Ngày cuối tuần, bến xe lúc nào cũng đông nườm nượp.Chỗ Tô Cẩm ngồi gần lối đi, không ngờ vừa ra bến, lái xe đã bắt đầu lôi kéothêm khách, trong khi chỉ còn lại một cái ghế đẩu.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh cô mặc một chiếc áokhoác không nhìn ra được màu gì, nghiêng đầu ngủ gật, không bao lâu sau đã gốiđầu lên tay vịn của ghế khiến Tô Cẩm không biết để tay vào đâu.
Sợ nhất là không biết túi của ai để trên giá hành lýrơi xuống vài của một hành khách ngồi phía trước, khiến cho Tô Cẩm sợ đến toátmồ hôi. Mới đầu tháng Tư mà không khí trên xe đã khiến người ta cảm thấy ngộtngạt.
Mệt mỏi quay về phòng ở dành cho nhân viên ở thành phốC, cô vội vàng rửa mặt, chưa kịp dọn phòng thì điện thoại từ phòng giám sát kỹthuật đã gọi đến.
Điện thoại là của cậu thực tập sinh Trần Lâm ở phònggiám sát kỹ thuật. Trong khi Tô Cẩm về học ở thành phố T, một phần công việc xửlý tài liệu là do cậu ta làm. Mặc dù chưa có kinh nghiệm, nhưng Trần Lân làmviệc rất chăm chỉ, cẩn thận nên ấn tượng của Tô Cẩm về cậu ta quả không tồi.
"Chị Tô, hôm nay chị mới quay lại ạ?" TiếngTrần Lâm có vẻ lo lắng, "Em đang trong tình trạng khẩn cấp lắm rồi."
Tô Cẩm ngạc nhiên "Sao thế?"
Trần Lâm thở dài “Trước khi chị đi, không phải là bênTrung Hoàn lấy đi một lô van bướm sao? Không biết có vấn đề gì mà mang trả lạichúng ta.Nhân viên kỹ thuật của họ đang đến làm phiền chúng ta.”
“Vì sao phải trả lại?”Tô Cẩm ngạc nhiên.“Không phải làhọ đang cần lắp gấp sao?”
“Nhân viên kỹ thuật của họ bảo chưa lắp được do khôngquen tình trạng hiện trường”, Trần Lâm nói.“Muốn trả lại vào kho cho chúng ta.”
Tô Cẩm ngày càng thấy nghi ngờ.“Coi như tạm thời chưalắp, nhưng đã nhận mang đi rồi thì nên để ở trong kho của họ.”
“Đúng vậy”, Trần Lâm nói nhỏ.“Vì thế chắc chắn là cóvấn đề gì đó. Em nghĩ kỹ thuật bên họ chọn thời gian để đến, sếp to sếp nhỏchiều nay đều sang bên xưởng chính họp rồi. Chị Tô có thể đến không? Em khôngchống đỡ được, người kỹ thuật đó quá đáng đến mức…nghe nói em là thực tập sinhthì nói giọng liền tỏ thái độ…”
Tô Cẩm không đợi cậu ta nói hết, vội cắt ngang: “Cậucứ ở đó cho tôi, chậm nhất hai mươi phút nữa tôi sẽ tới!”.
Trần Lâm thở phào.“Được! Em sẽ quay về, tiếp tục chiếnđấu với chị ta.”
Tô Cẩm vội vàng bắt xe đến cửa phía tây đông của xưởngluyện dầu, quét thẻ vào xưởng.
Cô đến đúng vào giờ tan ca. Cửa văn phòng của cô mở,hai bên bàn làm việc là Trần Lâm đang ủ rũ nhìn vào cốc trà, mặt thất thần, vàmột phụ nữ đang ngồi dựa vào cửa, chậm rãi ấn điện thoại.
Vừa nhìn thấy cảnh đó, Tô Cẩm đã biết là cuộc chiếnđấu của Trần Lâm với cô ta đã đến hồi bế tắc.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”Tô Cẩm đứng trên bậc cửa nóimột câu, đợi cho Trần Lâm hoàn hồn mới ngẩng đầu bước vào.
“Người kỹ thuật quá đáng” đó nghe thấy tiếng bước chânliên ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc Tô Cẩm đang nhìn thẳng vào chị ta.
Cô nhân viên của Trung Hoàn này khoảng trên dưới bamươi tuổi, người hơi đậm, mặt mũi ưa nhìn, nhưng khi nhìn người khác, trong mắtkhông giấu được vẻ thông minh, lanh lợi khiến cho người khác phải cảnh giác.
“Là cô Tô?” Người đó nhìn cô khắp một lượt. Có lẽ nhìnTô Cẩm có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả Trần Lâm nên chị ta hơi ngạc nhiên. Do dự mộtlát, chị ta mới đưa tay ra hướng về phía cô. “Tôi là Tào Anh, làm ở bộ phận đođạc của Trung Hoàn.”
Tô Cẩm vội vàng bắt tay, lịch sự gật đầu. “Chị Tào.”
Tào Anh đưa mặt nhìn Tô Cẩm, bất giác lộ ra thái độ kẻcả của bậc tiền bối .“Cô Tô, cô xem giờ cũng đã rất muộn rồi, tôi cũng nóithẳng luôn. Tôi đến để thỏa thuận việc đem lô van bướm trả lại cho bên này.”
Tô Cẩm ngồi xuống, đối diện với chị ta, bình thản hỏi:“Nguyên nhân là gì?”
Tào Anh cười.“Chúng tôi tạm thời không thể lắp được lôvan này. Hơn mười máy chiếm quá nhiều chỗ, kho của chúng tôi không chứa được.”
Tô Cẩm tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.“Lần trước, bên chị cóngười tên là Trần Công đến lấy và nói là đang cần gấp mà.”
Tào Anh cười, thần sắc không đổi. “Công trình mà, tiếnđộ cần điều chỉnh theo thời gian.”
“Không được, chị Tào.”Tô Cẩm lắc đầu, mặt lộ vẻ đángtiếc.“Thời gian bên chị thay đổi không liên quan trực tiếp đến bên tôi. Chúngtôi không có nghĩa vụ phải phối hợp với việc điều chỉnh của bên chị, Hải Côngcũng có tiến độ công việc của mình.Hơn nữa, kho bên tôi không có lệ là giữ đồhộ người khác.”
Tào Anh không ngờ Tô Cẩm lại từ chối thẳng thừng nhưvậy, lặng yên một lát rồi nói: “Đều là đơn vị anh em với nhau, hợp tác lâu rồi,chỉ là giúp đỡ nhau mà thôi.”
Tô Cẩm cười lắc đầu.“Không được chị Tào ạ, tôi chỉ làmột nhân viên kỹ thuật, không có quyền thay đổi nguyên tắc làm việc. Yêu cầunày của chị… hoàn toàn không phù hợp.”
Tào Anh ngạc nhiên đến lặng người, có lẽ cảm thấy tháiđộ của Tô Cẩm làm chị ta mất mặt, nên chị ta không còn khách khí nữa. “Chúng tamặc dù là hai đơn vị khác nhau, nhưng luôn luôn phối hợp với nhau trong côngviệc. Nếu thực sự khó xử, cứ coi như chúng tôi tạm thời thuê kho của Hải Côngcó được không?”
Tô Cẩm lúc này có thể khẳng định lô van bướm thực sựcó vấn đề gì rồi. Nhưng rốt cuộc vấn đề là ở đâu, cô nhất thời không thể Hiểnđược, nhưng lời nhắc nhở của Hàn Hiển hiện rõ trong đầu cô.
“Chị đừng làm khó tôi nữa, chị Tào.”Tô Cẩm cố gắng mỉmcười, hai chân tự nhiên nhúc nhắc. Ngồi hơn nửa ngày trên xe, đến lúc này, TôCẩm mới cảm thấy đau đầu và mệt mỏi
Tào Anh không nói gì, nhìn thẳng vào mặt cô. Chị tavốn cho rằng, đối phó với một cô gái trẻ thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn, khôngngờ cô gái này còn khó nhằn hơn cả cậu thực tập sinh.
Thấy đã quá giờ tan ca, trong lòng Tào Anh vô cùng sốtruột, thái độ cũng cứng rắn hơn. “Cô Tô đã có thái độ như thế này thì tôi cũngxin nói thẳng. Mười chiếc van bướm này đều có vấn đề, sai lệch quá lớn, khôngthể dùng được.”
Tô Cẩm và Trần Lâm nhìn nhau, ngạc nhiên.“Sao lại thếđược?”
Nụ cười của Tào Anh có chút lạnh lẽ.“Đây là sự thực,trong tay tôi có số liệu kiểm tra.”
Tô Cẩm dựa vào ghế, cố bình tĩnh lại, xem xét kỹ lưỡngviệc này từ đầu đến cuối. Từ lúc bộ phận mua bán thông báo cho cô tới kho kiểmtra đến khi cô dẫn theo vài nhân viên của bộ phận kỹ thuật, cùng họ kiểm tra,đối chiếu từng mẫu một. Cô vẫn còn nhớ rõ, khi đó có trả lại hai chiếc van bướmD67A, đường kính 600mm vì nhà xưởng nhầm model…
Sau đó van được đưa về bộ phận kỹ thuật, dỡ ra để ởtrong kho. Quá trình kiểm tra cụ thể Tô Cẩm không tham gia, vì thế trí nhớ củacô không thể bỏ qua vấn đề này, yêu cầu cần phải có bản chính và bản sao báocáo của tổ kiểm tra. Các số liệu, kết quả phân tích đều không có sai lệch, ngayphần ký tên bên dưới cũng không đóng dấu mà do nhân viên kỹ thuật ký vào từngtờ.
Mắt Tô Cẩm sáng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt kiêungạo của Tào Anh cười. “Không thể sai được. Ngày kiểm tra, anh Trần bên chị cómặt cùng nhân viên kỹ thuật bên chúng tôi, trên bản ghi chép đạt tiêu chuẩn cóchữ ký của anh ấy.”
Tào Anh ngây mặt.“Anh Trần?”
Tô Cẩm gật đầu.“Chính là anh Trần Duy thuộc bộ phận kỹthuật của bên chị. Hôm đó anh ấy cho người đến nhận đồng hồ, do cần gấp nên đãcùng nhân viên kiểm tra của bên tôi tiến hành kiểm tra, thử áp tại hiện trường.Những chiếc đồng hồ đạt tiêu chuẩn đều được mang đi, vì thế…” Cô nhìn Tào Anhcười.“Vì thế, nếu có vấn đề thì không phải là do bên tôi.”
Trần Duy là nhân viên kỹ thuật tại hiện trường củaTrung Hoàn, tuổi cũng ngang với Tào Anh, kinh nghiệm trong ngành còn nhiều hơnchị ta. Điều này cho dù là ở Trung Hoàn hay ở Hải Công thì cũng không phải làbí mật gì, vì thế không ai có lý do để nghi ngờ khả năng làm việc của Trần Duy.
Tô Cẩm nhìn khuôn mặt biến sắc khó coi của chị ta,trong lòng cảm thấy dễ chịu.“Nếu chị Tào không tin, có thể xem bản ghi chép củachúng tôi”.
“Không cần.” Sau khi thốt ra một câu như vậy, chị tamới giữ được bình tĩnh, cười gượng gạo.“Có lẽ…có chút Hiển lầm, tôi sẽ về kiểmtra lại bản ghi chép.”
Tô Cẩm cười, gật đầu.“Được.”
Cho đến khi khuôn mặt tối sầm của Tào Anh khuất khỏiphòng dự án, Trần Lâm mới nhảy lại, bám vào vai Tô Cẩm, reo lên: “Được, chị Tô,chị thật lợi hại!”.
Tô Cẩm không khách sáo gỡ tay cậu ta ra. “Không phảilà cậu sắp xếp bản ghi chép sao?Cậu không nhìn thấy bản ghi chép bên kiểm trađưa đến có chữ ký của Trần Duy à?”
Trần Lâm vò đầu.“Nhìn thì có nhìn thấy, nhưng em khôngbiết Trần Duy là ai, em còn cho rằng đó là một nhân viên kỹ thuật thuộc bộ phậnkiểm tra của chúng ta.”Nói xong, cậu ta xấu hổ đành cười khì khì.
Tô Cẩm lắc đầu, ánh mắt thông cảm. “Cậu bé, làm dự án,cậu nhất định phải có chủ kiến của mình. Nếu không, bên trên ép xuống, bên dướiép lên, cậu sẽ nhanh chóng trở thành một lớp váng sữa mỏng dính!”
Trần Lâm cắn đầu ngón tay, nhìn trời oán trách: “Vì saogiang hồ lại hiểm ác như vậy?”.
Tô Cẩm gác chân lên ghế, giả vờ cười với khuôn mặthiểm ác. “Cậu bé, giang hồ hiểm ác sao? Cậu là con thỏ trắng không Hiển sự đời,nhất định phải học tập. sau này, cậu có thể theo bản soái rồi!”
Lời nói chưa dứt, chợt nghe thấy tiếng người cười nóingoài cửa.“Giang hồ quả nhiên hiểm ác.Bản quan vừa đi họp, phòng kỹ thuật đãbiến thành động thổ phí rồi à?”
Tô Cẩm vội vàng thu chân lại, quay đầu cười nói: “Ngụyđại nhân, ngài quay lại thật đúng lúc, tiểu nhân đang có việc quân muốn bẩm báovới ngài!”
Người mới đến là người phụ trách bộ phận kỹ thuật, kỹsư trưởng dự án xưởng luyện dầu thành phố C, tên Ngụy Xuyên.
Người này mới có ba mươi tuổi, dáng người cao gầy,hành động lời nói đều rất nho nhã. Anh ấy là kỹ sư trưởng trẻ tuổi nhất của HảiCông hiện giờ và cũng là thần tượng của Tô Cẩm.
“Tôi vừa nhìn thấy nhân viên Tào của Trung Hoàn.” NgụyXuyên nhìn Trần Lâm rồi lại nhìn Tô Cẩm. “Cô ta có vẻ không vui.”
Tô Cẩm kể lại chi tiết chuyện Tào Anh muốn trả lạiđồng hồ rồi nói: “Van bướm không được tính là thiết bị đắt tiền, không phải làbên Trung Hoàn cũng đã có chỉ tiêu thay thế rồi sao? Vì sao lại muốn đổ tội chochúng ta?’.
“Không phải cô vừa nói giang hồ hiểm ác sao?” NgụyXuyên cười đáp.“Trung Hoàn muốn thể hiện trình độ kỹ thuật của mình, khi ký hợpđồng với chúng ta, cố ý ép chỉ tiêu thay thế xuống rất thấp. Vì thế khi hỏngmười mấy cái van bướm, họ cảm thấy mất thể diện. Hơn nữa…” Ngụy Xuyên liếc nhìnhai người đang chăm chú lắng nghe, do dự một lát rồi không nói thêm gì nữa.
Bên Trung Hoàn nếu không có người trong nội bộ HảiCông nâng đỡ thì cũng không thể ngang nhiên như thế được. Người ta đã ra vẻkhông sợ gì hết, chứng tỏ là việc này cũng không dễ giải quyết.
“Ngày hôm nay không cần làm đêm nữa, hai người mau vềđi. Không phải là Tiểu Tô mới quay về đây sao?Mệt rồi đúng không?Cuối tuần đixe thì đúng là mệt rồi.”
“Vâng.”Tô Cẩm bóp bóp vai, cười với Trần Lâm.“Mau lên,lấy xe đạp của cậu đi. Cậu đưa tôi về khu nhà ở, số tiền tiết kiệm từ việc đixe đạp, tôi sẽ mời cậu ăn mỳ.”
“Lại mỳ…” Miệng Trần Lâm méo đi. “Bắt em làm lái xe màkhông biết mời em ăn gì ngon một chút.”
Đột nhiên Tô Cẩm thất thần.
Câu nói này Lục Hiển Phong cũng đã từng nói với cô,lúc đó, anh ngồi dựa vào ghế lại, đôi mắt đẹp mê hồn nhìn cô.
“Đi hay không đây?” Trần Lâm tiếp tục trách móc.
Tô Cẩm xoa xoa mặt, bật cười. “Cái đó…ăn chay có lợicho sức khỏe mà.”
Hai người tạm biệt Ngụy Xuyên, dắt xe đạp ra khỏi bandự án. Gió đêm thổi thốc vào người, cả hai đều im lặng.
“Lên xe thôi.” Trần Lâm lên xe, có ý giảm tốc độ. Đợicho Tô Cẩm ngồi lên ghế sau rồi mới nói nhỏ: “Chị Tô, hình như lúc nãy anh Ngụycó điều muốn nói. Chị có phát hiện ra không?”.
Tô Cẩm không nói gì.
Dĩ nhiên Trần Lâm nhận ra thì cô cũng biết điều đó.Nhưng Ngụy Xuyên là cấp trên của cô, có những điều không tiện nói ra với nhữngngười như họ. Huống hồ, nói hay không nói ra thì cũng chẳng khác biệt nhiều. Ởcông trình đâu đâu mà chả có lời đồn thổi, thời gian trước ngày nào Tô Cẩm cũngở hiện trường, những lời nói sau lưng Trung Hoàn cũng không phải là ít. Cho dùnhững lời đồn đại này có bao nhiêu phần là sự thật thì chuẩn bị tâm lý một chútcũng không phải là điều không hay.
“Con cái nhà ai thế này, hỏi nhiều thế để làm gì?” TôCầm càu nhàu.“Không tham gia vào những việc không phải của mình, cậu có Hiểnkhông?”
Trần Lâm không phục, vẫn muốn nói gì đó nhưng bị TôCẩm đập một phát vào lưng. Xe lảo đảo, cậu nghe thấy tiếng thở dài của Tô Cẩm.“Chúng ta đều là kẻ làm công ăn lương, biết quá nhiều những việc của cấp trênkhông có gì tốt. Đi nhanh đi, tôi đói rồi.”
Trần Lâm không tiếp tục hỏi nữa. Đang cố hết sức đạpxe thì cậu lại cảm thấy những lời nói của Tô Cẩm rất buồn bã, không giống nhữnglời nửa đùa nửa thật mà cô vẫn hay nới với cậu.
Chị ấy có chuyện gì sao?
Trần Lâm vẫn đang băn khoăn về thái độ của Tô Cẩm, TôCẩm ngồi phía sau lại thốt ra một câu: “Đạp xe nhanh lên nào, làm cho đại cađói chết mất, cậu là con thỏ trắng không làm nên chuyện gì”. Rõ ràng vẫn lànhững câu nói đùa bình thường, nhưng khi nghe trong đêm tối, không biết làm saotrong lòng lại có chút đau xót, giống như là cô đang lấy hết tinh thần cố gắngdiễn cái điệu vốn có của mình.
Trần Lâm biết trong thời gian này, Tô Cẩm nhất định đãgặp chuyện gì đó-Có thể là chuyện gì đây?
Có lẽ do trên xe chen chúc nóng nực, xuống xe lại gặpgió lạnh; hoặc là do điện thoại của Trần Lâm gọi đến gấp quá, cô chưa kịp sấykhô tóc thì đã bắt xe đến ban dự án; cũng có thể là do một ngày xảy ra quánhiều chuyện nên cô cảm thấy mệt mỏi. Về đến nhà, Tô Cẩm ngủ luôn, ngay cả áokhoác cũng không kịp thay.
Đến khi tỉnh giấc thì đã quá nửa đêm, rèm cửa vẫn chưakéo, vầng trăng tròn sáng treo ngoài cửa sổ, giống như một trái bưởi chín, giơtay ra là có thể hái xuống, ôm vào lòng.
Đột nhiên cô nhớ lại bài hát cũ Nghìn dặm trăng sánggửi tâm tư của Từ Tiểu Phượng. Mặc dù ngay từ nhỏ Tô Cẩm đã không phải là mộtđứa trẻ đa cảm, nhưng lần đầu tiên nghe thấy bài hát này, cô vẫn cảm thấy xúcđộng, tuy không Hiển rõ lắm lời bài h át nhưng vẫn cảm thấy rung động lòngngười.
Tô Cẩm mơ hồ nghĩ ngợi, sau đó mới phát hiện ra mìnhvẫn còn mặc áo khoác. Khi dậy thay quần áo, cô mới cảm thấy người nóng ran. Côthử kiểm tra thân nhiệt rồi, lấy từ trong valli ra hai viên thuốc cảm, lấy nướcở trong chai nước khoáng còn một nửa trên bàn để uống thuốc và nằm xuống ngủtiếp.
Khi tỉnh giấc một lần nữa thì đã bình minh. Hai nữđồng nghiệp ở phòng bên cạnh đã dậy, đang đứng ở ngoài cửa bàn với nhau xem nênđi mua đồ ăn sáng ở đâu. Phòng cách âm không tốt nên tiếng bước chân của haingười nghe rất rõ.
Đây là khu nhà dân Hải Công thuê tạm thời, gồm haiphòng một gian, giống như nhà cho nhân viên độc thân ở thành phố T. Tô Cẩm làngười của bộ phận kỹ thuật, có rất nhiều tài liệu quan trọng nên một mình mộtphòng. Các phòng khác đều là hai ở chung. Tô Cẩm không quen họ, chỉ khi gặp thìgật đầu chào, ngoài ra không có quan hệ đặc biệt gì.
Khi đứng dậy mặc quần áo, Tô Cẩm biết mình bị sốt thậtrồi. Nhưng ngày đầu tiên đi làm mà đã xin nghỉ thì thật là không còn mặt mũinào.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải cắn răng đi làm. Mơ màng,mệt mỏi suốt cả buổi sáng, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô tranh thủ thời giannghỉ trưa chạy đến bệnh viện dành cho nhân viên truyền nước.
Trong phòng khám chỗ nào cũng có người, đầu óc Tô Cẩmmơ màng dựa vào một góc, đang định ngủ một lát thì điện thoại reo.
Tô Cẩm vội vàng rút điện thoại ra, trên màn hình làmột số lạ, trong lòng cô chợt xuất hiện một sự sợ hãi kín đáo rồi nhanh chóngbị giấu kín đi, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi trống rỗng.
Rốt cuộc mình đang hy vọng điều gì?Tô Cẩm yên lặng tựhỏi mình, không phải là bị cảm sao?Không phải chỉ là…một trận ốm nhẹ không thểnhẹ hơn sao?Sao lại yếu đuối như vậy?
“Là Tô Cẩm phải không?” Bên tai cô nghe thấy một giọngnói cao và trong, “Tôi là bạn của Hình Nguyên, anh ấy nói là cô có chuyện muốntìm tôi giúp đỡ?”
Tô Cẩm mở to mắt, “Anh là…”.
Trong điện thoại vang lên một tiếng cười rất sảngkhoái, ‘Tôi là La Thanh Thụ, nghề nghiệp là bác sỹ tâm lý, đồng thời cũng làthám tử tư. Tôi thấy rất hứng thú với chuyện của cô. Tôi đang ở thành phố T,Vịnh Nước Nông”.
Tô Cẩm trợn tròn mắt không biết nói gì.
Người đàn ông này vừa mở miệng đã trả lời hết nhữngcâu hỏi trong lòng của cô, quả có thể khiến cho người khác cảm thấy vô cùngkinh ngạc.
“Vẫn chưa hoàn hồn sao?” Trong giọng nói của người đànông có chút đùa cợt, “Bây giờ cô có thể nói cho tôi tất cả mọi chi tiết trướckhi cô Lâm mất tích được không?”.
Tô Cẩm hắng giọng, “Đó là vào ngày lễ Tình nhân…”
“Xin lỗi, đợi một lát,” La Thanh Thụ ngắt lời cô.“Xung quanh cô ồn quá, có thể đổi sang phòng khác được không?”
Tô Cẩm ngước nhìn bình thuốc treo trên giá bên cạnh,cười khổ sở, “E là không được, bây giờ tôi đang truyền nước. Cái giá này là tấtcả mọi người cùng dùng, nếu tôi nhấc bình thuốc ra thì không có tay để ngheđược điện thoại”.
Người đàn ông đó ngạc nhiên, “Cô đang ở bệnh viện?”.
“Vâng.”Tô Cẩm nghĩ, “Hay là anh nói chuyện với BànhTiểu Ngôn trước đi, đợi tôi ra ngoài thì sẽ gọi lại cho anh”.
La Thanh Thụ ghi lại số điện thoại của Bành Tiểu Ngôn,lịch sự thăm hỏi một hai câu rồi cúp máy.
Nhưng không bao lâu sau, điện thoại lại reo, lần nàythì không cần phải đoán cô cũng biết là ai?
“Tô Tô?” Giọng Hàn Hiển hết sức lo lắng, “Em ốm à?”.
“Không sao”.Tô Cẩm bóp mũi, “Cảm thôi ạ. Chị vẫn ổnchứ?”
“Rất ổn”, Hàn Hiển nói xong đột nhiên im lặng.
Tô Cẩm nghe thấy trong điện thoại có tiếng khách khứarất ầm ĩ, trong lòng cảm thấy thái độ của Hàn Hiển không bình thường. Lúc nàytrong đầu cô là một mớ mệt mỏi hỗn độn, không thể suy nghĩ được điều gì.
Sau khi tắt điện thoại, cô dựa vào thành ghế rồi ngủthiếp đi, cho đến khi y tá đến rút kim tiêm ra mới tỉnh, sờ lên trán, cơn sốtđã hạ, nhưng người vẫn cảm thấy mệt mỏi không còn sức lực gì nữa.
Tô Cẩm ăn một bán mỳ ở quán gần bệnh viện, vội vànguống vài ngụm nước rồi quay về ban dự án, bận rộn làm việc đến tận hơn chín giờtối.
Đến khi mệt mỏi rã rời về phòng mới nhớ ra mình đãnghe điện thoại của người đàn ông tên là La Thanh Thụ, còn phải gọi điện choanh ta nữa.
Điện thoại vừa kết nối, Tô Cẩm vội vàng xin lỗi, kể tỉmỉ về những chuyện xảy ra sau ngày lễ Tình nhân, về mình cô chỉ kể là uống rượusay nên ngủ ở nhà bạn.
La Thanh Thụ cẩn thận ghi lại thời gian chi tiết cáccuộc gọi tới của Lâm Chi Chi rồi nói: “Chiều nay tôi đã đến gặp cô Bành”.
Lòng Tô Cẩm cảm thấy căng thẳng, “Thế nào?”.
La Thanh Thụ nghĩ một lát rồi mới nói: “Trước khi sựviệc xảy ra vào đêm hôm đó, Bành Tiểu Ngôn đã gặp Lâm Cường, điều này tôi cóthể khẳng định. Nhưng những việc xảy ra sau đó tạm thời tôi không thể biếtđược. Thôi, nói với cô thế này, có người đã buộc cái phần ký ức đó lại, tạmthời tôi chưa có cách tháo ra. Tôi sẽ tranh thủ thời gian gặp Lâm Cường”.
Nghe giọng điệu anh ta nói, có vẻ như gặp Lâm Cườngthì sẽ tìm ra được cách giải quyết vậy. Không đợi Tô Cẩm tỏ thái độ nghi ngờvới lời nói này, La Thanh Thụ giải thích trước: “Cô Bành là một người rất nhanhnhạy. Cô ấy đã nghi ngờ với những gì xảy ra với mình ngày hôm đó. Nhưng sự nghingờ này đối với nút buộc trong ký ức cô ấy mà nói thì có vẻ như là lại tạo ramột lớp khóa nữa. Tình hình của Lâm Cường thì ngược lại, cô Bành nói cậu Lâmnày không hề nghi ngờ gì về việc mình trèo tường bị ngã. Vì thế, khi so sánhtôi thấy, mở nút buộc trong não cậu ta có vẻ dễ hơn”.
Tô Cẩm nghe cũng không Hiển lắm.
La Thanh Thụ lại nói: “Cho dù như thế nào, trọng tâmcủa tôi vẫn là đi tìm cô Lâm. Nếu cô còn nhớ ra điều gì thì xin liên lạc vớitôi ngay nhé!”.
Tô Cẩm gật đầu, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề quantrọng, “Vấn đề này…thù lao tôi gửi anh thế nào?Có cần đổi thành đô la Mỹ không?Hay là Euro?”.
La Thanh Thụ giống như là bị vật gì đánh vào đầu, homãi rồi mới cười nói: “Có quy định trong nghề là trước khi tìm thấy người, tôikhông thể nhận bất kỳ mức tiền phí nào. Đợi sau khi tôi tìm thấy người, tôi sẽlấy gấp một trăm lần số tiền cô tiết kiệm được. Điều này, đợi sau này hãy nói.”
Tô Cẩm không hề biết là có quy định như thế. Nhưng, côluôn tin rằng, những người tài giỏi đều có những điều mà người khác không thểđọ với họ được, ví dụ như việc chất vấn họ, mặc cả với họ, hay đưa ra yêu cầuđặc biệt nào đó…
Nói cho cùng, mình cũng không Hiển gì vị thám tử đếntừ nước ngoài này, anh ta đã nói như vậy thì mình cũng không nên hỏi gì nữa.
Sau khi tắt điện thoại, cô gọi cho Bành Tiểu Ngôn,Bành Tiểu Ngôn nói là ấn tượng với vị thám tử họ La này rất tốt.
“Anh ấy rất đẹp trai”, Bành Tiểu Ngôn cười mơ màng rồilại thở dài trách móc, “Nhưng lại thấy đeo nhẫn cưới rồi!”.
Tô Cẩm bực mình. Thái độ của cô ấy là đi gặp bác sỹtâm lý hay là đi gặp thần tượng?
“Cậu đã nhớ lại được gì rồi?” Tô Cẩm tức giận hỏi, sauđó mới nhớ ra là La Thanh Thụ có nói trong ký ức của cô ấy có một “nút buộc”,trong lòng không khỏi lo lắng, không biết câu hỏi này có kích động cô ấy không?
Bành Tiểu Ngôn lại chẳng buồn để ý, “Mình nhớ là mìnhđã xuống xe ở đường Học Phủ Nam. Đến đó…ngoài đi tìm thằng oắt đó thì còn làmgì nữa? Đúng không?”.
Tô Cẩm vỗ tay lên đầu, thầm nghĩ thật là may, nghegiọng nói của cô ấy thì có vẻ như không bị câu hỏi của mình làm cho kích động.
“Ôi, Tô Tô, mình ra viện thôi.” Bành Tiểu Ngôn yênlặng một lát, ngữ điệu trở nên nhanh hơn, “Ngay cả y tá cũng nói mình nằm trongviện giống như là…ở cữ vậy”.
Tô Cẩm phì cười.
“À, à, đúng rồi”, Bành Tiểu Ngôn cũng cười, “Vẫn làanh chàng nhà cậu đón mình ra viện. Mình nói cho cậu biết anh chàng này thật làkhông tồi, mình ăn canh anh ấy nấu nhiều ngày như thế mà không chán, thật làhiếm gặp. Khi nào về cậu phải cảm ơn người ta giúp mình”.
Tô Cẩm à ừ một tiếng, trong lòng cảm thấy không thoảimái.
Người đàn ông này đúng là hiếm có trên đời, giống nhưmiếng bánh từ trên trời rời xuống, lúc nào mới rơi xuống đầu mình?
Lúc nào mới rơi xuống đầu mình?
Tô Cẩm vén tóc mái phủ xuống trán, tự nhiên cảm thấymệt mỏi.“Cậu nghỉ ngơi sớm đi, không nói nhiều nữa, có tin gì thì báo cho mìnhbiết.”
Bành Tiểu Ngôn ừ một tiếng rồi nói: “Mình chuẩn bị đithăm con của Lâm Chi Chi”.
Tô Cẩm giật mình, trước mắt hiện lên người đàn ông đãgặp ở bãi đỗ xe của bệnh viện, vội nói: “Đừng! Tạm thời cậu đừng có đi đâu.Cũng đừng tiện miệng nói với người khác về Chính Chính!”.
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên, “Thăm cũng không được à? Vìsao?”.
Tô Cẩm định thần lại rồi nói: “Cậu không phải vừa mớira viện sao? Đừng có vội vàng. Việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ làphối hợp với anh La”.
“Đúng!”Bành Tiểu Ngôn nghĩ rồi vội vàng nói, “Thế thìmột thời gian nữa mình đi cũng được. Ôi, kể cho cậu một chuyện, cậu có còn nhớngười mà đưa mình đến bệnh viện không? Hôm nay anh ấy gọi điện cho mình, hẹnmình đi ăn trưa? Cậu nói xem, anh ấy có … ý gì với mình không?”.
Tim Tô Cẩm bắt đầu đập nhanh hơn, “Anh ta hẹn cậu ăntrưa à? Ở đâu?”.
Bành Tiểu Ngôn cười khúc khích, nói: “Nhà hàng ở phíatây của khách sạn Hyat”.
“Cái nơi đắt chết người đó đúng là chỗ để cho đàn ôngphô trương”, Tô Cẩm cười nhạt, “Tiểu Ngôn, tốt nhất là cậu nên cẩn thận, nhỡkhông gặp đức lang quân như ý mà gặp phải người xấu thì thảm lắm”.
Người đàn ông này đã làm gì Tiểu Ngôn thì Tô Cẩm hoàntoàn không có chứng cứ, điều này khiến cho cô cảm thấy phiền lòng. Nhưng, trướckhi nhìn rõ chân tướng, tất cả vẫn chỉ là giả thiết, mình không có tư cách gìlấy những suy luận vô căn cứ để ngăn Tiểu Ngôn đi gặp gỡ người khác. Lúc này cômà chắn ngang thì với tính cách của Bành Tiểu Ngôn, e rằng mọi chuyện lại diễnra ngược lại.
Huống hồ người đàn ông đưa ra kết luận này…Tô Cẩm cắnmôi tự hỏi mình, lẽ nào anh ta không đáng nghi sao?Anh ta nói anh ta và Lâm ChiChi chỉ là đồng nghiệp, không có mối quan hệ đặc biệt. Nhưng anh ta lại nhiệttình tham gia vào việc của Lâm Chi Chi, lẽ nào không đáng nghi ngờ?
Tô Cẩm thở dài, trong lòng nghĩ cậu thì biết cái gìchứ!
Sau khi tắt điện thoại, Tô Cẩm nghĩ đi nghĩ lại vẫnkhông yên tâm, lại gọi điện cho La Thanh Thụ, nói chuyện trưa mai Bành TiểuNgôn sẽ hẹn gặp người đàn ông đáng nghi đó. Nghe thấy La Thanh Thụ nói sẽ đixem thế nào, Tô Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự xuất hiện của La Thanh Thụ giúp cho những áp lựctrong lòng cô bấy lâu nay giảm đi không ít. Nhưng cô cũng biết, so với việc nóilà người đàn ông này khiến cho cô tin tưởng thì không bằng nói là số tiền thuêanh ta khiến cho cô cảm thấy tin tưởng hơn.
Có lẽ do theo thời gian, Tô Cẩm ngày càng cảm thấynhiều khi, trong thế giới này, tác dụng của tiền bạc còn lớn hơn sức lực củacon người. Cũng vững bền hơn nhiều.