Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Chương 50: Điên Cuồng Chiếm Đoạt




Chiều thứ bảy, sau khi tan giờ làm, Hề Dung Diệp lập tức bắt taxi về khu chung cư. Gấp gáp như thế là vì một chút nữa Khưu Đông Bách sẽ đến, nhà cửa thì một tuần nay cô chưa dọn dẹp, do đi về thành phố E và tăng ca nên không có thời gian.

Lạ thay mấy hôm nay, cô nhắn tin hay gọi điện Phùng Khiếu Khâm cũng đều không phản hồi. Thực sự cô muốn nghiêm túc trả lời với anh ấy, dành một sự tôn trọng thay vì giữ im lặng, đặc biệt muốn xin lỗi và cảm ơn!

Reng… reng… reng.

Cũng gần 7 giờ tối, nhà cửa đã được lau dọn xong xuôi. Lúc này, điện thoại của Hề Dung Diệp đặt ở trên bàn reo lên, cô lập tức chạy tới cầm lấy và nhanh chóng bấm nghe.

Yêu xa thế này cũng vui, cảm giác nôn nóng từng giây gặp nhau.

“ Em nghe! ”

“ Anh ra khỏi sân bay rồi, em muốn ăn gì, sẵn tiện anh mua luôn. ”

“ Em ăn gì cũng được! ”

Khưu Đông Bách lập tức chau mày, thực sự vô cùng căng thẳng mỗi khi Hề Dung Diệp nói thế. Thế nhưng, vốn đã tiếp xúc với nhau thời gian, nên phần nào biết được những món cô ưa thích.

“ Được, khoảng nửa giờ đồng hồ nữa anh đến. ”

“ Mật khẩu nhà y như ở Khưu Gia, có khi anh đến em lại đang tắm, không ra mở cửa được. ”

“ Ừ… ”

Sau đó, Hề Dung Diệp đặt chiếc điện thoại trở lại trên bàn, vào phòng ngủ lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Căn bản nhận biết bản thân tốn rất nhiều thời gian để tắm, nên cô mới phòng ngừa sợ Khưu Đông Bách đứng bên ngoài chờ đợi.

Đột nhiên, lúc vừa bước vào phòng tắm, thì chuông cửa vang lên. Dung Diệp chau mày, trong đầu suy nghĩ xem là ai đã đến tìm, sau đó lập tức treo chiếc đầm ngủ lên rồi vội vàng chạy ra bên ngoài.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, cô có chút kinh ngạc khi đối diện với mình hiện tại là Phùng Khiếu Khâm, thế nhưng vẫn lịch sự gật đầu chào hỏi, lên tiếng:

“ Anh sang khi nào thế? ”

“ Sang để nghe câu trả lời của em! ”

Hề Dung Diệp lẳng lặng nhìn anh ấy có sự thương hại bên trong đáy mắt, đoán rằng Phùng Khiếu Khâm đã uống rượu trước đó, bởi vì mùi rượu từ cơ thể của anh ấy cứ xông vào mũi cô.

“ Xin lỗi anh! ”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Phùng Khiếu Khâm thể hiện rõ ràng sự khổ lụy vì tình, ánh mắt mơ màng đỏ trạch vì rượu nhưng đột nhiên trở nên quyết liệt khí thế và hung tàn, hỏi lại:

“ Em nói đi, tôi kém hơn Khưu Đông Bách ở điểm nào? ”

“ Anh không kém hơn anh ấy, chỉ là… ”

Chưa nói hết câu, thì Phùng Khiếu Khâm đã lập tức lao tới và ôm chặt thân thể của Hề Dung Diệp khiến cô vô cùng sửng sốt, sau đó ép lưng cô vào bức tường và dùng chân đóng kín lại cánh cửa.

Lúc này, tinh thần của cô hoảng loạn tột độ, gấp gáp lên tiếng:

“ Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra… ưm… ”

Vốn dĩ Phùng Khiếu Khâm đã mất bình tĩnh, yêu quá hóa thành kẻ điên. Anh ấy cũng như cô, cố chấp và mù quáng bởi một thứ được gọi là tình yêu.

Hề Dung Diệp giãy giụa bằng cả tính mạng của mình, bàn tay liên tục đấm đánh và xô đẩy Phùng Khiếu Khâm ra xa nhưng dường như không thể xê dịch, bờ môi mím chặt cố né sang một bên mãnh liệt từ chối nụ hôn của anh ấy.

Và hiện tại, bờ môi nóng bỏng của Phùng Khiếu Khâm rơi xuống chiếc cần cổ quyến rũ của Dung Diệp, mùi hương cơ thể càng thúc đẩy ham muốn của anh ấy hơn nữa, khao khát chiếm đoạt cô.

“ Phùng Khiếu Khâm…bỏ tôi ra… anh điên rồi! ”

Choang…

Chiếc bình hoa đang yên đang lành bị cả hai giằng co tay chân đụng trúng rơi xuống vỡ nát tan tành, điều đó chẳng làm cho Phùng Khiếu Khâm thức tỉnh, điên cuồng chiếm đoạt Dung Diệp hơn nữa.

Lúc này, Phùng Khiếu Khâm tức khắc bắt lấy hai cánh tay đang vùng vẫy của cô, sau đó siết chặt hai bên cổ tay nhấn vào bức từng, ánh mắt nhìn cô nhuốm lửa dục vọng, kích động lên tiếng:

“ Đúng, tôi điên rồi, tôi yêu em đến phát điên rồi Dung Diệp!

- Có phải tôi thua Khưu Đông Bách ở chỗ, đã không cho em một đứa con không?

- Nếu em mang thai con của tôi, thì em sẽ yêu tôi đúng chứ Dung Diệp, sẽ ở bên tôi suốt đời suốt kiếp, tôi sẽ thắng anh ta? ”

Hề Dung Diệp sợ hãi đến ứa ra nước mắt, bờ môi căng mọng run rẩy trông vô cùng đáng thương và yếu đuối, nghèn nghẹn trả lời:

“ Nếu anh làm thế, thì cả đời này tôi sẽ hận anh, không bao giờ tha thứ cho anh! ”

“ Chính em bảo tôi không kém cỏi hơn Khưu Đông Bách bất cứ điều gì, vậy tại sao thế Dung Diệp?

- Anh ta có chân thành như tôi không? Có làm nhiều việc cho em hơn tôi không? Có yêu em bằng tôi không?

- Chắc chắn là không! ”

Do có rượu kích thích thêm, Phùng Khiếu Khâm hiện tại đã không còn là Phùng Khiếu Khâm của ngày trước, một nam nhân nho nhã, điềm tĩnh, mà trở nên hóa thú, anh ấy không chấp nhận được mình lần nữa thua cuộc trước Khưu Đông Bách.

“ Bỏ ra… bỏ ra… Phùng Khiếu Khâm, xin anh…ưm…”

Và rồi, cơ thể của Hề Dung Diệp bị Phùng Khiếu Khâm khống chế kìm chặt trong lòng, bờ môi tiếp tục bị giày xéo chà đạp thô bạo, đôi chân va vấp vào nhau bị anh ấy điều khiển, sau đó cả hai cùng ngã xuống sofa và người nằm dưới là cô.

Xoẹt…