Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 124




Chương 124: Anh nhìn xem tôi không hề khóc

Bàn tay buông xuống sát mình của Tiêu Hằng, nắm thật chặt lại, anh muốn lựa chọn là tin tưởng cô, nhưng… nhiều người như thế, đều nói cô có tội, Trầm Tu Cẩn nói cô có tội, cũng có lẽ là đổ oan, nhưng đến cả người thân của cô, bố mẹ ruột của cô, anh trai ruột của cô đều nói cô có tội… Tiêu Hằng muốn tin, nhưng lại không thể tin!

Anh không có cách nào để tha thứ cho sự lừa gạt của cô! Không có cách nào để chấp nhận người kiêu ngạo như bản thân, lại yêu một người phụ nữ có trái tim độc ác và tàn nhẫn như vậy!

Nhưng Tiêu Hằng đã quên mất một chuyện, Giản Đồng, có cần sự tha thứ của anh hay không!

Anh, lại có tư cách gì để lựa chọn tha thứ hay không tha thứ!

Giản Đồng, chưa từng làm một chuyện gì tổn thương đến anh!

Tiêu Hằng đã quên những chuyện này. Lúc này anh vô cùng tức giận, thói kiêu ngạo ở trong lòng, khiến anh không có cách nào để chấp nhận, người phụ nữ mà bản thân lần đầu tiên đối xử nghiêm túc ở cuộc đời này, lại là một người phụ nữ bỉ ổi vô liêm sỉ!

“Giản Đồng.” Tiêu Hăng hếch cằm lên: “Tiêu Hằng tôi, thân làm con trai của tập đoàn Tiêu thị, là người kế nghiệp của nhà họ Tiêu, Tiêu Hằng tôi chỉ cân cử động ngón tay, là có cả một tá phụ nữ, nối nhau nhào đến.

Giản Đồng, có người phụ nữ như thế nào mà Tiêu Hằng tôi lại không có?

Cá lớn ăn nhiều thịt lớn rồi, thỉnh thoảng phải thử một chút thức ăn nhắm”

Anh hếch cảm lên, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ vô cùng tâm thường: “Tôi chỉ là chơi đùa với cô mà thôi, cô cũng đừng để trong lòng làm gì.”

Anh nói xong, quay người, ung dung rời đi.

Ánh mắt của Giản Đồng, cứ đặt lên trên bóng hình đó.

Bóng hình này, vô cùng quen thuộc, đã từng ngay cả bản thân cô cũng không nhớ rõ, có bao nhiêu lần, người đàn ông này nắm lấy tay cô, vượt qua dòng người tấp nập.

Nhưng lúc này, bóng hình quen thuộc ấy, lại bỡ ngỡ đến kì lạ.

Giản Đồng lặng lẽ đưa mắt nhìn theo bóng hình đó, cho đến lúc anh biến mất hoàn toàn trong tầm mắt.

Ánh mắt của cô lại đặt lên trên người của Giản Mạch Bạch vẻ mặt khó chịu, nhưng không đến một giây, thì lại lướt qua người của Giản Mạch Bạch – nếu như người nhà, không thể sưởi ấm sự tôn tại của bản thân, mà ngược lại chính là vũ khí để người khác đem ra làm tổn thương bản thân, vậy thì, chi bằng không có.



Giản Mạch Bạch quay đầu sang một bên, cũng không muốn ở lại nữa, liền quay người, vội vàng rời đi.

Trong lòng Ngụy Tư San bỗng thấy thoải mái không nói nên lời… Giản Đồng, để tôi xem còn có ai đem tôi so sánh với cô? Để tôi xem cô còn có thể vênh váo tự đắc được nữa không! Cô cứ ngập trong vũng bùn lầy đi! Mãi mãi đừng bao giờ bò lên nữa!

“Lộc cộc”, Ngụy Tư San đá chiếc vali nhét đầy tiền kia đến trước mặt của Giản Đồng, nói giống như bố thí: “Số tiền này, là của cô rồi đấy”

“Bản dự phòng” Giản Đồng chìa tay ra, ánh mắt có chút tê tê nhìn chăm chăm vào Ngụy Tư San: “Tôi nói rồi, nếu lần này cô còn đùa cọt tôi, thì tôi sẽ dắt cô cùng xuống địa ngục.”

Có lẽ biểu cảm của Giản Đồng đáng sợ đến kinh ngạc, nên khiến cho vẻ mặt của Ngụy Tư San ngay lập tức lộ ra vẻ run sợ, vươn cổ họng lên: “Tôi chả có bản dự phòng gì cả, chỉ có một cái ở trong điện thoại. Cô xem cho rõ đây”, Ngụy Tư San vừa nói, vừa lấy ra chiếc thẻ nhớ của điện thoại ra, hướng về phía người bên cạnh hét lên: “Mang bật lửa đến đây”


Để trước mặt của Giản Đồng, đốt chiếc thẻ nhớ đó đi: “Giản Đồng, cô nhìn cho rõ nhé, tôi đốt hết đi rồi. Sau này nếu có ai có cái video này, thì đó là chuyện của người đấy, đừng có đổ oan cho tôi. Ngụy Tư San tôi cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng cái tín nghĩa thì vẫn có.”

Nói xong, dẫn theo một đám người, ra vẻ oai nghiêm rời đi, ông chú trung niên bụng to kia, xem xét tình hình, rồi cũng vội vàng rời đi theo bọn họ… Ông cũng coi như nhìn được ra, chuyện của ngày hôm nay, rõ ràng chính là một ván cờ bày ra để nhằm vào người phụ nữ kia, bản thân vẫn là nên không nhúng tay vào thì tốt hơn.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một người phụ nữ.

Có một người đi ra từ đằng sau chiếc bình phong, đôi chân, đứng trước mặt của cô. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo đôi chân đó.

Người đó vui vẻ nói: “Tôi nói rồi, cô Giản, tôi sẽ để cho Tiêu Hằng nhìn thấy bộ mặt thật của cô.

€ó điều, cô dù sao cũng là người của nhà họ Giản, vẫn còn phải qua lại, đây thực sự ra khỏi dự đoán của tôi. Cô còn kinh khủng hơn cả những gì tôi biết”

Giản Đồng không nói câu nào, chống tay xuống đất, rồi đứng lên.

“Này ~ 1 tỉ 7” Bàn tay thon dài, ngón tay kẹp một tờ phiếu, đưa đến trước mặt Giản Đồng: “Đêm hôm đó, 1 tỉ 7 mà cô hỏi mượn tôi, bây giờ có thể cho cô rồi. Suy cho cùng… cô đã cho tôi được xem một màn cung đấu giữa những nhà quyền thế, vô cùng tuyệt vời.”

Vừa nói, vừa cầm chặt tay của Giản Đồng, rồi nhét tờ phiếu vào trong lòng bàn tay của Giản Đồng.

Giản Đồng rủ mắt xuống, ánh mắt đặt lên trên tờ phiếu đó, cô dưới sự quan sát của Kane, lòng bàn tay đã dần dân cử động.

Ánh mắt của Kane, lộ ra vẻ khinh thường.


Giản Đồng giơ tờ phiếu lên nhưng cũng chẳng thèm nhìn vào, mở lòng bàn tay ra, tờ phiếu đập vào trên mặt của Kane, giọng nói thô khàn, lãnh đạm cất lên: “Cảm ơn sự hào phóng của cậu chủ Kane, nhưng tôi, đã không cần rồi.”

Ngụy Tư San nói, nhận sự gửi gắm của người khác thì phải cố gắng hoàn thành cho tốt, người đó, chính là người đang ở trước mặt đây mà.

Nếu không thì, ở chỗ của cô bây giờ, đã thành công cốc.

Giản Đồng bước chân đi.

Một bên đầu gối của cô đặt dưới đất hơi lâu, nên chân cũng tê hết cả đi, kéo theo cái chân không được nhanh nhẹn kia, từng bước, từng bước, lẹt xẹt lẹt xẹt, đi ra khỏi căn phòng này, sẽ không quay đầu lại, sẽ không quan tâm đến ánh mắt ở phía sau.

Cô đi ra cửa sau, đã từng qua lại quen thuộc với nơi đây, thì đi ra từ cửa sau, có thể sẽ trốn được dòng người ở trước mặt.

Cả một quãng đường kéo chân bước đi, mở chiếc cổng vòm ở đẳng sau ra, ngửa đầu lên, nhìn vào màn đêm… Đôi môi của cô mím chặt lại, im lặng nói với màn đêm: Anh nhìn xem, tôi không hề khóc.

“Anh nhìn xem”, “anh” ở đây rốt cuộc là ai?

Giản Đồng cô, rốt cuộc là đang bảo ai nhìn xem?

Không có ai biết được.


Cô lại tự nói với mình: Vốn dĩ là muốn tiết lộ mọi thứ, để cho Tiêu Hằng biết được quá khứ của cô… Bây giờ thì cũng biết rồi, chỉ là đổi sang một cách khác, dù gì thì… cũng đạt được mục đích rồi, đều giống nhau cả thôi.

Thực sự là đều giống nhau sao?

Vậy thì tại sao, cô vẫn cảm thấy đau đớn?

Cô yêu Tiêu Hằng sao?

Giản Đồng biết rõ: Đương nhiên là không.

Chỉ là một người xông vào cuộc sống của cô, vỗ mông nói với cô rằng, anh ấy chính là muốn trải nghiệm cuộc sống, bảo cô đừng coi là thật.


Giản Đồng muốn cười, nhưng không cười được ra.

Gô lại một lần nữa hét lên với màn đêm: Anh nhìn xem! Tôi không hề khó!

c Nhưng… trên thế giới này có mấy người có thể không đem theo vẻ khinh thường khi nhìn thấy cô, mà sẽ nhìn vào ánh mắt của cô khi nhìn thấy cô… không còn nữa rồi!

Ánh mắt chăm chú đó, không còn nữa rồi.

Ánh mắt nghiêm túc đó, không còn nữa rồi.

Ánh mắt chân thành đó, không còn nữa rồi.

Giản Đồng nhấc chân cao lên rồi chạy, sau khi chân của cô không còn được nhanh nhẹn, thì chưa có một lần nào chạy nhanh như thế này…

Đau đớn, từ đôi chân lên đến phần eo, cứ tràn lan ra, đau đớn bứt rứt!

Mà người phụ nữ lảo đảo chạy băng băng đó, lại dường như chưa từng cảm nhận được, cô càng không biết, tư thế chạy của cô lúc này, cực kì giống con chim cánh cụt bị què chân!

Cực kì xấu!

Trong căn phòng ở đầu hành lang tầng hai của đám tiệc.

Kane liếc nhìn vào tờ phiếu rơi xuống mặt đất, chìa tay sờ lên chỗ bị đập vào ở trên mặt, anh cười nhẹ mộ tiếng, vốn dĩ không thèm nhặt tờ phiếu đó lên, giơ chân chuẩn bị rời đi.

Một cánh tay, lại đột nhiên chìa đến trước tờ phiếu ở dưới đất, rồi nhặt nó lên.