Câu hỏi này khiến cô bứt rứt đến tận tối, khi Lục HiểnPhong giúp cô mang đồ đạc chuyển đến phòng 902 khu B tòa nhà số 16 khu Cẩm Hoa,Tô Cẩm vừa treo áo vừa giả vờ như vô tình nhắc lại câu hỏi cũ, “Rốt cuộc làNgạc Lâm đắc tội gì với anh?”
Lục Hiển Phong đang thay ga giường liền dừng lại.
Trong lòng Tô Cẩm đang thắc mắc không biết anh có đangtìm những lời nói vô nghĩa nửa đùa nửa thật để đối phó với cô không thì anh lạirơi vào trạng thái trầm tư, một lát sau mới trả lời: “Tô Tô, là thế này nhé. Vídụ có một cây đại thụ, phải cần rất nhiều rất nhiều người chăm sóc thì mới pháttriển tốt tươi. Có một người nọ, vì nguyên nhân nào đó mà anh ta không thểkhông rời khỏi nhà để đi con đường riêng. Cô nói thử xem, trong lòng anh ấyliệu có hy vọng khi anh ta không ở đó, người khác có thể thay anh ta tận tìnhchăm sóc cây đại thụ đó không”.
Tô Cẩm ngạc nhiên, thế là có ý gì?
Lục Hiển Phong vỗ vỗ chiếc gối, thở dài, “Người nhưthế, thật sự không nên để anh ta thấy có người trong đám đông, ngang nhiên làmhại cây đại thụ”.
Tô Cẩm không thể chịu nổi, “Tôi không hiểu anh muốnnói gì”.
Lục Hiển Phong lại cười.
Anh bước đến vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Cô khônghiểu cũng được. Có những việc tốt nhất là cô không nên hiểu”.
Tô Cẩm hồ nghi, “Lục Hiểu Phong, không phải là anhđang trêu đùa tôi đấy chứ?”
“Cảnh giác cao độ thế cơ à?” Lục Hiển Phong lắc đầucười, ánh mắt bất giác để lộ cảm xúc rất phức tạp, vừa dịu dàng vừa khó xử.
Giây phút cửa chống trộm phía sau đóng lại, nét mặtcủa Lục Hiển Phong trở nên ảm đạm hơn.
Cho dù cách một lớp áo lông, nhưng cái vật cứng ởtrước ngực anh rõ ràng là đang giày vò anh. Rất nặng, giống như có một tảng đáđè lên tim.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi.
Lục Hiển Phong đập vào vô lăng do dự giây lát, hay làra ngoài thành phố.
Từ đây chạy xe đến biệt thự Mộng Thành mất gần một giờđồng hồ. Cũng có lúc anh về ngủ ở đó.
Nhưng cách đây một tháng, sau khi xảy ra vụ tranh cãivới Mạnh Hằng Vũ, anh rời khỏi biệt thự Mộng Thành, không quay trở lại đó nữa.
Mặc dù xích mích có trong công việc nhưng hai ngườivẫn giữ thái độ bình thản, tuy nhiên hành động, lời nói không còn thân thiếtnhư trước. Lục Hiển Phong biết, anh ta đang chờ mình đến, muốn một người nhưthế chủ động nhún nhường là điều không thể – đặc biệt là khi anh ta cho rằngmình có lý. Nhưng đầu hàng vô điều kiện cũng không phải là phong cách của anh.Có vẻ như những sự việc xảy ra ngoài dự kiến hôm nay sẽ phá vỡ tình hình này.
Đêm đã khuya, biệt thự Mộng Thành chìm trong bóng tốitĩnh mịch, ngay cả ánh đèn trong sân cũng đã tắt. Chỉ có bóng đèn tường ở cửavẫn sáng, tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng ấm áp trong đêm đầu đông.
Đang rút khóa ra mở cửa, anh chợt thấy khói thuốc xộcvào mũi.
Lục Hiển Phong chau mày, “Ai đấy?”
Đây không phải là mùi thuốc của Mạnh Hằng Vũ. Khí quảncủa anh ấy không tốt nên không hút loại thuốc nặng như thế này.
Một tiếng đáp nhỏ từ góc phòng vọng lại, cùng lúc đócó tiếng phụ nữ lười biếng nói: “Anh quay lại rồi à?”
Lông mày của Lục Hiển Phong chau lại rồi giãn ra, nhìnvề phía tiếng nói phát ra, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hờ hững, “Cô Vu chuyển đếntừ lúc nào thế? Muộn thế này rồi vẫn chưa đi ngủ, có phải là do lạ nhà không?”
Giọng người phụ nữ có vẻ như đang say rượu, cười cợt,“Nếu tôi nói… tôi đang đợi anh thì sao?”
Lục Hiển Phong cười phá lên, “Cô Vu vẫn hài hước”.
Người phụ nữ này là vị hôn thê của Mạnh Hằng Vũ, trêndanh nghĩa có thể coi như là nữ chủ nhân, nên anh cần phải giữ phép lịch sự.
“Anh ba đâu? Tôi tìm anh ấy có việc”. Đối với Lục HiểnPhong, đây đã là thái độ khách sáo rồi, khách sáo đến mức… không giống phongcách của anh.
Vu Dương không nói gì, mùi thuốc lá càng nồng nặc.
Đứng trong bóng tối đã lâu nên mắt cũng quen dần. Nhìnthấy người nằm trên tràng kỷ hình như đã ngủ rồi, Lục Hiển Phong quyết định điqua để tự lên tầng hai.
“Quân sư”, tiếng nói trong bóng tối vọng lại nghe ngọtngào và lả lơi, không hề giống với bản chất của người phụ nữ hống hách, ngangngược, “Quân sư, thực sự là tôi đang chờ anh”.
Lục Hiển Phong có chút cảnh giác.
Thủ đoạn của người phụ nữ này không phải là anh chưabao giờ chứng kiến. Để tranh giành quyền lực trong nhà họ Vu, cô ta có thểthông đồng với Mạnh Hằng Vũ để hại anh họ mình. Ở một nơi như thế này, thực sựanh không thể không suy nghĩ thấu đáo hơn.
“Cô Vu không cần khách sáo, có vấn đề gì thì cứ nóianh ba một tiếng là được rồi”. Lục Hiển Phong nói xong, không ngẩng đầu kiênquyết bước lên cầu thang.
Người phụ nữ ở phía sau cười dài một tiếng rồi chìmvào yên lặng.
Cửa phòng đang đóng, Lục Hiển Phong chưa kịp gõ cửathì giọng nói quen thuộc đã vọng ra, “Hiển Phong đấy à? Vào đi”.
Trong phòng không bật đèn, cảnh đầu tiên Lục HiểnPhong nhìn thầy là căn phòng trống không, rồi đến cửa ban công mở, một ngườiđàn ông mặc bộ đồ ngủ màu xám xanh dựa vào lan can hóng mát.
Lục Hiển Phong không ngăn được hồi hộp.
Ở vị trí này anh có thể nhìn thấy rõ ràng xe của mìnhlái đến đây nhưng mình lại không chú ý đến, tự nhiên lại sơ suất đến mức này…
“Quay lại à?” Mạnh Hằng Vũ quay đầu lại, khuôn mặtchìm vào bóng tối, đôi mắt sáng như mắt thú đêm.
Lục Hiển Phong cẩn thận khóa trái cửa phòng rồi mớibước đến, dừng lại trước anh ta vài bước, nói nhỏ: “Anh ba, em có chuyện muốnnói với anh”.
Mạnh Hằng Vũ nhìn xuống cái sân trống không, khôngquay đầu lại hỏi: “Lâu rồi cậu không quay lại đây, sống ở bên đó đã quen chưa?”
Lục Hiển Phong chợt nhớ đến câu thành ngữ “thỏ khôn balỗ”, cúi đầu cười, “Cũng ổn”.
Mạnh Hằng Vũ thở dài, “Cuộc tranh cãi lần trước… anhbiết là cậu vì việc công. Nhưng cậu đi như vậy, không nói một câu, người ngoàinhìn vào khiến anh không biết để mặt đi đâu”.
Lục Hiển Phong hơi chùn lòng, nói nhỏ: “Anh ba, em xinlỗi”.
“Anh biết là cậu nghĩ cho họ Mạnh, nhưng…”, Mạnh HằngVũ quay lại nhìn anh, các đường nét trên khuôn mặt xương xương rất mạnh mẽ.“Hiển Phong, cậu phải biết rằng, Hưng Hòa còn có trên dưới vài chục nghìn miệngăn cần đến anh, rất nhiều việc không phải anh muốn làm thế nào cũng được”.
Lục Hiển Phong nhìn vào khuôn mặt xương xương tái xanhđó, mím môi không nói gì.
Sau vụ tai nạn ở Băng Dụ Câu vào kỳ nghỉ, người đànông này phải nằm trên giường bệnh một thời gian. Lúc đó có lúc anh cũng cảmthấy buồn phiền, khó chịu vì các vết thương do đạn súng gây ra. Nhưng khi anhnhận được túi tài liệu do mình chuyển giao, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Anh đã xem những đồ đựng trong túi tài liệu đó, ngoàimột số giấy tờ, toàn bộ đều là ảnh của một cô gái, hầu hết các bức ảnh đều rấthỗn loạn, có rất nhiều người hút thuốc phiện, cũng có một số ảnh sex.
Cô gái trong ảnh hình như đã từng thấy ở đâu đấy,những tài liệu đó đều đến từ một công ty trinh thám tư nhân rất nổi tiếng ởMunich. Nội dung của đống tài liệu trên là… cuộc sống hàng ngày của Hình Nguyên– Mấy giờ ngủ dậy, sáng ăn gì, mặc quần áo kiểu gì, mấy giờ lái xe ra khỏi cửa,mấy giờ đến công ty… thậm chí là bữa trưa ăn với ai ở nhà hàng nào, thức ăn…
Lục Hiển Phong ngẫm nghĩ: Lẽ nào Hình Nguyên bị điềutra là do người phụ nữ trong ảnh bày mưu tính kế? Lẽ nào người phụ nữ này dámvuốt râu hùm để tạo mẫu thuẫn giữa cô và Hình Nguyên, rồi dẫn đến các tranhchấp sau này?
Có rất nhiều điều Lục Hiển Phong không thể lý giải.
Những thứ này do Hình Nguyên đem đến, lúc giao cho anhchỉ nói một câu, “Tổng giám đốc Mạnh, túi đồ này có thể trả lại sự trong sạchcho tôi”.
Lời nói này rốt cuộc có dụng ý gì, Lục Hiển Phongkhông hỏi nhiều, nhưng sau khi Mạnh Hằng Vũ xem xong những bức ảnh thì dườngnhư sau một đêm già đi hơn chục tuổi.
“Cô gái này”, anh chỉ người trong bức ảnh cho Lục HiểnPhong, giọng chua xót, “Cô ấy tên là Khắc Thụy Ti, khi còn nhỏ anh gọi là NhaNha. Cô ấy là do bà ngoại anh nhận nuôi, khi nhỏ rất nhát gan, đi đâu cũng bámtay anh. Từ nhỏ cô ấy đã thân thiết với anh, người khác cho một viên kẹo cũngđể dành đợi anh về cùng ăn…”, Mạnh Hằng Vũ nhìn xuống, ngón tay vuốt nhẹ lênkhuôn mặt thanh tú trên tấm ảnh, dịu dàng và cẩn thận.
“Em gái?” Lục Hiển Phong đã hiểu hơn chút ít.
Mạnh Hằng Vũ nhìn vào bức ảnh cầm trong tay, hồi lâukhông nói gì.
Lục Hiển Phong nhìn đi hướng khác. Từ trước đến giờanh không giỏi an ủi người khác, huống hồ mất đi người thân không phải an ủimột hai câu là có thể giải tỏa được. Cô gái tên là Khắc Thụy Ti đó, cho dù côấy đã làm việc gì ở đất khách quê người thì trong mắt người thân, cô ấy mãi mãilà một đứa trẻ đáng yêu, chia sẻ từng viên kẹo.
Chuyện này không thể chỉ một hai câu là có thể nói rõ,hiển nhiên là Mạnh Hằng Vũ cũng không nói thêm điều gì.
Thu lại mấy cái ảnh, Mạnh Hằng Vũ chuyển chủ đề, “Cậuvà Hình Nguyên thân nhau phải không?”
Lục Hiển Phong cân nhắc từng câu từng chữ: “Làm việcvới nhau vài lần, nhiều lần tiếp xúc phát hiện ra anh ta là người cũng có thểnói chuyện được”.
Mạnh Hằng Vũ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Từ đó về sau, anh ấy cũng không để ý đến chuyện đó củaHình Nguyên nữa. Biết Lục Hiển Phong và Hình Nguyên có qua lại cũng không hỏithêm điều gì. Nhưng những bức ảnh đó vẫn là từ tay mình đưa cho anh ấy. Mỗi lầnnghĩ đến điều này, trong lòng Lục Hiển Phong có chút ân hận.
Lục Hiển Phong không nghĩ đến những hồi ức xưa nữa,bất giác hạ giọng, “Em rõ rồi, anh ba”.
Mạnh Hằng Vũ gật đầu, “Nửa đêm đến đây có chuyện gì?”
Lục Hiển Phong do dự giây lát, nói nhỏ: “Vẫn là chuyệncủa Lâm Chi Chi”.
Mạnh Hằng Vũ quay người lại, thần sắc ảm đạm nhìnngười đàn ông trước mặt, ánh mắt sáng đến mức như có thể xuyên qua người, “HiểnPhong, đây là lần thứ hai rồi. Cậu lại bất ngờ đến hỏi chuyện riêng tư của tôithì có thỏa đáng không?”
Lục Hiển Phong chớp mắt nhìn anh, không nhượng bộ, “Emquan tâm không phải là chuyện riêng của anh, anh nên biết như vậy”.
Mạnh Hằng Vũ chau mày không vui, “Việc của Chi Chi,cậu không cần phải lo lắng, tôi có thể giải quyết được”.
“Tất nhiên là anh ba có thể giải quyết…” Lục HiểnPhong rút trong túi áo tờ chứng nhận bọc da cứng, mặt không bộc lộ cảm xúc,“Thế vật này sao lại rơi vào tay em?”
Mặt Mạnh Hằng Vũ biến sắc, cầm tờ giấy khai sinh bọcda xanh lật đi lật lại, “Tại sao nó lại trong tay cậu? Chính Chính thế nào?”
Lục Hiển Phong hỏi lại: “Lâm Chi Chi thế nào?”
Mạnh Hằng Vũ bị nhìn thẳng, bất giác quay sang hướng khác,tia lửa trong ánh mắt dịu dần, “Cô ấy giấu tôi giữ trong lòng, tôi không biếtđi đâu tìm mẹ con cô ấy…”
“Sợ rằng không chỉ là đơn giản như anh nghĩ đâu”. LụcHiển Phong chỉ ra cửa phòng đã đóng phía sau, “Ngoài bạn bè của cô ấy ra, còncó người đang tìm cô ấy. Em nghi ngờ có liên quan đến người đang gối ấp môi kềvới anh ba”.
“Cô ta?” Mạnh Hằng Vũ ngạc nhiên, mặt mày trầm tư,“Cậu khẳng định?”
“Không”, Lục Hiển Phong lắc đầu, “Chỉ là nghi ngờ”.
Mạnh Hằng Vũ nắm lấy tay anh, “Vấn đề này anh sẽ điềutra. Cậu nói cho anh về đứa trẻ đi? Cô ấy giấu Chính Chính ở đâu rồi?”
“Anh biết thì có thể làm gì?” Lục Hiển Phong không đổigiọng hỏi lại, “Đón về đây? Anh ba có thể đảm bảo ở đây đứa trẻ sẽ an toànkhông?”
Mạnh Hằng Vũ có chút do dự.
Lục Hiển Phong lắc đầu, “Anh ba, anh muốn cô ta chịuđựng chuyện này e rằng là điều không thể”.
Hai hàng lông mày rậm của Mạnh Hằng Vũ nhíu lại, “Côta không ngốc, tất nhiên cũng biết bây giờ không phải lúc chống lại anh. Mảnhđất ở thành phố C chỉ dựa vào ảnh hưởng của họ Vu thì không thể chiếm được, dùsao gốc rễ dòng họ Vu cũng không phải ở trong nước”.
Lục Hiển Phong không hoàn toàn đồng ý với điều này.
Mạnh Hằng Vũ hỏi lại cậu: “Cậu đã nhìn thấy ChínhChính chưa?”
“Rồi”, môi Lục Hiển Phong hơi cong lên, “Cậu bé đượcchăm sóc rất tốt”.
Mạnh Hằng Vũ cười khổ não.
“Anh ba, rốt cuộc là anh định thế nào? Nếu tìm thấy,anh định lo cho mẹ con họ như thế nào?” Lục Hiển Phong nhìn anh, ánh mắt chờđợi.
Mạnh Hằng Vũ xua tay, “Để cho anh suy nghĩ kỹ đã”.
Mở cửa ra, Lục Hiển Phong không ngờ lại nhìn thấy VuDương.
Vu Dương đang tựa người bên cạnh khung cửa, trên ngườinồng nặc mùi rượu và thuốc lá, khuôn mặt rũ xuống, tóc buộc rối tung phía sau,đôi mắt chìm trong bóng tôi khiến người khác không nhìn rõ.
Lục Hiển Phong bất giác chau mày.
Mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này, cô ta đều có bộdạng không sợ trời không sợ đất, sự suy sụp tinh thần lúc này không rõ là thậthay chỉ là đóng kịch. Lục Hiển Phong cảm thấy, dù sao thì thái độ coi thườngngười khác vẫn hợp với cô ta hơn.
“Đây là phòng ngủ của tôi và anh ấy”, Vu Dương ngẩngđầu lên, nhìn anh cười, rõ ràng là đang say rượu, “Anh và anh ấy khóa cửa ởtrong, quân sư, có cần cho tôi một lời giải thích không?”
Lục Hiển Phong hiểu căn nhà này hơn cô ta, cũng biếtrõ hiệu quả cách âm của căn phòng. Nghe thấy câu hỏi dò của cô ta, biết là côta đã nghi ngờ rồi. Nhưng anh cũng không để ý, “Không có gì khẳng định tôi vàanh ba có điều gì ám muội. Cô Vu có cần mời thám tử đến để điều tra không?”
Mặt Vu Dương tối sầm, ngăn lại ánh mắt trống rỗng củamình, nói: “Thực sự nếu cần như vậy… vấn đề quá đơn giản…”
Lục Hiển Phong giả vờ như không nghe thấy, bước nhanhqua cô ta.
Vừa đi được vài bước, tiếng Vu Dương từ phía sau vọnglại, lần này giọng nói rất tỉnh táo, có chút điên cuồng, “Quân sư, anh nói đemmột người giấu ở đâu để cho người sống không thể tìm được?”
Trong hành lang vắng vẻ, ánh đèn màu đỏ mờ ảo rọixuống thảm giống như là máu. Rõ ràng rất quen thuộc mà khiến người ta có cảmgiác run rẩy.
Có lẽ là do cảm giác kỳ lạ mà Vu Dương tạo ra khiếntinh thần bồn chồn, Lục Hiển Phong cả đêm trằn trọc, ngủ không yên. Trong đầuanh hiện lên hình ảnh Lâm Chi Chi và Vu Dương, cho đến khi trời gần sáng mớingủ thiếp đi.
Sáng hôm sau anh dậy muộn, khi mở mắt ra thì đã hơnchín giờ, Mạnh Hằng Vũ và Vu Dương đều đã đi rồi. Người dọn vệ sinh vẫn chưađến, biệt thự vắng tanh.
Đi qua phòng đọc sách của Mạnh Hằng Vũ, Lục Hiển Phongnhìn vào, trong lòng nổi lên cảm giác tò mò muốn vào xem.
Nếu không biết rõ là tòa nhà này có đặt thiết bị giámsát ở mọi ngóc ngách thì Lục Hiển Phong đã làm như vậy rồi. Gần đây, Mạnh HằngVũ luôn nghỉ ngơi ở biệt thự, rất ít khi đến công ty, hầu hết mọi việc đều đemvề nhà làm. Trong phòng sách chắc chắn là… có không ít thông tin.
Theo thói quen, Lục Hiển Phong bắt đầu nghĩ cách làmthế nào để vào phòng mà không bị phát hiện. Không phải là không có cách, nhưngmỗi phương án anh đều không đảm bảo được là không có sai sót.
Không biết phải kìm nén ý định đó bao nhiêu lần, LụcHiển Phong sải bước đi qua phòng sách.
Không phải lúc, anh tự nhủ, vẫn chưa đến lúc quyếtđánh đến cùng.
Tuy nhiên, cảm giác khó chịu khiến anh cảm thấy buồnphiền, anh cảm thấy mình giống như một hạt giống bị chôn vùi dưới đất đã nhiềunăm, ngay cả người gieo hạt cũng đã quên mất mình mà thời khắc để đội đất mọclên còn lâu mới đến.
Nếu cứ như vậy mà bị mục ruỗng trong bùn đất thì làmthế nào? Nếu thực sự bị thế giới ánh sáng bên ngoài quên lãng thì phải làm sao?
Lục Hiển Phong ngồi sâu vào trong ghế lái. Bầu trời âmu, lòng người cũng trở nên buồn bã.
Quãng thời gian ba năm không phải là dãi cũng khôngphải là ngắn, đủ để thay đổi rất nhiều thói quen của một người. Ví dụ nhưnghiện thuốc lá. Trước đây chỉ khi phải thức đêm làm việc anh mới hút một điếu,nhưng bây giờ, anh gần như không thể rời nó. Thuốc lá đối với anh không còn làtiêu khiển mà là nhu cầu, thế giới của anh toàn bóng tối, anh cần nó để có thểvượt lên sự trống rỗng trong lòng.
Lục Hiển Phong hít một hơi thuốc, ánh mắt bị thu hútbởi một vật trên nền đá.
Đó là một mẩu thuốc lá, một đầu có vết son môi.
Lục Hiển Phong hoảng hốt, câu hỏi đêm qua một lần nữalại hiện lên khiến anh cảm thấy bất an.
Anh cầm điện thoại, gọi cho Tô Cẩm.
Sau hai hồi chuông Tô Cẩm đã nghe máy, “A lô”, giọngdịu dàng như nước suối, nhưng lại có gì đó hoài nghi.
Đầu mày của Lục Hiển Phong tự nhiên giãn ra, “Đang họcà?”
Tô Cẩm “Vâng” một tiếng. Phát âm hơi kéo dài giống trẻcon.
Lục Hiển Phong tưởng tượng cô vừa quan sát động tĩnhcủa giáo viên vừa lén lút nghe điện thoại, bất giác cảm thấy buồn cười, “Tô Tô,tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, việc của Chi Chi giao cho tôi, cô đừng làm gìsau lưng tôi. Việc này không đơn giản chỉ là mất tích, tôi không muốn cô gặpnguy hiểm”.
Tô Cẩm ngạc nhiên hỏi anh: “Có phải là… ngay cả anhcũng có dự cảm không hay không?”
Tim của Lục Hiển Phong lại đập mạnh, “Vì sao lại hỏinhư vậy?”
“Đợi một chút”. Tô Cẩm nói xong, rồi im lặng, một látsau giọng nói lại vang lên: “Được rồi, tôi trốn ra ngoài rồi”.
Lục Hiển Phong không nhịn được cười, “Có sao không?”
“Không sao”. Tô Cẩm thở dài, giọng buồn bã, “Đêm hômqua tôi mơ thấy ác mộng, cả đêm không ngủ được. Anh nói đi… liệu có thể nào…”
“Đương nhiên không thể”. Lục Hiển Phong ngắt lời cô,chắc như đinh đóng cột, nhưng… sự lo lắng trong giọng nói của cô cũng truyềnsang anh, khiến lời an ủi của anh cũng mất đi sự thuyết phục: “Cô vừa đổi chỗ ởnên chưa quen là chuyện thường. Cô đừng nghĩ linh tinh nhiều”.
“Ừ”, Tô Cẩm nhẹ nhàng đáp, giọng hoài nghi, “Nhưng…tôi luôn thấy lo lắng…”
“Không sao”, Lục Hiển Phong an ủi cô, “Nghỉ làm tôiđến đón cô nhé. Bạn của cô thì sao? Những lời tôi dặn dò cô đã nói với cô ấychưa? Tôi cảm thấy cô Bành có vẻ liều lĩnh”.
“Tôi không tìm thấy cô ấy”. Tô Cẩm nói đến đây thìhoảng hốt, “Tối hôm qua tôi không gọi được cho cô ấy, cô ấy tắt máy suốt”.
“Chắc là hết pin”. Lục Hiển Phong nói những lời màngay cả bản thân anh cũng không tin.
Nhưng Tô Cẩm nghe những lời anh nói lại thở phào nhẹnhõm, ngữ điệu nói cũng nhanh hơn, “Rất có khả năng, cô ấy làm việc gì cũng vộivàng, đợi lát nữa tôi gọi lại cho cô ấy”.
“Được”, Lục Hiển Phong nói nhẹ nhàng, “Tan làm đợitôi, đừng đi một mình”.
Tắt máy, Lục Hiển Phong không khỏi lo lắng cho BànhTiểu Ngôn. Tô Cẩm nói tối qua cô ấy tắt máy, thế tối qua… Bành Tiểu Ngôn đã điđâu?
Mặc dù ấn tượng về Lâm Cường là đứa trẻ đòi Lâm ChiChi trả tiền học phí mấy năm trước vẫn còn rất sâu sắc, Bành Tiểu Ngôn khôngthể không thừa nhận, sự thay đổi của cậu bé khiến người khác kinh ngạc. LâmCường đã cao hẳn lên, mặt mày có nét anh tú của một thanh niên. Cậu ấy khá đẹptrai, tuy nhiên cô vẫn không thích cậu ta.
“Đã một năm rồi em không gặp chị ấy”. Cậu ta đứngtrước mặt cô có vẻ bất an, đổi trọng tâm sang một chân khác, có lẽ do thái độghét bỏ thể hiện quá rõ trên mặt Bành Tiểu Ngôn, Lâm Cường bất giác chau mày,“Chi Chi cuối cùng là có chuyện gì vậy?”
Bành Tiểu Ngôn không thèm để ý đến câu hỏi của cậu ta,hỏi thẳng: “Gần đây cô ấy gửi tiền cho cậu không?”
Lâm Cường gật đầu, “Trong thẻ của em có thêm hai mươinghìn tệ, ngày hôm kia em…”
Bành Tiểu Ngôn không khách khí ngắt lời, “Hai mươinghìn tệ có đủ cho cậu học đến khi tốt nghiệp không?”
“Đủ”, Lâm Cường đứng thẳng người, giọng nói cũng tohơn, “Em đã học năm thứ ba rồi, cũng làm gia sư ở hai chỗ, phí sinh hoạt có thểtự lo…”. Thấy ánh mắt Tiểu Ngôn nhìn mình, Lâm Cường không nói gì nữa.
“Rất tốt, thế thì Chi Chi cũng đã coi như sắp xếp xonghậu sự của mình”. Bành Tiểu Ngôn trước khi đến thành phố T đã hiểu rằng, cho dùnhư thế nào thì cũng phải giữ hòa khí để nghe ngóng tình hình, nhưng sau khinói vài câu, sự tức giận vẫn bốc lên trong đầu.
Mặt Lâm Cường biến sắc, “Có chuyện gì xảy ra với chịem thế?”
“Chị cậu?” Bành Tiểu Ngôn cười nhạt, “Từ khi nào cậucoi cô ấy là chị gái vậy? Đã bao giờ cậu gọi cô ấy là chị gái chưa?”
Sắc mặt Lâm Cường tái rồi lại đỏ, đỏ rồi lại tái, cuốicùng tức giận hỏi: “Rốt cuộc chị ấy sao rồi?”
Bành Tiểu Ngôn nói giọng lạnh lùng: “Cô ấy mất tích rồi. Phía cảnh sát đang lậpán, tôi và Tô Tô đang tìm cô ấy”.
Vai Lâm Cường rung rung, vẻ mặt lo lắng, “Chị em… tạisao lại mất tích?”
“Tại sao lại mất tích?” Bành Tiểu Ngôn hừ một tiếng, khi liếc mắt nhìn, trongánh mắt có vẻ giễu cợt độc ác. “Người nhà cậu ngoài cần tiền của cô ấy ra cònbiết gì nữa? Cậu có biết để trả lại gia đình cậu số tiền nuôi dưỡng cô ấy đãphải làm những việc gì? Một cô gái như cô ấy phải làm vệ sỹ cho những người cótiền, đó là một cuộc sống bán đi sinh mệnh của mình, mỗi đồng tiền cậu tiêu đềulà do cô ấy lấy sinh mệnh của mình đổi lấy”.
Mặt Lâm Cường tái nhợt, môi run rẩy nhưng không nóiđược lời nào.
Sự tức giận bao năm của Bành Tiểu Ngôn khi bột phátthì không thể kìm nén được, “Gia đình cậu nuôi dưỡng cô ấy, thực ra mà xét,ngoài cho cô ấy ăn cơm thừa còn cho cô ấy gì nữa? Nuôi một con chó còn biếtvuốt ve ôm ấp, cô ấy ở nhà cậu còn không bằng một con chó. Lâm Cường, tôi nóicho cậu biết, nếu không phải là Chi Chi ngăn cản, lần trước ở nhà cậu tôi đãđánh cậu rồi. Những gì cô ấy nợ các người thì đã sớm trả hết rồi. Cậu nghe tôinói, nếu Chi Chi xảy ra chuyện gì thì tôi không phải là có họ Bành”.
Bành Tiểu Ngôn tức giận trợn mắt nhìn cậu ta rồi quayngười đi thẳng.
Lâm Cường bị mắng đến tối tăm mặt mũi dường như đãtỉnh lại, kéo tay áo Bành Tiểu Ngôn, “Chi Chi chị ấy… việc xảy ra bao lâu rồi?”
Bành Tiểu Ngôn gạt tay cậu ta, “Dù sao cậu tìm cô ấycũng là vì tiền, bây giờ tiền đã đến tay rồi, cô ấy sống chết thế nào cậu để ýlàm gì?”
Lâm Cường từ xấu hổ chuyển sang tức giận, “Dù thế nàothì chị ấy cũng là chị em…”
“Cậu đừng lừa tôi nữa”. Bành Tiểu Ngôn coi thường,“Cậu gọi cô ấy là “chị gái” sao? Hay cô em gái yêu tinh của câu đã từng gọi côấy là “chị gái”?”
Lâm Cường bị lời nói của cô chặn lại, sắc mặt xanhtái, mãi mới nói được: “Khi em vừa đến thành phố T, Chi Chi có đưa em đến mộtnơi. Chị ấy nói nếu có việc gì thì đến đó tìm chị ấy”.
Hai mắt Bành Tiểu Ngôn sáng lên, “Ở đâu?”
“Em không nhớ gọi tên là gì nữa”, Lâm Cường chau màynghĩ, “Em đưa chị đi”.
Bành Tiểu Ngôn nhìn cậu ta, kiên quyết từ chối: “Khôngcần. Cậu vẽ bản đồ đi”.
Lâm Cường đột nhiên tức giận: “Chị có ý gì?”
“Không có ý gì”, Bành Tiểu Ngôn cười nhạt, “Tôi khôngtin cậu”.
“Chị…” Lâm Cường tức giận, mắt đỏ ngầu.
Bành Tiểu Ngôn lại cười nhạt, “Tính cách công tử củacậu không phải là do quen cầm tiền của Chi Chi mà có sao? Thể hiện cho ai xem?”
Lâm Cường quay người bước đi.
Mặt Bành Tiểu Ngôn sững lại, đuổi theo kéo cậu lại,“Cậu đứng lại cho tôi”.
Họ đang đứng gần cửa trường học, lôi đi kéo lại, khôngít sinh viên xúm lại xem. Lâm Cường thấy xấu hổ, không chịu đựng nổi, “BànhTiểu Ngôn chị đừng cho rằng…”, nói chưa hết lời, Bành Tiểu Ngôn đã cho cậu tamột quả đấm vào mắt.
Lâm Cường kêu lên một tiếng, ôm mắt lùi lại hai bước.
Bành Tiểu Ngôn đã ra tay thì không dừng lại được. Cậuta vừa lùi một bước, cô đã bay người lên đá vào bụng cậu.
Nhìn cậu ta đau đến mức không đứng thẳng lên được,những tức giận tích trong lòng bao nhiêu năm cũng được xả bớt. Bành Tiểu Ngônchống tay đứng trước mặt cậu ta, hất hàm, “Tiểu tử, cậu không phải là đối tượngcủa tôi. Mau vẽ bản đồ cho tôi”.
Lâm Cường ôm bụng quỳ trên đất không nói gì. Khôngbiết bao lâu sau, một giọt nước mắt rơi xuống đất bên chân cậu ta, rồi lại mộtgiọt nữa.
Bành Tiểu Ngôn cười nhạt.
Lâm Cường kéo tay áo lên lau mặt, cố gắng chịu đựng,trong giọng nói có vẻ cứng cỏi, “Chị biết gì? Chị ấy là chị gái tôi…”
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên, bắt đầu lo lắng có phải làmình đã bỏ qua điều gì?
Lâm Cường lại sụt sùi lau mặt rồi đứng dậy bước đi,“Chị thích đi hay không? Không đi tôi tự đi”.
Bành Tiểu Ngôn do dự giây lát rồi bước nhanh theo cậuta.