Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Chương 60: Cái Đồ Đáng Ghét, Em Nghỉ Chịu Đính Hôn Rồi!





Một tay đặt lên vô lăng điều khiển, bàn tay còn lại của Khưu Đông Bách cũng chẳng nhàn rỗi, hết nựng má đến nắm tay và xoa đầu của Hề Dung Diệp, trên xe không ngưng phát ra âm thanh, cứ hết cười rồi lại nói.

“ Anh, mình không về Khưu Gia sao? ”

“ Ngày mai chúng ta về sau, anh có nói với ba mẹ rồi! ”

Chiếc xe lái vào biệt thự riêng của Khưu Đông Bách, được thiết kế hiện đại đơn giản và phóng khoáng, sẽ là tổ ấm của cô và anh sau này.

Mở cửa xe bước xuống, Hề Dung Diệp đứng chờ Khưu Đông Bách lấy chiếc vali từ cóp xe, sau đó tay nắm tay cùng nhau vào nhà.

Rất lâu rồi, cô mới đặt chân bước vào nơi đây, thực sự có một kỷ niệm cả đời này khó quên, chính là lần anh bị trúng thuốc và vì thế mối quan hệ của cả hai mới có bước tiến triển nhảy vọt.

Lúc này, Khưu Đông Bách nhìn sang Hề Dung Diệp đang ngơ ngẩn suy nghĩ. Đột nhiên, anh buông cần kéo của chiếc vali, lập tức bế ngang cô lên trên tay bước nhanh về hướng cầu thang, cất tiếng:

“ Có phải bây giờ nên tặng thêm phần thưởng rồi đúng không? ”

“ Đông Bách, trễ lắm rồi, ngày mai được không? ”

“ Xa mười ngày, em không muốn anh sao? ”

Hề Dung Diệp đặt tay lên vai của Khưu Đông Bách, vừa muốn từ chối vừa muốn cùng anh, điều cô do dự chính là thời gian, ít nhất cũng phải bốn sáng mới được đi ngủ, như thế thì lúc sáng sao cô có thể dậy nổi và về Khưu Gia đây?

Thế nhưng, lúc cô đang đấu tranh suy nghĩ thì anh đã bế cô vào phòng ngủ, nhanh tay bật đèn và gấp gáp bước tới chiếc giường vô cùng vững chắc, cùng nhau nằm xuống và bắt đầu màn dạo đầu ướt át, nóng bỏng.

“ Ưm… Bách… khoan… ”

“ Dung Diệp, tối nay em đã có thể thoải mái rên rỉ và không sợ bị sập giường! ”

Ở khoảng cách rất gần, Hề Dung Diệp nghe rõ nhịp thở vô cùng mạnh mẽ và dồn dập của Khưu Đông Bách, hơn nữa mùi hương nam tính tỏ ra thực sự cuốn hút, khiến da mặt cô ửng đỏ và tâm lý dường như bị thao túng triệt để.

Giày dép lẫn quần áo trên người nhanh chóng được hai nhân vật chính lột sạch, sau mười ngày xa cách nỗi nhớ được lấp đầy bằng những giây phút thăng hoa sung sướng hạnh phúc có nhau, ôn lại kỷ niệm ngày Khưu Đông Bách bị hạ thuốc, chính là đêm đầu tiên của cả hai và ngay tại chiếc giường cùng căn phòng này.

“ A… Bách… nhẹ một chút… ưm ~ ”

…----------------…

Đã tám giờ sáng, nhưng Hề Dung Diệp vẫn chưa có dấu hiệu sẽ thức giấc, nằm ngủ mê man trong vòng tay của Khưu Đông Bách, tay hay chân đều quấn chặt làm anh muốn xuống giường cũng không thể.

Nhìn vào đồng hồ treo tường cũng thấy thời gian khá trễ, thế nên anh bắt đầu chọc ghẹo cho cô tỉnh ngủ để ăn sáng, vốn dĩ cô có bệnh đau dạ dày.

Lúc này, lồng bàn tay của Khưu Đông Bách áp vào bên mặt Dung Diệp xoa xoa, vuốt ve rồi cúi xuống hôn mạnh vào đôi môi đỏ hồng căng mọng, và cuối cùng anh cũng đã đạt được mục đích, cô nhăn nhó sau đó lí nhí mở mắt thức giấc.

“ Cho em ngủ thêm chút nữa đi. ”

“ Tám giờ rồi, dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp. ”

Bàn tay hư hỏng ấy bắt đầu luồn lách, hết sờ vuốt da mặt đến tiến xuống xoa nắn nơi đầy đặn của cô, bờ môi tìm tới hôn liên tục vào da mặt trắng sáng, căng mướt đầy sức sống vào buổi sáng.

Đột nhiên, Khưu Đông Bách nằm ngửa ra giường, rướn người ngồi lên để lưng tựa vào thành giường, ánh mắt âm trầm nhìn cô không chớp, lên tiếng:

“ Chúng ta kết hôn nha Dung Diệp? ”

Hề Dung Diệp vốn dĩ đang chuyển động cơ thể cho thoải mái thì bất ngờ khựng lại hành động, đưa mắt ngẩng lên nhìn anh khẽ chớp nháy liên tục, sau đó mất khoảng năm phút suy nghĩ cuối cùng mới trả lời:

“ Em muốn sinh con xong rồi mới kết hôn, để con chúng ta tham gia hôn lễ của mình, như vậy sẽ ý nghĩa hơn. ”

Khưu Đông Bách cũng mất một thời gian để suy nghĩ ý kiến đó của Hề Dung Diệp, nhưng nếu cô đã mong muốn như thế thì dù anh không thích cũng phải gật đầu tuân lệnh, nói:

“ Vậy mình đính hôn trước nhé? ”

“ Cũng được, nhưng phải đợi em hoàn thành xong công việc ở tập đoàn Vũ Thị! ”

“ Ừ, hay là chọn ngày sinh nhật của em đi, ngày đó có kỷ niệm thật đáng nhớ! ”

Nghe nói đến ‘ kỷ niệm thật đáng nhớ ’ thì Hề Dung Diệp cô nghĩ ngay đến chuyện anh vu oan cho mình hạ thuốc. Thế nên, cô lập tức ngồi dậy, bàn tay giữ lại chiếc chăn che chắn ở ngực, cấu vào da thịt anh rồi hung hăng lên tiếng:

“ Tội của anh, em chưa xử nữa, vậy mà còn dám nhắc. ”

Khưu Đông Bách ngơ ngác, chẳng nhớ anh đã gây ra tội gì, lắp bắp hỏi lại:

“ Tội… tội gì? ”

“ Anh đổ thừa em hạ thuốc anh đấy. ”

Khưu Đông Bách cau mày, hỏi lại lần nữa:

“ Không phải em thật à? ”

“ Ơ, em đã bảo không phải, anh cho là em hèn mạt đến thế à?

- Anh đâu có biết tối đó em khóc mấy giờ đồng hồ trong xe, tới cạn nước mắt chỉ vì một câu nói ‘ em phiền ’ của anh.

- Nghĩ lại em thấy mình vô cùng tội nghiệp, vậy mà còn bị anh vu oan nữa…Cái đồ đáng ghét, em nghỉ chịu đính hôn rồi! ”

…----------------…