Tình Yêu Không Mật Mã

Chương 21: Thăm dò




Tô Cẩm buồn chán quay người lại ném điện thoại lên ghếsofa. Tròn ba ngày rồi, cô không được ra khỏi nhà, xương cốt cả người giống nhưlà bị gỉ.

Những ngày ở nhà thực sự cô thấy không quen.

“Mình sắp mốc meo lên rồi.” Tô Cẩm thở dài, “Sư phụmình vừa sinh đang ở cữ, mình cũng không được qua đó chơi.”

Bành Tiểu Ngôn đang nằm trên ghế sofa xem tivi quaysang nhìn cô một lượt rồi cười, ánh mắt quay trở lại chiếc ti vi.

Tô Cẩm lấy nước ngọt từ trong tủ lạnh ra, đưa cho côấy một lon, sau đó lười biếng ngồi xuống cạnh cô. “Cậu nói xem, Lục Hiển Phongủng hộ mình nghỉ phép là để nhốt mình trong nhà phải không?”

Bành Tiểu Ngôn lại cười, nói với cô: “Nhốt trong nhà?Tô Tô, không phải là hai người đã…?”.

Tô Cẩm trợn mắt nhìn cô, “Cậu nghiêm túc một chút đi.”

Bành Tiểu Ngôn không để ý cười, nói “Có việc gì phảikhông? Sợ cậu không an toàn?”.

Tay Tô Cẩm đang cầm lon nước ngọt dừng lại một lát,hình ảnh chiếc áo mưa vứt ở góc phòng lại hiện lên trong đầu cô, còn những vếtthương khắp người anh nữa.

“Không phải là cậu đã đi kiện rồi sao?” Bành Tiểu Ngônlại hỏi. “Sao kiện xong lại nghỉ phép? Mình cho rằng cậu cần phải đi đánh mộttrận nữa, sao lại bỏ cuộc nhanh thế?”

“Bây giờ mình không có dự án, hàng ngày đến Hải Côngthì cũng ngồi đó thôi, không bằng là ở nhà chờ đợi.” Tô Cẩm lắc đầu, “Hơn nữa,lãnh đạo của mình có lẽ nhìn thấy mình cũng đau đầu, nên nhanh chóng cho mìnhnghỉ phép, họ cũng không phải nhìn thấy mà phiền lòng.”

Bành Tiểu Ngôn lắc đầu, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tô Cẩm nghe cô ấy nói như vậy, lại nghĩ đến cái ngàymà hai người uống rượu say, vội hỏi: “Có phải là cậu với người đó đã nên chuyệnrồi không?”.

Bành Tiểu Ngôn không ngẩng lên “ừ” một tiếng, yên lặnggiây lát rồi bổ sung: “Nhưng bây giờ tan rồi, anh ấy đã về quê rồi”.

Tô Cẩm nhìn cô, không nói gì. Khi tỉnh cô đã nhìn thấyngười đàn ông đó một lần, lúc say cũng nhìn thấy một lần. Cô nhớ giọng ngườiđàn ông đó rất ấm áp và truyền cảm, anh hỏi cô: “Cô gái, nên đưa cô đến đâu?”.

Lúc tĩnh tâm lại mà xét thì Tô Cẩm không ghét anh ta,mà dù anh ta đã làm việc đó với Bành Tiểu Ngôn và Lâm Cường, nhưng nếu BànhTiểu Ngôn không để ý thì cô để ý làm gì? Về phía Lâm Cường, thằng bé đó vốnngốc nghếch, mất đi một ký ức không vui có khi lại là chuyện tốt.

“Khi mọi người nói cho mình biết, mình không tin, thậtsự không tin, nếu nói là tin thì cũng là nửa tin nửa ngờ.” Bành Tiểu Ngôn đặtlon nước ngọt lên đùi, gương mặt có vẻ buồn bã. “Nhưng anh ấy thừa nhận là anhấy đã làm như thế.”

Tô Cẩm vẫn không nói gì. Cô không biết phải nói gì mớiđược, thậm chí cô cũng không biết nên gọi việc người đàn ông đó làm là lừa lọchay là làm tổn thương.

“Anh ấy có quay lại không?” Tô Cẩm cẩn thận hỏi.

Bành Tiểu Ngôn lắc đầu, “Mình không biết.”

Chỗ này cách biển không xa, cũng không gần. Tiếng sóngbiển nghe rất mơ hồ, giống như là tiếng của một con thú lớn đang thở lúc mạnhlúc nhẹ.

Trong gió đem có vị mặn của biển, ẩm ướt và mát mẻ.

Lục Hiển Phong đang định lấy bật lửa ra để soi đườngđi dưới chân thì nghe thấy tiếng người đàn ông trung niên được gọi là “anh Sáu”dặn dò mọi người xung quanh: “Sắp đến rồi, lấy lại tinh thần đi nhé.”

Có một hàng sáu người ra khỏi văn phòng của Mạnh HộiĐường vào lúc chín rưỡi sáng, thoắt một cái đã hết ngày, đi từ nơi này đến nơikhác, ngay cả thời gian ăn trưa cũng không có, không ai có thể lấy lại đượctinh thần. Huống hồ lần này không giống mấy lần trước, chỉ cầm một mẩu giấy cóghi địa chỉ, ai có thể lấy tinh thần được?

Anh Sáu lại không thấy như vậy. Trong mắt ông ta toátra một thứ ánh sáng đầy hưng phấn. Lục Hiển Phong phân vân không biết người đànông này có một năng lực siêu nhiên nào đó không mà có thể biết trước sự việcxảy ra sau vài phút hoặc vài giờ đồng hồ? Hoặc là nói ông ta có một cái mũisiêu thính, có thể ngửi thấy mùi quen thuộc cách vài cây số.

Cho dù nói như thế nào thì dáng vẻ của ông ta khiếnLục Hiển Phong không thể không lấy lại tinh thần. Ánh mắt cảnh giác nhìn về bốnphía, màn đêm đã bao phủ khắp nơi, gần hơn bất kỳ lúc nào, dường như đứng caohơn một chút là có thể nhìn thấy. Trên trời không sao, cảnh vật bốn phía đều ẩntrong bóng tối, không nhìn rõ được một thứ gì. Lục Hiển Phong không dám chắcngười của Tam Kiếm Khách có theo được đến đây không? Những người này đều là tâmphúc của Mạnh Hội Đường, làm chuyến hàng này đã quen đường, khả năng cắt đuôirất tốt.

Lục Hiển Phong thở dài, không theo kịp cũng tốt. MạnhHội Đường muốn anh tham gia vào vụ làm ăn lần này, không cần nói, tám mươi phầntrăm là muốn do thám anh, hai mươi phần trăm là muốn dựa dẫm vào hai khẩu súngtrong túi anh. Lục Hiển Phong đoán rằng một nửa trong số những người đi cùnganh Sáu là được phái đi để giám sát anh.

Lục Hiển Phong thầm nghĩ, mẹ chồng nhiều quá thì chịem dâu khó sống.

Người đi phía trước anh kêu lên một tiếng rồi ngã vềphía trước, Lục Hiển Phong vội vàng kéo tay anh ta lại, nghe thấy người nàychửi tục rồi nói: “Rốt cuộc là nó trốn ở đâu? Đi nữa thì chân rụng mất”.

Anh Sáu đi đầu tiên bỗng xua tay, vài người dừng lạioán trách. Ở đầu đường đã xuất hiện vài đốm lửa – không phải ảo giác, mà là ánhsáng thật, rập rờn, giống như là đom đóm.

Bước lại gần mới nhìn ra đó là một quán bán hàng bìnhthường. Đó là quán bán hàng thường thấy ở khu du lịch, đặc biệt là ở các khu dulịch ven biển, cách vài trăm mét lại có một quán. Đương nhiên, vị trí này thìlệch hơn một chút.

Cái quán dựa vào chân núi, phía trước dùng đá làm sânđủ chỗ để đặt vài chiếc bàn ghế đá, gần đó còn có một rừng cây rậm rạp. Nếu banngày đến đây, ngồi dưới bóng cây uống trà, nghỉ chân thì thật là tuyệt.

Trong quán, một người đàn ông hói đầu đang nhìn lênmột chiếc ti vi kiểu cũ xem kịch. Giá hàng phía sau lưng đặt hoa quả, đồ ăn vặtvà nước ngọt. Phía ngoài quán, người ngồi kín bàn ghế. Họ ăn mặc giống khách dulịch, nhưng ánh mắt lại đầy cảnh giác giống như là quân nhân.

Lục Hiển Phong cùng những người đồng hành bước đến.Người gần họ nhất đứng dậy từ chiếc bàn đá nhường đường cho họ đi, sau đó đámngười phía sau họ ngồi tụ tập lại như cũ. Tâm trạng vài người trong họ có cảmgiác giống hệt nhau, giống như là đang đi vào giếng. Mặt anh Sáu lại tươi cườichào hỏi với một người đàn ông đang ngồi: “Anh Thiên, chúng ta lại gặp nhaurồi, hôm nay anh đến sớm thế”.

Người được gọi là “anh Thiên” khoảng trên dưới bốnmươi tuổi, dáng người vừa phải, mặc một chiếc quần dài rất thoải mái và chiếcáo phông, da mặt sạm đen, nhìn thấy họ đến nhưng cũng không đứng dậy, nét mặtcó vẻ vui vẻ. Ánh mắt của anh ta nhìn ra phía sau lưng anh Sáu, dừng lại trênmặt Lục Hiển Phong, rồi lại nhìn lên mặt anh Sáu, “Mang theo người mới à?”.

Anh Sáu hết sức cung kính cúi người chào anh ta, nhữngngười phía sau cũng làm theo như vậy, không dám có một chút khinh thường ngạomạn nào.

Trên đường đi, Lục Hiển Phong đã nghe họ nói không ítchuyện về “anh Thiên”, biết rằng người này rất ghê gớm, bắn súng rất giỏi, hơnnữa có toàn quyền quyết định thay cho ông chủ lớn ở phía sau trong rất nhiềuvấn đề, là một nhân vật không thể không quan tâm.

“Vâng, anh Thiên.” Anh Sáu đưa xì gà, cười đáp. “CậuChín võ thuật không tồi, ông Mạnh có ý dung nạp, rất mong anh em giúp cậu ta mởmắt.” Nói xong ra hiệu cho Lục Hiển Phong.

Lục Hiển Phong đang căm ghét cái cách gọi là “cậuChín”, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu thì muốn giả vờ như không nhìn thấy, do dự mộtlát rồi bước lên phía trước, lấy diêm trong tay của anh Sáu.

Anh Thiên rướn mắt nhìn anh, khóe miệng hơi cong lại,nửa như cười nửa như không. “Ừ, đúng là có dáng vẻ của một nhân tài.”

“Anh Thiên quá khen.” Lục Hiển Phong châm thuốc choanh ta, cùng anh Sáu lùi lại một bước.

Anh Thiên hít một hơi thuốc, vẫy tay với người phíasau. Một người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa cúi đầu mang lên một cái hộp tinh xảocó mã số. Anh Thiên đập tay vào hộp, cười nói với anh Sáu: “Hàng mẫu của nămnay, không tồi. Nói với ông Mạnh rằng, quà mà ông ấy tặng đại ca rất thích,trước khi đi còn nói, có thể cho thêm ông Mạnh hai mươi phần trăm số hàng.”

Câu nói này vừa nói ra thì ngay cả Lục Hiển Phong cũnghết sức ngạc nhiên. Từ số tiền mà Mạnh Hội Đường cần có thể đoán ra, số hàng màông ta mua chắc chắn là một con số rất lớn, thêm hai mươi phần trăm số hàng đónữa… Lục Hiển Phong nghĩ mà cảm thấy đau ở huyệt thái dương.

Anh Sáu rõ ràng là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Emnhất định sẽ chuyển lời, cảm ơn anh Thiên.”

Anh Thiên xua tay rồi không nói gì nữa. Người đàn ôngđưa họ đén không nói một lời lại đưa họ men theo con đường cũ quay về.

Không biết biết cảm giác của Lục Hiển Phong có saikhông, nhưng anh cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo lưng mình, khi quay đầu lạinhìn, đám người ở bàn đá đã tản đi, không có ai để ý động tĩnh của họ ở bênnày, nhưng cái cảm giác bị người khác theo dõi càng ngày càng rõ rệt.

Khi Lục Hiển Phong trên người đầy bùn và máu về nhàcủa Mạnh Hội Đường, ngoài một cậu bé tên là Khởi Tử, những người còn lại đều đãquay về. Anh Sáu cũng bị thương, cổ và nửa vai được băng lại, máu vẫn tiếp tụcchảy ra. Mạnh Hội Đường ngồi phía sau bàn, sắc mặt u ám xem xét thuộc hạ củamình. Lục Hiển Phong không nhìn thấy chiếc hộp có mã số, không biết là mất rồihay đã bị anh Sáu giữ lại – trên đường về bị phục kích, anh bị anh Sáu bỏ lạimất một đoạn.

Lục Hiển Phong gật đầu với người ngồi trong phòng, tìmcho mình một chỗ để ngồi. Máu trên người anh phần lớn đều là của người khác,anh không bị thương, nhưng bọn cướp luôn đuổi theo khiến anh tốn rất nhiều sứclực mới thoát được.

“Mất Khởi Tử rồi.” Anh Sáu nhìn những người trở về,quay lại nói với Mạnh Hội Đường. “Những người này bắn súng rất giỏi, liệu cóphải là Hắc Phương tìm người ra tay?” Ở thành phố T, dám cướp địa bàn của MạnhHội Đường thì chỉ có Hắc Phương mà thôi. Người này rất ít khi lộ mặt, nhưng aicũng nói rằng người này làm việc vô cùng độc ác tàn nhẫn.

Mạnh Hội Đường nhìn anh, quay đầu đầu hỏi vài ngườicòn lại, “Mọi người thấy thế nào?”.

“Chúng ta chỉ lấy hàng mẫu.” Trợ lý Trần đứng phía sauMạnh Hội Đường nhìn anh Sáu, quay đầu nói với Mạnh Hội Đường: “Hắc Phương làmloạn như vậy, cũng không có gì hay. Lẽ nào hắn ta muốn gây mâu thuẫn giữa chúngta và anh Thiên, sau đó đứng giữa hưởng lợi?”.

Mạnh Hội Đường quay đầu lại nhìn Lục Hiển Phong: “HiểnPhong, cậu thấy sao?”.

“Cháu không dám chắc có phải là Hắc Phương cho ngườiđến hay không?” Lục Hiển Phong cười, “Nhưng cháu bắt được một người, trùng hợplà cháu đã nhìn thấy cậu ta ở đây.”

Câu này vừa nói ra thì không chỉ Mạnh Hội Đường mà cảanh Sáu cũng biến sắc.

Lục Hiển Phong không để ý đến sự ngạc nhiên và nghihoặc của những người này, lười biếng nhìn ra cửa nói một câu: “Tự vào đi”.

Cửa thư phòng được mở ra một cách cẩn thận, một ngườigầy nhỏ bị trói, xuất hiện ở cửa trông vô cùng thảm hại. Quần áo của anh ta bịrách tơi tả, chỗ vai lộ ra có hình xăm một con bọ cạp màu đen.

Lục Hiển Phong nghe thấy tiếng thở mạnh ở phía sau,trong lòng thầm nghĩ: Có vẻ như cuộc do thámlần này không phải hướng vào mình, hoặc là nói, không chỉ hướng vào mình.

“Đem thằng súc sinh Mạnh Hằng Phi lại đây!” Mạnh HộiĐường tức giận vung tay, một loạt âm thanh ầm ĩ vang lên, chiếc bàn dường nhưbị ông ta lật đổ, “Thằng nhãi này đúng là muốn lật đổ trời rồi!”.

Anh Sáu vội vàng đứng dậy, không nói gì lùi ra phíasau cho an toàn. Lục Hiển Phong cũng muốn đứng lên, nhưng chân bị thương nhẹnên nghĩ đi nghĩ lại vẫn ngồi không động đậy.

Hắc Tử đứng sau anh Sáu chạy ra ngoài, không lâu sauthì dắt Mạnh Hằng Phi vào thư phòng. Mạnh Hằng Phi mặc quần cộc và áo phông, cóvẻ như là đã ngủ rồi.

“Bố.” Mạnh Hằng Phi dụi mắt, vừa gật đầu chào mọingười trong thư phòng, lúc quay người không nhịn được ngáp một cái, “Việc gìvậy? Muộn rồi mà vẫn chưa đi ngủ ạ?”.

Mạnh Hội Đường yên lặng không nói gì. Ông ta khôngnói, người bên cạnh tự nhiên cũng không dám lên tiếng.

Không khí bất thường ở trong phòng khiến Mạnh Hằng Phitỉnh táo hơn, nhìn bốn phía, khi thấy Lục Hiển Phong thì hơi ngạc nhiên, sau đónhìn thấy đứng cách anh không xa có một người đang bị trói.

“Bọ Cạp?” Mạnh Hằng Phi chớp mắt, có vẻ ngạc nhiên,“Tại sao anh lại ở đây?”.

Bọ Cạp khổ sở nhìn cậu ta, đứng không vững chào cậuta: “Thiếu gia”.

Mạnh Hằng Phi vươn vai, ngồi xuống sofa bên cạnh, rótcho mình một tách trà nóng cười, nói: “Bố ạ, có việc gì bố cứ nói thằng. Imlặng thế này làm cho con hơi sợ”.

Nói thật là Lục Hiển Phong cũng không hiểu lắm vềchuyện này. Bọ Cạp là người của Mạnh Hội Đường, cách lý giải duy nhất cho việcanh ta bắt được người này tại hiện trường là Mạnh Hội Đường do thám người củamình – cũng có thể là nhân cơ hội trừ khử mình. Nhưng điều này có liên quan gìđến Mạnh Hằng Phi? Anh nhìn một lượt, thấy Mạnh Hằng Phi vẫn còn ngái ngủ,không hề có một chút tinh thần nào.

Mạnh Hội Đường nhìn cậu ta, tức giận, đập mạnh lên bànquát: “Mày bảo tao phải nói với họ thế nào? Hả?!”.

Mạnh Hằng Phi liếm môi, cười thành tiếng phản đối: “Cócách nào tốt không? Việc này con đã làm xong rồi, bố còn tức giận làm gì?”.

Sắc mặt Mạnh Hội Đường rất khó coi, “Tao đã từng nóivới mày, tao chỉ có mày là con trai, tao cũng là mày, mày lại còn chân ngoàidài hơn chân trong?”.

Mạnh Hằng Phi cười phản đối: “Bố, bố không nghĩ xem,thỏ mình tự bắt với thỏ nhặt trong thùng rác thì con nào ngon hơn?”.

“Thằng ranh con!” Mạnh Hội Đường cầm chiếc cốc bên tayném đi, khi định xông đến thì bị ông Trần và anh Sáu chặn lại hai bên.

Lục Hiển Phong đã hiểu hơn. Anh nhìn đường gân xanhgiật giật trên trán Mạnh Hội Đường, rồi lại nhìn Mạnh Hằng Phi đang ngồi ungdung, đột nhiên cảm thấy mình không có mắt nhìn: Con người như thế này… mìnhlại cho rằng cậu ta là một con thỏ trắng sao?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, Mạnh Hằng Phicười quay lại nhìn, đột nhiên tiến đến gần nói nhỏ vào tai anh một câu: “Bọ Cạpở đó ít nhất cũng giúp anh giải quyết được hai viên đạn đấy, anh Lục”. Nói xongkhông thèm để ý đến phản ứng của anh, vẫy tay với Mạnh Hội Đường đang vô cùngtức giận phía sau bàn, vươn vai quay về đi ngủ.

Trong giây phút đó, Lục Hiển Phong đã hiểu đúng làMạnh Hội Đường muốn mượn cuộc phục kích hôm nay để trừ khử mình, nhưng MạnhHằng Phi đã ra tay vì thực lòng muốn lôi kéo mình, hay là cậu ta đang cùng MạnhHội Đường kết hợp diễn một vở kịch?

Cho dù nói như thế nào, hai bố con nhà đó đều khôngđơn giản, có lẽ là mình vẫn hơi sơ suất.

Không kiểm tra thì không biết, trong tài khoản có thêmmột khoản tiền nhiều đến nỗi Lục Hiển Phong giật mình. Lẽ nào Tiếu Diện Hổ vàcon trai ông ta lại tin tưởng với mình như thế, anh vừa mới vào cuộc mà họ đãdám để anh đi lấy hàng mẫu. Số tiền lớn như một món quà ra mắt này khiến ngườita khó từ chối. Vừa dùng tiền để làm yên lòng mình lại vừa cầm súng sẵn sàngđòi mạng mình bất kỳ lúc nào, một sự sắp đặt không sợ phiền phức thế này thìđúng là chỉ có Tiếu Diện Hổ mới nghĩ ra được.

Lục Hiển Phong cầm chiếc thẻ gõ lên lan can, âm thanhphát ra nghe có vẻ hơi mất kiên nhẫn. “Thế nào, vẫn cần suy nghĩ nữa sao? Mìnhđã nói rồi, cô ấy không hề liên quan gì đến những chuyện này.”

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng Tam Kiếm Khách có vẻthận trọng hơn trước đây: “Bây giờ không có ai là hoàn toàn không liên quan,Hoa Sinh, mình không thể không suy nghĩ, cậu biết mà.”

Lục Hiển Phong liếc nhìn cửa kính phía sau, trongphòng khách không có ai. Tô Cẩm vẫn đang dọn bát đũa trong bếp.

“Hoa Sinh, mình hiểu lo lắng của câu.” Tam Kiếm Kháchnói nhỏ. “Nhưng người bên đó đã biết có một người phụ nữ bên cạnh cậu, nếu độtnhiên cô ấy biến mất thì cậu nghĩ họ có nghi ngờ không?”

Lục HIển Phong không nói gì.

“Cậu biết là trong mắt họ, cậu vẫn là người của MạnhHằng Vũ. Chỉ cần Mạnh Hằng Vũ còn sống thì ho sẽ không thể coi cậu là người củamình, vì thế lần trước họ xung đột với người bên kia mình cũng không dám ratay.” Tam Kiếm Khách nhấn mạnh. “Lúc này, chúng ta đều phải cẩn thận, bất kỳđộng tĩnh nào cũng có thể khiến công sức của cậu trong mấy năm nay biến mất.Cậu có muốn mạo hiểm không?”

Lục Hiển Phong cầm chiếc thẻ gõ lên đầu, tấm thẻ gõvào da, lành lạnh, hơi đau.

Tam Kiếm Khách chửi một câu gì đó rồi nói tiếp, giọngnói có vẻ vô cùng chân thành: “Hoa Sinh, nhiều năm rồi, không chỉ cậu mà bọnmình đều rất khó khăn. Anh em đều chờ đợi, bọn mình không muốn cậu mất mạng vàolúc này, thật đấy.”

Lục Hiển Phong biết.

Tam Kiếm Khách lại nói: ”Bố con nhà họ Mạnh đã có ýlôi kéo cậu, cô gái đó tạm thời có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm.”

Lục Hiển Phong thở dài, “Bước chân vào nhà họ Mạnh, sợlà việc liên hệ không còn dễ dàng như thế này nữa. Sự an toàn của Tô Cẩm mìnhgiao cả cho cậu”.

Tam Kiếm Khách trả lời rất thận trọng: “Mình sẽ cốgắng hết sức.”

Khi Tô Cẩm mang hoa quả đã rửa sạch từ phòng bếp bướcra, Lục Hiển Phong đã tắt máy rồi, đang ngậm một điếu thuốc ngồi lơ đãng trênghế sofa.

“Ăn không?” Tô Cẩm ngồi đối diện với anh, khua quảxoài trong tay trước mặt anh.

Lục Hiển Phong lắc đầu, không nói gì.

Cửa sổ đang mở, ngoài trời vừa mới tạnh mưa, không khívẫn còn ẩm ướt và mát mẻ mà mùa hè ít khi có được. Sự huyên náo trong thành phốdường như đang ở một nơi rất xa.

Tô Cẩm rạch một hình chữ thập trên quả xoài rồi bắtđầu gọt vỏ cẩn thận. Lục Hiển Phong cầm lấy tay cô, cắn nhẹ trên đầu ngón taycô.

“Không phải là anh không ăn sao?” Tô Cẩm sợ ngứa, congón tay lại nhưng bị anh giữ chặt hơn, không thể không có chút ảo não “Anhlười gọt vỏ đúng không? Thấy em gọt xong thì cướp…”.

Lục Hiển Phong cười ngước nhìn cô, “Em nghĩ là anhcướp của em à?”.

Tô Cẩm nhìn thấy đôi mắt của anh thì lặng người đi mộtlát, bất giác đỏ mặt.

Lục Hiển Phong hôn lên đầu ngón tay cô, nói nhỏ: “Xinlỗi em, Tô Tô.”

Tô Cẩm rút tay lại, “Anh đang nói đến chuyện bắt emđợi ở nhà không cho ra khỏi cửa à?”.

Lục Hiển Phong gật đầu, “Anhxin lỗi”.

Tô Cẩm thấy anh xin lỗi liên tục thành ra mất tựnhiên, “Có phải anh có chuyện gì không?”.

Lục Hiển Phong yên lặng giây lát rồi ngẩng đầu lên,“Tô Tô, có thể anh sẽ chuyển đến một nơi khác sống”.

Tô Cẩm có vẻ như không hiểu lời anh nói. Anh ấy chuyểnvề nhà của công ty ở hay là sống chung với ai, giống như là cô gái lần trướcanh ấy đưa về giúp anh thu dọn đồ đạc?

Lục Hiển Phong do dự khi nói những lời tiếp theo,nhưng thực sự anh không còn cách nào tốt hơn, “Có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Mắt Tô Cẩm trợn tròn ngạc nhiên, “Nguy hiểm?!”.

Lục Hiển Phong chửi thầm trong bụng một câu, khi ngẩngđầu lên ánh mắt lộ vẻ đau xót, “Em có muốn đi cùng anh không?”.

“Em?!” Tô Cẩm ngạc nhiên, “Anh đang nói là đưa em đicùng?!”.

Lục Hiển Phong hận đến mức như muốn đánh chết mình,dáng vẻ ảo não “Không, anh nói là… anh nói là anh chuyển đi… sau đó… sau đó…”.

Sau đó em phải chú ý an toàn?

Lục Hiển Phong vẫn tự rủa thầm, cô ẩy là phụ nữ, ngoàidao gọt hoa quả ra thì chưa bao giờ cầm đến dao, mày bảo cô ấy lấy gì để tự vệ?Đặc biêt là người phải đối mặt không phải là tên trộm vặt bình thường.

Tô Cẩm nhìn anh, khóe miệng hơi cong lại tạo nên mộtđường cong tuyệt đẹp, dần dần, ngay cả mắt cũng nheo lại, “Hiển Phong, anh đanglo lắng cho em à?”.

Lục Hiển Phong xoa mặt mình, “Không sao. Em gọt hoaquả đi, anh muốn ăn”.

“Được.”

Lục Hiển Phong giấu mặt mình vào lòng bàn tay, tronglòng vẫn không ngừng tự mắng mình: Mày làmột người đàn ông, không được làm ảnh hưởng đến phụ nữ, làm như thế thì còn mặtmũi nào nữa?! Lúc đang buồn bã thì cảm thấy tóc mình có vật gì đó đang chạmvào. Hóa ra là Tô Cẩm đang vuốt tóc anh, giống như một cô chủ đang vuốt ve chúcún yêu quý của mình khi nó không thoải mái. Lục Hiển Phong nghĩ đến sự so sánhnày bất giác bật cười, “Em đã lau tay chưa?”.

“Đã lau lên tóc anh sạch rồi.” Tô Cẩm cười, không hềthu tay lại, “Em nói “được” không phải là đồng ý gọt hoa quả cho anh, mà làđồng ý đi cùng anh”.

Lục Hiển Phong chau mày lại.

Tô Cẩm thấy anh ngẩng đầu lên, cười rất tươi, “Được,được. Còn cần em nói thêm bao nhiêu lần nữa? Vương tử điện hạ, anh thật làngông nghênh đấy.”

Lục Hiển Phong sững sờ. Anh nghĩ là cô sẽ có phản ứngnhư tán thành, phản đối, thậm chí là phẫn nộ. Nhưng phản ứng của cô thực sự quátự nhiên, giống như không phải cô cùng anh đối mặt với nguy hiểm mà là cùng đidạo phố vậy.

Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy chua xót, tinh thầnkhó mà bình tĩnh lại, “Câu nói vừa rồi em coi như là anh chưa nói. Việc củaanh, anh tự xử lý là được rồi”.

Tô Cẩm không che dấu thái độ, bĩu môi, “Anh nói lời màkhông suy nghĩ. Hôm trước còn bảo em là phải ở chỗ mà anh có thể với tới được.Mới có vài ngày, anh đã chán em rồi à? Muốn em đi thì cũng phải tìm một lý dochính đáng hơn chứ”.

Lục Hiển Phong cười khổ não, “Anh nói thật mà”.

“Câu nào là thật?” Tô Cẩm hỏi lại. “Nếu là câu thứnhất, em đã tin rồi. Nếu là câu thứ hai… đồng chí Hiển Phong, anh muốn em nghingờ nhân phẩm của anh sao?”

“Nghi ngờ nhân phẩm vẫn còn tốt hơn là có chuyện gìxảy ra.” Lục Hiển Phong đưa tay kéo cô lại, ôm lấy đầu cô hôn lên trán, “Tô Tô,anh nói là đợi anh qua đợt này rồi anh sẽ theo đuổi em, làm sao anh có thể gâyra nguy hiểm cho em được?”.

Tô Cẩm đẩy anh ra, “Những gì anh đang làm không phảilà đang theo đuổi em à?”. Cô trợn mắt nhìn Lục Hiển Phong, mặt tỏ thái độ xemthường, “Anh đúng là kẻ lừa tình!”.

Lục Hiển Phong cười phá lên.

Tô Cẩm lườm anh cười, đợi đến khi anh cười xong mớivuốt đầu anh như vuốt đầu một chú cún. “Đúng mà, theo đuổi thì phải có dáng vẻcủa một người đang theo đuổi, anh phải nghe lời em. Việc này cứ quyết định nhưvây.”

“Tô Tô…”

Tô Cẩm hôn lên môi anh, cười hi hi, nói: “À, bị em hônrồi này”.

“Tô Tô, em nghe anh nói…”

Tay Tô Cẩm chạm vào mặt anh, nói giọng rất nghiêm túc:“Hiển Phong, đưa em đi cùng nhé. Nếu anh để em lại một mình, thực sự em rấtsợ”.

Lục Hiển Phong vùi mặt vào cổ cô, nói buồn bã: “Anhcũng sợ”.

“Thế cũng tốt.” Tô Cẩm ôm lấy cổ anh, hôn lên tóc anh.“Chúng ta dựa vào nhau thì sẽ không sợ nữa.”

Lục Hiển Phong không nói gì nữa, chỉ đưa cánh tay raôm chặt lấy cô.

Nhìn từ bên ngoài vào, nhà họ Mạnh giống như một tứhợp viện bình thường. Ở một thành phố nửa cũ nửa mới như thành phố T, nhữngngôi nhà lâu đời như vậy không phải là ít, nhưng nếu đến ở thì đối với Tô Cẩmmà nói, đây là lần đầu tiên trong đời. Tô Cẩm quan sát chiếc cửa kiểu cổ qua xeô tô, có cảm giác như già Lưu bước vào đại quan viên1.

1 Chi tiết trong tác phẩm Hồng lâu mộng của Tào TuyếtCẩn.

Nghe thấy tiếng còi xe, cửa lớn được mở ra từ bêntrong, một cô gái xinh đẹp mặc đồ cưỡi ngựa chạy từ trong ra.

Tô Cẩm quay đầu lại nhìn Lục Hiển Phong, “Anh khônggiấu em gì chứ?”.

Lục Hiển Phong không hiểu, “Chuyện gì?”.

Tô Cẩm nhìn về phía cô gái trẻ đang chạy ra bực bội,“Sao em thấy giống như là đại thiếu gia của gia đình giàu có đem một cô gáithường dân về nhà xem gia thế?”.

“Em để cho anh bình tâm một chút.” Lục Hiển Phong lườmcô, “Đó là đại tiểu thư Mạnh Vãn Đình của nhà họ Mạnh”.

Tô Cẩm lại cười, “Anh nói nguy hiểm không phải là chỉvấn đề này chứ? Bà chủ sẽ không phạt em quỳ trước từ đường vì vi phạm nội quygia phong gì đó chứ?”.

Lục Hiển Phong định nói chuyện một cách nghiêm túc,nhưng khi nhìn thấy Tô Cẩm đang cố nhịn cười thì lại cảm thấy làm cho cô ấycăng thăng thì không phải là một điều tốt – dù sao anh cũng cảm thấy có lỗi vớicô. Nghĩ đến đó, mặt mày anh trở nên dịu dàng, đưa tay vuốt tóc cô thở dài.“Cười đi, cười đi, nếu phạt em quỳ trước từ đường thì anh sẽ chịu trách nhiệmđi trộm một cái đùi gà cho em – trên phim không phải là họ vẫn diễn như thếsao?”

Vốn dĩ Tô Cẩm cảm thấy hơi căng thẳng, anh nói vậy nêncảm thấy không còn căng thẳng nữa, gật đầu, nụ cười cũng trở nên thoải mãi hơn.“Không sai, nhất định phải có đùi gà, đó là đạo cụ cần thiết mà.”

Chỉ nói được hai câu thì Mạnh Vãn Đình đã ra đón, nhìnthấy Tô Cẩm ngồi ở trong xe. Mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng cô tiểu thư này vẫnrất bình tĩnh, nhìn thấy hai người xuống xe vẫn chào hỏi lịch sự, thái độ chínhxác là của một vị “đại tiểu thư”. Tô Cẩm vốn thoải mái quen rồi nên gặp ngườinhư vậy thì có vẻ hơi thận trọng. Đặc biệt là khi vị đại tiểu thư này lịch sựmời Tô Cẩm đi xem phòng, ngoài nói lời cảm ơn, Tô Cẩm không nghĩ ra nên nói gìnữa.

Mạnh Vãn Đình bước trước cô một bước, tươi cười giớithiệu với cô ngôi nhà này là của một vị hoàng thân những năm Gia Khánh, vịhoàng thân này kết hôn với cách cách của nhà quan đại thần nào đấy. Tô Cẩm vốnlàm kỹ thuật nên không hứng thú gì với lịch sử, nhưng chủ nhân giới thiệu nênđành phải nghe. Cô vốn xuất thân trong gia đình nghèo khổ nên không thể phânbiệt được phòng nào với phòng nào, chỉ cảm thấy sống ở ngôi nhà kiểu cổ này mặcdù có cảm giác đặc biệt nhưng đó lại là cảm giác lạnh lẽo.

“Nhà kiểu cổ như thế này không còn nhiều nữa.” Mãnhvãn Đình mở chiếc cửa gỗ có khắc hình hoa, tay vuốt ve lớp sơn màu đỏ, quay lạinhìn Tô Cẩm cười. “Tổ tiên để lại nhà, nên những người lớn tuổi đều không thểrời xa.”

Nhà không to, có một phòng rất nhỏ, bên trong là phòngngủ, các đồ trong nhà cũng là đồ gỗ màu đỏ kiểu cổ. Tô Cẩm vừa nhìn bốn phíavừa lịch sự nói: “Nhà thật là đẹp, trước đây tôi chưa hề có cơ hội được thamquan”.

Mạnh Vãn Đình đi đằng sau cô, nói với giọng thờ ơ: “Từthời ông tổ nhà chúng tôi, phòng phía bên này là dành cho vợ lẽ được yêu mến”.

Gì? Phòng dành cho vợ lẽ?

Tô Cẩm lặng người một lát mới biết cô ấy đang nói gì?Sau một hồi, bản chất xấu xa mới thể hiện ra, lẽ nào Lục Hiển Phong gây ấntượng với cô ta. Hoặc là nói rằng… cô gái này đã để ý Lục Hiển Phong rồi?

Cái tai họa này đúng là biết chọn người, Tô Cẩm nghĩ,dù sao thì cũng không được.

Mạnh Vãn Đình đứng bên cạnh cửa, xinh đẹp hoàn hảo,nhưng khi đối diện với Tô Cẩm, vẻ mặt vẫn lộ ra một vẻ khinh thường. “Đây làphòng ở tạm thời, có gì không chu đáo mong cô Tô tha lỗi. Bố tôi chỉ nói là cóanh Lục đến ở vài ngày, không ngờ… anh ấy còn mang theo một người làm chiếcgiường ấm, vì thế…”

Lời nói của cô ta khiến Tô Cẩm thấy buồn cười, khôngnhịn được cười thành tiếng. “Giường ấm… Cô Mạnh quả nhiên là con nhà đại gia,kiến thức uyên thâm. Giường ấm, từ này dùng thật chính xác.”

Khóe miệng Mạnh Vãn Đình chau lại, “Cô Tô hài lòng làđược”.

Tô Cẩm đi lại khắp phòng, liên tục đưa tay sờ vàonhững đồ vật cổ quái.

“Cô Tô có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi…” Mạnh VãnĐình chưa nói hết thì đã bị Tô Cẩm ngắt lời. Tô Cẩm chỉ vào đôi dép bên cạnhgiường nói với vẻ ngạc nhiên. “Cô Mạnh, có phải giúp việc của nhà cô cầm nhầmdép không, vì sao lại chỉ có một đôi dép nữ?”

Mạnh Vãn Đình nửa như cười nửa như không nói: “Đây làphòng cô Tô, phòng của anh Lục ở chỗ khác”.

“Không được.” Tô Cẩm nghĩ ngợi rồi từ chối, “Không ởcùng nhau, anh ấy làm sao là chiếc giường ấm cho tôi được? Tiền của tôi phíphạm thì sao?”.

Vai của Mạnh Vãn Đình run lên, “Tiền… của cô?!”.

“Đúng.” Tô Cẩm gật đầu. “Tôi bao anh ấy hai tháng,tiền đã trả rồi, tại sao anh ấy lại không thực hiện nghĩa vụ? Đã nói là đổi chỗở để tăng thêm tình cảm mà, muốn trốn như vậy thì không được.”

Đại tiểu thư Mạnh Vãn Đình vô cùng ngạc nhiên, “Bao… bao?”.

Tô Cẩm lại gật đầu, cố kiềm chế da gà đang nổi lên,“Thái độ phục vụ của Tiểu Lục Tử không tồi, ừ, kỹ thuật cũng không tồi”.

Mặt của Mạnh Vãn Đình bắt đầu xanh tái, “Tiểu LụcTử?!”.

“Đây là tên gọi thân mật.” Tô Cẩm nghiêng đầu, cườinhìn cô ta, “Cô Mạnh thấy tên gọi này thế nào?”.