Trong quá trình thảo luận của bọn họ, Nhan Ôn luôn duy trì sự im lặng, nhưng khi West nhìn sang cô thì cô lịch sự gật nhẹ đầu.
Thời gian còn lại cô người mẫu xinh đẹp này yên lặng như một bình bông. “Anh yên tâm, tôi hiểu rõ ý của anh, bên tôi cũng sẽ dốc toàn lực hỗ trợ anh, hi vọng sức khỏe của hai vị diễn viên đó sớm hồi phục." West cười thở phào một hơi, trước khi gặp gỡ với Giang Tùy An, trong lòng anh ta không chắc lắm.
Nhưng sau khi nghe xong lời nói của Giang Tùy An, trái tim treo lơ lửng của anh ta cuối cùng được đáp đất, nếu không với sức gây ảnh hưởng của vụ việc này, anh ta cũng sẽ bị liên lụy theo. "Tôi còn ở lại thêm vài ngày, có bất kì vấn đề gì cứ liên lạc với tôi." Ánh mắt của Giang Tùy An vô cùng sắc bén.
West ho khan một tiếng, cười bảo rằng: “Nếu anh đã dẫn chị dâu đến đây từ nơi xa xôi, nhất định phải cho tôi cơ hội chiêu đãi hai người thật tốt!”
Nhan Ôn biết ý tốt của West, nhưng cô đi cùng Giang Tùy An suốt một chặng đường dài, anh đã liên tục làm việc gần hai mươi tiếng đồng hồ, cộng thêm bôn ba dọc đường.. "Em không khỏe cho lắm, để dịp khác nhé." Nhan Ôn mỉm cười nắm lấy bàn tay của Giang Tùy An.
Giang Tùy An không cần hỏi nhiều cũng biết được ý nghĩ của cô, vì thế từ chối khéo lời mời của West. “Vậy để dịp sau.”
West thường lăn lộn trong giới giải trí bên đây, cũng từng giới thiệu bạn gái cho Giang Tùy An, nhưng mỗi lần anh ta nói đều bị anh từ chối, thì ra vì trong nhà có một tuyệt sắc giai nhân như vậy.
Trước khi West rời khỏi, Giang Tùy An tiễn anh ta ra cửa: "Chuyện tôi kết hôn, tạm thời giữ bí mật.”
Thoạt đầu West chưa hiểu rõ, nhưng Giang Tùy An giải thích sơ thì anh ta lập tức sáng tỏ. “Sau này Nhan Ôn sẽ tiến vào ảnh đàn quốc tế, đến khi đó công bố vẫn chưa muộn."
West liền bảo đảm tuyệt đối không thốt ra nửa chữ. “Công việc của anh kết thúc rồi ư?” Nhan Ôn đi sang, ôm lấy Giang Tùy An.
Sự thương xót của cô đều được viết lên mặt, thì ra quản lý một đế quốc giải trí như vậy là một công việc cực nhọc biết bao.
Trong lòng cô cũng có chút bực bội, bởi vì cô chẳng giúp được gì cả, chỉ có thể giương mắt dõi nhìn Giang Tùy An bôn ba nơi đất khách, cô không có mối quan hệ giúp ích, trong lòng có đôi chút thất vọng.
Đây chính là sự chênh lệch giữa cô và Giang Tùy An.
Giang Tùy An mim cười ôm lại cô: “Anh đã quen rồi, vả lại công việc hiện giờ được giải quyết khá ổn, rất nhanh có thể trở về rồi."
Anh nói nhẹ tênh, nhưng Nhan Ôn lại cảm thấy anh chỉ đang giúp mình bớt lo lắng, nên mới nói như vậy, sự cố lần này liên lụy đến mấy công ty, Giang Tùy An thốt ra tên của mỗi công ty đều có khả năng ảnh hưởng đến tương lai của Đại Hoa. “Thương trường như chiến trường, huống chi là sự nghiệp diễn xuất, anh phải chịu trách nhiệm với nghệ sĩ của Đại Hoa, đây là giới hạn của anh. Nhưng em yên tâm, chỉ cần có em bên cạnh, anh thật sự không mệt.”
Nhan Ôn nhón chân, hôn nhẹ lên đôi môi của Giang Tùy An: “Chúng ta về khách Chờ đến khi màn đêm phủ xuống thành phố đất khách này, Nhan Ôn và Giang Tùy An tựa vào nhau bên lan can khách sạn, cúi nhìn cảnh đêm của thành phố.
Rượu vang trong ly phản chiếu ánh sáng của căn phòng, Nhan Ôn hơi ngẩng đầu hỏi Giang Tùy An: "Sau khi thương tích của hai diễn viên đó hồi phục trở lại, chúng ta có thể về nước rồi ư?"
Đôi mắt Giang Tùy An tối sầm vài phần, vừa nãy anh tra thư điện tử trên điện thoại của mình.
Vì công việc của Nhan Ôn luôn do anh xử lý, nên thư kiện của Tiêu Cảnh Hàng được gửi vào hòm thư của anh. "E rằng không được..." Anh mở bức thư đó ra, đưa cho Nhan Ôn xem: "Tiêu Cảnh Hàng nói rõ đã thuyết phục trợ lý của Hàn Uyển Nam, bảo anh ta chủ động thuật lại việc Hàn Uyển Nam tự thay đổi món quà tặng." “Dù trước kia thế nào, Tiêu Cảnh Hàng đích thật là một người quản lý có năng lực, anh ta làm vậy, có thể giải quyết vụ việc một cách hiệu quả nhất." "Vậy anh tán thành anh ta làm người quản lý của em ư?"
Giang Tùy An gật đầu: “Nếu là anh, cũng sẽ dùng cách này." “Được, vậy em nói với Trình Vận."
Chỉ cần Giang Tùy An ủng hộ, cô sẽ không từ chối.
Nhưng cô rất mong mỏi bản thân có thể nhanh chóng leo lên vị trí cao hơn, có thể chia ngọt sẻ bùi cùng anh, không để anh cực nhọc như vậy. "Nhưng mà bọn họ muốn em về nước vào ngày mai, chuẩn bị công khai việc em ký hợp đồng với Áo Lai." Giang Tùy An xoa nhẹ mái tóc cô: “Em trở về trước đợi anh nhé, có được không?"
Anh hiểu rõ tính cách của Nhan Ôn, nên thả lỏng giọng điệu và khuyên nhủ.
Nhan Ôn không trả lời, mà giơ tay ôm chặt Giang Tùy An hơn nữa. "Nghe lời, việc ký hợp đồng lần này rất quan trọng đối với em."
Họ nỗ lực bấy lâu nay chính vì để Nhan Ôn có thể trở thành nghệ sĩ của Áo Lai.
Nhan Ôn chỉ còn nước gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng cô vẫn vương chút ít vẻ u ám và hụt hẫng, cô vẫn không thể ở cạnh Giang Tùy An mọi lúc, cô vẫn chưa sở hữu năng lực và tư cách đó!
Trong màn đêm tối tăm hai người ôm nhau thật chặt, tình cảm dâng trào, nhiệt tình chiếm hữu đối phương.. “Nhan Ôn, đến giờ xuất phát rồi." Sáng hôm sau, Giang Tùy An nhẹ giọng đánh thức Nhan Ôn: "Xe đã đợi sẵn bên ngoài."
Nhan Ôn ôm chặt cổ của anh, hôn da diết, sau đó mới quyến luyến buông tay ra, nhõng nhẽo: “Hãy hứa với em, anh phải nhanh chóng trở về, nếu không em sẽ rất nhớ anh.”
Vẫn chưa rời khỏi, trái tim cô đã nếm trải mùi vị khổ sở của nỗi tương tư.
Giang Tùy An cưng chiều hứa hẹn: “Anh bảo đảm, nhất định dùng tốc độ nhanh nhất để trở về bên cạnh em.”
Giang Tùy An cũng lưu luyến Nhan Ôn, tiễn cô đến sân bay, hai người mới vẫy tay chào tạm biệt.
Tất cả những thứ này đều bị ống kính phía không xa ghi lại một cách rõ nét.
Lúc vào sân bay, Nhan Ôn vô cùng kín kẽ, đội mũ và luôn cúi thấp đầu, ăn mặc cũng vô cùng bình dị.
Nhưng ngay lúc cô đang chờ bay, một phóng viên người Hoa tiến về phía cô. "Chào cô, cô Nhan Ôn."
Đối phương là người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc rất phong cách, cười tươi tắn, nhưng ánh mắt của anh ta nhìn Nhan Ôn không lương thiện cho lắm.
Nhan Ôn lịch sự gật đầu. “Đây là danh thiếp của tôi, tôi là phóng viên của Tòa soạn Lôi Hàng!” "Lúc nãy tôi bắt gặp một quý ông tiến cô đến sân bay, là bạn trai của cô ư?”
Khẩu khí của anh ta rất chậm rãi, quá trình trò chuyện luôn chăm chú quan sát biểu cảm của Nhan Ôn.
Giọng điệu thăm dò như vậy khiến Nhan
Ôn cảm thấy rất khó chịu.
Cô đè nén sự kinh hãi trong lòng, không biết đối phương đã chụp được những gì, duy trì thái độ bình tĩnh: “Anh nhìn lầm rồi."
Đối phương thấy Nhan Ôn không hoảng sợ, chỉ cười nhẹ bỏ đi.
Bộ dạng điềm nhiên bình tĩnh của Nhan Ôn khiến kẻ khác không cách nào tiếp cận được, sau khi cô nhớ kĩ thì khẳng định trong tay tên phóng viên kia đích thật chẳng chụp được gì cả, nếu anh ta chụp được sẽ không buông lời thế kia.
Thế nhưng ánh mắt của anh ta khiến Nhan Ôn khó chịu, cô có dự cảm tên phóng viên này không dễ xua đuổi.
Như những gì Nhan Ôn nghĩ, trong lòng tên phóng viên kia đang mưu tính làm cách nào chụp được nhiều ảnh hơn, anh ta cảm thấy người đàn ông thần bí kia nhất định là người tình của Nhan Ôn, thoạt nhìn Nhan Ôn chả có tin xấu gì, nhưng trên con đường tái xuất của cô sao có thể không ai chống đỡ sau lưng!
Nếu có thể săn được tin tức gây sốc, thì anh sẽ phát tài!