“ Em thích anh! ” Ba chữ đó, Hề Dung Diệp thốt ra vô cùng dứt khoát, rõ ràng và dõng dạc, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc chẳng hề có sự đùa bỡn.
“ Dung Diệp, em có biết mình vừa nói gì không? ”
“ Em biết, thậm chí biết cả anh sẽ từ chối tình cảm của em! ”
Hốc mắt Hề Dung Diệp dần dần đỏ hoe, mặc dù sớm đoán được kết quả, nhưng hôm nay cô phải nói ra lòng mình để sau này không thấy hối tiếc, phần còn lại phụ thuộc vào vận may cuộc đời.
“ Em đừng nói nữa Dung Diệp, về phòng của mình đi! ”
Khưu Đông Bách bước tới sofa, đặt mạnh ly sữa xuống bàn, tiếp tục đút tay vào túi quần quay lưng với cô.
Thế nhưng, Hề Dung Diệp không hề bỏ cuộc, chạy tới đối diện với anh, lên tiếng:
“ Em yêu anh, rất yêu anh! Muốn anh làm bạn trai của em! ”
Ánh mắt Khưu Đông Bách đanh lại, tỏ ra như cảnh cáo cho cô sợ sệt không dám nói nữa, gằn giọng:
“ Dung Diệp! ”
“ Anh có biết không, ngày đầu tiên về đây sống em cảm thấy lạc lõng và cơ đơn lắm, rất muốn tự tử theo mẹ. Thế nhưng, sau đó chính vì câu nói của anh, anh hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em, khoảnh khắc đó em đã rung động và có động lực tiếp tục cuộc sống, vì anh mà vui vẻ mỗi ngày.
- Vậy tại sao anh nói được nhưng không làm được?
- Em muốn anh thực hiện lời hứa của mình! ”
Từng câu, là từng giọt nước mắt của Hề Dung Diệp tuôn trào chảy xuống, nhưng cô lúc này thực sự rất thoải mái, nhẹ tênh, bởi vì trút ra được vạn nỗi tơ lòng chôn chặt bấy lâu.
Khưu Đông Bách rút bàn tay ra khỏi túi quần, bỗng chốc siết thành nắm đấm, lòng anh cũng đau khi thấy một người con gái vì mình mà tổn thương, đúng hơn anh rất sợ những nước mắt.
“ Dung Diệp, anh có hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em, nhưng với tư cách là một người anh trai! ”
“ Em không cần tình cảm đó!
- Lâm Nguyệt phản bội tình cảm của anh, còn Mộc Đan San không yêu anh, vậy tại sao anh lại yêu hai người đó?
- Còn em...em yêu anh! ”
Hỏi rồi, Hề Dung Diệp mới cảm thấy tự mâu thuẩn với chính mình. Vậy tại sao cô lại yêu một người chẳng yêu mình, trong khi Phùng Khiếu Khâm yêu cô thì cô tuyệt tình không đáp lại?
Từ chối với người khác để rồi nhận lại sự từ chối của người yêu ư?
“ Đó là cảm xúc, với em thì chỉ xem như là em gái, em hiểu chưa?
- Anh quan tâm em, giống như Tẫn Dực quan tâm Mạn Nhu!
- Dung Diệp, anh rất sợ chúng ta mất mối quan hệ này, nên em đừng yêu anh nữa được không? ”
Hề Dung Diệp ủy khuất mếu máo, lập tức nhào đến ôm chặt thắt lưng của Khưu Đông Bách, nghẹn ngào lên tiếng:
“ Anh Đông Bách... em không làm được! ”
Lồng ngực Khưu Đông Bách cồn cào nhộn lên vài lần liên tiếp, nhức nhối tận tâm can, cảm nhận nước mắt của cô làm ướt đẫm áo thun của anh, thấm vào da thịt.
Thế nhưng, để cho Dung Diệp từ bỏ anh phải nhẫn tâm cắt đứt tình cảm này, cánh tay vòng qua phía sau lưng dứt khoát gỡ ra hai tay của cô, sau đó nhanh chóng bước mau rời khỏi căn phòng.
...----------------...
Từ Khưu Gia, Mộc Đan San một mình lái xe ô tô ra ngoại ô thành phố, không cần tài xế hay trợ lý riêng, đến điểm hẹn với một mình.
Két...
Chiếc xe dừng lại, Mộc Đan San không vội ra ngoài, ngồi lại quan sát đằng trước, gồm có bốn chiếc xe ô tô và mười người đàn ông uy nghiêm đồng loạt mặc vest đen đang đứng.
Lần này, Mộc Đan San cô chơi một ván cược rất lớn và nguy hiểm. Một chết, hai là có tất cả và trả thù cho người cô yêu!
Sau đó, cô ấy mở cửa bước xuống, thần thái vô cùng lạnh lùng và chuẩn mực, mạnh dạn tiến lại những người đó.
“ Tôi muốn gặp Trương Ngạo! ”
Lúc này, có một người đàn ông từ hàng ghế phụ bên trong chiếc xe ô tô thứ tư xuất hiện bước ra, mặc dù ở độ tuổi trung niên nhưng tác phong cực kỳ oai dũng, khí chất mạnh mẽ bức người.
“ Là cô hẹn tôi sao? ”
Trong ánh mắt của người đàn ông đó có sự tức giận xen lẫn thất vọng, Mộc Đan San nhếch môi cười nhẹ, lên tiếng trả lời:
“ Đừng vội đánh giá thấp tôi, tôi có thể giúp ông thủ tiêu cái gai trong mắt của mình, Phùng Chí Hâm! ”
“ Cô ư? ”
Trương Ngạo cười khẩy, vốn dĩ chưa bao giờ đánh giá cao phụ nữ, cho rằng họ chẳng làm được việc gì to tát, lớn lao.
“ Hiện tại anh ta đang ở thành phố X! ”
Trương Ngạo nhíu mày, vốn dĩ hành tung của Phùng Chí Hâm vô cùng bảo mật, ẩn hiện như ma quỷ, muốn có thông tin cực kỳ khó khăn.
“ Cô là ai? ”
“ Tôi là ai, không quan trọng, quan trọng là ông có muốn diệt trừ cái tên của anh ta ra khỏi giới ngầm hay không?
- Thời gian sắp tới, Phùng Chí Hâm có chuyến giao hàng vô cùng lớn bên Ý, lần này đích thân anh ta sẽ đi. ”
Trong một lần cả hai mây mưa cùng nhau, vừa xong thì Phùng Chí Hâm có cuộc gọi từ thuộc hạ, anh ta cứ nghĩ Mộc Đan San cô đã mệt thiếp đi nên không phòng ngừa, và cô đã nghe được chút ít thông tin.
Anh ta không chịu buông tha cho cô thì nhất định phải chết, chỉ khi cái tên Phùng Chí Hâm chẳng còn tồn tại, cô và Khưu Đông Bách anh mới có thể an toàn bên nhau.
“ Cô muốn gì? ”
“ Điều tôi muốn, cũng là điều ông muốn! ”
...----------------...