Tình Yêu Là Vị Đắng Chocolate Là Vị Ngọt

Chương 15: Buông Bỏ Quá Khứ Sống Với Hiện Tại




Sáng hôm sau , ánh mặt trời chiếu vào khung cửa sổ chói vào mắt cô làm cô mơ màng thức dậy nhìn sang bên cạnh mình anh vẫn còn đang ngủ say cô nhẹ ngồi dậy dựa vào giường ngắm nhìn anh

Dù đang ngủ say nhưng từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh vẫn toát lên vẻ đẹp hút mắt vừa an tĩnh xem lẫn chút mê hoặc , cô dùng tay chạm nhẹ lên đôi mắt đang ngủ say của anh một cảm giác hạnh phúc ẩn hiện trong đôi mắt cô , được thức dậy và nhìn ngắm người mình yêu mỗi sáng thật sự vô cùng hạnh phúc

Cô vừa nghĩ thầm vừa dùng tay sờ lên chóp mũi của anh , mũi anh rất cao và thẳng tắp có thể chơi cầu trượt ở trên đó còn được nữa đấy , tiếp đến là đôi môi của anh chạm vào nó thật mềm mại cô không tự chủ được hành động của mình liền cúi xuống hôn vào nó , vừa đúng lúc anh cũng kịp mở mắt thức dậy cũng không ngan cản mà để mặc cô chiếm tiện nghi của mình

Hôn anh một lúc cô cũng rời khỏi đó cô liền định xoay người bước xuống đi vệ sinh cá nhân thì đột nhiên anh nắm lấy tay cô , cô bất ngờ quay sang nhìn anh

" Anh dậy rồi à " cô hỏi anh và cười với anh

" Em định trêu chọc anh xong liền bỏ chạy sao " anh vừa nói vừa kéo cô nằm xuống bên cạnh vòng tay ôm chặt

" Em nào có trêu chọc anh " cô phủ nhận và có cảm giác xấu hổ khi bị anh phát hiện ra hành động vừa nãy

" Rõ ràng em đã sàm sỡ anh còn lén lút hôn anh " Anh vừa nói vừa hôn lên tóc cô

" Do ..em ..em không thể nào cưỡng lại sự quyến rũ của anh nên mới làm thế " cô ngại ngùng trả lời

Anh xoay người cô lại đối diện với mình

" Em có thể làm thế với anh nếu em muốn" nơi xong thì liền hôn cô

Được một lúc cả hai cùng nhau đi vệ sinh cá nhân , anh và cô vừa đánh răng vừa thỉnh thoảng làm trò trêu chọc nhau

Sau khi vệ sinh cá nhân xong , cô về phòng mình thay quần áo chuẩn bị đi làm

Quần áo ở nhà anh đều là anh chọn mua cho cô nên cũng vô cùng hợp ý cô không khó để chọn mấy , hôm nay cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng chân váy bút chì kết hợp cùng tone make-up châu á , đi đôi giày cao gót

Anh sớm thay xong quần áo đang ở dưới nhà đợi cô

Khi cô bước xuống , anh liền cứ thế nhìn không rời mắt cô

" Mình đi thôi anh " cô nói và chủ động khoác tay anh cùng đi ra cửa

Trên đường đi làm anh và cô có ghé quán ăn để ăn sáng ăn xong thì cả hai cùng ghé quán cà phê " Buổi Sáng " để mua cà phê

Trùng hợp làm sao lại chạm ngay Trịnh Hà Anh cũng đang mua cà phê ở đó



Cô ta khi nhìn thấy anh đi cùng một người phụ nữ thì cũng đã đón được đây là vợ của anh

" Lấy cho tôi một ly cappuccino và một ly cà phê sữa " cô vừa nói vừa nhìn sang quầy bánh ngọt mà không phát hiện thấy anh đang nhất thời không biết làm gì khi chạm mặt Trịnh Hà Anh

Trịnh Hà Anh cũng lịch sự mà đi đến chào hỏi anh

" Chào buổi sáng bác sĩ Nam "

Nghe thấy được là giọng của phụ nữ cô liền quay sang nhìn theo hướng phát ra giọng nói

Thì thấy cô ta đứng dối diện với anh chào hỏi

Anh không trả lời cô ta mà chỉ nhẹ gật đầu , khi nhìn thấy cô đi đến chỗ anh , cô ta cũng cười và gật đầu với cô

" Cô ấy là vợ sắp cưới của anh nhỉ " Trịnh Hà Anh quay sang anh tiếp tục hỏi

" Đúng vậy cô ấy là vợ sắp cưới của tôi " anh đáp và nhìn về phía cô với ánh mắt âu yếm

Nghe thấy vậy cô ấy cũng chủ động chào hỏi cô và nhận thấy được cô cũng chỉ tầm 24 tuổi

trẻ hơn anh rất nhiều

" Chào em. Chị là Trịnh Hà Anh bạn cũ của bác sĩ Nam rất vui được gặp em " Cô ấy vui vẻ chìa tay ra

Cô cũng không bài xích gì với cô ấy cũng đưa tay ra bắt tay với cô ấy và đáp lại

" Vâng chào chị . Em tên Lâm Nhã Quỳnh rất vui được quen biết chị "

Nghe được một cái tên khá quen tai nhưng cô ấy cũng không nhớ rõ

Hôm qua sau khi cùng anh cãi vã cô ấy cũng đã về nhà và suy nghĩ kĩ lại lời anh nói , đúng vậy cả hai đã không thể nào hàn gắn lại quan hệ như xưa nữa chỉ có thể làm bạn bè mà thôi cho nên đối diện với anh bây giờ cô ấy cũng không còn cảm thấy nuối tiếc mà chuyển qua chúc phúc anh

Trịnh Hà Anh nở nụ cười với cô và nhẹ thu tay lại

" Chị đã từng nghe tên của em đâu đó không biết chúng ta có từng gặp qua chưa " Cô ấy hỏi

" Vâng em là phóng viên hôm qua liên lạc với chị xin phỏng vấn " Cô nở nụ cười và đáp lại

Anh nhìn hai người trò chuyện với nhau có vẻ rất vui liền cũng không xen vào



" Là em sao do hôm qua chị có việc bận nên đã ngắt máy của em trước không biết em có để bụng không " Cô ấy biết được cô là phóng viên hôm qua gọi đến thì cũng rất bất ngờ

" Không sao ạ " cô đáp

Chào hỏi xong thì nhân viên đã pha xong cà phê nên cô đi thanh toán , lúc này anh với cô ấy mới mặt đối mặt với nhau

" Cô ấy còn khá trẻ nhỏ hơn anh nhiều tuổi lắm đúng không ? " Trịnh Hà Anh hỏi

" Ừ cô ấy kém tôi 12 tuổi " anh đáp lại , anh cũng đã không còn giữ thái độ lạnh nhạt với cô ta nữa đã nói chuyện rất bình thường với cô ấy

" Cô ấy có vẻ rất hiểu anh còn chu đáo mà gọi cà phê anh thích uống " Trịnh Hà Anh vừa nhìn về phía cô đang đi lấy cà phê vừa nói với anh

Anh cũng nhìn về phía cô với ánh mắt chứa đựng sự yêu chiều mà đáp

" Đúng vậy cô ấy rất dịu dàng và chu đáo "

Nhìn thấy được ánh mắt này của anh Trịnh Hà Anh biết được anh đang vô cùng hạnh phúc nên trong lòng cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào , vốn dĩ khi cô ấy trở về là muốn bù đắp cho anh về những việc quá khứ nhưng có lẽ anh đã gặp được người có thể đem lại tình yêu và hạnh phúc cho anh rồi

" Em thật sự mừng và chúc phúc cho anh vì anh đã tìm được hạnh phúc của mình " Trịnh Hà Anh nói và nhìn anh , anh cũng xoay lại nhìn cô ấy đáp

" Cảm ơn cô tôi cũng mong cô sớm gặp được hạnh phúc thật sự bác sĩ Trịnh " anh nói và nhẹ mỉm cười

Lúc này cô đã thanh toán xong và cầm ly cà phê đi về phía hai người họ , nhìn thấy cô đến anh cũng quay sang chào tạm biệt cô ấy

" Cô ấy mua xong rồi chúng tôi đi trước đây hẹn gặp lại bác sĩ Trịnh ở bệnh viện "

" Xong rồi mình đi thôi ạ " Cô nói và nhìn anh

" Tụi em đi trước đây ạ hẹn chị chủ nhật gặp ở quán này nhé " cô chào cô ấy và cùng anh rời đi , Trịnh Hà Anh nhẹ cười gật đầu và nhìn theo bóng lưng họ

Anh đưa tay nắm chặt lấy tay cô cùng đi về phía xe , Trịnh Hà Anh nhìn thấy vậy cũng nhẹ nhõm nở nụ cười và xoay người đi mua cà phê

Có lẽ cô ấy cuối cùng đã chấp nhận buông bỏ đoạn tình cảnh này cùng với những nỗi sợ trong quá khứ để sống với hiện tại nên cô ấy cảm thấy nhẹ lòng hơn khi gặp lại anh bây giờ cô ấy sẽ đem tất cả tinh thần của mình đặt hết vào việc chữa bệnh cho bệnh nhân vì cô ấy là bác sĩ và sứ mệnh cao cả của bác sĩ là chữa bệnh cứu người

Và anh cũng đã tha thứ cho những vết thương mà cô ấy gây ra giữa hai người bọn họ chỉ còn là những người đồng nghiệp cùng khoa cùng chăm sóc bệnh nhân và chữa trị cho họ hoàn toàn chẳng còn tình cảm , bởi bây giờ trái tim của anh đã trao hết cho người con gái đang ngồi cạnh mình đây cô ấy sau này sẽ trở thành vợ anh và làm mẹ của con anh cùng anh vun đắp hạnh phúc gia đình

Anh lái xe đưa cô đi làm và thỉnh thoảng vừa liếc nhìn cô , trong ánh mắt càng không giấu nỗi tình yêu của mình dành cho cô , cô cũng nhìn về phía anh và nở nụ cười ngọt ngào cô chọn cách tin tưởng và ở bên anh yêu thương anh cùng anh đối mặt với mọi chuyện dù là bão tố hay mưa giông cô cũng sẽ không buông tay anh