Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 28






Huỳnh Hoa chớp chớp mắt hỏi:

- Không phải hôm trước em nói với ta là nấu món kho thì cho hai muỗng muối ba muỗng đường còn món xào với canh thì ba đường một muối sao?

Ngọc Khiết thở dài nói:

- Đúng là em có nói như vậy, nhưng đâu phải cứ vứt bao nhiêu đó vào là xong. Ví dụ như nồi canh này, tuy rằng cùng một lượng nước nhưng rau khác nhau sẽ có vị khác nhau, có thứ rau sẵn mang vị ngọt, khi nấu mình phải cho đường ít lại, nước dùng để nấu nhiều hơn hay ít hơn cũng phải chỉnh lại tỷ lệ gia vị...

Huỳnh Hoa vỡ lẽ:

- À... ban đầu nghe nói mỗi món có tỷ lệ riêng ta cứ nghĩ nấu ăn cũng giống như phối, nấu thuốc, chỉ cần đủ lượng thuốc... Nước đổ bao nhiêu cũng được sau đó chỉ cần cô cạn còn một chén hoặc tám phân là có thể uống.

Ngọc Khiết đưa tay lau mồ hôi trán.

- Đại tỷ của tôi ơi, hai thứ đó không giống nhau, nấu thuốc cần đúng và đủ lượng là lẽ đương nhiên rồi, nhưng nấu ăn thì phải biến chế... mới ngon được. Hôm trước em nói đúng và đủ là phải có đủ gia vị, bỏ thiếu một thứ nhất định rất khó ăn chứ không phải cứ đếm một hai ba rồi vứt vào.

Huỳnh Hoa gật đầu tiếp nhận sự chỉ dạy. Ngọc Khiết nói tiếp:

- Mỗi lần chế biến món ăn tỷ phải thay đổi một chút, tuy mỗi món đều có công thức riêng, nhưng khi nêm gia vị tốt nhất nên bỏ vào ít hơn một chút sau đó mới từ từ nêm vào tiếp, vừa nêm vừa nếm đến khi nào vừa miệng thì dừng. Không phải lúc nào cũng bỏ cùng một lượng như nhau, chưa kể loại đường muối khác nhau vị ngọt mặn cũng sẽ khác nhau.

Huỳnh Hoa lại vỡ lẽ.

- À há.

Mấy ngày sau đó Huỳnh Hoa làm theo lời Ngọc Khiết, chỉ có điều nêm rồi nếm, nếm rồi nêm một lúc cô thấy lưỡi mình không thể phân biệt được vị của món ăn đã đúng hay chưa, nó cứ như thiếu thiếu cái này hoặc cái kia, sau đó cô thêm mỗi thứ một ít, kết quả món ăn vẫn chẳng ra làm sao. Ngọc Khiết day day trán, cảm thấy bất ổn.

Chật vật thêm vài ngày, Huỳnh Hoa vẫn chưa thể nấu được cái gì ra hồn. Càng nếm càng không tốt nên cô quyết định cứ theo công thức Ngọc Khiết nói từ trước mà vứt gia vị vào, nấu chín. Tuy ăn không ngon nhưng cũng không kỳ cục như cứ nếm rồi nêm rồi nếm. Ngọc Khiết chỉ còn biết lắc đầu cảm thán:

- Em thật không ngờ tỷ cũng có điểm yếu. Nấu ăn là việc đơn giản nhất đối với phụ nữ chúng ta mà tỷ làm mãi không xong. Mấy món ăn này là em tự học đó, em là cô nhi, từ nhỏ đã phải tự mình lang thang khắp phố thị để kiếm sống, mấy thứ này có ai dạy em đâu.


Huỳnh Hoa khẽ nhún vai, cười nói:

- Có lẽ ta không phải nữ nhân.

Ngọc Khiết bật cười:

- Tỷ đùa hoài! Thôi, chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay chưa làm được thì mai làm lại.

Huỳnh Hoa mỉm cười gật đầu. Ngọc Khiết đi rồi Huỳnh Hoa vẫn còn đứng lại, vẻ mặt phút chốc trở nên âm trầm. Bàn tay cô vô thức đưa lên chạm nhẹ vào đôi môi mình. Cô nhận ra, Cầm Thiên công mà mình học được không chỉ biến đổi máu cô thành chất độc chết người, đôi môi trở thành thuốc mê mà còn biến đổi đầu lưỡi khiến cô không thể cảm nhận được vị của thức ăn. Nói như vậy cũng có chút không đúng, chính xác là vị giác của cô cảm nhận tốt vị của thức ăn khi chạm vào chúng lần đầu, nhưng cứ nếm đi nếm lại cùng một vị đó vị giác của cô nhất định bị biến đổi.

Cũng giống như khi uống rượu, cảm nhận đầu tiên luôn chân thực, cay nồng và lâng lâng... sau đó nếu tiếp tục uống cơ thể cô tiếp nhận nó như một loại độc tố, lưu giữ vĩnh viễn trong thân thể, nội công càng cao tốc độ dung hợp độc tố càng nhanh, rượu với cô không khác nước lã là mấy nữa nên cô càng không thể say. Nhưng cô vẫn thích rượu vì thích cảm giác cay nồng khi đầu lưỡi và rượu lần đầu chạm nhau của mỗi lần uống.

Huỳnh Hoa còn đang thẩn thờ tiếng Ngọc Khiết bất ngờ gọi vang khiến cô bừng tỉnh. Huỳnh Hoa cao giọng đáp:

- Đến ngay, đến ngay.

***

Ngày ngày, Ngọc Khiết đi chợ mua thức ăn, mang về giao một ít cho Huỳnh Hoa tập nấu, phần còn lại Khiết tự tay nấu cho cả nhà ăn. Có một hôm Huỳnh Hoa đưa mảnh giấy có viết chữ cho Khiết nhờ cô mua giúp mấy thứ ghi trong đó. Ngọc Khiết nhìn vào giấy cười ngượng hỏi:

- Những thứ này là gì tỷ có thể nói cho em biết không?

Huỳnh Hoa hơi ngẩn người, Ngọc Khiết ấp úng nói:

- Em không biết chữ, em và Đông ca từ bé đã lưu lạc khắp nơi, nên có được học hành gì đâu!

- Vậy để trả công em dạy ta nấu ăn ta sẽ dạy hai người học chữ, đồng ý không?

- Được vậy còn gì tốt hơn, cám ơn tỷ tỷ.

Huỳnh Hoa nghiễm nhiên thành thầy dạy học cho cả Khiết và Đông, cô không muốn mang nợ bất kì ai nên học được một thứ cô trả ngay một thứ!

Khiết và Đông học chữ rất chăm chỉ nên tiến bộ rất nhanh chỉ có Huỳnh Hoa học nấu ăn cứ như dậm chân tại chỗ. Cuối cùng, cô tự ngộ ra cho mình một phương thức nấu ăn mới, chỉ cần nhìn vào món ăn sắp nấu tự điều chỉnh lượng gia vị cần thêm vào, không cần nếm lại. Dần dà mấy thứ Huỳnh Hoa nấu cũng có thể gọi là ăn được, Ngọc Khiết chỉ còn biết xá dài kêu lên:

- Tỷ đúng là cao thủ!

Thời gian cứ trôi, ba con người cứ sống gần gũi bên nhau như vậy nên một vài thứ tình cũng theo ngày tháng nảy sinh.

Một ngày, Huỳnh Hoa và Đông đang ở trước sân ôn luyện lại bài học của hôm trước. Ngọc Khiết loay hoay chuẩn bị cơm cho cả ba trong bếp. Bất ngờ, Khiết hét tướng lên:

- Thôi chết, hết củi rồi. Đông ca mau lên rừng lấy củi về giùm em đi!

Đông quay lại nhìn Huỳnh Hoa:

- Cô nương đi cùng không?

Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu. Đông vào nhà lấy ít dây thừng rồi cùng Hoa đi mau vào rừng. Chỉ lúc sau cả hai đã bẻ được hai ôm củi đầy. Huỳnh Hoa cùng Đông ngồi xuống bó lại chuẩn bị mang về, bất ngờ Đông đưa tay nắm lấy tay cô:

- Huỳnh Hoa...

Huỳnh Hoa kinh ngạc nhìn lên. Cô hơi sững người khi bắt gặp ánh mắt của Đông, ánh mắt ấy đang chứa đầy lửa dục tình như muốn thiêu đốt cô thành tro bụi. Huỳnh Hoa khẽ cau mày:

- Cậu đang làm gì vậy?

Huỳnh Hoa vừa hỏi vừa đứng phắt dậy. Đông như sực tỉnh buông tay cô. Anh cũng đứng lên luống cuống:

- Tôi... tôi...

Huỳnh Hoa vẫn nhìn xoáy vào anh. Ánh mắt Đông dịu nhanh xuống.


- Tôi có điều muốn nói...

Huỳnh Hoa nhẹ giọng:

- Nói đi.

- Từ lúc gặp gỡ đến nay, tôi đã nợ cô nương quá nhiều, ân cứu mạng, chữa bệnh, lại còn dạy học... Tôi rất cảm kích cô nương, rất mến cô nương và dường như tôi đã yêu cô nương rồi.

Huỳnh Hoa không tỏ ra ngạc nhiên, cô bình thản nhìn Đông, anh vội nói:

- Huỳnh Hoa, nếu cô nương đồng ý làm thê tử của tôi, chúng ta sẽ cùng nhau sống mãi ở nơi này. Chẳng phải ngày đầu tiên cô nương đặt chân đến đây đã bảo rất thích nơi này hay sao, nó giống như cõi tiên thiên nơi trần thế vậy. Tôi hứa sẽ bảo bọc cuộc đời cô nương, một đời một kiếp.

Huỳnh Hoa bình thản nhìn Đông. Anh quả có nét gì đó hao hao giống Kiệt, nhất là ánh mắt thẳm sâu đong đầy tình cảm. Cô cảm giác như tim mình đập mạnh, cô muốn chung tình với Kiệt nhưng sao ngay giây phút này đây lại nghe chao đảo con tim. Cô vội cụp mắt quay đi không đáp lời Đông, đúng hơn là không dám nói gì trong phút giây này. Anh chân thành quá, chân thành ngay trong ánh mắt, lời lẽ thật thà. Thật khó để từ chối tấm chân tình đó, nhưng gật đầu bằng lòng thì lại càng không thể.

Thấy Huỳnh Hoa quay đi, Đông rối bời, loay hoay lựa lời giải thích:

- Những gì tôi nói đều là thật, tôi xin thề không có nửa lời gian dối. Nếu lời của tôi làm cô nương thấy khó chịu thì cứ xem như tôi chưa từng nói điều gì cả. Nhưng dù là thế nào tôi cũng muốn nói, tôi thật lòng...

Huỳnh Hoa hít sâu một hơi rồi thở ra, xong cô quay lại nhìn anh. Bị ánh mắt trong veo của cô soi thẳng vào mình Đông chợt bối rối:

- Tôi... tôi... thật lòng rất thích cô nương...

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười tươi tắn:

- Tôi biết.

- Huỳnh Hoa...

- Về thôi!

Huỳnh Hoa nói xong lập tức quay lưng bước đi. Đông vẫn còn tần ngần đứng lặng. Hai tiếng “Về thôi” nhẹ nhàng của Huỳnh Hoa như gáo nước lạnh, vô tình dội tắt bao giấc mơ tình ái đẹp đẽ, rực lửa yêu thương trong anh.

Đứng một lúc lâu, khi bóng Huỳnh Hoa khuất hẳn, Đông mới thở hắt ra một tiếng, vác bó củi lên vai lầm lũi quay về. Trên đường về hôm đó không ai nói với ai thêm bất cứ điều gì, chỉ còn cảm giác của con tim, dường như có một cái gì đang thay đổi, mọi thứ không còn bình thường như trước kia được nữa.

***

Một hôm, lại đến ngày đi chợ. Huỳnh Hoa giành đi một mình, Khiết và Đông không ai ngăn cô cả, vì cả hai biết võ công của cô không phải tệ, dù có ai muốn làm khó dễ cũng không chắc đã làm gì được cô.

Huỳnh Hoa ra chợ mua hai vò rượu với vài thứ cần thiết rồi quay nhanh về không ngờ lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Đông và Khiết. Điều họ nói với nhau Huỳnh Hoa vốn đã đoán được từ trước nhưng cô không hề ngờ Ngọc Khiết lại là một cô gái thẳng thắn như vậy. Huỳnh Hoa không muốn phá tan câu chuyện giữa họ nên chỉ đứng ở ngoài im lặng lắng nghe. Vì võ công của cô khá hơn hai người bên trong nên cả Khiết lẫn Đông không một ai biết cô đang ở rất gần.

m thanh đầu tiên Huỳnh Hoa nghe thấy là tiếng của Ngọc Khiết, giọng nói của cô gái ấy hôm nay dịu nhẹ quá, pha lẫn chút gì buồn bã:

- Đông ca, hôm nay em nhất định phải nói với anh một điều quan trọng. Nếu không nói ra, em biết mình sẽ vĩnh viễn mất anh.

Đông vô tư hỏi lại:

- Điều gì? Ca ca vẫn bên em chứ có đi đâu đâu mà em lại sợ mất?

- Anh thì lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ hiểu em, nên em không thể không nói...

Đông chợt đổi giọng ân cần:

- Có việc gì em cứ nói. Khó khăn mấy ca ca cũng sẽ giúp Tiểu Khiết mà.

Ngọc Khiết chợt thút thít khóc. Đông chừng như bối rối:

- Tiểu Khiết, sao muội lại khóc?

Giọng Ngọc Khiết nghèn nghẹn:


- Đông ca... em yêu anh… yêu nhiều lắm, anh có biết không? Từ lúc chúng ta vẫn còn là hai đứa trẻ, kẻ không cha, người lạc mẹ, tình cờ gặp được nhau, bám víu nhau mà sống. Em đã nghĩ cả đời này em sẽ đi theo anh mãi mãi, sẽ dâng hiến cho anh cả thể xác lẫn linh hồn. Em yêu anh nhiều lắm, nhưng em cũng biết... anh chưa từng yêu em, anh chỉ xem em như một người em gái. Còn em thì... không thể không yêu anh...

- Tiểu Khiết.

- Hãy để cho em nói hết! Anh có biết, ngày qua ngày hai chúng ta cứ kề cận bên nhau như thế này khiến em cảm thấy vui lắm, ấm áp lắm không. Em đã nghĩ rằng anh sẽ luôn bên em, chỉ là của riêng em thôi... Nhưng rồi, Hoa tỷ đột nhiên xuất hiện, em nhận ra trái tim anh bắt đầu thay đổi, trong mắt anh em không còn quan trọng như trước nữa. Em biết anh đã yêu tỷ ấy, tỷ ấy trẻ trung, xinh đẹp lại lanh lợi giỏi giang, em không bằng tỷ ấy. Em cũng biết, mình không có quyền xen vào tình cảm giữa hai người, nhưng tình yêu dành cho anh trong tận đáy tim em không cho phép em cứ câm lặng như vậy, nó buộc em phải nói ra... nói một lần rồi cả đời đau khổ em cũng cam lòng!

- Ngọc Khiết.

- Đông ca, anh hãy nói thật cho em biết. Từ trước tới nay anh luôn lo lắng, chăm sóc cho em có lúc nào anh xem em như một nữ nhân bình thường mà không phải là một đứa em gái hay không?

Đông im lặng.

- Hãy trả lời thật lòng với em, anh thật sự muốn kết thành phu phụ cả đời với Hoa tỷ phải không, Đông ca?

Đông vẫn im lặng.

- Nếu quả đúng là như vậy, em sẽ chúc phúc cho hai người, em cam tâm tình nguyện làm em gái anh cả đời này. Đông ca, hãy nói đi, nói thật lòng mình...

Đông vẫn cứ lặng im. Ngọc Khiết lại cất giọng buồn buồn:

- Sao vậy Đông ca, sao anh không trả lời em? Anh hãy nói đi, anh yêu tỷ ấy, muốn thành hôn cùng tỷ ấy, phải hay không phải? Anh đã từng yêu em hay chưa từng có chút cảm giác nào với em? Trả lời em đi... để em còn biết mà lựa chọn con đường cho bản thân mình.

Đông vẫn im lặng thêm lúc lâu nữa, anh mới trầm giọng:

- Ngọc Khiết, em đừng như vậy có được không? Với Huỳnh Hoa, có lẽ anh đã yêu cô ấy... Mà em cũng biết rồi đó, mỗi con người chỉ có một trái tim duy nhất mà thôi...

Ngọc Khiết nhỏ giọng:

- Vậy là...

Khiết chưa dứt câu. Hoa đã từ ngoài bước vào, nói như reo:

- Ta đi chợ về rồi nè! Ủa, hai người đang làm gì mà ngồi ở đây vậy?

Ngọc Khiết vội quay mặt nơi khác giấu đi đôi dòng nước mắt. Nét căng thẳng trên khuôn mặt Đông lắng nhanh xuống. Huỳnh Hoa không phải không hiểu cảm giác của cả hai trong lúc này, nên cô đã cố tình bước vào làm cho Ngọc Khiết không nói tròn câu nói cuối cùng, để Đông không lần nữa gật đầu xác nhận, như vậy thật quá nhẫn tâm với người con gái dịu hiền như Khiết. Chính bản thân cô nếu chấp nhận tình cảm của Đông cũng chỉ là tự dối lòng, cô biết mình vẫn chưa quên Kiệt, dù xa anh đến nay cũng đã hai năm.

Ngọc Khiết và Đông là đôi thanh mai trúc mã, Hoa đã bước vào cuộc đời họ vô tình trở thành người thứ ba phá hoại. Huỳnh Hoa dù nhẫn tâm đến đâu cũng không nỡ rẽ chia tình yêu của người ta như vậy. Vì cô từng nếm trải sự chia ly trong tình yêu, yêu mà không trọn vẹn như có ngàn mũi kim châm vào lòng dạ, ngàn vạn nhớ thương chờ đợi, đớn đau khắc khoải... Do đó, cô không thể để mối quan hệ tốt đẹp ấy trong phút chốc rạn vỡ vì mình!

Huỳnh Hoa kéo tay Ngọc Khiết:

- Khiết muội xuống bếp nấu ăn với ta nào! Ta học mãi vẫn không được thế này làm sao mà xuất sư đây.

- Ưm... vâng.

Ngọc Khiết bước theo Huỳnh Hoa và không một lần quay lại nhìn Đông. Đông thở hắt ra một hơi dài, cảm thấy khó xử vô cùng, anh thật sự không biết nên chọn ai trong hai người con gái ấy.