Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Chương 43: Không Bỏ Cuộc




Đưa Hề Dung Diệp đi ăn sáng, sau đó đến trung tâm thương mại để mua sắm, nhưng cô không phải dạng phụ nữ thích vật chất, còn cảm thấy mình nợ Phùng Khiếu Khâm ân tình đủ rồi, nên từ chối không nhận bất cứ thứ gì từ anh ấy thêm nữa.

“ Tôi thấy hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi! ”

“ Ừ. ”

Ngữ khí của Phùng Khiếu Khâm rất khẽ, dường như anh ấy đã đoán được kết quả ai thắng ai thua.

Ngồi trên xe trở về, ánh mắt của Dung Diệp trở nên vô hồn và mông lung, hoàn toàn không có tập trung cho hiện tại, ngoái đầu sang bên cửa kính ngắm nhìn bên ngoài.

Và một người nhạy bén như Phùng Khiếu Khâm, làm sao không thể nhận ra cô đang nghĩ gì hay nhớ đến ai, thế nhưng giả vờ không hay không biết, thăm dò lên tiếng:

“ Em dự định thế nào? Sẽ tha thứ cho anh ta thật à? ”

Dung Diệp có chút giật mình, nhưng vốn dĩ cũng có nghe câu hỏi, sau đó gượng gạo lắc đầu, trả lời:

“ Tôi không biết! ”

Cô không biết, nhưng Phùng Khiếu Khâm anh đã hiểu.

Khưu Đông Bách chỉ mới xuất hiện, cô đã dao động tâm tình thấy rõ, liệu thêm vài tuần hay vài tháng thì như thế nào?

Anh đã có câu trả lời.

“ Em còn yêu anh ta không? ”

Câu hỏi này, Hề Dung Diệp không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, và nhất quyết lựa chọn im lặng, chỉ có điều trong đáy mắt của cô đã nói lên tất cả. Đam Mỹ Hài

Phùng Khiếu Khâm cười nhạt, nụ cười chứa rất nhiều điều ẩn sâu bên trong. Thất bại có, tuyệt vọng có, đau thương cũng có…

10 phút sau, chiếc xe dừng trước khu chung cư, anh ấy nhanh chóng bước xuống, vòng qua bên kia ga lăng mở cửa cho Dung Diệp và che chắn trên đầu.

“ Cảm ơn! ”

“ Dung Diệp, hay là chúng ta thử tìm hiểu nhau một thời gian đi, nếu em thực sự không có tình cảm với tôi, thì tôi sẽ buông tay chịu thua. ”

Người ta hay bảo, dùng người mới để quên người cũ, cô có nên thử một lần hay không?

Sau đó, Phùng Khiếu Khâm lại tiếp tục cố chấp khi thấy sự lưỡng lự của cô, vẫn không bỏ cuộc, nói:

“ Em cứ từ từ suy nghĩ, không cần phải vội trả lời với tôi, tôi sẽ chờ em! ”

Hề Dung Diệp nhìn vào mắt của anh ấy, thấy sự chân thành hiện rõ. Quả thật, Phùng Khiếu Khâm rất tốt, thừa biết cô đã từng với Khưu Đông Bách, nhưng không hề vì điều đó mà hết yêu hay từ bỏ, vẫn theo đuổi như chưa từng xảy ra, còn kiên quyết nhiều hơn cả lúc trước.

“ Tôi sẽ suy nghĩ! ”

Chậm chạp từng bước đi vào bên trong và lên căn hộ của mình, ánh mắt vô cùng đờ đẫn và rũ rượi. Lúc này, đôi chân của cô đột ngột đứng yên, tâm trí cũng khôi phục nhận thức trở lại, khi đối diện với cô hiện tại là Khưu Đông Bách, anh hiện tại vẫn còn đứng trước cửa căn hộ.

“ Em về rồi đấy à! ”

“ Anh làm vậy là vì điều gì, Đông Bách? ”

“ Vì em! Vì yêu em!

- Anh đã nói rồi, anh sẽ theo đuổi lại em, khó khăn đến mấy cũng nhất quyết không bỏ cuộc.

- Em từng chờ anh suốt mấy ngày anh hôn mê nằm trên giường bệnh, dành cả thanh xuân để yêu anh, thì mấy giờ đồng hồ đứng đây đợi em đã là gì so với điều đó. ”

Cả đêm qua Khưu Đông Bách anh không thể ngủ được, vui mừng đến mất ngủ, bởi vì anh vẫn còn cơ hội để được bù đắp cho Dung Diệp.

Nhưng dù kết quả anh thắng hay anh thua thì đều không quan trọng, chỉ cần cô khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, an nhiên là được, như thế anh mãn nguyện lắm rồi.

Lúc này, hốc mắt của Hề Dung Diệp đỏ hoen lên, ngân ngấn ánh nước, sau đó cô quay đi trốn tránh đối diện, đồng tử dao động như đang đấu tranh suy nghĩ.

Thế nhưng, còn nước thì còn tát, phải chiến đấu đến cùng, có thua cũng cam tâm chấp nhận, sẽ vui hơn nếu cả hai hạnh phúc cùng nhau.

Lên tiếng:

“ Mì Ý anh cho cậu bé ở căn hộ bên kia rồi, em chưa ăn trưa phải không? Hay hôm nay thử tay nghề của anh đi, anh nấu cũng hơi bị ngon đó, em là người phụ nữ thứ hai được anh nấu cho ăn đấy. ”

Đột nhiên, Hề Dung Diệp lập tức xoay sang nhìn anh, ánh mắt có chút gắt gao, rồi cáu kỉnh cất lời:

“ Vậy người phụ nữ đầu tiên là ai? ”

Khưu Đông Bách có chút ngạc nhiên, sau đó nén lại, dịu dàng trả lời:

“ Là bà Khưu! ”

Reng… reng… reng…

Vừa nhắc đến, thì phu quân của bà ấy gọi đến cho anh, lập tức nghe máy.

“ Con nghe đây ba! ”

“ Đông Bách, mẹ con nhập viện rồi, con tranh thủ sắp xếp về sớm xử lý công việc, ba ở viện chăm mẹ con rồi! ”

Khưu Đông Bách vừa bất ngờ vừa lo lắng, gấp gáp hỏi lại:

“ Mẹ bị sao vậy? Nhập viện lúc nào? ”

Nghe thế, Hề Dung Diệp bất giác bước tới vài bước đến gần, lo lắng cho bà Khưu vô cùng, tay chân lúng túng rối bời lung tung.

“ Hôm qua Dung Diệp gọi về, mẹ con vui mừng quá, cộng thêm nôn nao đến sáng để ra sân bay đi sang thành phố B thăm con bé nên cả đêm không ngủ. Sáng nay bị choáng, nhức đầu nên ba dời chuyến bay lại lúc một giờ chiều, đột nhiên vừa nãy ngất xỉu rồi ba đưa vào bệnh viện. ”

“ Vâng, để con về ngay! ”

Sau đó, Khưu Đông Bách hạ cánh tay chạm vào màn hình cúp máy. Tiếp theo, anh lại nhìn xuống cô, ánh mắt của cả hai giao nhau cuốn lấy, anh lên tiếng:

“ Anh phải về thành phố E rồi, xin lỗi em! ”

“ Dì lại bị tăng huyết áp sao? ”