Giang Tùy An nhìn đội mắt cô chăm chú, bình tĩnh lên tiếng rằng: “Hai tiếng sau, mẹ em sẽ gặp mặt với một vài nhà báo tại khách sạn Hoàng Quán “Tại sao? Nhan Nhu ép bà ấy làm gì sao?” Nhan Ôn trở nên kích động.
Nhớ đến biểu cảm lúc nãy của bà Nhan, cô càng trở nên lo lắng.
Giang Tùy An tiến lên ôm lấy cô: “Anh đoán chắc bà ấy có chuyện gì đó muốn đích thân tuyên bố”
Ngay lúc này, anh là chỗ nương tựa duy nhất của Nhan Ôn, anh biết rõ, chỉ có người thân mới là điểm yếu duy nhất của Nhan Ôn. “Hồi nãy, mẹ trao cho em một hộp trang sức, còn nói với em những câu đại loại như sau này hãy sống thật tốt... Tùy An, em có dự cảm không lành. “Anh sẽ phải người bảo vệ bà ấy.” Giang Tùy An lập tức dặn dò Tần Vũ.
Sau đó, Nhan Ôn gọi điện cho nhà họ Nhan, nhưng hay tin bà Nhạn có chuyến đi vắng dài ngày. “Dạo gần đây trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Người nghe máy là quản gia của nhà họ Nhan, ông ngầm nghĩ một lát, bèn thuật lại toàn bộ câu chuyện tranh cãi giữa Nhan Nhu và bà Nhan ngày hôm qua: “Cô tư, bình thường cô hai cũng sẽ nói những lời hỗn xược với phu nhân, nhưng không quá đáng như hôm qua..
Sau khi Nhan Ôn cúp máy, lập tức gọi cho Nhan Nhu, vừa mở miệng liền chất vấn rằng: “Cô ức hiếp mẹ tôi bao nhiêu năm nay mà vẫn chưa chịu buông tay ư? Tôi nói cho cô biết, nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối không buông tha cho cô đâu.” “Tôi đã rời khỏi nhà họ Nhan rồi, tại sao cô vẫn không chịu buông tha cho tôi!” “Vậy được, tôi sẽ giành lại nhà họ Nhan, để cô biết hai chữ hối hận ghi như thế nào!”
Nhan Nhu nghe lời cảnh cáo của Nhan Ôn lại không thèm để bụng: “Cô luôn không quan tâm đến mẹ cô, bây giờ thì sao nào? Bà ta làm con chó của nhà họ Nhan chán chường rồi, chạy đi mách lẻo với con gái ư?” “Tôi thích ức hiếp bà ta đó, cô làm gì tôi nào?” Nhan Nhu cố giả vờ bình tĩnh đáp lời.
Trong lòng cô ta hiểu rõ hơn ai hết, nếu bà Nhan thật sự vì chuyện hỗn xược của cô ta mà xảy ra mệnh hệ gì, đừng bảo Nhan Ôn, ngay cả ông lão Nhan cũng sẽ không buông tha cho cô ta đâu.
Cộng thêm có Nhan Ôn ở đây, ông lão Nhan rất có khả năng đoạt hết tất cả mọi thứ của cô ta. Truyện Teen Hay
Nhưng vụ việc đã phát triển đến bước này, cô ta làm sao có thể cúi đầu chịu thua cầu xin Nhan Ôn được chứ. “Nhan Nhu, là cô ép tôi.”
Giang Tùy An đã sắp xếp xe, dẫn Nhan Ôn chạy thẳng tới khách sạn Hoàng Quản, hi vọng mọi thứ vẫn còn kịp. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lúc bấy giờ, điều anh có thể làm cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi...
Sau khi Nhan Nhu nhận được cuộc gọi của Nhan Ôn thì tức giận cực kỳ. “Cô ta là cái thá gì chứ? Dựa vào gì mà đối xử với tôi như vậy!” Nhan Nhu to tiếng chửi sảng trong phòng làm việc. “Chủ tịch Nhan... Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trợ lý hỏi. “Nhan Ôn cố tình gọi điện bảo với tôi rằng, cô ta sẽ cướp lại nhà họ Nhan, để tôi hối hận. Nhan Nhu nắm chặt cú đấm, cười khẩy: “Cô ta tưởng ai cũng sợ cô ta hay sao?”
Trợ lý sững sờ giây lát: “Nhan Ôn dường như không bao giờ nói những lời này đâu. “Cô ta biết tôi sỉ nhục mẹ ruột của cô ta trong nhà nên gọi tới cảnh cáo tôi, còn bảo trong điện thoại rằng, nếu mẹ của cô ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ không buông tha cho tôi, ha, tôi không tin bà mẹ yếu đuối vô dụng của cô ta có gan làm chuyện gì đấy? Nếu thật sự xảy ra chuyện, thì cũng là một tin tức tốt.” “Chủ tịch Nhan, có cần gọi điện về nhà hỏi thăm thử xem sao không?” Trợ lý suy luận, với phong cách hành sự trước giờ của Nhan Ôn, nếu không thật sự xảy ra chuyện gì, cô ấy sẽ không làm như vậy đâu. “Có gì hỏi kia chứ! Sống chết của bà ta đâu liên quan gì đến tôi?” Nhan Nhu dời mắt, cô ta còn cầu cho bà Nhan chết ngay bây giờ đi.
Còn về chuyện ông lão Nhan lập di chúc, Nhan Nhu không định tiếp tục điều tra nữa, dù sau này người thừa kế là ai, cô ta phải nhân lúc này nắm chặt quyền lợi trong tay, thì cục diện thắng lợi sẽ càng lớn hơn.
Nhan Ôn càng suy nghĩ càng cảm thấy bất ổn, lo sợ mẹ mình thật tình sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì đó.
Trên thực tế, sau khi bà Nhan gả vào nhà họ Nhan, ngày nào cũng đều muốn nói ra sự thật, bản thân bà ra sao cũng được thế nhưng điều duy nhất không thể chính là để con gái chịu khổ theo bà.
Giang Tùy An chỉ liếc sơ biểu cảm của Nhan Ôn liền biết bây giờ cô đang cực kỳ khó chịu. “Không sao đâu!” “Dù mẹ đi gặp phóng viên, thì có thể nói gì chứ?” Nhan Ôn lắc đầu: “Em nghĩ không thông, vì thế nên mới càng lo lắng.
Giang Tùy An yên lặng nắm chặt bàn tay của cô: “Sau khi gặp mặt thì sẽ biết hết mọi chuyện thôi, đừng tạo áp lực nặng nề cho bản thân, Tần Vũ đã liên hệ với giám đốc của khách sạn, nhất định sẽ không sao cả "Tùy An..." “Đừng lo lắng, có anh ở đây"
Câu trả lời của Giang Tùy An trao dũng khí to lớn cho Nhan Ôn, đột nhiên cô có lòng tin đối mặt với tất cả mọi chuyện sắp xảy ra, bởi vì cô biết dù vụ việc phát triển tới bước nào, đều sẽ có một người mãi mãi đứng sau lưng cô để ủng hộ. “Vâng, vậy thì nghe thử, mẹ muốn nói gì với phóng viên." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Mối quan hệ giữa cô và nhà họ Nhan đã không còn là điều bí mật gì nữa, cùng lắm thì lên bảng tìm kiếm nóng vài lần, cô vốn không thèm quan tâm.
Chẳng bao lâu, chiếc xe đã đỗ trước cổng khách sạn, để phòng hờ phiền phức không đáng có, họ không xuống xe ngay. “Tần Vũ đã đến, mẹ đặt phòng số 1706, phóng viên vẫn chưa xuất hiện.” “Anh không để bụng gì ư?” Khi Nhan Ôn nghe thấy Giang Tùy An gọi mẹ một cách tự nhiên, bỗng dưng cô cảm thấy rất cảm khái, đã bao nhiêu năm cô chưa gọi bà Nhan như vậy. “Mẹ là người mang em đến thế giới này, dù quá khứ bà từng làm những gì, đối với anh mà nói, bà chính là mẹ của em, thật ra trong lòng em cũng đã không còn hận thù nữa, em mới là người yêu thương bà ấy nhất. “Có thể đón mẹ sang ở cùng, dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần hai mẹ con ở bên nhau, vẫn sẽ có cách giải quyết thôi.”
Giang Tùy An cứ có thể nhìn thấu tất cả tâm tư của cô chỉ bằng một cái quan sát, bao gồm cả tình cảm phức tạp mà cô đối với mẹ, còn có những lời mà cô không có dũng khí thốt ra.
Những thứ này, Giang Tùy An đều hiểu rõ...
Nhan Ôn nghiêm túc gật đầu: "Vâng, em nghe theo anh.”
Cô cần một người như thế để thắp sáng tất cả trong đêm tối cho cô
Và ngay lúc này, ông Nhan cũng phát hiện ra điểm bất ổn, bà Nhan bảo đi tham dự lễ cưới con gái của người bạn cũ, nhưng lại mang theo hộp trang sức luôn đặt trong phòng ngủ, vả lại lúc bà đi, cũng chẳng để tài xế đưa rước.
Ông Nhan hỏi thăm vài người bạn chơi thân ngày thường của bà Nhan, bọn họ không hề nghe tin bà Nhan phải tham dự lễ cưới gì đó.
Ông càng nghĩ càng thấy bất ổn, lo lắng có phải những câu nói của Nhan Nhu gây tổn thương đến trái tim của bà...
Ngầm đi ngẫm lại, ông Nhan đến thẳng phòng làm việc của Nhan Nhu. “Ba, sao ba đến đây vậy?” Nhan Nhu thấy ông Nhan không liên hệ trước với mình mà đến thẳng phòng làm việc thì lấy làm lại.
Không đợi ông Nhan lên tiếng, trợ lý của Nhan Nhu đã xông vội vào đây: “Chủ tịch Nhan, bà Nhan hẹn gặp một vài nhà báo, không biết muốn làm gì!” “Cậu nói gì?” Ông Nhan nghe vậy liền nhíu chặt đôi mày. “Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lần đầu tiên Nhan Nhu bắt gặp ba mình để lộ biểu cảm thế này.