Chín giờ tối, Hề Dung Diệp tự mình pha một cốc trà nóng, cô vào phòng ngủ đến chỗ yêu thích nhất, chính là chiếc ghế bành đặt ở vị trí cửa sổ, là nơi để cô ngắm cảnh mỗi đêm nếu không tăng ca, đặc biệt rất thích mùa đông tuyết rơi.
Cuộc sống của cô hiện tại đã quá nhẹ nhàng, nhưng mà trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai, cô cần thêm một thời gian nữa mới có thể trở về thành phố E thăm ông bà Khưu và đối diện với Khưu Đông Bách anh.
Sắp đến Tết rồi, có lẽ năm nay cô không cùng họ đón giao thừa!
Nhấp một ngụm trà, Hề Dung Diệp chậm rãi nuốt xuống cổ họng, ánh mắt mông lung ngẩng nhìn xa xăm trong đầu cứ luẩn quẩn về những chuyện ngày ấy.
Rốt cuộc đến giờ, Hề Dung Diệp vẫn còn cho rằng, năm đó Mộc Đan San cùng Khưu Đông Bách sang thành phố S đi công tác. Đúng hơn, vẫn nghĩ anh muốn kết hôn với mình vì trách nhiệm, nhưng sau lưng vẫn lén lút nhắn tin qua lại và yêu đương mập mờ.
“ Đông Bách, em đã từng bảo anh hãy thành thật với lòng mình mà. Nếu chúng ta không ai cố chấp, có lẽ bảo bối cũng chẳng rời bỏ mình! ”
Hai dòng nước mắt lăn tăn rơi xuống, Hề Dung Diệp đem hai chân đặt lên trên ghế, ro co ôm lấy. Mỗi đêm về, là kỷ niệm bắt đầu trỗi dậy. Đã hơn sáu tháng trôi qua, nhưng nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề mờ nhạt chút nào.
Trở về khách sạn, Khưu Đông Bách mệt mỏi lên phòng của mình nghỉ ngơi, thả mình xuống giường mà tâm trạng vô cùng nặng nề khi vô tình nhìn thấy một cô gái giống Dung Diệp.
“ Dung Diệp, nếu có một cách để quay lại thời gian, dù khó khăn hay đau đớn đến mức nào anh cũng sẽ cố gắng làm được, nhất định không để em và con rời xa anh! ”
Màn hình điện thoại tiếp tục được Khưu Đông Bách mở sáng, đắm chìm nhìn ngắm người con gái trong ảnh nền, chính là Hề Dung Diệp với một nụ cười tỏ nắng và đôi mắt trong veo.
Chỉ tiếc là, không có cách nào cả!
…----------------…
Ngày hôm sau…
Do cuối tuần nên các anh chị đồng nghiệp trong phòng rủ nhau đi đến quán lẩu, đã nhiều lần từ chối nên tối nay Hề Dung Diệp chẳng thể tiếp tục, sợ mọi người nghĩ cô chảnh chọe và không được hòa đồng.
“ Dung Diệp, em có bạn trai chưa? ”
Hề Dung Diệp cười gượng, cơn đau bắt đầu râm rỉ trong tim, vừa lắc đầu vừa lên tiếng trả lời:
“ Dạ chưa! ”
Một chị đồng nghiệp khác lại nói:
“ Chị hay thấy chủ tịch Phùng đến đón em, cứ nghĩ hai người đang yêu nhau không đấy chứ! ”
“ Em và anh ấy chỉ là bạn bè! ”
Lúc này, anh đồng nghiệp khác lại tò mò hỏi cô:
“ Là bạn bè sao em không làm ở tập đoàn ngài ấy, sẽ được đãi ngộ cao hơn đó? ”
Rất rất nhiều câu hỏi sau đó, mãi đến khi điện thoại của Hề Dung Diệp reo lên mọi người mới ngưng tò mò. Bởi vì từ lúc cô vào làm, cũng có nhiều nam nhân theo đuổi nhưng luôn từ chối, lại thêm cứ cách hai hay ba tuần là thấy Phùng Khiếu Khâm đến đón tan làm, rõ ràng anh ấy ở tận thành phố X.
Lúc này, cô đi vào nhà vệ sinh, cuộc gọi đã kết thúc nên cô chủ động bấm gọi lại, rất nhanh người gọi khi nãy đã nghe máy.
“ Em định về chưa? Gửi địa chỉ đi, tôi sẽ đến đón em! ”
“ Vẫn chưa, nhưng không cần đâu, tôi tự về được! ”
“ Ừ, hãy nhớ cẩn thận, em đã hứa ngày mai cùng tôi đi xem phim rồi đấy nhé! ”
Nói chuyện thêm đôi ba câu với Phùng Khiếu Khâm, cuối cùng cũng kết thúc. Sau đó, cô trở nên thất thần nhớ lại câu hỏi “ em có bạn trai chưa? ” của chị đồng nghiệp, tâm trí tiếp tục gửi sang thành phố E.
Khoảng năm phút sau, Hề Dung Diệp trở ra bàn ăn, thế nhưng cô không ngồi xuống mà cầm chiếc túi xách lên, giả vờ gấp gáp cất tiếng:
“ Em có việc bận, em đi trước nhé mấy anh chị, hóa đơn cứ chia đều, thứ hai em sẽ gửi tiền lại ạ! ”
“ Được, em bận thì cứ đi trước, tạm biệt! ”
Bờ môi của Hề Dung Diệp uốn cong vẻ lên nụ cười đằm thắm, sau đó gật đầu, nói:
“ Tạm biệt! ”
Lê từng bước chân nặng nề đi bên lề đường, ánh mắt của Dung Diệp thẩn thờ và long lanh đỏ hoe, nhìn lướt qua thôi cũng rõ bên trong chứa rất nhiều chuyện không vui.
Hết chiếc xe ô tô này đến phiên chiếc xe ô tô khác nối đuôi lướt ngang qua cô, vô cùng tấp nập và nhộn nhịp trên đường. Điều cô không ngờ chính là, một trong những số đó có xe của Khưu Đông Bách, anh đang đi theo hướng ra sân bay quốc tế để về thành phố E sau bốn ngày công tác.
“ Chẳng lẽ là cô gái đó sao? ”
Khưu Đông Bách đã nhìn thấy, nhưng trong đầu lại nghĩ là cô gái tối qua anh gặp.
“ Tại sao cô gái đó lại giống Dung Diệp đến vậy? ”
Thực sự, góc nghiêng y hệt, vóc dáng cũng chẳng khác, chỉ có điều khi đến gần và nhìn trực diện khuôn mặt thì có chút khác nhau.
Thế nhưng, đột nhiên Khưu Đông Bách nhận ra một điều khác lạ, tâm tình đột nhiên trở nên hỗn loạn không thôi, sắc mặt biến đổi chớp nhoáng.
Cô gái hôm qua tóc ngắn ngang vai.
Cô gái này tóc dài.
Chẳng lẽ hôm nay đã đi nối tóc ư?
Càng nghĩ, càng thôi thúc Khưu Đông Bách nhiều hơn, còn xuất hiện linh cảm Hề Dung Diệp vẫn còn sống và cô gái đó là cô.
Nóng lòng, gấp gáp lên tiếng:
“ Dừng xe lại, nhanh lên! ”
Ngay lập tức, Khưu Đông Bách quýnh quáng mở cửa bước xuống, đồng tử chuyển động láo liên nhìn dáo dác tìm kiếm cô gái ấy, và rồi chạy nhanh về phía đó, đến khi khoảng cách của cả hai chỉ tầm năm bước chân thì anh khựng lại, nghèn nghẹn lên tiếng:
“ Dung Diệp! ”