Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 23: Tô Y Lâm & Giang Thanh Dịch




Tả Hiểu Ninh tươi cười hớn hở tiễn Lý Chân Chân ra cổng chính, cho đến khi bóng dáng Lý Chân Chân biến mất, nét tươi cười trên mặt bà mới hoàn toàn biến mất. Ánh mắt bà hơi híp lại, tỏa ra mùi nguy hiểm, sau khi về đến phòng khách, bà vươn tay gạt bàn trà, tất cả những thứ trên mặt bàn đều rơi xuống đất, tiếng “choảng” quanh quẩn khắp phòng, mấy người giúp việc bị dọa đến choáng váng.



Tả Hiểu Ninh không thể biểu đạt ra nỗi bực dọc trong lòng như trước, sắc mặt vừa khó coi vừa dọa người, vốn bà là người phụ nữ vô cùng giỏi giang, giờ phút này lại tỏa ra sự tức giận của nữ vương, khiến người ta không dám đến gần. Bà đảo mắt nhìn thoáng qua đám người giúp việc, “Còn không dọn đi? Cần tôi dạy?”



Người giúp việc lập tức vội vàng dọn dẹp những thứ vỡ bừa bãi trên mặt đất, chỉ một lát, mặt sàn sạch sẽ như mới, hoàn toàn không làm người ta liên tưởng ra được trước đó từng xảy ra chuyện gì.



Trước đó, Tả Hiểu Ninh ngồi đây cùng trò chuyện với Lý Chân Chân. Lý Chân Chân là con gái duy nhất của tập đoàn Lý thị, tuy nhà họ Lý không được tính là thế gia vọng tộc, nhưng người cầm quyền nhà họ Lý và Chu Duy Hòa là bạn học kiêm bạn tốt, hôn ước này cũng được định từ lâu, chỉ là chuyện đó chỉ nói ngoài miệng, sau khi con cái hai bên trưởng thành, mọi người mới lại nhắc tới chuyện đó. Tả Hiểu Ninh vừa ý nhà họ Lý ở điểm tuy họ không được tính là gia đình có gia thế nhất có gia tài nhất, nhưng hai người già nhà họ Lý vô cùng yêu thương cô con gái nhà họ, chỉ cần Lý Chân Chân kết hôn cùng Thanh Viễn, nhà họ Lý nhất định sẽ toàn lực phụ tá Thanh Viễn. Đạo lý này cũng giống như việc gả cho người đàn ông chỉ có một trăm vạn nhưng sẵn lòng cho bạn một trăm vạn còn tốt hơn so với việc gả cho người đàn ông có một ngàn vạn nhưng lại chẳng bằng lòng cho bạn đồng nào.



Vì thế Tả Hiểu Ninh tự nhiên cực lực thúc đẩy cuộc hôn nhân này, nhưng vậy mà lại xuất hiện chuyện rắc rối, Thanh Viễn mang cô gái kia về, hiện giờ thật không dễ dàng mới thu xếp sự tình được, Thanh Viễn bắt đầu quay về công ty làm việc, cũng ăn cơm đúng giờ, sức khỏe người trẻ tuổi cũng khôi phục rất nhanh, xem chừng tất cả đi theo đúng quỹ đạo, nếu không phải hôm nay Lý Chân Chân đến đây, bây giờ Tả Hiểu Ninh còn chẳng hay biết gì.



Ý của Lý Chân Chân rất đơn giản rõ ràng, Giang Thanh Viễn đã tự mình đi tìm cô, nói rõ anh đã có cô gái mà mình thích, sẽ không kết hôn với cô, hy vọng cô tôn trọng sự lựa chọn của anh, hôn sự giữa nhà họ Giang và nhà họ Lý bản thân anh sẽ không đồng ý, hơn nữa anh hy vọng cô đừng lãng phí thời gian trên người anh, bảo cô đi tìm tình yêu thật sự thuộc về mình.



Lý Chân Chân đến đây, chính là tự đến hỏi người nhà họ Giang, thế này rốt cuộc là ý của Giang Thanh Viễn hay là ý của nhà họ Giang bọn họ, nếu là ý của nhà họ Giang, vậy Lý Chân Chân cô cũng sẽ không bám lấy Giang Thanh Viễn không buông, hai nhà giải trừ hôn ước này trong hòa bình.



Tả Hiểu Ninh đương nhiên là cười nói với Lý Chân Chân, đó thật sự là Thanh Viễn nhất thời bị quỷ ám làm mê muội đầu óc, bị thế giới phồn hoa bên ngoài làm mờ mắt, chờ nó nghĩ thông suốt rồi, nhất định sẽ biết được sự tốt đẹp của con, Lý Chân Chân nghe đến đó, sắc mặt dễ coi hơn rất nhiều.



Tả Hiểu Ninh ở trong cái vòng luẩn quẩn này nhiều năm như vậy, sao có thể không biết được suy nghĩ thực sự của Lý Chân Chân. Nếu Lý Chân Chân thực sự tiếp thu lời Giang Thanh Viễn, chuyện đầu tiên làm sẽ không phải là tới nhà họ Giang xác định thái độ của họ, mà là về nhà náo loạn với bố mẹ một trận, lấy thái độ của hai ông bà nhà họ Lý, hôn sự này có lẽ không thành. Nhưng Lý Chân Chân tới nhà họ Giang trước, điều này cũng biến thành nói với họ, con trai họ dường như không có suy nghĩ giống cô, cần họ làm gì đó mới được.



Bởi vậy Tả Hiểu Ninh cũng rõ ràng, Lý Chân Chân chắc chắn bằng lòng với hôn sự này, nếu không sau khi xảy ra chuyện như vậy cũng sẽ không tới đây như cũ, nếu nhà họ Lý bên kia không có gì thay đổi… Đôi mắt Tả Hiểu Ninh khựng lại, chỗ con trai bà bên này tuyệt đối không thể xuất hiện biến hóa gì, tuyệt đối.



Bà hừ lạnh một tiếng, vốn nghĩ rằng cô gái kia thức thời, mới có thể để cô ta đến khuyên Thanh Viễn. Hiện giờ xem ra vốn là đi con đường ngoằn ngoèo mà thôi, trước làm Thanh Viễn không bị họ trói buộc, sau lại khiến hôn sự của Thanh Viễn và nhà họ Lý bị giải trừ, thật đúng là một cô gái tâm cơ thâm sâu. Đừng nói hôn sự với nhà họ Lý không có khả năng có biến, cho dù có biến, Tả Hiểu Ninh bà cũng sẽ không chấp nhận một cô gái như vậy.



Sau khi trở về, Giang Thanh Viễn phát hiện sắc mặt mẹ mình không đúng lắm.



“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Vì chuyện lúc trước, cơ thể Giang Thanh Viễn gầy sọp hẳn đi, người càng thêm thon dài, thiếu chút cảm giác ôn nhu như ngọc.



“Thanh Viễn.” Tả Hiểu Ninh thở dài, “Mấy ngày nay con có gặp Chân Chân không?”



“Sao vậy ạ?” Giang Thanh Viễn nhíu mày, “Cô ấy đã tới?”



Vừa thấy vẻ mặt của con trai, Tả Hiểu Ninh đã biết, nếu bà gật đầu, con trai nhất định sẽ chán ghét Chân Chân, nó sẽ cảm thấy Chân Chân nhanh vậy đã đến than phiền, đừng nói là có hảo cảm với Chân Chân, cảm giác chắc chắn ngày càng tệ.



Tả Hiểu Ninh lắc đầu, “Vừa rồi dì Lý của con gọi điện cho mẹ, nói Chân Chân tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống, cũng không biết là làm sao… Thanh Viễn, dù sao con cũng là vị hôn phu của Chân Chân, thăm Chân Chân một chút thì có làm sao, mặc kệ xảy ra chuyện gì, an ủi con bé một chút, thiếu nữ trẻ mà, rất nhiều người khó tránh khỏi bụng dạ hẹp hòi.”



Tả Hiểu Ninh nhìn vẻ mặt con trai, quả nhiên nó có vài phần xấu hổ, sau mấy giây trầm mặc thì gật đầu.



Như vậy, nó nhất định sẽ nghĩ tình trạng bây giờ của Chân Chân là do nó, đứa con này của bà sao, lòng dạ không quá cứng rắn, nhất là nó sẽ không làm chuyện có lỗi với người khác.



Giang Thanh Viễn thay quần áo xong liền ra cửa, Tả Hiểu Ninh híp mắt, gọi điện cho Lý Chân Chân, thuận miệng nói với Lý Chân Chân vài đặc điểm của con trai, đừng chơi trò cứng rắn với nó, phải mềm mỏng, càng yếu đuối, nó càng không nhẫn tâm được.



************



Mấy ngày nay công việc của Tô Y Lâm cũng không thuận lợi, cô theo giao hẹn đến đúng vào thời gian quay chụp, đối phương đều tỏ ý rằng họ đã tuyển được người khác rồi, không có ý định hợp tác với cô. Chỗ có kí hợp đồng đều tỏ ý sẵn sàng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, hơn nữa trả thù lao vô cùng hậu hĩnh, chỗ không kí hợp đồng, sau khi thanh toán toàn bộ tiền công thời gian trước một lần, trực tiếp bảo cô rời đi, một hàng người mẫu đông như vậy, cạnh tranh cũng rất lớn, chỉ là cô không ngờ rằng sẽ có chuyện như vậy. Nếu chỉ là một đơn vị quảng cáo, cô sẽ không nghĩ nhiều, nhưng chỗ nào cũng thế, điều đó rất khiến người ta hoài nghi, cô trăm tư không thể hiểu được đó là vì sao.



Hôm nay cũng là tình huống như vậy, đơn vị đó vốn là tạp chí hợp tác rất tốt với cô, nhưng cũng không tiếp tục hợp tác cùng cô nữa, hôm nay cô định đến đây kí hợp đồng, thời gian trước tạp chí tương đối bận, hợp đồng không sửa đổi gì, hôm nay cô muốn đến hỏi tình hình một chút, kết quả là nhận được tin tạp chí này tuyển được một người mẫu, khí chất càng phù hợp với tạp chí này hơn, tỏ ý kín đáo rằng sẽ không hợp tác với cô nữa.



Không ai có ý định nói với cô là vì sao.



Lúc cô rời đi, vị tiểu thuyết gia đó cũng vừa tới, đó là một cô gái diện mạo rất bình thường, nhưng vô cùng lạc quan, loại lạc quan này có thể chui ra từ mỗi một tế bào trên người cô ấy, Tô Y Lâm thích người như vậy.



Úy Lam Diệc, một tác giả có chút danh tiếng, viết mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân, phổ biến rất rộng trong giới học sinh.



Lúc trước chính là Úy Lam Diệc nhìn trúng cô.



Úy Lam Diệc đi về phía cô, “Không phải em đắc tội ai chứ?” Úy Lam Diệc vỗ vỗ bả vai cô, “Ngẫm kĩ lại xem nào, có vài người dù không được coi như nhân vật vô cùng lớn gì đó, nhưng lạc đà gầy cũng còn lớn hơn ngựa.”



Tô Y Lâm nhíu mày, cô thật sự không cảm thấy được mình đã đắc tội ai, chỉ là xem ý của Úy Lam Diệc, vậy là có người cố ý nhằm vào cô?



Úy Lam Diệc cười cười, “Nếu chị có năng lực đó, chị sẽ giúp em, nhưng chị không có năng lực đó.”



“Cảm ơn chị.” Bất luận như thế nào, đây là người duy nhất chịu nói thật với cô trong mấy ngày qua.



Hơn nữa lời Úy Lam Diệc nói cũng là thật, hiện giờ Úy Lam Diệc chỉ là một tác giả nhỏ có chút danh tiếng thôi, nếu tạp chí không có ý định nâng lên, không tuyên truyền, bản thân cô ấy cũng không có cách nào cả.



Tô Y Lâm cười cười với cô ấy rồi mới rời đi, nhiều năm sau, khi Tô Y Lâm nhìn thấy tác giả này nổi tiếng, tiểu thuyết có bộ nào xuất bản bộ ấy, có bộ nào chuyển thể thành phim bộ ấy, nhớ lại tất cả những gì xảy ra hôm nay, cũng sẽ cười bày tỏ rằng Úy Lam Diệc có trái tim nồng ấm và thực lực để nổi tiếng.



Tô Y Lâm trở lại nhà trọ, bây giờ cô phải tính toán cho kĩ cuộc sống về sau của mình, tuy rằng nhờ chút phí bồi thường vi phạm hợp đồng và thù lao thì coi như cô cũng có chút vốn liếng, nhưng điều này cũng có nghĩa là dạo gần đây cô không có việc làm, nếu vẫn tiếp tục như vậy, ngay cả tiền thuê nhà nơi này cô cũng không đủ sức trả, cô phải vừa tiết kiệm vừa nghĩ cách.



Cô xoa xoa trán, hiện giờ những người cô quen ở đây không nhiều lắm, ngoại trừ những người sẽ không nhằm vào cô, chỉ có mẹ của Giang Thanh Viễn, nhưng lần trước cô đã đến nhà họ Giang nói rõ ràng với Giang Thanh Viễn rồi, sao còn xảy ra chuyện thế này nữa?




Cô không nghĩ ra, vì thế dứt khoát không nghĩ nữa, sau khi tắm xong cô liền lên giường đánh một giấc, có vấn đề gì thì để mai giải quyết, dù sao đối với cô mà nói, ngày mai và hôm nay cũng không khác nhau là bao.



Giang Thanh Dịch đang ngồi trong phòng làm việc, tay nghịch bút, anh nhìn thấy phần tài liệu này thì rất khó chịu, cầm tài liệu liền đi tìm vị tổng giám đốc điều hành được mời đến đó, với tài liệu này, hai người tiến hành thảo luận rất lâu trong phòng, cuối cùng cũng nhất trí quan điểm. Sau khi trở lại phòng làm việc, anh phát hiện di động báo có cuộc gọi nhỡ, vì thế anh gọi lại.



“Có việc?” Anh vừa đeo tai nghe bluetooth nghe điện thoại, vừa tiếp tục xem tài liệu, anh không thể khiến công ty chịu tổn thất gì, một vài người vậy mà lại muốn lừa dối giấu giếm, anh đã nói mà, mấy người già đó giữ lại đều như đám mọt, vậy mà một đám đều cho rằng mình là công thần lớn, không ai dám động đến bọn họ, vậy anh để bọn họ nhìn xem, anh có dám động đến họ hay không.



“Không phải anh bảo tôi phải chú ý nhiều đến cái cô Tô đó sao?”



Nghe nói vậy, Giang Thanh Dịch ngồi ngay ngắn, cũng không nhìn đến tài liệu nữa, “Sao thế?”



“Gần đây cô ấy có thể là đã gặp chút phiền toái.”



“Sao lại như vậy?”



“Mấy thương hiệu thời trang và tạp chí hợp tác với cô ấy đó, tất cả đều dừng hợp tác với cô ấy.”



“Hả?” Anh nhíu mày, đột nhiên xuất hiện tình huống thế này, chắc chắn có nguyên nhân.



“Chuyện này… chi bằng anh hỏi bác trai bác gái anh đi.”



“Nói thẳng, ít nói lời vô ích thôi.” Anh chửi thầm một tiếng.



“Bác gái anh đã có lời rồi, bảo bọn họ không dùng cô Tô nữa, hơn nữa còn phát ngôn rằng muốn ở thành phố Minh Giang này thì phải khiến cô Tô không tiếp tục làm được gì, anh cũng biết mà, một chuyện nhỏ như thế, cho dù là những người có máu mặt thì cũng sẽ sẵn lòng nể tình, huống chi là mấy người tép riu này…”



“Tôi biết rồi.”



Anh ngắt máy, ngồi trên ghế, một tay chống cằm. Bác gái thế này là lại làm sao vậy? Chuyện lần trước không phải đã giải quyết rồi sao? Vậy mà lại nhằm vào cô ấy, hiện giờ cô ấy chỉ có một mình, ở đây lại không có công việc gì, cô phải sống thế nào? Anh nghĩ đến cơ thể gầy yếu hiện giờ của cô, tuy rằng đa số các cô gái bây giờ đều thích dáng người như vậy, anh nhìn thấy các cô gái khác thì cũng sẽ không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy cô thì lại cảm thấy được, những năm gần đây, cô chắc chắn đã chịu rất nhiều cực khổ.



Giang Thanh Dịch gọi một cuộc điện thoại cho Tả Hiểu Ninh, tùy ý hỏi qua về tình hình của anh họ, lại rất uyển chuyển đề cập đến chuyện của anh họ anh và “cô gái đó”. Tả Hiểu Ninh cũng không giấu giếm anh, trực tiếp nói với anh, họ đều bị bề ngoài của cô gái đó lừa rồi, cái gì mà đến khuyên Thanh Viễn chứ, hoàn toàn là một kế sách, bà đã biết người phụ nữ đó là loại tâm cơ thâm sâu tầng tầng lớp lớp mà, thế mà Thanh Viễn lại cứ bị người phụ nữ đó lừa gạt.



Ở chỗ Tả Hiểu Ninh, Tô Y Lâm quả thực chính là kẻ mang tội ác tày trời, mặt ngoài nhu nhược nhưng nội tâm độc địa, cố tình mang dáng vẻ rất dễ nói chuyện, còn đi khuyên bảo Thanh Viễn đừng u mê nữa, thật ra chính là quỷ kế của cô ta, biết Thanh Viễn là kiểu người không dễ từ bỏ và dễ thấy mắc nợ, nói vậy thì, Thanh Viễn đương nhiên càng không buông bỏ được. Vì thế mới làm vậy, cứ vậy, có thể làm người nhà họ Giang bọn họ không ghét cô ta như vậy nữa, đồng thời cũng để Thanh Viễn nắm được quyền, để Thanh Viễn chủ động hủy bỏ hôn ước, cứ vậy, không phải người phụ nữ đó còn có cơ hội hay sao?



Giang Thanh Dịch nghe bác gái tuôn một tràng, nhịn xuống suy nghĩ muốn tranh luận với bà trong điện thoại, ngắt máy, tuy rằng nghe xong rất nhiều thứ vô nghĩa, nhưng ít nhất anh đã biết được nguyên nhân Tô Y Lâm bị đối xử như vậy.




Bác gái đó của anh, thật sự tưởng tượng rằng tất cả mọi người đều là kẻ địch, cũng đúng, bác gái anh chính là bước từng bước một đi tiếp như vậy, nếu không thì có thể rằng “bác gái” anh đã không phải Tả Hiểu Ninh.



Anh nhìn di động, nghĩ đến Tô Y Lâm giờ phút này, đôi mắt anh hơi nhíu lại, chuyện này đối với anh mà nói, không hẳn không phải chuyện tốt.



****************



Hiện trường tiệc rượu



Giang Thanh Dịch bưng chiếc ly đế cao, tỉ mỉ quan sát chất lỏng trong ly, màu sắc chất lỏng rực rỡ và tinh khiết, anh nhìn một hồi lâu, khóe miệng đột nhiên hơi giương lên, ánh mắt anh dừng lại trên người một đôi nam nữ cách đó không xa, nói chính xác, người đàn ông và người phụ nữ đang cùng nhau đi về phía sàn nhảy nơi một bộ phận người cùng khiêu vũ. Người đàn ông áo quần bảnh bao, trên người có hơi thở nho nhã, nhìn thì dường như chính là kiểu đàn ông phong độ mà phụ nữ thường nói, mà người phụ nữ mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, đồ trang sức tùy ý, nhưng cả người lộ ra hương vị thoải mái, không nói đến ngũ quan, người ta cũng sẽ sẵn lòng dừng ánh mắt ở trên người cô.



Giang Thanh Dịch cười, cười người phụ nữ đó lộ ra mỹ cảm tự nhiên, nhưng từ đầu đến chân, cho dù là màu móng tay, cũng đã qua sự lựa chọn, tính toán tỉ mỉ, không có chút gì không hài hòa, biểu hiện ra sự hoàn mỹ nhất của cô, người phụ nữ này là Lý Chân Chân, mà người đàn ông bên cạnh cô là Giang Thanh Viễn.



Giờ phút này Giang Thanh Viễn đang khiêu vũ cùng Lý Chân Chân, Lý Chân Chân diện mạo xinh đẹp, cho dù là nhìn gần đến vậy cũng không có tì vết nào, mấy hôm nay tâm tình cô không tốt, Giang Thanh Viễn từng đi thăm hỏi một lần, sau khi biết tâm trạng cô xuống thấp như vậy là vì mình, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không nhắc lại chuyện đó, huống chi sau khi anh nói ra chuyện hủy bỏ hôn ước, Lý Chân Chân cũng không nói gì, thậm chí rất tôn trọng ý kiến của anh, điều này khiến anh áy náy.



“Xin lỗi.” Giang Thanh Viễn cũng không biết nên nói những gì.



Lý Chân Chân lắc đầu, “Anh không có gì có lỗi với em cả, anh chỉ đang lựa chọn điều mà anh muốn lựa chọn thôi, chuyện này không sao cả, em hiểu được anh.”



Cô càng nói vậy, trong lòng Giang Thanh Viễn càng khó chịu, “Chân Chân, em là cô gái tốt…” Vốn anh muốn nói rồi cô sẽ gặp được người đàn ông còn tốt nữa, chỉ là lời này nói ra không khỏi quá tổn thương người, anh chỉ có thể nuốt xuống cổ họng. Lúc trước vốn anh nghĩ cô cũng không có suy nghĩ gì với mình, dù sao hôn sự này tất cả đều là bố mẹ hai bên sắp xếp, tuy hai người là đương sự, nhưng lại bị bị vây trong trạng thái bị động. Mà biểu hiện đau lòng của cô, cho anh biết rằng anh đã tự cho mình là đúng, nếu cô thật sự không có suy nghĩ gì, sao có thể ưng thuận hôn ước?



“Anh không cần nói gì cả, bởi vì em đều hiểu được.” Dường như Lý Chân Chân không muốn đề cập đến đề tài này, “Cũng không biết sau này còn có cơ hội khiêu vũ cùng anh thế này không nữa.”



Cô nói rất buồn bã, làm Giang Thanh Viễn trong chốc lát cũng có chút phiền muộn.



Hai người khiêu vũ, khi chuyển đến một góc nào đó, Lý Chân Chân mới thấy được Giang Thanh Dịch, mà Giang Thanh Dịch cũng nhìn cô, Giang Thanh Dịch giơ ly về phía cô, hàm nghĩa không nói cũng rõ. Lý Chân Chân là dạng người gì, Giang Thanh Dịch rất rõ ràng, cũng không phản cảm, cô thông minh, cũng sẽ dùng thủ đoạn, nhưng dù sao cũng chưa từng hại đến ai, cách từ “xấu xa” rất xa.



Lý Chân Chân cũng cười cười với Giang Thanh Dịch.



Đã từng, kiểu đàn ông như Giang Thanh Dịch là kiểu đàn ông mà Lý Chân Chân tán thưởng nhất, có cảm giác thần bí, hơn nữa có thể chơi rất vui, làm việc biết nông sâu, người đàn ông như vậy rất có sức hấp dẫn mê hoặc người khác, cô cũng rất thích, chỉ là trong quá trình tiếp xúc, cô biết rất rõ, kiểu đàn ông này giống như loại quần áo đặc biệt nhất bày trong tủ kính, rất nhiều người đều thích, người có thể mua được cũng có, nhưng người thực sự có thể mặc và gìn giữ được thì rất hiếm, vì thế với phần lớn mọi người mà nói, đó chính là tiêu phí thời gian mua kiểu trang phục đắt tiền nhưng lại không phù hợp với mình mà thôi.



Nếu là lúc trước, Lý Chân Chân quả thực sẽ không coi trọng kiểu đàn ông như Giang Thanh Viễn, dù rằng thực ra hai người cũng được coi như cùng nhau lớn lên, rất quen thuộc đối phương. Trong mắt anh cô là cô gái khôn khéo hợp lòng người, nhiệt tâm theo hướng nho nhã yếu ớt, trong mắt cô anh là chàng trai ưu tú chính trực, nhưng cô rất rõ, anh thực sự là chàng trai tỏa sáng như ánh mặt trời, mà bản thân cô có lẽ chỉ có thể giả như mặt ngoài khôn khéo hợp lòng người, có điều cô cũng coi nhẹ chàng trai như vậy, trong mắt cô, ngoài học ra thì anh còn gì nữa? Lúc còn rất nhỏ cô đã bị ảnh hưởng bởi một quyển sách nào đó, cô không quá thích kiểu nam sinh này, luôn cảm thấy họ tựa như trang giấy trắng, giống như rất không tồi, nhưng dùng tay chọc nhẹ thì sẽ rách.



Chỉ là tuổi tác tăng lên, cùng với việc mấy năm nay đã nhìn thấy quá nhiều chuyện dơ bẩn rồi thói hư tật xấu của đàn ông, cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy, ưu điểm lớn nhất trên người một người đàn ông là có ý thức trách nhiệm, không có thứ này, có nhiều ưu điểm hơn nữa cũng uổng phí, mà Giang Thanh Viễn vừa khéo có được thứ này. Vốn cô nghĩ hôn sự này như nước chảy thành sông, vì thế cũng không quá để tâm, hiện giờ vậy mà lại xuất hiện tình trạng rối loạn, cô cũng không quá đau lòng, cô có sự tự tin, Giang Thanh Viễn chung quy chính là chồng cô.




Giang Thanh Dịch dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn đôi nam nữ đó, ở trong mắt anh, họ rất xứng đôi, nếu thực sự kết hôn, thật ra cũng không tồi, đây là suy nghĩ thực sự trong lòng anh, hơn nữa Lý Chân Chân hoàn toàn có thể tóm được Giang Thanh Viễn, không tin, cứ mỏi mắt chờ xem.



Giang Thanh Dịch thật sự cảm thấy mấy thứ tiệc rượu thế này chẳng chút thú vị, cũng giống như mượn cớ để làm chuyện gì đó đường đường chính chính, độ tuổi này của anh, vốn nên càng ham thích chuyện thế này mới phải, tiện thể tìm một cô gái lọt vào mắt để tiến hành “xâm nhập giao lưu” một chút, nhưng anh lại không có nửa phần hào hứng, ngược lại làm một người ngoài cuộc, mặc sức xem người trong cuộc phát triển tình hình.



Trước kia anh đã từng nghe một quan điểm của một nhóm phụ nữ, nói đừng cho rằng tìm đàn ông thì phải tìm kiểu đàn ông rất nghèo, nghĩ rằng đàn ông như vậy sẽ trung hậu thành thực, trừ phi đời này bạn đều mong anh ta phải trải qua những tháng ngày nghèo khổ, nếu không anh ta chỉ giàu lên một chút, trước kia chưa từng chơi trò gì thì sẽ muốn thử, thậm chí còn chơi nhiều trò hơn người có tiền nữa, về sau mà khóc thì cũng không biết tìm ai khóc đâu. Nếu quan điểm như vậy là chính xác, Giang Thanh Dịch cũng rất muốn biết, có phải tất cả tình cảm mãnh liệt và nhiệt huyết anh đều đã tiêu hết khi còn trẻ rồi, cho nên hiện tại anh bắt đầu đi trên con đường trầm ổn mà người khác vẫn nói?



Anh đưa ly rượu lên, lúc này mới nhấp một ngụm, buông ly rượu, anh ra khỏi đại sảnh tiệc rượu, sàn diễn này vô cùng nhàm chán.



******



Đừng hỏi vì sao anh muốn tới đây, bởi vì ngay cả bản thân anh cũng không biết được. Giang Thanh Dịch ngồi hút thuốc trong xe, cho đến khi trong xe đều là mùi khói thuốc không tản đi được, tựa như đám mây mù vấn vít, nếu ai không biết thì có khi còn tưởng là đã xảy ra hỏa hoạn cũng nên, anh quên mở cửa kính xe. Mấy năm gần đây, anh ngày càng nghiện thuốc lá nặng, anh biết nguyên nhân ban đầu mình nghiện thuốc lá nặng, nhưng sau này việc hút thuốc lại trở thành một thói quen.



Dường như anh cảm thấy đã đủ rồi, lúc này mới mở cửa xuống xe, lại đi về phía cổng tiểu khu, nơi này anh chỉ đến một lần, nhưng lại nhớ đường vô cùng rõ ràng.



Anh đứng ở ngoài gõ cửa, anh cũng không xác định được giờ này Tô Y Lâm có ở nhà hay không, cứ qua đây như vậy thôi. Có điều hiện giờ cô không có việc làm, cô sẽ lại đi đâu? Có lẽ vẫn là chạy khắp nơi tìm việc? Anh nghĩ đến dáng vẻ cô không ngừng tìm đến người ta, rồi lại bị từ chối hết lần này đến lần khác, trong lòng không hiểu sao bắt đầu khó chịu.



Chỉ là tưởng tượng của anh cũng không được chứng thực, bởi vì cửa mở, cô ở nhà.



Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, cô vẫn chưa nghiêng người tránh đường để anh vào nhà, mà là nhìn anh, nhưng cũng không nói lời nào, đôi mắt đã biểu đạt những gì cô muốn nói, cô không cảm thấy anh nên xuất hiện ở đây.



“Không chào đón anh sao?” Anh giống như không đọc ra sự khước từ trong mắt cô.



Cô trầm mặc nhìn anh mấy giây, vẫn để anh tiến vào.



Lần này Giang Thanh Dịch không đánh giá căn nhà, mà lập tức đi đến trước máy nước uống, lấy ra chiếc cốc duy nhất, rót cho mình nửa cốc nước ấm. Vừa rồi dường như anh hít thuốc vào quá mạnh, lúc này cổ họng rất khô. Anh vừa uống nước vừa quét mắt qua chiếc cốc duy nhất này, dường như mới bóc ra, chỗ này bình thường căn bản không có người đến nhỉ?



Anh uống nước xong, rốt cuộc cổ họng không còn khó chịu như vậy nữa. Mà Tô Y Lâm thì trầm mặc nhìn động tác của anh, không nói lời nào, cũng không ngăn cản.



Lúc này anh nhìn về phía cô, “Sao giờ này vẫn còn ở nhà?” Có loại cảm giác biết rồi còn cố hỏi.



Cô khẽ nhíu mày, “Nếu không thì sao?” Cô nhìn anh, rốt cuộc khẳng định được gì đó, “Anh tới đây… chỉ là muốn xác định xem có phải tôi lại cùng đường hay không?”



Cô cười thê lương, cũng không khác cùng đường là bao, lần này mẹ của Giang Thanh Viễn không hề xuất hiện, trực tiếp muốn dùng hành động ép cô đi, rời xa thành phố này, cô cũng bắt đầu hoài nghi, có phải vốn cô không nên trở về?



Anh trầm mặc mấy giây, bởi vì không muốn nói dối, “Hiện giờ định làm gì?”



Cô lắc đầu, không nghĩ nhiều, có thể qua ngày nào thì hay ngày nấy, tiền thuê nhà thì cũng may, bởi vì cô trả phí dụng một năm một lần luôn, về phần khác, cô còn chút tiền thừa, có điều không nhiều lắm.



Anh đi đến trước mặt cô, “Vì sao không gọi điện cho anh?”



“Hử?”



“Nếu là trước kia, em gặp chuyện thế này, nhất định sẽ nói cho anh biết.”



“Hiện tại đã không phải là trước kia.” Cô bình tĩnh nhắc nhở.



Cả nửa ngày anh không lên tiếng, một hồi lâu cuối cùng mới thở dài, “Anh giúp em thu xếp công việc.”



“Không cần.” Cô xoay người, bởi vì không muốn nghe anh nói tiếp nữa, hiện giờ cô như vậy, có lẽ chỉ khiến anh cảm thấy cô thật đáng thương nhỉ?



“Tô Y Lâm, em đang sợ cái gì? Không dám nhắc tới trước kia, không muốn nhìn anh, nghĩ rằng như vậy thì có thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Mặc kệ trước kia là như thế nào, chúng ta đều lớn lên cùng nhau, anh cũng từng nhận được không ít thứ có ích từ em, hiện giờ giúp em cũng không có suy nghĩ gì khác. Nếu không thì em muốn thế nào, chịu không nổi nữa, lại hèn nhát rời đi? Trốn tránh hết lần này tới lần khác? Tô Y Lâm, nơi này mới là gốc rễ của em, bạn bè em, người nhà em toàn bộ đều ở đây, ngay cả gốc rễ của mình em cũng không cần nữa hay sao?”



Cô nửa ngày không động, bản thân cô cũng không rõ vì sao mình phải trở về thành phố này, còn tìm cho mình một cái cớ như vậy để trở về, thì ra là vậy, nơi đây là gốc rễ của cô, cô mới có thể trở về thành phố này, lòng mới không giống đám bèo tấm trôi dạt nữa.



Cuối cùng Tô Y Lâm nghe theo lời Giang Thanh Dịch, làm công việc mà anh sắp xếp cho, công việc của cô rất đơn giản, chỉ chỉnh lý một vài tài liệu mà thôi, ý của Giang Thanh Dịch là vừa cho cô làm vừa để cô học, nhân dịp này học thêm vài thứ hữu dụng.



Hơn nữa ngày hôm sau, Giang Thanh Dịch trực tiếp bảo cô chuyển nơi ở, anh đã tìm cho cô căn nhà rất tốt, ngay từ đầu cô đã không đồng ý, nhưng khi Giang Thanh Dịch nhắc tới bác gái anh, cô liền chấp nhận, bởi vậy mấy ngày nay cô vẫn luôn rất bận rộn.



Tả Hiểu Ninh cử người đi nhưng không tìm được tin tức về Tô Y Lâm, bà nhíu mày, cảm thấy việc này không đơn giản, nhưng khi nghe nói cô đã dọn đi, lại cảm thấy vậy là được rồi, dù sao cô ta cũng không thể liên lạc được với con trai bà.



Tả Hiểu Ninh nghĩ đến con trai, mấy hôm nay nó đều đang hao tâm tổn trí vì chuyện của Lý Chân Chân, dường như muốn tìm ra phương pháp tốt nhất để con bé cởi bỏ khúc mắc.



Con người sao, tiếp xúc nhiều, tình cảm không nảy sinh được chắc? Tả Hiểu Ninh vô cùng vừa ý cô con dâu Lý Chân Chân này, thông minh, hơn nữa có thể giúp đỡ trên con đường sự nghiệp được, diện mạo cũng rất không tồi, mấu chốt là có thể bù lại những thứ con trai bà không có, cho nên hôn sự này đương nhiên không thể xảy ra vấn đề gì.



Về phần cô gái kia, dọn đi rồi? Cô ta thức thời thì tốt nhất là đừng xuất hiện ở trước mặt bà nữa.