Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 313




Chương 313 Suy nghĩ xấu xa của mỗi người

Không ai nghĩ rằng, người phụ nữ ấy lại bình tính như vậy.

Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, trong mắt Lục Minh Sơ như thể đang toát ra sự lạnh lẽo, căn chặt môi, nhìn chäm chằm đôi nam nữ trước mặt như răn bọ cạp.

Còn một người, đang ngồi trong đám người, cho dù không giống với vẻ căng thẳng của Lục Minh Sơ lúc này, nhưng sự cử động của yết hầu, vân nói lên được động thái quan tâm của anh đối với đôi nam nữ này.

Đôi mắt đen láy của Trầm Tu Cẩn, hồi hộp nhìn chăm chăm người phụ nữ đối diện “Tiểu Đồng” Anh không hề phát hiện được, rằng trong cuộc đời anh rất ít khi hồi hộp như thế này: “Tôi không cố ý lừa gạt em. Chỉ là tôi muốn ở bên cạnh em, thế nhưng em lúc đó, lại vô cùng phòng bị với tôi, cho dù tôi có nói một vài lời, cũng không có ý gì khác, thể nhưng trong lòng em vân luôn ngấm ngầm cảnh giác.

Tiểu Đồng, chỉ là tôi muốn em có thể ở lại bên cạnh tôi, nên mới làm như vậy. Tôi….. bất đắc dĩ nên mới làm như thế”

Người phụ nữ lãng nghe lời nói của người đàn ông trước mặt, anh nói rất nhiều, nhưng cô càng nghe, càng tuyệt vọng.

Người này, người này!

Tay cô, âm thâm đặt túi áo khoác, năm thật chặt.

Giống như muốn näm giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng và…… và chút hy vọng của mình.

Sai rồi, cô lại sai rồi.

“Cho nên, tất cả mọi thứ này, đều là anh đã tính toán từ trước, đúng không?” Người phụ nữ bình tĩnh ngẩng đầu lên, hỏi: “Cho nên, lúc mới đầu, đã là một cú lừa, cái gì mà bị thương ở Ý, cái gì mà mất trí nhớ, cái gì mà tổn thương não, những thứ đó đều là lời nói dối của những bác sĩ cùng một giuộc với anh đúng không?

Các anh đều là diễn viên, còn khán giả, chỉ có một mình tôi, đúng không?”

Từng câu hỏi của cô, đều rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối, tốc độ nói của cô đều ôn hòa chậm rãi, như thể không có chút tức giận không chút bực bội nào, thế nhưng, mấy câu “đúng không” liên tục, nếu nghe Kĩ, vẫn có thể nhận ra được sự xao động trong lòng cô lúc này.



Chỉ là cô, không muốn để lộ ra sự kích động ấy, không thế giống với vẻ không chịu khuất phục của thời thanh xuân nữa, không mềm lòng cũng không chịu thua, chỉ muốn biểu lộ ra hết những cảm xúc trong lòng mình, ý kiến và cách nhìn của mình, cảm nhận của mình, như thể chỉ muốn khiến cho tất cả mọi người trên thế giới biết ngay lập tức vậy.

Không…… cô đã trải qua giai đoạn ấy rôi Đã không còn động một tí là tâm trạng lại kích động đến mức không thể kìm nén lại như vậy nữa.

“Tiểu Đồng, tôi chỉ mong em có thể ở bên cạnh tôi như ngày trước, mà thôi” Người đàn ông lo lãng nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Không phải tôi cố tình lừa em. Em có thể tha thứ cho tôi không?”


Đôi môi người phụ nữ hơi nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi đang bối rối, có thể để tôi một mình yên tĩnh suy nghĩ một lúc, rồi cho anh câu trả lời không?”

Cách giải quyết chuyện này của cô, lại ôn hòa như vậy.

Trầm Tu Cẩn chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đôi mắt đen láy cũng chỉ toàn là sự lo lắng, sâu lắng không thấy đáy, bỗng có một tia sáng u uất lóe qua, anh cúi đầu, nhượng bộ một cách thích đáng: “Tôi đợi em”

Giản Đồng mỉm cười: “Được.” Ngấng đầu nhìn người đàn ông đối diện rồi khẽ cười.

Quay người, liền rời khỏi Tất cả mọi người biết sự việc, đều đang đợi một trận phong ba bão tố.

Nhưng phong ba bão tố không hề ập tới, mà chỉ có cơn gió nhẹ ôn hòa thoảng qua.

Trong mặt Lục Minh Sơ không cam chịu, tức giận: “Giản Đồng, lẽ nào cô chỉ đi như vậy?”

Người phụ nữ nói: “Thật khó xử cho cậu chủ Lục khi đã suy tính trăm phương ngàn kế như vậy, Giản Đồng tôi không đáng để anh làm vậy, cậu chủ Lục có phải muốn nói với tôi răng, suy tính trăm phương ngàn kế như vậy, chỉ vì muốn thấy tôi trở thành trò cười đúng không?”

Lục Minh Sơ bồng im bặt, anh muốn! Anh muốn nhìn thấy khoảnh khäc khi sự thật được vạch trần, người phụ nữ này sẽ phủ nhận tình cảm vần luôn sâu đậm của tên họ Trầm, lúc chân tướng lộ ra, xem cô có hối hận vì đã từng đưa ra quyết định từ chối anh không!


Trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tà khí.

Nhìn hình bóng ấy rời đi…… thế nhưng, tất cả mọi thủ đoạn phía sau, không ngần ngại hợp tác với Tiêu Hãng mà mọi người đều căm ghét, để ép Trầm Tu Cẩn không thể tiếp tục giả vờ ngốc nghếch nữa, không thể không đứng ra để ổn định đại cục, mục đích chỉ vì khoảnh khắc cô nhìn thấy Trầm Tu Cẩn ở Trầm Thị! Khoảnh khắc nhìn thấy cô hối hận! Thế nhưng…… cô lại bình thản như vậy?

Cơn bão tố trong tưởng tượng không hề xuất hiện, sự thất vọng và cơn thịnh nộ của cô, sự căm hận vì bị lừa dối, đều không có. không có gì hết!

Giống như mặt hồ tĩnh lặng, yên ả tới mức không có một gợn sóng…… chỉ như vậy sao?

Từ lúc nào, mà Lục Minh Sơ anh lại dễ dàng bị phớt lờ như vậy.

Một người trong đám người đó, không thể nhấn nhịn được nữa mà đứng dậy: “Giản Đồng!

Anh ta đã lừa cô! Từ đầu tới cuối, không hề nói với cô một lời thật lòng nào! Cô thật sự, dễ dàng tha thứ cho người đó như vậy sao Người phụ nữ đang bước đi phía trước, bông dừng bước, bên tai, là giọng nói quen thuộc, trong quá khứ, giọng nói này đã từng là ánh sáng duy nhất trong quãng thời gian tăm tối ấy của cô, trước đây cô đã từng tưởng rằng, giọng nói này là của một thiên sứ.

Cô dừng bước, chầm chậm quay người lại, nhìn thẳng vào người bước ra từ đám người đó…… cuối cũng, cũng lên tiếng, cô còn tưởng răng, hôm nay cho dù thế nào, người này cũng sẽ không đứng ra để nói một câu nào.


Nếu như vậy, cô sẽ tự dập tắt suy đoán trong lòng mình.

Đáng tiếc, mọi chuyện lại không như ý muốn.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn người ấy: “Sáng nay, trước khi tôi đến Giản Thị, không ngờ rằng, lại gặp được Trầm Tu Cẩn ở tập đoàn Trâm Thị”

“Vậy sao cô…… ” Người đó vội hỏi, còn chưa nói hết cầu.

Người phụ nữ bình thản nở nụ cười với người đàn ông bước ra từ đám người ấy: “Cũng như vậy, tôi cũng không ngờ, lại gặp được cậu chủ Tiêu Hằng ở đây”


Nói xong, rời khỏi không thèm quay đầu.

Tiêu Hăng ngẩn người ra nhìn hình bóng ấy Cô không chỉ trích anh, mà cô lại cho anh một đòn cảnh tỉnh…… Tại sao Tiêu Hằng anh lại ở Trâm Thị, tại sao Tiêu Hãng anh lại ở đây một cách trùng hợp như vậy.

Lục Minh Sơ đã suy tính tất cả mọi chuyện, lẽ nào Tiêu Hăng anh không tham dự vào sao?

Tiêu Hăng cười đau khổ…… người phụ nữ đó, trước giờ trong lòng đều thấu đáo như một tấm gương sáng vậy.

Trong hoàn cảnh này, cô không thể không ca thán một câu: trả đũa được đấy! Chỉ một câu nói nhỏ nhặt, lại động chạm đến mặt xấu xí nhất của anh, khiến sự xấu xa trong lòng anh phơi bày trước mặt mọi người.

Cửa thang máy vọng đến một tiếng kính coong rõ ràng, đôi mặt của rất nhiều người chăm chú nhìn người phụ nữ bước vào, cánh cửa khẽ đóng lại.

Cửa phòng hội nghị Trâm Thị, lại tràn đây một bầu không khí ngột ngạt.

“Mãn nguyện chưa?” Sắc mặt Trầm Tu Cẩn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nhìn thẳng vào ông Trầm trong đám người: “Ông nội, ông đã mãn nguyện chưa?”

Làm những việc đó, chính là vì màn kịch này, bây giờ, đã đạt được mục đích rồi, mãn nguyện chưa?

Hi Thần đứng ở phía sau Trâm Tu Cẩn, cùng chung mối thù.

Lục Minh Sơ đã khó chịu vì đố ky từ lâu: “Không ai ép anh phải giả điên giả ngộ, không ai ép anh phải lừa gạt Giản Đồng. Giây phút anh lừa gạt cô ấy, nên nghĩ tới việc, sẽ có kết quả như thế này.

Người gây ra mọi chuyện, không phải ông nội, mà là anh, Trâm Tu Cẩn!”