• Trưa hôm sau…
Từ phòng ngủ của Hề Dung Diệp trở ra, Khưu Đông Bách đi xuống phòng bếp dặn dò đầu bếp nấu món cô ưa thích, để khi thức dậy có thể dùng bữa.
“ Dung Diệp ngủ rồi hả con? ”
“ Dạ vâng! ”
“ Tội nghiệp con bé, vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi đau. ”
Anh thở ra, sắc mặt cũng vô cùng mệt mỏi và đau buồn, lên tiếng:
“ Tranh thủ lúc Dung Diệp đã ngủ, con vào thư phòng giải quyết một số công việc, lâu lâu mẹ vào xem cô ấy giúp con nhé! ”
“ Con cũng ngủ một chút đi Đông Bách, lúc ở thành phố S trở về là mẹ đã thấy sắc mặt của con rất kém, từ đó đến nay có nghỉ ngơi gì đâu. ”
Từ khi Hề Dung Diệp bỏ đi đến hiện tại, Khưu Đông Bách dường như chưa chợp mắt quá bốn giờ đồng hồ trên một ngày, mấy hôm cô ở bệnh viện anh đều thức trắng cả đêm, nhìn gầy hơn thấy rõ.
“ Con vẫn còn ổn, mẹ yên tâm đi! ”
Tuy có ông Khưu giúp đỡ, nhưng lượng công việc rất nhiều, ông ấy cũng đã lớn tuổi, đảm đương quá mức sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nên anh phải tranh thủ thời gian phụ ông giải quyết.
Khưu Đông Bách ôm lấy bả vai bà Khưu một cái, sau đó vào thang máy để lên thư phòng làm việc. Lúc này, bà ấy quay ngược trở vào phòng bếp, căn dặn đầu bếp nấu thêm vài món khoái khẩu của anh để tẩm bổ.
Dinh thự Khưu Gia rộng lớn, quản gia mấy hôm nay xin nghỉ phép với lý do sức khỏe, người làm cũng đều chia nhau đi làm công việc của mình phụ trách.
Từng bước chân nặng nề đi xuống theo bậc cầu thang, ánh mắt của Hề Dung Diệp vô cùng sầu thảm, đến khi đứng ngay cửa chính thì đột nhiên dừng lại và xoay người nhìn vào nơi đây lần cuối, sau đó khẽ cúi đầu như một câu chào tạm biệt rồi lặng lẽ tiếp bước không chút quyến luyến.
Bảy phút sau đó, bà Khưu từ phòng bếp trở ra, còn đang nói chuyện điện thoại với Đinh Mạn Nhu.
“ Sáng nay ăn được bát cháo với uống thêm gần nửa ly sữa, khả quan hơn mấy ngày trước, nhưng đêm qua Dung Diệp gặp ác mộng, giờ thì đã ngủ rồi con. ”
“ Dạ, tan làm con sẽ tranh thủ đi qua, tối nay ngủ lại trông chừng với khuyên cậu ấy giúp anh Đông Bách và cô. ”
“ Cảm ơn con nha Mạn Nhu! ”
Vừa nói chuyện điện thoại, bà Khưu vừa đi lên phòng ngủ của Hề Dung Diệp, khi đến nơi thì cũng tạm ngưng tránh để làm cô thức giấc.
Cánh cửa được mở vô cùng nhẹ nhàng, thế nhưng bà ấy lập tức cay mày, quýnh quáng chạy vào kiểm tra.
“ Dung Diệp… ”
Phòng tắm không có!
Tay chân của bà Khưu bủn rủn, kìm nén chạy ra ban công nhìn xuống, sau đó thở phào nhẹ nhõm khi không thấy gì.
Đúng hơn, bà ấy sợ cô nghỉ quẩn nhảy lầu!
Tiếp theo, bà Khưu chạy lên tầng lầu thứ tư tìm Khưu Đông Bách thông báo, hai người làm lúc này cũng đang lau dọn cẩn thận ở bậc cầu thang, thấy bà liền cúi đầu.
Bà hỏi:
“ Có nhìn thấy Dung Diệp không? ”
“ Khi nãy lau dọn ở tầng ba tôi có gặp cô Diệp, tôi hỏi thì cô ấy bảo xuống phòng khách cho thoải mái, nằm trong phòng hoài cảm thấy ngột ngạt! ”
Trong lòng của bà Khưu càng dâng lên nhiều nỗi bất an, nét mặt vô cùng lo lắng lẫn sợ hãi điều tồi tệ sẽ xảy ra, gấp gáp vịn lấy lan can cầu thang cố gắng chạy lên, cất tiếng:
“ Đông Bách, Đông Bách à! ”
Sau đó, cánh cửa thư phòng được bà đột ngột mở ra, Khưu Đông Bách có chút giật mình do đang tập trung, nhưng nhìn thấy sắc mắt của bà thì vô thức đứng dậy bỏ ngang công việc, lập tức lên tiếng:
“ Có chuyện gì vậy mẹ? ”
“ Dung Diệp không có trong phòng, mẹ vào không thấy con bé! ”
Ngay tức khắc Khưu Đông Bách chạy đi, vào phòng ngủ của cô kiểm tra lần nữa, thậm chí xem xét qua tủ quần áo, mặc dù rất nhiều nhưng lại không thấy có dấu hiệu bị lấy bớt.
Lúc này, anh lại quay ngược lên thư phòng lấy điện thoại, do gấp rút nên đã quên mất và hiện tại đang cần sử dụng.
Cuối cùng, Khưu Đông Bách tiếp tục dùng thang máy đi xuống tầng một, sau đó vừa bấm gọi vừa chạy ra ngoài.
“ Đường Dật, giúp tôi đi tìm Dung Diệp! ”
Xuống gara lấy xe ô tô, anh phát hiện chiếc xe ông bà Khưu mua tặng cho cô lúc vừa du học trở về đã biến mất. Hơi thở của Khưu Đông Bách ngưng trệ, gấp gáp ngồi vào bên trong khởi động lái đi tìm kiếm. Thời gian chỉ khoảng 10 phút chắc cô vẫn chưa đi xa, nhưng điều quan trọng không biết cô lái hướng nào, và thế anh đành phải dựa vào trực giác của mình.
Chiếc xe đổ bên lề đường, đôi chân nhanh chóng chạm đất, Hề Dung Diệp như người vô hồn di chuyển từng bước tiến ra, dừng lại khi đoạn đường phía trước không thể đi tiếp.
Đứng từ bên trên nhìn xuống làn nước biển xanh sâu thẩm, đôi mắt biếc của Dung Diệp của trào ra hai dòng nước mặn đắng, từng đợt sóng dập dìu mãnh mẽ vỗ ập ầm ầm nhưng chẳng làm cô sợ sệt hay từ bỏ ý định.
Tồn tại thế giới này, cô không có gì cả. Mẹ và con, hai người thân cô yêu thương nhất đều ở một thế giới khác, cô muốn đoàn tụ cùng họ, nơi chẳng có đau thương hay khổ sầu.
Nghĩ thế, hai mắt của Hề Dung Diệp chậm rãi nhắm lại, cơ thể cũng dần dần thả lỏng ngã người về phía trước, đôi môi nhẹ nhàng uốn cong vẻ lên nụ cười thanh thản, lẩm nhẩm:
“ Con ơi, đừng sợ, mẹ sẽ đến cùng con, bảo bối của mẹ! ”
Chỉ là, lúc cơ thể của cô sắp đổ xuống biển, thì có một nam nhân gấp rút xuống xe chạy tới, gào lên:
“ Dung Diệp, đừng mà! ”
Ầm…
“ Dung Diệp! ”
Thế nhưng, nam nhân đó vẫn không bỏ cuộc, ngược lại dùng hết sức lực lao đến, chẳng chút do dự phóng nhanh xuống biển để kịp thời cứu Dung Diệp.
“ Cậu Khâm… ”