh da trời, một chậu được Từ Ý thêm chất kiềm khiến nó có màu hồng.
Yến Hoà Dư chạy bộ về, thấy cô đang tưới nước cho cây, nhịn không được lại nói tán dóc với đối phương: “Hoa nở?”
“Ừ, nở rồi.” Từ Ý hờ hững trả lời lại.
Yến Hoà Dư định nói tiếp thì Từ Ý đã ngước mắt nhìn anh, nói: “Anh muốn không? Tôi có thể đưa anh một chậu. Anh thích màu nào?”
“Cho anh?” Trong mắt Yến Hòe Dư xuất hiện chút mừng rỡ: “Em thấy cái nào được, anh lấy cái đó.”
Từ Ý cầm chậu tú cầu màu hồng kia lên, sau đó cười đưa cho anh: “Vậy cho anh chậu này.”
“Được.” Yến Hòa Dư cầm lấy xong thì đánh giá, chậu có nhiều bông hoa tụ lại tạo thành mấy quả cầu màu hồng.
Anh vốn dĩ không thích hoa, nhưng đây là do cô đưa, sao lại không thích.
“Tôi sẽ mang tới công ty nuôi thật tốt.” Yến Hoà Dư không nhịn được nói: “Cảm ơn, rất đẹp.”
Từ Ý nhìn đối phương cầm hoa rời đi, trong lòng than nhẹ một tiếng, lại nói thầm trong lòng:
Chỉ cần tạm thời chưa nói rõ, vậy mình vẫn còn một chút thời gian.Lúc Hà Lâm tới đón người thì thấy anh cầm một chậu hoa không buông nên đoán đại khái: “Bà chủ đưa ạ?”
Yến Hoà Dư cẩn thận sờ một bông hoa, khẽ gật đầu: “Lúc để người khác quét dọn chú ý một chút, ai cũng không được đụng tới.”
Hà Lâm híp mắt cười một tiếng: “Chẳng lẽ quà lần trước? Tốc độ phát triển của ông chủ với bà chủ cũng thật nhanh.”
Yến Hoà Dư vừa nghe tới chuyện này liền nhíu mày nói: “Quan trọng nhất là phải nhớ nhắc nhở Kỳ Nhiên, con người này thích nhất là thoát ẩn thoát hiện, đến lúc đó đừng làm hoa của tôi bị đụng hư.”
“Vậy ông chủ cứ để hoa ở nhà, vậy sẽ không ai đụng tới.” Hà Lâm buồn bực nói.
Mắt Yến Hòe Dư hơi nâng lên: “Nhà có cô ấy rồi, không cần.”