Tình Yêu Là Vị Đắng Chocolate Là Vị Ngọt

Chương 6: Góc Khuất Số Phận




Đêm hôm đó sau khi anh đồng ý chuyện cô mai mối cô liền mất ngủ cả đêm, cô lo lắng anh sẽ thích những cô gái ấy mất

"Không được mình phải gọi cứu tinh " cô nói cầm điện thoại lên gọi cho Tuệ Minh ( Tuệ Minh và cô là bạn bốn năm đại học bây giờ cô ấy đang mở một cửa hàng kinh doanh hoa quả )

" Minh Minh ! giúp tớ với tớ cần quân sư "

Sáng hôm sau , đúng hẹn cô đã đến quán nước ngồi đợi các cô bạn của mình đến

Tầm 15 phút sau các cô ấy đến ngoài Tuệ Minh còn có Mỹ Lan , Hoa Hoa

" Các cậu đến rồi ! mau đến đây ngồi đi "

" Cậu cần tư vấn chuyện gì ! là chuyện của bác sĩ Dư sao ?" Tuệ Minh lên tiếng hỏi

" Đúng thế ! chú ấy đồng ý cho tớ mai mối giúp ! giờ tớ đang rối lắm các cậu mau giúp tớ" cô nói và đưa tay đỡ trán cảm thấy rối rắm

" Cậu không còn thích chú ấy nữa sao ? " Mỹ Lan hỏi cô

" Tớ đương nhiên vẫn thích chú ấy ! nhưng việc mai mối tớ dự định sẽ tiếp tục" cô đáp

" Cậu đang lo chú ấy sẽ thích những cô gái đó hoặc có thể ngược lại là những cô gái đó sẽ thích chú ấy " Hoa Hoa lên tiếng

" Đúng đấy ! chú ấy đã không thích ai gần ba năm nay ! tớ không biết liệu chú ấy đang chờ đợi ai " cô đáp và trong lòng càng nặng trĩu hơn

" Cậu không muốn thổ lộ tình cảm với chú ấy sao ? Nhã Quỳnh cậu không thể cứ chần chừ mãi được ! giống như cậu nói đó chú ấy đã 35 tuổi rồi cũng phải nghĩ đến chuyện lập gia đình " Tuệ Minh nói

" Tớ vô cùng lo ! tớ sợ tình yêu của tớ không đủ chân thành để khiến chú ấy động lòng " Cô đáp

" Cậu hãy thử một lần ! cậu đã thích chú ấy 9 năm ! cậu càng chần chừ thì chú ấy sẽ vụt khỏi cậu đấy " Mỹ Lan nói và vỗ vỗ vai cô

Bốn người bọn cô bàn đối sách đến gần trưa mới chịu chia tay nhau, cô dự định sẽ liều một lần phải thổ lộ bằng mọi giá

...****************...

Lúc cô chuẩn bị ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn trưa thì nhận được điện thoại của mẫu hậu đại nhân

" Alo ! Mẹ " cô bắt máy



" Con về nhà ngay đi" mẹ cô nói

" Có chuyện gì sao ạ " Cô hỏi

" Bố con có chuyện cần bàn bạc với cả gia đình ! con phải về ngay ! con định ở ngoài đến lúc nào " mẹ cô nói

" Vâng ! con sẽ về ngay " cô đáp và tức tốc chạy về nhà

Lúc về đến nhà đã là 20 phút sau, mẹ cô đã đứng đợi cô ngoài cổng

" Có chuyện gì sao mẹ " cô hỏi

" Vào nhà rồi nói ! đi thôi ba con đang chờ " mẹ cô nói và dắt cô vào nhà

Lúc cô bước vào nhìn thấy người ba đã 4 năm không gặp, cô nhất thời không biết nên nói chuyện như nào chỉ nhẹ chào hỏi ông

" Ba "

" Ba gọi cô về để định nói về chuyện hôn nhân của con " ba cô lạnh nhạt nói

" Hôn nhân.... của con " cô vừa nghe gì thế cô kết hôn ư

" Đúng ! cả hai đã định hôn ước từ nhỏ " ba cô tiếp lời

" Sao con lại không biết mình có vị hôn phu ! là ai ! là ai thưa ba " cô hỏi

" Con không cần quan tâm ai sẽ kết hôn cùng con đâu ! một tháng này hãy ở trong nhà không được ra ngoài ! ba không muốn con làm xấu mặt gia đình mình thêm " ba cô nói

" Làm xấu mặt ! con đã làm gì mà lại khiến gia đình mình xấu mặt " Cô hỏi

" Vì con là một đứa vô dụng không đỗ vào trường y " Ba cô tức giận đáp

" Con vô dụng ! con không thích y khoa thì làm sao con có thể đạt được kỳ vọng của ba chứ " cô nói mà nước mắt giàn dụa

" Thế thì con hãy ngoan ngoãn ở nhà và chuẩn bị để được gả đi đi " ba cô nói



" Con không gả ! con đã thích người khác rồi " cô đáp

" Dù sao con cũng không phải là con gái Lâm gia ! ngay từ lúc ba thốt ra không có đứa con gái này thì chẳng phải đã thừa nhận không có đứa con gái là con sao " cô đáp

" Nhã Quỳnh ! con nhóc này sống ở bên ngoài 4 năm đã học được thói trả treo ư " ba cô tức giận đập bàn

" Con không gả ! con phải rời khỏi nhà " cô đáp và định đi ra ngoài

" Người đâu nhốt tam tiểu thư vào phòng không có lệnh ai cũng không được thả nó ra " Ba cô lạnh lùng ra lệnh

" Tiểu thư ư ! tiểu thư mà lại bị đối xử như thế sao ! đã là thời đại nào rồi còn ép hôn như vậy ! con không gả " cô giãy dụa nhưng vẫn bị cưỡng ép đưa đi và giam lỏng trong phòng

"Sao ba lại đối xử với con như vậy ! con phải được tự do sống theo cách của riêng con , sao ba lại áp đặt những gông xiềng của thế hệ trước lên người con, ba mẹ xin hãy thả con ra ! sao lại đối xử với con như vậy " cô quỳ rạp xuống sàn bật khóc

Ba cô là một người đàn ông nghiêm khắc cô chưa bao nhìn thấy ông cười dù chỉ một lần, lúc cô làm sai ông đã dùng mọi gia pháp để dạy dỗ cô, bóng ma tâm lý từ nhỏ của cô là sợ bị nhốt trong căn phòng tối

" Thả con ra ba ! thả con ra " cô yếu ớt cầu xin

Dường như ông ấy đã làm cô nhớ lại những kí ức đau khổ lúc nhỏ

Mọi người đều nói sinh ra trong gia đình có điều kiện là một chuyện mà ai cũng ước muốn nhưng họ nào biết để được ăn sung mặc sướng những đứa trẻ ấy cũng phải chịu đựng sự giáo dục nghiêm khắc từ gia đình để có thể gách vách trọng trách cả gia tộc

Đôi khi được sống một cuộc sống bình dị tuy không giàu sang nhưng lại ấm áp còn tốt hơn sống trong nhung lụa mà không được hạnh phúc

" Ba mẹ không thương con sao ? tại sao lại đối xử với con như thế ! thả con ra " cô la hét đập cửa ầm ĩ nhưng cũng vô ích

" Tiểu thư cô đừng kêu nữa ông chủ sẽ không thả cô ra đâu " quản gia không thể nào nhìn cô chủ làm hại đến bản thân nên ông đã đến khuyên can

" Lưu quản gia ! ông mau mở cửa cho cháu ! cháu không kết hôn đâu ! không kết hôn ! quản gia giúp cháu với " cô khóc lóc thảm thương cầu xin ông ấy giúp đỡ nhưng ông giúp làm sao được đây khi ông chỉ là người làm

" Tôi xin lỗi thưa tiểu thư" Ông cố nuốt nước mắt và lui xuống

" Ai đó hãy đến cứu tôi ! làm sao tôi có thể gả cho một người tôi không yêu chứ " cô khóc đến không còn nước mắt để rơi nữa

" Rốt cuộc trái tim của ba vẫn không thừa một chút xíu nào dành cho con sao ! ba làm bác sĩ để làm gì khi chỉ chửa được bệnh về thể xác mà không chửa được bệnh về tinh thần chứ ! dù con đã cố gắng cách mấy ba vẫn không công nhận con ! con cũng là con của ba mà ! ba không thấy ba đối xử bất công với con sao "

" Tôi không muốn sống cuộc đời như thế này ! xin hãy giải thoát cho tôi "