Một lần nữa lại gặp Tào Anh – nhân viên kỹ thuật củaTrung Hoàn, Tô Cẩm không có cảm giác gì đặc biệt. Nhìn thấy chị ta cầm bản báocáo có ghi mã hiệu của mười hai chiếc van bướm, số liệu kiểm tra sai lệch vàkết quả phân tích chi tiết đến, thậm chí Tô Cẩm còn muốn cười phá lên.
Làm đi làm lại, quả nhiên là vấn đề này, vẫn là cóngười muốn Hải Công ra làm con thỏ thế mạng – đúng là phiền phức!
Dù trong văn phòng không có ai, Tào Anh vẫn cẩn thậnnhìn bốn phía rồi mới lấy ra một cái hộp vuông có bọc giấy báo từ trong ba lôra.
“Trung Hoàn và Hải Công hợp tác đã lâu rồi, có lúc HảiCông nhượng bộ, cũng có lúc Trung Hoàn chúng tôi nhượng bộ. Kỳ thực đây là điềurất bình thường trong công việc, lãnh đạo hai bên cũng tính toán cả rồi. TiểuTô, mong cô hãy giữ thể diện cho bên tôi.” Tào Anh đẩy chiếc hộp trên bàn đếntrước mặt Tô Cẩm, khuôn mặt trắng trẻo cười một cách hòa khí. “Sau này chúng tacòn nhiều cơ hội hợp tác, đúng không?”
Tô cẩm lúc đó chỉ cảm thấy ngạc nhiên, tim đập nhanhhơn bình thường. Việc này … việc nhận hối lộ lại xảy đến với mình sao?
Vấn đề này … Đúng là tất cả mọi điều đều có khả năngxảy ra…
Tô Cẩm không khỏi tò mò, mở lớp giấy báo ra xem.
Đó là một bộ mỹ phẩm rất đẹp, bên trên có ghi nhãnhiệu – đó là một thứ mà Tô Cẩm trong mơ cũng không dám nghĩ đến một ngày nào đómình có thể cầm trong tay. Cô đã nhìn thấy nó ở tòa nhà thương mại quốc tế,biết rằng món quà này rất đắt, chỉ một hộp phấn mắt nhỏ cũng đã bằng cả thángcô làm việc cật lực rồi.
Nếu nói là hoàn toàn không động lòng thì không phải.
Tô Cẩm nghĩ vấn đề này bất luận hậu quả như thế nàothì cũng không liên quan nhiều đến mình. Trung Hoàn và Hải Công vẫn sẽ hợp táctrong dự án tiếp theo, ai cũng biết sự hợp tác lâu dài về kỹ thuật trong ngànhnày là hết sức quan trọng. Để đảm bảo chất lượng tốt nhất cho công trình, haiđội kỹ thuật khác nhau cần phải có một thời gian rất dài để tạo nên sự phối hợpchặt chẽ với nhau như tay với chân. Rất ít người có thể bỏ một công ty đã hợptác lâu năm với mình để tìm một đối tác khác.
Chỉ là mười mấy chiếc van bướm mà thôi. Giá tiền củatất cả những chiếc van bướm này lại thì cũng không đắt bằng một máy báo lỗi đođộ chính xác. Mỗi dự án đều có chỉ tiêu thay thế thiết bị đo này, nếu thỏathuận với nhà xưởng xong, những chiếc van này rất có khả năng sẽ được trả trựctiếp về nhà xưởng, Hải Công sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào.
Chỉ cần Tô Cẩm ký một chữ ký – một chữ ký xác nhận sailệch quá tiêu chuẩn của nhân viên kỹ thuật tại hiện trường.
Thật là hấp dẫn.
Tô Cẩm cảm thấy buồn bã vì phát hiện ra mình đã bị mêhoặc.
“Không thích sao?” Tào Anh quan sát Tô Cẩm, nụ cười cóvẻ bất an. “Hãng này chất lượng không tồi đâu, nghe nói rất nhiều minh tinh lớnđều dùng loại này.”
Tô Cẩm rút tay lại, tờ báo lại gấp vào như cũ, ngăn côvới thứ đồ khiến cho cô cảm thấy mê hoặc nhưng cảm giác buồn bã đã trỗi dậy.“Đúng, tôi cũng nghe nói thế. Món quà này đúng là đắt kinh người.”
Tào Anh có vẻ hiểu nhầm ý củacô, cười không nói gì.
Tô Cẩm không nén được tiếng thở dài, phát hiện ra mìnhvẫn tồn tại nhiều yếu điểm, cảm giác này đúng là không dễ chịu.
Cô đẩy lại chiếc hộp trên mặt bàn: “Cám ơn chị Tào.Món quà đắt như vậy em không thể giữ cho mình”.
Tào Anh trợn mắt, nhìn hộp quà rồi lại nhìn Tô Cẩm, vẻmặt rất khó tin, “Cô không thích sao?”.
“Thích.” Cắn chặt răng lại, Tô Cẩm có vẻ chua xót,“Nhưng thích thì cũng không có cách nào, tôi không đủ tiền để mua mỹ phẩm đắtnhư thế này”.
Tào Anh bị phản ứng của cô làm cho bối rối, cố gắnggiải thích: “Cái này không cần cô mua, cái này … là món quà do tổng giám đốccủa chúng tôi tặng Tiểu Tô”.
Tô Cẩm lắc đầu, “Chị Tào, cám ơn nhã ý của tổng giámđốc công ty chị. Vật này đắt tiền quá, tôi không thể nhận. Tôi cũng không thểký được”.
Mặt Tào Anh biến sắc. “Cô Tô, không phải cô đang trêuđùa tôi đấy chứ? Đây là sự sắp xếp của lãnh đạo. Lô van bướm này là ông Tiêu đãsắp xếp để nhà xưởng đổi rồi, Hải Công sẽ không chịu tổn thất nào.”
“Không có tổn thất nào?” Tô Cẩm hỏi lại chị ta. “Haylà nói chỉ có bên chị không có tổn thất nào? Nếu thật sự không có tổn thất nàothì sao Trung Hoàn không trực tiếp đi đổi với nhà xưởng?”
Tào Anh há miệng không nói được lời nào.
Tô Cẩm cảm thấy khi không nhìn thứ đồ hấp dẫn đó thìcô sẽ lấy lại được chính mình. Sự dũng cảm đã quay trở lại, đầu óc cũng tỉnhtáo hơn. Cô nghĩ: Không sao, phản ứng vừa rồi của mình cũng không phải mất mặt– nhìn thấy đồ mình thích thì ai mà chẳng động lòng và muốn chiếm hữu. Có dụcvọng … chứng tỏ là mình vẫn là một người bình thường.
Nhận ra được điều này đúng là một cú sốc, nhưng đồngthời cũng khiến cho cô cảm thấy bình tâm hơn. Tô Cẩm đứng dậy lấy một cốc nước,lịch sự mang đến cho Tào Anh. “Nói thật, chữ ký của tôi không quá quan trọng,tôi cũng không phải nhân viên kiểm tra độ sai lệch có vượt quá tiêu chuẩn haykhông, tôi chỉ là nhân viên bình thường nên cũng không quá câu nệ danh dự…”
Thái độ của Tào Anh lạnh lùng dần, “Cô Tô, cô đừng nóichuyện này với tôi. Tôi chỉ hỏi cô một câu: Ông Tiêu vẫn chưa nói chuyện nàyvới cô sao?”.
Ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu Tô Cẩm là giả vờ nóikhông biết, nhưng nhìn thấy đôi mắt tinh nhanh của Tào Anh, không biết vì saocô lại nói mà không suy nghĩ kỹ lưỡng. “Lãnh đạo không nắm rõ tình hình cụ thể.Tôi sẽ viết báo cáo về vấn đề này gửi tổng giám đốc Tiêu.”
Tào Anh lại cười, “Cô Tô, không phải tôi đã nói mãivới cô rồi sao? Người trẻ tuổi thường làm việc xốc nổi không nghĩ đến hậu quả,lại thích lấy trứng chọi đá. Việc này lãnh đạo đã đưa ra quyết định rồi, cô cònmuốn ngăn cản nữa sao? Cô cũng biết, làm dự án mà thay người cũng là chuyệnthường mà”.
Đây có được coi là lời đe dọa không? Tô Cẩm trầm tư,cô đứng thẳng dậy. “Chị Tô, chị nói rất đúng, thay người là chuyện thường. Mặcdù tôi chưa phải là đảng viên, nhưng cũng sẽ thực hiện sự sắp xếp của tổ chức.Nhưng, dù sao bây giờ vẫn chưa phải lúc. Vì thế, lại phải để chị đến một chuyếnmất công rồi.”
Tào Anh tức giận đến sững người, “Cô…”.
Tô Cẩm quay người ngồi xuống trước bàn làm việc củamình, tiếp tục tổng kết báo cáo số liệu mà cô chưa làm xong.
Lần đầu tiên bị người khác uy hiếp, cảm giác này khôngthể dùng một từ “tức giận” để diễn tả được. Nhưng lúc này thì vẫn phải giữ bìnhtĩnh, không thể để lộ ra mặt được.
Tô Cẩm giữ lại trong bụng những lời rủa thầm, gõ cáccon số một cách dứt khoát, ngay cả tiếng gõ bàn phím cũng thể hiện sự tức giậncủa các đốt ngón tay.
Trong bầu không khí kỳ quặc đó, cuối cùng cũng cótiếng một người phụ nữ bình thản nói: “Đã như vậy thì tôi về đây”.
Tô Cẩm đứng dậy, ánh mắt hướng về cánh cửa phía sauchị ta, “Chị về cẩn thận”.
Cho đến khi Tào Anh bước ra khỏi cửa của bộ phận kỹthuật, thái độ của Tô Cẩm mới vô cùng ảo não. “Tự nhiên lại mê hoặc tôi!” Nhấnmạnh vào phím Back Space, “Tự nhiên lại uy hiếp tôi!” rồi lại mạnh tay gõ mộtloạt các con số, “Đợi bao giờ tôi làm tổng giám đốc, tôi sẽ mua một trăm hộpnhư vậy! Tôi sẽ ném vào các người! Ném thẳng vào mặt!”.
Thực hiện khẩu hiệu “Thi đua làm việc sáu mươi ngàychào mừng ngày Quốc tế Lao động”, cả dựán vô cùng bận rộn. Tất cả mọi người đều làm tất bật cả ngày lẫn đêm, ba ngàytrước ngày mùng 1 tháng 5 cần phải hạ đoạn đầu tiên.
Tô Cẩm từ buổi họp quay về, nhìn thấy trong xưởng chỉcòn lại vài người công nhân đang quét dọn vệ sinh, chỗ nào cũng yên ắng, nhấtthời cảm thấy không quen.
Đối diện với chỗ cao nhất của xưởng đã treo một tấmbiển màu vàng bắt mắt, một bên là “Hoan nghênh lãnh đạo ủy ban thành phố đếnchỉ đạo”. Một bên có câu khẩu hiệu thi đua làm việc hai tháng trở lại đây “Thiđua làm việc sáu mươi ngày chào mừng ngày Quốc tế Lao động”, nền đỏ chữ vàng,màu của Sự trọng đại.
Ngày mai sẽ có lãnh đạo ủy ban thành phố đến kiểm tratiến độ công trình, vì thế, ngoại trừ những người cần ở lại làm thêm giờ thìnhững người khác đều về nhà nghỉ ngơi.
Tô Cẩm nới dây mũ bảo hộ, rất muốn cởi mũ ra chothoáng. Mặc dù thời tiết chưa nóng bức nhưng đi bộ một đoạn đường dài như vậy,tóc bị mồ hôi làm bết chặt khiến cho người cảm thấy vô cùng nóng bức, rất khóchịu. Tay đã kéo dây mũ lên rồi do dự dừng lại.
Bây giờ là khoảng thời gian kinh khủng đối với cô, córất nhiều điều phiền phức, những hành động dễ bị mắng tốt nhất là không nênlàm.
Từ hôm Tào Anh tới cho đến giờ đã là hơn một tuần rồi,lãnh đạo Trung Hoàn và lãnh đạo của công ty cô đều không có phản ứng gì. Tô Cẩmmuốn nhờ Ngụy Xuyên nghe ngóng tình hình của lãnh đạo, không ngờ anh ấy bận đếnmức không thể hẹn gặp được. Cơn thịnh nộ trong dự đoán của cô vẫn chưa đến, mặcdù cô cũng thấy nhẹ người, nhưng vẫn có một chút bất an, cảm thấy vận hạn nàykhông thể qua dễ dàng như thế.
Đang nghĩ linh tinh thì nghe thấy chuông điện thoạireo, cô bắt máy, hóa ra là Từ Đông, người mà cô không hề liên lạc suốt từ hômtham gia khóa học đào tạo đến giờ.
“Lâu rồi không gặp”, giọng Từ Đông nghe buồn buồn,dường như đang có tâm sự gì, “Công việc của cô dạo này thế nào? Có thuận lợikhông?”.
Cuộc điện thoại này có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng lúc nàymà nhận được điện thoại của bạn cũ, Tô Cẩm vẫn cảm thấy vui: “Cũng tạm ổn. Anhrời văn phòng chưa?”.
Từ Đông ừ một tiếng, do dự một lát rồi nói: “Tô Cẩm,tôi có việc muốn nói với cô. Nhưng không phải là việc vui, cô cần phải chuẩn bịtâm lý”.
Tô Cẩm yên lặng.
“Là thế này”, Từ Đông suy nghĩ giây lát, anh cảm thấynên thành thật với cô, “Sáng hôm nay, tổng giám đốc Lưu nói với tôi, ban dự ánthành phố C đến bộ phận giám sát kỹ thuật mượn người, anh Lưu đã cử tôi đi”.
“Anh phải đến à?” Tô Cẩm bị tin này làm cho chóng mặt,“Bộ phận giám sát kỹ thuật đổi thành công ty cho thuê từ lúc nào vậy?”
Từ Đông cười khổ não, “Còn có vấn đề đau đầu hơn. Tôiđến bộ phận giám sát kỹ thuật theo chỉ thị của tổng giám đốc Lưu, kết quả lànhân viên văn phòng ở đó nói với tôi, bảo tôi phải đến dự án ở thành phố C. Côấy nói hệ thống tôi phụ trách là thiết bị chưng cất dầu mỏ và thiết bị chế tạo hydro.Tô Cẩm, hai thiết bị này không phải do cô phụ trách sao?”.
Trong đầu Tô Cẩm như có tiếng sấm nổ, “Không sai? Cóđúng là thiết bị chưng cất dầu mỏ và thết bị chế tạo hydro không?”.
“Sao mà nhầm được?” Tiếng của Từ Đông cao vút, “Giấyđiều lệnh đang ở trong tay tôi. Tôi nghe ngóng tình hình của cô ở văn phòng đónhưng kết quả là họ không biết gì”.
Tô Cẩm cầm điện thoại, cảm thấy hai chân mình đang runlẩy bẩy.
“Tô Cẩm?” Giọng Từ Đông lo lắng, “Rốt cuộc là xảy rachuyện gì vậy?”.
Tô Cẩm hít một hơi thật sâu, giọng nói hơi run run:“Không có việc gì, chỉ là … chỉ là có lẽ tôi đã đắc tội với tổng giám đốcTiêu”.
Bất luận là Tào Anh hay người của Trung Hoàn cũng chỉlà người ngoài. Người ngoài mà vẫn có thể nhúng tay vào việc điều động nhân sựtrong nội bộ của Hải Công sao? Sự sắp xếp này, không cần nghĩ cũng biết là củaai.
Tô Cẩm cảm thấy mắt mình nóng lên. Tô Cẩm ngẩng caođầu, ngước nhìn ánh mặt trời sáng chói trên đỉnh đầu, bất giác nhắm mắt lại.
Đây là khu vực bơm dầu, công nhân của công trường đầuđã về hết, cả những người làm vệ sinh cũng đã đi rồi. Không có người, chỗ nàocũng yên tĩnh. Tô Cẩm mặc kệ bụi bẩn và dầu mỡ, ôm túi tài liệu ngồi xuống bậcthềm bê tông bên cạnh động cơ.
Trên đầu cô là bầu trời trong xanh, bên dưới là rấtnhiều đường ống màu bạc giao cắt với nhau, mỗi ống dầu đối với cô đều quenthuộc giống như là chân của mình vậy.
Đột nhiên Tô cẩm cảm thấy mình giống như một đứa trẻbị bỏ rơi.
Vừa rồi cô vừa gặp tổng giám đốc Tiêu trong cuộc họp.Người đàn ông trung niên không hề bộc lộ cảm xúc gì, thậm chí gặp cô vẫn cườivui vẻ, khen ngợi cô là trợ thủ đắc lực của Nguy Xuyên, là một nhân tài của bộphận kỹ thuật…
Con người đểu giả.
Chẳng trách có người nói: Không sợ kẻ địch giống chósói, chỉ sợ chiến hữu giống lợn.
Tô Cẩm cảm thấy tủi thân và phẫn nộ, một buổi trưa đẹptrời tháng tư đã bị đảo lộn thành một ngày buồn tủi.
Không biết cô ngồi ở đó đã được bao lâu rồi, khi địnhthần lại thì điện thoại đã tắt, cũng không rõ là Từ Đông tắt máy hay là mìnhtắt máy. Những cơn bão tố trong lòng cũng đã tan, chỉ còn lại một bãi cát trốngvắng và đau thương.
Không cam tâm.
Tô Cẩm nghĩ, thật sự là không cam tâm. Không nói gì màbỏ đi, giống như vừa cầm súng đã bị ép buộc rời khỏi chiến trường, cô thật sựkhông cam tâm.
Hàn Hiểu đã từng nói với cô “Lùi một bước sẽ thấy biểnrời rộng mênh mông”, nhưng lùi bước như thế này, không chỉ là một kẻ thất bạitrong mắt người thân mà ngay cả bản thân mình cũng không chấp nhận được.
Lúc đầu khi chia tay với Ngạc Lâm, Lâm Chi Chi bảo côphải tát anh ta hai cái để xả cơn tức giận, nếu không trong lòng sẽ không baogiờ quên lại hình ảnh bị bỏ rơi của mình, có thể ảnh hưởng việc đi tìm kiếmhạnh phúc sau này. Nếu lúc đầu cô nghe lời khuyên của Chi Chi thì về sau, nhữngtình cảm còn rơi rớt lại, những lúc yếu lòng với một người đàn ông khác liệu cóxuất hiện không?
Tiếp tục lùi bước, mang theo một ký sự về sự thất bạitrong trận chiến không có lý do rõ ràng, đi làm một dự án khác, gặp tình hìnhtương tự lại tiếp tục lùi bước… Mình có hy vọng một cuộc sống như vậy không?
Tô Cẩm cầm điện thoại, không suy nghĩ nhiều gọi vềVịnh Nước Nông.
Giọng Hàn Hiểu vừa cất lên ở đầu dây bên kia, Tô Cẩmđã vội vàng hỏi: “Sư phụ, có một việc, nếu không làm thì cuộc sống sẽ bình thảntrôi qua, nhưng trong lòng không cảm thấy vui vẻ. Nếu làm, trong lòng cảm thấyrất thoải mái nhưng có khả năng mất đi công việc của mình. Chị nói xem có nênlàm không?”.
Hàn Hiểu im lặng.
Tô Cẩm vội vàng đổi câu hỏi: “Nếu là chị chị sẽ làmnhư thế nào?”.
“Là đồng nghiệp của em, hoặc với cương vị là tiền bốicủa em trong công việc, chị khuyên em là nên chọn phương án đầu tiên.” Hàn Hiểuthở dài, tâm sự, “Tô Tô, chị không thể dối em. Chị đã phải thiệt thòi khi chọnphương án hai, kết quả là làm cho mình …”.
Tô Cẩm thở dài, “Kết quả là không có gì không tốt đẹp,cuộc sống của chị không phải là đang rất tốt sao?”.
Hàn Hiểu nhớ lại những việc đã xảy ra trong năm, nhữngphẫn nộ, ấm ức trong lòng không biết đã lắng dịu từ lúc nào. Những mũi nhọnkhiến cho cô đau nhói đã sớm bị mai một theo thời gian, chỉ còn là một vết đentrong ký ức. Khi nhớ lại, đấy không còn là một sự lựa chọn mà chỉ là một điềuđã trải qua mà thôi.
Con người luôn phải trải qua những vấp ngã trong cuộcđời. Những người đã trải qua luôn hy vọng những người đi sau có thể tránh xacon đường cũ mà mình đã đi qua. Nhưng, trưởng thành là việc của mỗi người, cónhững cú ngã bắt buộc mỗi người phải trải qua thì mới biết thế nào là đau đớn.Những đau đớn này sẽ giúp cho chúng ta trưởng thành.
Hàn Hiểu không nhẫn tâm, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Phảisuy nghĩ rõ ràng rồi mới quyết định”.
Tô cẩm nắm chặt tay lại, đấm vào kẻ thù vô hình, “Emsẽ làm như thế!”.
Hàn Hiểu nghe thấy giọng của cô có vẻ kiên quyết,không khỏi hoang mang. “Kinh nghiệm sống của chị không nhiều, chị cũng khôngphải là người thông minh, vì thế lời khuyên cũng chỉ là lời khuyên mà thôi, rốtcuộc làm như thế nào là do em quyết định. Tóm lại, đừng để cho mình cảm thấyhối hận là được.”
Tô Cẩm cảm thấy mình giống như hạt dẻ bị mặt trờithiêu đốt, khi ngâm trong nước lạnh lại lấy lại được hình dáng vốn có, vỏ cũngtrở nên sáng bóng. “Đương nhiên là không hối hận. Dù sao em vẫn còn trẻ, nếukhông được thì làm lại từ đầu. Nếu thực sự không tìm được việc, em vẫn có thểbán hàng ở chợ đêm mà. Nếu không bán hàng được thì em có thể đi làm tiền…” Dùsao lần xuất đài1 đầu tiên của cô cũng thu được một món tiền thưởng rất lớn, cóthể coi như là mở hành may mắn rồi.
Hàn Hiểu cười to, “Nếu không làm tiền được, thì em sẽqua làm giúp việc cho chị, trông em bé cho chị, dù sao chị cũng sắp sinh rồi”.
Tô Cẩm cũng cười, “Xem nào, tiền đồ vẫn rất sáng lạnmà”.
Chú thích:
1Xuất đài: là từ lóng để chỉ việc đi khách của gái gọicao cấp
Hàn Hiểu dặn dò thêm, “Nên suy nghĩ cẩn thận, đừngphạm sai lầm.”
Tô Cẩm gật đầu, trong lòng lại nghĩ, sai lầm thì kệsai lầm. Dù sao mình cũng đã sai lầm rồi, cũng không quan trọng vấn đề phạm sailầm thêm một lần nữa.
Ánh sáng đúng là một điều kỳ diệu.
Bành Tiểu Ngôn nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy tất cảnhững gì mắt mình nhìn thấy là vào cái đêm hôm đó. Không có ánh đèn đường vàngvọt chiếu sáng, không có cái cảm giác nguy hiểm bao vây, không có cảm giác căngthẳng, cũng không có cảm giác bức bối không thở được…
Căn phòng trọ trước mắt còn cũ hơn cả vẻ ngoài của nó.Tường loang lổ, phủ một lớp bụi dày, chỉ cần xoa một cái là lộ ra gạch tườngmàu đỏ xám. Cửa rất nhỏ, ngoài một tủ giày cũ thì không đặt vừa gì nữa. Bêncạnh tủ giày là một cái cửa gỗ, khung cửa có treo rèm làm bằng vải nến, cótrang trí những họa tiết hoa văn màu đậm. Sau bức rèm là một phòng ngủ nhỏ, đồđạc cũ kỹ. Bên cạnh cửa là chiếc giường đôi kiểu cũ, ga trải giường và chăn màuxanh da trời, nhìn không cũ lắm, được gấp rất gọn gàng. Dưới gầm giường trốngkhông, ngay cả một đôi dép lê cũng không có.
Thực sự, khi Bành Tiểu Ngôn vừa bước vào căn phòng nàythì đã nhận ra ở đây không có nhiều đồ đạc. Không những không có những đồ dùngsinh hoạt như: cốc, khăn, dép mà trên bàn trang điểm còn không có đến một chiếclược. Cho dù người thuê phòng không thường xuyên ở đây thì cũng không thể nhưvậy. Những đồ vật khác liệu có bị người khác lấy đi không? Lâm Chi Chi? Hay làmột người khác?
Bành Tiểu Ngôn đứng ở bên cạnh cửa, không dám động vàolung tung, đây là điều kiện cô đã thỏa thuận với Lục Hiển Phong và La Thanh Thụ- tuyệt đối không làm phiền đến việc hai người đến đây để tìm đầu mối.
Nhìn thấy hai người đeo găng tay, cẩn thận mở ngănkéo, rồi lại đóng lại giống hệt như cô, cô có cảm giác giống như cảnh sát tìmbằng chứng ở hiện trường.
Bành Tiêu Ngôn lắc đầu, vứt bỏ hết những suy nghĩ đóra khỏi đầu, nhưng những cảm giác kỳ lạ trong đầu lại trỗi dậy. Bành Tiểu Ngônlùi một bước, dựa vào khung cửa, cố gắng nắm bắt những cảm giác kỳ lạ này.
Tấm rèm cửa rủ lên vai cô, Bành Tiểu Ngôn không để ý,liếc nhìn rồi quay đi, tự nhiên lại có một cảm giác gì đó, bất giác cô nhớ rađồ đạc trong phòng ngủ của Lâm Chi Chi chỉ có hoa văn màu tím nhạt.
Chi Chi rất thích những màu nhẹ nhàng, cho dù là đồmặc trong hay áo khoác ngoài, nếu không là màu trắng, tím phớt thì sẽ là màuvàng, màu xanh lá cây, không bao giờ dùng những đồ có màu sắc tối như thế này.Căn phòng có tấm rèm cửa này liệu có thực sự là phòng của Lâm Chi Chi không?
Tấm rèm cửa này … Bành Tiểu Ngôn bất giác nhìn lại lầnnữa. Tất cả mọi thứ trong phòng đều rất cũ, chỉ có tấm rèm cửa là mới, tại saolại kỳ lạ như vậy…
Lục Hiển Phong vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìnthấy Bành Tiểu Ngôn đang nhìn vào tấm rèm, vẻ mặt thất thần.
Anh lập tức cảnh giác hỏi: “Sao thế?”.
Bành Tiểu Ngôn lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở tủ quần áoanh đã mở ra.
Tủ quần áo cũng trống không, ngoài một tấm vải ở đáytủ thì không còn đồ vật gì khác. Một tấm vải màu xám nhạt bị rơi một nửa rangoài, nhìn giống như một cái ga giường đã cũ, bị vò lại thành một đống.
Bành Tiểu Ngôn mơ hồ nghĩ: Tấm ga trải giường ở trongtủ nhìn có vẻ giống với màu mà Chi Chi thích…
Lục Hiển Phong dùng cặp kẹp một vật trên tấm vải lên,cẩn thận đặt vào trong túi đựng vật chứng. Bành Tiểu Ngôn muốn lại xem đó làvật gì thì nghe thấy tiếng gọi nhỏ của La Thanh Thụ từ trong phòng vệ sinh:“Hiển Phong?”.
Lục Hiển Phong đáp một tiếng, thu túi đồ đựng vậtchứng rồi chạy vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh chỉ khoảng tám, chín mét vuông, tronggóc gần cửa có một bồn rửa mặt hình vuông nhỏ, trên mặt đá màu đen có phủ mộtlớp bụi dày. Cửa sổ đang mở, phía dưới cửa là một bồn tắm đã cũ. Qua nhiều năm,màu trắng sữa của nó đã biến thành màu vàng ố, giống như là không được cọ rửasạch sẽ.
Cũng giống như phòng ngủ, những thứ đồ có thể cầm điđều không còn, ngay cả tấm rèm che bồn tắm cũng đã biến mất.
Bành Tiểu Ngôn nhìn thấy, trên nút treo rèm còn treomột mảnh ni lông màu trắng, giống như rèm ni lông in hoa kiểu đơn giản vẫn bánở siêu thị. Nhìn miếng rách thì có thể thấy là bị người nào đó kéo xuống.
La Thanh Thụ đang quỳ bên cạnh bồn tắm, dùng cặp đểlàm gì đó, Lục Hiển Phong và Bành Tiểu Ngôn tiến đến sau lưng anh, mới nhìnthấy miệng thoát nước của bồn tắm đã được tháo ra. La Thanh Thụ đứng dậy, đểvào trong túi đựng vật chứng của Lục Hiển Phong một sợi tóc màu đen.
“Chỉ còn lại một sợi.” Giọng của La Thanh Thụ trầmngâm. “Chỗ này được thu dọn sạch sẽ quá.”
Sợi tóc màu đen khiến cho Bành Tiểu Ngôn thấy khôngthoải mái, vội vàng nhìn sang hướng khác mới nhìn thấy một chỗ thoát nước khácở góc phòng tắm đã bị mở ra. Rõ ràng là anh ta không tìm được gì ở đó.
“Bồn bệ sinh, giá đỡ gương…” Bành Tiểu Ngôn nhìn thấyánh mắt của hai người đàn ông tập trung nhìn, có chút ngại ngùng. “Tôi không cóý định xen ngang, thấy trên ti vi như vậy. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở các anhthôi.”
Lục Hiển Phong nhếch miệng cười, La Thanh Thụ lại lắcđầu. “Đều đã tìm hết rồi, ngay cả dấu vân tay cũng không còn lưu lại. Tôi bắtđầu cảm thấy thân thế của cô Lâm này không bình thường, chỗ cô ấy thuê bây giờdùng để làm gì? Còn cả cái nơi hỗn tạp này nữa…”
Bành Tiểu Ngôn không biết phải trả lời thế nào.
Thực sự đây cũng là câu hỏi lớn nhất của cô. Nếu chứngminh được sợi tóc trong tay La Thanh Thụ chính xác là của Lâm Chi Chi, cô cũngkhông tin được đây là phòng mà Lâm Chi Chi thuê. Việc này nghe có vẻ… quá khácthường.
Lục Hiển Phong nhìn đồng hồ, nói nhỏ nhắc nhở haingười. “Mất nhiều thời gian rồi, tốt nhất là chúng ta không nên đụng mặt cảnhsát kẻo lại rắc rối.”
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên, “Anh báo cảnh sát à?”.
Lục Hiển Phong nhìn cô một cách kỳ lạ, dường như phảnứng của cô làm anh bất ngờ. “Rất nhiều việc cần phải dựa vào lực lượng cảnhsát. Cô không thể cho rằng, chỉ dựa vào chúng tôi là có thể tìm ra tung tíchcùa Chi chi.”
Nhìn vào tờ điều lệnh trong tay, Tô Cẩm tỏ ra bìnhtĩnh hơn cô dự đoán. Thậm chí cô còn cảm thấy may mắn, tờ lệnh này là do NgụyXuyên, người của bộ phận kỹ thuật đưa cho cô chứ không phải là do nhân viên vănphòng phía bên tổng giám đốc Tiêu. Mặc dù xét đến kết quả cuối cùng thì điều đókhông có sự khác biệt gì lớn.
“Dù sao thì Tiểu Từ cũng là chuyên gia hóa học, quenvới lưu trình hơn.” Ngụy Xuyên cầm cốc nước, giọng điệu bình thản nói những lờimà mình đã khổ công suy nghĩ. Anh biết, đối với công việc của kiến trúc sư máymóc mà nói, lưu trình hóa học không hề kém quan trọng hơn hệ thống điện, hơnnữa anh biết, cô gái ngồi đối diện với anh cũng biết rõ điều này. Nhưng, điềuđộng nhân sự đột ngột như vậy thì liệu có lời giải thích nào hợp lý không? Chodù có phải là mượn cớ hay không thì vẫn là điều cần phải làm.
“… Vì thế, lãnh đạo đãnghiên cứu và quyết định đổi vị trí của cô và Tiểu Từ.” Ngụy Xuyên nhìn rangoài cửa sổ, ngay cả mình cũng cảm thấy giọng nói nghe có vẻ khô cứng. “Đươngnhiên, đây chỉ là điều động nhân sự nội bộ của bộ phận giám sát kỹ thuật…”
Đột nhiên Tô Cẩm ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt tròn to trong như nước của cô, dường nhưcó ánh sáng sau cơn mưa của bầu trời tháng Tư, trong sáng và đẹp đẽ.
Trong lòng Ngụy Xuyên thoáng chút buồn bã, những lờinói đã được chuẩn bị sẵn trong đầu không làm sao thốt ra được.
“Em hiểu.” Tô Cẩm gật đầu, giống như là anh đang giaocông việc cho cô vậy.
Hai tay của Ngụy Xuyên nắm lại, trong giọng nói để cóchút bất lực. “Tiểu Tô, chúng ta làm kỹ thuật. Vì thế… những việc không liênquan đến kỹ thuật, cô đừng có nghĩ nhiều quá. Chuyên môn của cô rất tốt, làmviệc cũng rất cố gắng, tôi tin là cô có thể làm tốt bất kỳ dự án nào.”
Tô Cẩm không ngờ anh lại nói như vậy, yên lặng một látrồi mới nhoẻn miệng cười. “Anh Ngụy, em phải cảm ơn anh mớiphải. Trong thời gian qua em đã học được từ anh rất nhiều điều.”
“Học là vô bờ bến, tôi vẫn còn kém lắm.” Ngụy Xuyêncười. “Hy vọng có thể cộng tác cùng cô trong dự án sau, đừng nản lòng.”
Tô Cẩm cầm chiếc bút bi, xoay đi xoay lại, nghe thấyanh nói vậy bèn cười, lòng rất thoải mái. “Ngụy đại nhân, em luôn coi anh làthần tượng, vì thế em cũng không muốn giấu anh. Đổi vị trí cho Tiểu Từ cũngtốt, lên văn phòng cũng tốt, làm dự án Từ Châu cũng tốt, em không có ý kiến gì.Nhưng trước khi em đi, việc làm hỏng mười mấy chiếc van bướm ở xưởng luyện dầuở thành phố C có thể không dễ dàng giải quyết được.”
Mặt Ngụy Xuyên hơi biến sắc. “Tiểu Tô?”
Tô Cẩm lắc đầu. “Anh Ngụy anh đừng nói gì, em hiểu rõý của anh. Anh là một người chỉ chú tâm đến kỹ thuật, ngoài kỹ thuật ra anh đềukhông quan tâm gì khác. Em thì không thể. Em đã thử nhưng em không thể. Cái tờđơn của Trung Hoàn em không ký, đến bây giờ em cũng không thấy hối hận. Em thấymình không làm gì sai, cái người họ Tiêu đó hại em, em không thể im lặng mànhịn nhục được.”
Ngụy Xuyên nhìn cô, trong ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng,“Cô đừng quên cô chỉ là một nhân viên kỹ thuật, công việc giao cho cô cô làmtốt là được rồi. Sao lại đi liên lạc hợp tác với đơn vị thầu bên ngoài làm gì,đó không phải là việc cô phải bận tâm.”
Tô Cẩm nghiêng đầu nghĩ, “Anh nói rất đúng, nhưng emkhông thể ngậm miệng nhịn nhục mà đi được. Em không muốn để người khác hiểu lầmlà em không làm được việc nên bị rút ra khỏi dự án. Em không muốn chịu tội hộngười khác.”
Ngụy Xuyên không nói gì, vẻ mặt đầy tâm trạng.
“Em đã nghĩ rồi, kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là nhưthế này, sau này ai còn dám cho em làm dự án nữa.” Tô Cẩm quay bút làm rơixuống mặt bàn rồi lại cầm lên và quay tiếp. “Thế cũng không sao, em tìm côngviệc mới là được. Em còn trẻ, vẫn còn cơ hội phát triển.”
Ngụy Xuyên trầm mặc hồi lâu, khi mở miệng, giọng nóitrầm trầm: “Đã nghĩ thông chưa?”.
Tô Cẩm nhìn anh, trong ánh mắt có vẻ nửa đùa nửa thật.“Ngụy đại nhân, lòng dạ em anh đã biết hết rồi, anh không trở tay bán em chứ?”
Ngụy Xuyên cười. “Không tin vào tôi mà vẫn bày tỏ lòngdạ với tôi sao?”
Tô Cẩm ngại ngùng rụt cổ lại. “Thế… chúng ta khôngphải là cùng băng nhóm sao? Em có giấu ai thì cũng không thể giấu đại nhân.”
Ngụy Xuyên lắc đầu. “Được rồi, đừng đùa nữa. Tiểu Từcó lẽ đã đến rồi, đi ăn cơm đi, coi như là tiếp đón đồng nghiệp mới. Trần Lâmđâu?”
Tô Cẩm chỉ ra ngoài cửa. “Đến khu bồn chứa rồi, có lẽcũng sắp về đến nơi.”
Hai người thu dọn xong đồ đạc, người đi trước người đisau bước ra khỏi văn phòng, Ngụy Xuyên lại nói: “Việc cũng không rắc rối đếnmức độ đó đâu, cô hãy về nói chuyện với anh Lưu”.
Tô Cẩm ngạc nhiên một lát rồi mới nhận ra là anh đangchỉ đường cho mình, vội vàng gật đầu, “Vâng, em biết rồi”.
Ngụy Xuyên nhìn cô, trong đáy mắt, sự ngạc nhiên, lolắng đã tan biến, chỉ còn lại một cảm giác ấm áp dường như đang khích lệ cô.Đây cũng là người mà Tô Cẩm không hiểu hết. Nhưng cho đến lúc này, anh giúp côcó thái độ như vậy đã là quá đủ đối với cô rồi.