Tình Yêu Là Vị Đắng Chocolate Là Vị Ngọt

Chương 2: Lần Gặp Tình Cờ




Cô hiện tại đã tốt nghiệp ngành phóng viên và đang đi thực tập tại toà soạn gần nhà, mặc dù trở về lại thành phố nhưng cô không hề về nhà ở mà đã thuê nhà riêng, mẹ cô cũng đã khuyên can cô nên về nhà nhưng làm sao đây là cô đã phụ sự kì vọng của ba sao cô có thể về gặp ông ấy được

Thấm thoát cô cũng đã được nhận vào làm ở tòa soạn gần 1 năm, hôm nay cô được trưởng phòng giao nhiệm vụ săn tin hot về nữ diễn viên Trần Thư Thư trưởng phòng dặn phải là tin càng nóng càng tốt

Thế là cô đã liều mạng bám theo cô ta từ nhà riêng cho đến bệnh viện cô định đi vào nhưng do là phóng viên thì không được tùy tiện ra vào bệnh viện rất dễ ảnh hưởng đến bệnh nhân, nhưng tin này vô cùng hot sao cô có thể bỏ qua được

Sao một hồi đắng đo cô quyết định giả trang thành y tá để vào tác nghiệp không nghĩ ước mơ được khoác áo blouse trắng lại là vào tình cảnh này đành chịu thôi vậy, ai chả bỏ lỡ một điều gì đó nhỉ

Mặc dù sợ bị phát hiện nhưng vì tiền thưởng cuối năm cô không thể không cố gắng, vốn dị công cuộc săn tin đã hoàn thành xuất sắc, cô đã chụp được rất nhiều ảnh hot của nữ diễn viên ấy định bụng sẽ đem về viết bài nộp cho trưởng phòng để lấy điểm đóng góp, nhưng ngay khi cô định xoay rời đi thì cánh tay đã bị một người nào đó kéo lại khi ánh mắt cô vừa nhìn được là ai thì cô đã bất ngờ đến cứng đờ cả người

"Là chú ấy ! mối tình thầm kín của mình ! Dư Hải Nam "

Anh không cần biết cô là ai đã vội kéo cô vào góc tường và chìa tay bảo cô đưa máy ảnh cho anh

" Cô là ai " anh hỏi nhưng rồi không để cô kịp trả lời anh đã tự trả lời câu hỏi ấy

" Phóng viên ư ! cô có biết đây là bệnh viện không ? việc cô tác nghiệp trong bệnh viện đã xâm phạm đến đời tư của rất nhiều bệnh nhân đấy ! mau đưa máy ảnh cho tôi " anh nói và định giành lấy mày ảnh từ tay cô

Cô đã sớm ôm chặt máy ảnh vào người không để anh giành được nhân lúc anh không để ý cô còn định đánh lừa anh để tìm cơ hội bỏ trốn , tất nhiên là công cuộc chạy trốn bất thành rồi anh có phải là đứa trẻ đâu mà lừa được, ngay khi cô chuẩn bị chạy tới cửa sắp nắm được tay nắm cửa thì bị bàn tay mạnh mẽ của anh kéo lại

" Muốn trốn thì phải giao máy ảnh đây mới được đi !" Anh lạnh giọng nói

" Tôi không thể đưa được đâu ! đây là công việc của tôi ! tôi không thể không làm được ạ" tôi đáp :



" lần gặp lại của chúng tôi lại éo le thế ư "

" Cô đã ngang nhiên vào đây trong khi không được phép vào ư ! đưa máy ảnh đây ! đưa đây " anh nói và tiếp tục giành lấy máy ảnh từ tay cô

" Mong anh thứ lỗi tôi không thể đưa " cô đáp và ôm càng chặt hơn

Anh cố gắng giành lấy từ cô nhưng do cô đang ôm chặt nên anh không tiện dành lấy

" Cô không đưa cho tôi đúng chứ ! được tôi sẽ gọi cho cảnh sát đến giải quyết vụ này " anh biết không thể dùng biện pháp mềm dẻo với cô được nên hù doạ gọi cảnh sát

"Chú à ! tôi là con của thầy chú đấy ! chú đừng làm vậy chứ" những lời này cô chỉ có thể nói thầm vì cô đang tác nghiệp không thể lộ thân phận

" Bác sĩ tôi không thể đưa máy ảnh cho anh được ! nếu anh mà lấy đi sau này tôi đi săn ảnh bằng gì ạ " cô dùng giọng nói bình thường để hòng che đi cảm giác sợ hãi của mình

"Một nước đi thật sai lầm hôm nay quả là đen đủi sao lại vào ngay đúng khoa của chú ta chứ "

" Nếu cô không đưa vậy cũng được thôi ! cô hãy xoá hết ảnh hôm nay đi !và không được đến đây săn ảnh nữa ! tôi sẽ bỏ qua cho cô" Anh đáp và nhìn thẳng cô dù cô đang cải trang với thân phận y tá anh vẫn cảm thấy rất quen thuộc với cô

" Sao tôi có thể xoá được đây là công sức tôi cố gắng lắm mới chụp được mà " cô đáp

" Sao chú ấy thay đổi nhiều quá ! con người ôn nhu điềm đạm của ngày trước đâu chứ " cô suy nghĩ thầm



" Công sức của cô ! vậy còn đời sống riêng tư của bệnh nhân thì sao ! tóm lại cô không chịu đưa đúng chứ " thấy cô im lặng như vậy anh đã không chần chừ nữa mà gọi bảo vệ đến

" Bác sĩ ! xin anh đừng làm vậy đây là chén cơm của tôi đấy ạ " cô cầu xin anh

" Chén cơm của cô là moi móc thông tin người khác để bóp méo sự thật ư ? " anh đáp và dùng ánh mắt lạnh lùng trước nay chưa từng thấy nhìn cô

Bảo vệ nhanh chóng đến và đưa cô ra khỏi bệnh viện nhưng máy ảnh của cô thì đã bị anh lấy đi

" Rốt cuộc chú ấy đã trải qua chuyện gì mà lại có thành kiến với người là phóng viên như mình chứ " cô cảm thấy đau lòng khi gặp lại người mình thích ở hoàn cảnh này để phải chịu sự chán ghét ra mặt của anh

Cô đã ra về tay không vừa quay trở lại toà soạn cô đã bị trưởng phòng mắng một trận tơi bời hoa lá, cô chỉ biết im lặng chịu trận đợi mắng xong thì sẽ yên ổn thôi

" Cô thật sự không có tố chất làm phóng viên ! chút việc đó cũng làm không xong ! ngày mai phải lấy lại máy ảnh và tin tức mới cho tôi " Trưởng phòng nói

" Vâng ! tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ " cô đáp

" Nếu không săn được tin nữa cô nên suy nghĩ đến việc từ bỏ đi ! tôi không đào tạo những người vô dụng " câu nói này của trưởng phòng gây sát thương rất chí mạng nó làm cô nhớ đến ngày này cách đây 4 năm trước ba cô cũng từng nói thế

" Ba không có đứa con vô dụng "

Cô đi ra khỏi phòng trưởng phòng mà suýt không kìm nỗi nước mắt , rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ , tại sao mọi thứ lại tồi tệ như vậy

Gặp lại mối tình đầu trong hoàn cảnh éo le , công việc thì không suôn sẻ , có nhà nhưng không còn mặt mũi để trở về rốt cuộc cô phải sống làm sao nữa đây khi cuộc đời là một chuỗi thất bại