• Hai tháng sau…
Mới ngày nào còn đỏ hỏn, nay tiểu An được hai tháng tuổi, vô cùng bụ bẫm và đáng yêu, dĩ nhiên Khưu Đông Bách cũng đã có thể bế con trai mà không còn sợ sệt.
Bởi do sợ Hề Dung Diệp sẽ cực và con trai bám mẹ, nên sang tháng đầu tiên Khưu Đông Bách đã cho con ngủ riêng với bảo mẫu, vợ chồng anh sẽ quan sát con thông qua camera.
Lúc đầu Dung Diệp kiên quyết không chịu, hai vợ chồng đã căng thẳng với nhau, nhưng sau khi nghe anh phân tích cũng thấy có phần hợp lý nên cô đồng ý, nhưng mấy đêm liền khó ngủ và cứ đi qua đi lại giữa hai phòng vì lo lắng cho con.
Và sau một tháng, Dung Diệp cũng dần tập quen với điều đó, nên yên tâm giao phó cho bảo mẫu chăm sóc. May mắn, con trai cô cực kỳ ngoan ngoãn, uống sữa no nê là lim dim ngủ ngay, chỉ khi đói và tràn bỉm khó chịu thì mới khóc quấy.
Thứ bảy, Khưu Đông Bách tranh thủ đi làm về sớm với vợ con, do thấy ông bà Khưu cưng cháu nên cả hai không nỡ sống riêng, vẫn còn ở Khưu Gia.
Ở sofa phòng khách lúc này, ông bà Khưu và Hề Dung Diệp đang chơi đùa cưng nựng tiểu An. Từ ngày bé con chào đời, ở đây nhộn nhịp hẳn ra, tiếng khóc con nít cùng tiếng cười của người lớn đều có.
“ Coi kìa Dung Diệp, cái miệng thấy thương chưa…haha… y chang ba nó lúc nhỏ… haha. ”
Thế nhưng, ông Khưu lập tức cau mày nóng lòng, nhổm người đứng ngồi không yên, lên tiếng đốc thúc:
“ Em cho cháu uống đi, vừa đói vừa quạu là khóc lên bây giờ. ”
“ Em đang chọc cho tiểu An khóc mà… haha… ”
Sau đó, bà Khưu không trêu chọc cháu nữa, cho tiểu An bú sữa. Lúc này, Khưu Đông Bách từ bên ngoài nhanh chân vào nhà, vừa nhìn thấy vợ con là gấp gáp đi tới, lên tiếng:
“ Ba mẹ…
- Em, trưa tới giờ con có khóc không? ”
Hề Dung Diệp mỉm cười lắc đầu, trả lời:
“ Không có, con rất ngoan! ”
Đột nhiên, Khưu Đông Bách tiến thêm vài bước nữa, lập tức bỏ chiếc cặp táp và áo vest xuống sofa, sắn tay áo sơ mi lên cao định giành bế tiểu An và cho cậu bé uống sữa.
Thế nhưng, tức khắc bị Hề Dung Diệp kéo cả người thụt lùi vài bước, cất lời:
“ Ây… không được, người anh bẩn, phải đi tắm sạch sẽ mới được ẵm con. ”
Khuôn mặt của Khưu Đông Bách méo mó, sau đó nhích đến hôn vào bên gò má của Dung Diệp, lên tiếng:
“ Hay cho hôn một cái cũng được, anh nhớ con lắm! ”
“ Anh tắm rồi cho hôn. ”
Khưu Đông Bách sợ Hề Dung Diệp cho ngủ cùng sau này sẽ bám dính lấy cô không buông, nào ngờ chính anh mới là người đàn ông nghiện con. Lúc trước đi làm thì nhớ vợ, còn hiện tại nỗi nhớ gấp đôi, vừa nhớ vợ vừa nhớ con!
Cuối cùng, sau khi đi tắm và ăn tối xong. Hai vợ chồng trẻ ẵm tiểu An lên trên phòng cưng nựng, nhìn con trai ngủ ngoan an yên, lòng của Khưu Đông Bách vô vàn hạnh phúc, ngắm mãi cũng chẳng thấy chán.
“ Đông Bách, tối nay cho con ngủ ở phòng mình nha, ngày mai chủ nhật anh đâu có đi làm. ”
Khưu Đông Bách ngẫm nghĩ, sau đó kiên định lắc đầu, buồn bã lên tiếng:
“ Cho con ngủ riêng đi em, là con trai thì nên tự lập từ lúc nhỏ, không có được nuông chiều tới lúc lớn hơn một chút sẽ ỷ y rồi sinh hư. ”
Hề Dung Diệp bật cười, nằm nghiêng người xuống ngắm nghía con trai, sau đó khe khẽ hỏi lại:
“ Lúc nhỏ anh cũng vậy sao? ”
“ Ừ, thấy thế chứ ba lúc trước quản anh nghiêm lắm, ăn chơi một cái là ra đường lập tức. Đến năm anh học năm ba ông ấy còn cắt khoản chu cấp hàng tháng, anh phải vừa học vừa làm ở chi nhánh Khưu Thị bên Anh. Chồng em đáng thương lắm đấy! ”
Thế nên, mặc dù rất thương con nhưng anh buộc phải cứng rắn dạy dỗ, để sau này nên người. Có thể học tập không quá xuất sắc hay tài giỏi hơn người, nhưng phải là một chàng trai nghiêm túc, đàng hoàng, tử tế…
Đột nhiên, Hề Dung Diệp ngồi lên và ngồi hẳn trên đùi của Khưu Đông Bách, hai tay âu yếm choàng vào cổ anh, đôi môi trái tim chúm chím mỉm cười, lên tiếng:
“ Chúng ta sinh thêm bảo bối nữa đi Đông Bách. ”
“ Cái gì? ”
Hai mắt của Khưu Đông Bách lập tức căng ra bất ngờ, sau đó chớp chớp nhìn xuống tiểu An đang ngủ gần cạch, tiếp theo khẽ ôm Dung Diệp nhích ra xa tận mép giường, trong ánh mắt có sự biến động và sợ sệt.
“ Em, tâm lý của anh vẫn chưa được ổn định, ít nhất cũng phải đợi thêm vài năm nữa. Nhưng mà em không sợ đau sao? ”
“ Sợ chứ, nhưng mà có anh bên cạnh là em thấy hết sợ. Sinh thêm cho ba mẹ vui, với em cũng muốn có một cô con gái. ”
Lần đầu tiên chung sống, Khưu Đông Bách từ chối Dung Diệp, lập tức gỡ hai tay của cô và bế đặt ngồi xuống giường, sau đó đứng dậy nhăn mặt sợ hãi lên tiếng:
“ Thôi, thôi, thôi… Dung Diệp, anh sợ thật đó! ”
Hề Dung Diệp chu môi thái độ không hài lòng chút nào, sau đó đột nhiên nhìn xuống phần ngực căng cứng đau nhức của mình, nói:
“ Lấy máy hút sữa cho em. ”
“ Ừ. ”
Khưu Đông Bách lập tức tuân lệnh quay đầu bỏ đi, thực sự tâm trí vẫn còn ám ảnh lúc Hề Dung Diệp vượt cạn, thậm chí đến bây giờ chưa dám gần gũi trở lại.
Thêm nửa giờ đồng hồ sau, Khưu Đông Bách thì ngồi cho tiểu An uống sữa để sau đó bế cậu bé về phòng ngủ riêng, còn cô vô cùng thong thả rung đùi hút sữa, nhìn anh bằng cặp mắt đưa tình nhiều mưu kế ẩn ý.
“ Ôi, con trai của ba ngoan quá… sữa mẹ ngon lắm phải không? ”