Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 131






Điều Huỳnh Hoa không ngờ nhất chính là Hồ Kỳ đưa mình đến Bách Hoa Sơn – chính là ngọn đồi trồng đầy hoa phía sau Hồ Kỳ tiêu cục. Hai mươi mấy năm trôi qua nhưng nơi này cũng không thay đổi gì nhiều, đồng cỏ vẫn còn, Bách Hoa Sơn vẫn im lìm nằm đó, muốn đến được ngọn đồi phải băng qua đồng cỏ, muốn lên được đỉnh đồi phải có khả năng đi trên con đường dốc đầy đá cuội…

Huỳnh Hoa dừng chân nhìn con đường, một vài ký ức xa xưa chợt hiện về. Lần đầu tiên đến đây người đi cùng nàng là Minh Minh. Lần thứ hai, nàng phát hiện ra thật ra đỉnh Bách Hoa sơn thực chất chỉ là nơi để Hồ Kỳ chôn cất cố nhân, vùi chôn bí mật thuở thiếu thời. Sau đó nơi này là nơi hẹn hò của nàng cùng với trượng phu, cũng là nơi nàng lưu lại cả ngày khi tình duyên không vẹn, tâm tình không vui...

Hồ Kỳ bước từng bước chậm rãi trên con đường đầy đá cuội, Huỳnh Hoa cũng chậm rãi theo sau. Hồ Kỳ im lặng suốt buổi, đến lúc này mới mở lời:

- Thứ này ta không biết nên để con nhìn thấy hay không nên nhìn thấy.

Huỳnh Hoa thản nhiên nói:

- Cha sẽ cho con một bất ngờ sao?

- Có lẽ…

Huỳnh Hoa quả thật bất ngờ khi đến đỉnh Bách Hoa sơn. Hạnh Văn Hạnh Nguyên không chết đương nhiên mộ phần của bà ta trên đỉnh đồi cũng không còn nữa chỉ có điều phần mộ đó được đổi thành bia mộ khác: Hồ Lệ Quyên chi mộ!

Nấm mộ không người đổi tên tận hai lần đều để tế người còn sống, trên đời này còn chuyện gì nhiêu khê hơn nữa hay không?

- Cha, người cho con xem thứ này là muốn con cảm thấy vui vì người luôn nhớ đến con… hay muốn con buồn vì con trong lòng của người vốn là người đã chết?

- Ngày con trở về ta đã muốn dở bỏ thứ này, ta không muốn con nhìn thấy nhưng kể từ ngày đó mỗi lần gặp gỡ mỗi lời con nói ra đều mang nặng oán hờn, ta biết con rất hận ta nên ta giữ thứ này lại… hôm nay những lời nói kia ta biết con nhằm vào ta nên ta quyết định đưa con đến đây xem. Trong lòng con bây giờ hẳn đang rất thống hận, bao nhiêu căm hờn oán hận tích tụ trong lòng lâu nay con cứ nói một lần đi, ta sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng tạ tội…

- Những gì cần nói, nên nói và không nên nói con đều nói hết rồi. Giữa cha con ta giờ chẳng còn gì để nói nữa cả.

- Chẳng phải con hận ta lắm sao, không muốn rửa hận sao?

- Mấy đứa con của con vẫn còn đứa chưa thành gia thất, đứa bệnh tật triền miên, con vốn dĩ không có thời gian nghĩ về những chuyện xưa.

- Những thứ này con đã thấy rồi, con hãy tự tay hủy nó đi.

- Không cần, cô ta đã chết rồi cứ để cô ta yên nghỉ. Hồ Lệ Quyên thật sự đã chết rồi, trước khi chết có nhờ nhắn lại với phụ thân của cô ta, vụ cược hai mươi lăm năm trước cô ta đã thua rồi.

- Dương Long đối với con có tốt hay không?

- Ít nhất hiện tại chàng ta vẫn còn cạnh bên con, không đột nhiên biến mất, ít nhất chàng ta thay con nuôi dạy tất cả bọn trẻ nên người.

- Ta đúng là người không xứng đáng làm cha làm mẹ nhất trên đời…

Mặt trời dần ngã bóng về tây, Huỳnh Hoa chỉ khẽ thở dài. Nàng hái bó hoa cỏ to đặt trước mộ mình rồi dịu giọng:

- Lúc sinh thời cô ấy thích nhất loài hoa cỏ, hương không nồng vẫn đủ ấm lòng người. Dù nắng to hay mưa lớn, mầm hoa vẫn nảy nở sinh trưởng và trổ hoa không cần bất kỳ người vun vén. Đến lúc chết đi, ngọn cỏ chỉ có gió lùa, không cần bất kỳ ai phải bận tâm, cô ta cũng là người như vậy… Cho nên cha có thể yên tâm, nếu chỉ đứng nhìn người sẽ thấy hoa cỏ đẹp, nếu có dẫm vào, chúng chỉ vướng nhẹ vào chân, không cản bước ai, không tổn thương ai.

- Quyên nhi.

- Con là Huỳnh Hoa, là Huỳnh Hoa của chàng ấy.

- Ta rất vui vì con và Long nhi có được kết cục như ngày hôm nay, thật may những việc ta làm ra không tổn thương tình cảm của hai đứa.

Huỳnh Hoa cụp mắt cười nhẹ không nói gì. Có những chuyện nàng lựa chọn cả đời không nói ra, người đang đứng trước mặt nàng sẽ vĩnh viễn không biết những chuyện nàng đã trải qua sau khi rời Bình An trấn. Một người thời gian còn lại không dài nữa không nhất thiết phải day dứt về những chuyện đã qua cho đến phút cuối cùng.

***

Đến chạng vạng, Huỳnh Hoa và Dương Long mới trở lại. Thấy mẫu thân không sao Phương Linh rưng rưng nước mắt. Huỳnh Hoa vừa ngồi xuống cạnh Thiếu Khanh thì Thiếu Khanh ôm chầm lấy nàng. Huỳnh Hoa vỗ nhẹ lên lưng con trai cười an ủi.

- Mẹ không sao rồi.

Thiếu Khanh ngước mắt nhìn mẫu thân, Huỳnh Hoa bật cười:

- Khóc rồi, lớn thế này mà con trẻ con như vậy. Vừa rồi lo cho mẹ lắm phải không?

Thiếu Khanh gật gật đầu, lại ôm chầm lấy mẫu thân, vùi đầu vào lòng mẹ. Huỳnh Hoa quay nhìn trượng phu và phụ thân, chỉ còn biết mỉm cười. Hồ Kỳ đến xoa đầu cháu trai nhưng ông im lặng không nói gì. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Khanh nhi, chào ngoại tổ nội tổ rồi chúng ta về nhà, ngoan nào.

Thiếu Khanh có vẻ ngập ngừng lúc sau mới nói:

- Con đi rồi chắc sau này không về thăm nội tổ ngoại tổ được nữa rồi, hai người nhớ giữ gìn sức khỏe…

Hải Bằng cười nói.

- Nhóc con nhà ngươi cũng nên biết bảo vệ sức khỏe mình cho tốt, đừng để mẹ cha ngươi lo lắng đấy.

Thiếu Khanh ngước mắt nhìn mẫu thân, Huỳnh Hoa chỉ nhoẻn miệng cười. Hồ Kỳ thở dài cảm thán.

- Cha mẹ mấy đứa cứ nói đi là đi, lần nào ta biết được thì cũng không thể giữ. Được rồi, lên đường bình an. Ta và nội tổ mấy đứa chuẩn bị ít lễ vật, các con giúp ta đưa đến Nam Sơn, một phần cho vương gia, một phần cho Toàn nhi, một phần của riêng con đấy Quyên nhi, đến Nam Sơn hãy mở ra.

Huỳnh Hoa thờ ơ hỏi.

- Con có thể không nhận hay không?

Hồ Kỳ thở dài nói:

- Sao cứ luôn đối đầu với ta như vậy, được thôi không nhận thì không nhận.

Hồ Kỳ và Hải Bằng đi rồi Huỳnh Hoa mới nhìn trượng phu hỏi.

- Trở lại căn phòng này chàng không có chút cảm giác gì đặc biệt sao?

Dương Long đưa mắt nhìn quanh, cảnh vật vẫn như trước kia không thay đổi gì nhiều. Phương Linh nghe vậy tò mò hỏi:

- Con nghe cửu phụ nói đây là phòng của cha, đúng vậy không mẹ?

Huỳnh Hoa gật đầu xác nhận.

- Ừm.

- Ồ. Nhưng con có chút thắc mắc những cây tre nhỏ nhỏ này dùng để làm gì?

Phương Linh chạy qua trái lấy một cây, phải một cây, dưới gầm giường, cạnh tủ… nhanh chóng gom gần mười cây. Huỳnh Hoa thản nhiên nói:

- Con không nhớ chúng ta đừng kể con nghe trước khi rời khỏi đây cha con bị trúng độc sao? Chúng là gậy dò đường…

Dương Long lấy một cây quơ quơ dưới đất thản nhiên nói:

- Chính là như thế này.

Phương Linh chu môi.

- Ồ…

Bất ngờ, Dương Long đến đứng cạnh mép giường rồi nhắm mắt lại bắt đầu đếm bước đi khiến cả nhà ngẩn người nhìn. Đếm đủ sáu bước ông dừng lại, ngồi xuống sờ tay lên mặt những viên gạch lót dưới nền. Sau đó ông lấy chiếc hộp được giấu dưới miếng gạch lên, ông đến cạnh vợ hỏi.

- Nàng đoán được trong này có thứ gì không?

Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu, Phương Linh tò mò đoán.

- Có phải là ngân lượng không cha?

Dương Long cười cười mở hộp. Bên trong chỉ là tờ giấy có chút ngã màu thời gian, Huỳnh Hoa hơi nhướn mày không tỏ thái độ gì, đến khi chàng mở tờ giấy ra nàng mới bật thốt:

- Hóa ra chàng vẫn cất giữ nó.

Ba đứa con của hai người tò mò nhìn vào, nhìn xong ngẩn ngơ cả người chẳng hiểu đó là gì. Thật sự bên trong tờ giấy chỉ viết mấy câu đơn giản, có hai nét chữ khác nhau.

"Em biết chữ!"

"Tôi yêu em!"

"Em cũng yêu anh!"

Phương Linh ngơ ngác hỏi:

- Mẹ, đây là cái gì?

Huỳnh Hoa cười đáp:

- Nói thế nào nhỉ, là lời tỏ tình chính thức của cha mấy đứa sau rất nhiều lần… nên nói thế nào nhỉ?


Dương Long cười nói.

- Cứ cho là không chính thức.

Huỳnh Hoa lạnh giọng.

- Người ta nói người ta không biết chữ lại đi viết chữ lên cây để tỏ tình như vậy cũng được tính sao?

- Nàng không tính thì thôi vậy.

Phương Linh ngẩn ra. Huỳnh Hoa cười giải thích.

- Tờ giấy này chính là lời tỏ tình chính thức của cha mấy đứa, lúc đó ông ta và Hoàng sư bá mấy đứa dạy mẹ học chữ theo lệnh ông ngoại…

- Nhưng mẹ biết chữ mà, trong tờ giấy này mẹ viết như vậy.

- Ừ, mẹ đáp ứng ông ngoại chỉ để trốn việc rong chơi thôi.

Phương Linh kêu lên.

- Mẹ, kể chuyện của cha mẹ cho con nghe đi, con muốn nghe tất cả mọi chuyện về hai người.

- Được về nhà mẹ sẽ kể.

Dương Long xếp tờ giấy bỏ lại vào trong hộp. Thứ giấy đó là loại tốt nhất dùng để ghi lại hồ sơ tra án, mực cũng là loại tốt nhất có thể lưu giữ trăm năm nên dù đã ba mươi năm qua vẫn chẳng chút hư hao gì ngoài màu giấy vàng đi một chút và mực nhạt đi một chút.

Huỳnh Hoa cười nói:

- Về nhà thôi.

- Khanh nhi lên đây cha cõng.

Cả nhà năm người ra cửa thì thấy Hồ Kỳ và Hải Bằng đứng đợi, hai người đưa cho vợ chồng Huỳnh Hoa hai cái rương, chúng bị ném lên cho lũ ngựa thồ. Nhật Lan, Hạnh Nguyên và những người khác cũng đến nói vài câu tiễn biệt.

***

Tối hôm đó, Phù Sinh y quán vừa định đóng cửa thì có thêm người khách tới. Người khách nói:

- Ta muốn gặp riêng Hoàng đại phu.

Tứ Bình bước ra thấy người thì có chút kinh ngạc hỏi.

- Tối như thế này rồi còn đến tìm ta, lại đi một mình, có chuyện gì sao?

Người đến tìm là Huỳnh Hoa, nàng dịu giọng.

- Em có chuyện muốn nhờ sư huynh giúp đỡ, xem như đây là lần cuối em cầu xin anh.

- Vào khách sảnh nói chuyện.

- Không cần đâu, giờ cũng tối rồi, em nói vài điều rồi về ngay.

- Sư muội nói đi.

- Sáng ngày mốt vợ chồng em sẽ đưa Khanh nhi đến Nam Sơn.

- Sao lại vội như vậy?

- Chuyện này có liên quan đến chuyện em muốn nhờ anh. Khanh nhi... đã hoàn toàn nhớ lại những chuyện trước kia. Ngày hôn lễ của Tín nhi, Cẩm Tú đã đến tìm thằng bé khiến những thứ tưởng quên đi kia được gợi nhớ.

- Lại muốn ta dùng thuật thôi miên giúp thằng bé quên đi lần nữa sao?

- Không phải, thằng bé không muốn quên những điều đó nữa, nó chỉ nói muốn đến Nam Sơn, muốn rời xa nơi này. Nó chỉ hy vọng ngày cả nhà em xuất phát có thể nhìn con bé lần sau cuối vì chuyến đi này có lẽ Khanh nhi không bao giờ quay lại nơi đây.

- Ta sẽ nói cho Cẩm Tú biết chuyện, kêu nó sáng ngày kia cùng ta đến tiễn các người.

- Không cần. Khanh nhi không muốn Tú nhi biết nó sẽ rời đi cũng không muốn con bé biết nó đã nhớ lại mọi chuyện, nó sợ con bé cảm thấy ray rứt không yên, nó không muốn con bé cảm thấy lo cho nó. Anh đừng nói gì cả chỉ cần sắp xếp làm sao cho sáng ngày mốt con bé vô tình đi ngang cửa nhà của em là được rồi. Đây chính là điều em muốn nhờ.

- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

- Chỉ có vậy thôi.

- Được rồi ta sẽ cố gắng giúp. Chia biệt lần này liệu có còn gặp lại nhau không?

- Cũng chẳng biết nữa, đời người do thiên định, có thể gặp lại hay không phải xem chúng ta còn duyên để gặp lại hay không. Khuya rồi, em về đây.

- Ngày hôm đó ta sẽ đến tiễn các người.

Huỳnh Hoa đi rồi Cẩm Tú bước ra, Tứ Bình quay nhìn con gái, ông bình thản nói.

- Sư thúc con vừa đi. Bà ấy đến nhờ ta giúp một việc.

- Con nghe thấy hết rồi.

- Con quyết định thế nào?

- Ngày đó con sẽ đến.

- Ngày hôn lễ của Tín nhi con đã đến gặp thằng bé sao?

- Vâng.

- Ta đã căn dặn con thế nào?

- Con xin lỗi.

- Lời xin lỗi này con nên nói với mẹ con của thằng bé… nhưng hiện tại đã không cần thiết nữa.

- Cha, tại sao khi biết bọn họ sắp rời đi trong lòng con lại có chút không muốn thế này?

Tứ Bình im lặng.

- Cha, có phải Thiếu Khanh đi lần này sẽ không bao giờ trở lại đây nữa hay không?

- Có lẽ thế.

- Sau này cha cho con đến Nam Sơn thăm anh ấy có được không?

Tứ Bình nhẹ lắc đầu.

- Tú nhi, con đừng gieo cho người ta hy vọng rồi sau đó vô tình cắt đứt đi mọi hy vọng của người ta nữa, có được không? Cứ cho người ta hy vọng rồi đập đổ hy vọng đó hết lần này đến lần khác hành động đó rất tàn nhẫn con có biết không?

Cẩm Tú ngước mắt nhìn cha. Tứ Bình đến vỗ vai con gái dịu giọng:

- Con đã không đủ can đảm để bên cạnh người ta, hy sinh cả đời cho người ta thì đừng đến gặp để gieo mầm hy vọng cho người ta. Thằng bé đã rất khổ sở khi quyết định rời khỏi nơi này để đến Nam Sơn. Ta thay mẹ Thiếu Khanh nói với con câu này: con hãy buông tha cho thằng bé đi.

Đôi mắt Cẩm Tú đẫm lệ, cô bé chẳng nói gì. Tứ Bình ra đóng cửa quán rồi đi thẳng vào nhà để mặc Cẩm Tú một mình đứng lặng.

***

Sáng hôm sau khi quán trọ Long Hoa vừa mở cửa có hai người bước vào. Tiểu nhị vội chạy đến hỏi.

- Nhị vị muốn thuê phòng ăn sáng hay thuê phòng trọ.

- Ta muốn gặp bà chủ Trần.

Tiểu nhị chạy vào một chút thì Huỳnh Hoa bước ra, người đến là thiếu phụ ngày hôm qua thích sát Kiệt. Vừa thấy Huỳnh Hoa thiếu phụ lo lắng hỏi:

- Thương thế của phu nhân không sao chứ?

- Không sao, các người đã nghĩ thông chưa?

- Tôi… đến để cảm ơn phu nhân, có thể tôi không bao giờ nghĩ thông nhưng lời hứa là lời hứa, sinh mạng này đã thuộc về phu nhân, tôi từ nay xin theo hầu hạ phu nhân.

- Người hầu ta không thiếu, thêm hay bớt một hai người đối với ta chẳng đáng là bao. Hai người không cần thiết khép mình bên cạnh ta một cách không tình nguyện như vậy.

Thiếu phụ bất giác quỳ sụp xuống.

- Xin phu nhân cứu lấy con gái tôi.

- Hôm qua sau khi vở diễn kết thúc ngươi không tìm người hạ độc để lấy thuốc giải sao?

- Tôi có tìm nhưng không tìm được. Phu nhân đã biết đó chỉ là diễn kịch tại sao còn đứng ra để tôi làm người bị thương.

- Một vở tuồng phải có người phối diễn nếu không có nó sao có thể trở nên hay ho được.

- Người biết ai là kẻ buộc tôi làm như vậy hay sao?

- Ta không biết.

- Nếu tôi dùng tên một người để đổi lấy thuốc giải cho con gái, người sẽ đồng ý chứ?

- Ta không muốn nghe cái tên đó vì ta đoán được, người hiểu ta như vậy chỉ có thể là người thân. Nhưng trò đùa đó không vui, sai một ly chính là mạng người… Còn nữa, những gì ngươi nói hôm qua mấy phần là thật?

- Tất cả đều là thật.

- Ta có thể đáp ứng điều chế giải dược cho con gái ngươi nhưng ngươi cũng phải đáp ứng điều kiện của ta. Còn nữa, ta sắp phải đi nơi khác rồi, ngày mai sẽ xuất phát, nếu ngươi muốn ta giải độc có thể đi cùng ta đến Nam Sơn. Điều kiện của ta chính là sau khi ta giải độc cho con gái ngươi xong, cả hai phải làm theo những gì ta phân phó. Nếu không bằng lòng các người có thể không đi cùng ta, cứ ở lại tìm người hạ độc để lấy thuốc giải vì vở diễn đã kết thúc hoàn mỹ hắn hẳn chẳng còn lý do gì lấy mạng con gái ngươi.

- Tôi sẽ theo phu nhân.

- Tên họ của hai người là gì?

- Tôi tên Thiếu Hoa, con gái tôi tên Trương Cẩm Tú.

Huỳnh Hoa chậm rãi lập lại.

- Trương Cẩm Tú, là tên thật sao?

- Vâng thưa phu nhân.

Huỳnh Hoa khẽ thở dài, giữ cái tên này bên mình hiện tại nàng không biết là phúc hay họa…

- Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến Nam Sơn, các người có thứ gì cần chuẩn bị cứ chuẩn bị đi.

***

Sáng ngày hôm sau, những chiếc xe ngựa được chuẩn bị đã sẵn sàng xuất phát nhưng Huỳnh Hoa vẫn chưa ra lệnh rời đi vì nàng còn đợi. Kiệt, Phương Nhi, Trọng Nghĩa hôm nay cũng đến tiễn đưa nhưng vì có chuyến tiêu xa nên họ chỉ nói vài câu rồi từ giã trở về. Ngọc Khiết và Minh Minh cũng đến tiễn, hai người phụ nữ ôm chầm lấy nhau rất lâu mới buông tay. Hoài Tuyết và Thiên An cũng đến tiễn mẹ và cha.

Cuối cùng Tứ Bình cũng đến để đưa tiễn vợ chồng Huỳnh Hoa. Ông nói vì không biết sớm nên không chuẩn bị được lễ vật gì đưa đến Nam Sơn, chỉ có hai bao thảo dược, một nửa cho Thiếu Khanh, một nửa gửi đến Bình An vương phủ.

Mọi người còn đang đứng nói chuyện, con gái lớn của Tứ Bình chạy đến gọi.

- Cha, thì ra người ở đây, ở nhà có người bệnh rất nặng đang chờ người, mẹ kêu con đi tìm người về gấp.

- Ta biết rồi.

Cẩm Tú nhìn thấy xe ngựa tập trung trước cửa quán trọ có phần rất đông thì hỏi:

- Sư thúc định đi đâu hay sao mà chuẩn bị xe ngựa nhiều đến thế?

Huỳnh Hoa cười nhẹ.

- Ừ, chúng ta đang định đi mua hàng.

- Vậy ạ, chúc người thượng lộ bình an. Cha, chúng ta về nhanh thôi nếu không coi chừng có án mạng.

Tứ Bình gật đầu. Khi Tứ Bình và con gái quay lưng, tấm rèm trên một chiếc xe cũng nhẹ nhàng buông xuống, Huỳnh Hoa bước lên chiếc xe đó dịu giọng hỏi.

- Khanh nhi, con bé đến theo ý nguyện của con rồi đó.

- Con nhìn thấy rồi.

- Chúng ta đi nhé.

- Vâng.

Huỳnh Hoa hơi cao giọng.

- Xuất phát.

Đoàn xe từ từ lăn bánh. Tứ Bình và Cẩm Tú cùng lúc dừng chân dõi mắt nhìn theo đoàn xe ngựa. Cẩm Tú ôm lấy cánh tay cha nghẹn ngào.

- Con thật sự cảm thấy buồn, vì sao chia tay thế này lại chẳng cho con nói câu nào, tại sao lại buộc con diễn vai kẻ ngốc. Con muốn giữ sư thúc và anh ấy ở lại, tại sao lại không cho con được nói, thậm chí không cho con nhìn mặt?

Tứ Bình thản nhiên.

- Nếu như vậy khiến thằng bé cảm thấy yên tâm hơn thì cũng đáng mà.

Cẩm Tú đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

- Không đáng chút nào.

- Khi nãy con nói có bệnh nhân rất nặng đang chờ ta, là thật hay giả?

- Là thật.

- Vậy sao không chịu nói sớm.

Tứ Bình bước nhanh trở về y quán để mình Cẩm Tú đứng lặng nhìn theo đoàn xe khuất dần ở con đường cuối phố cô bé mới lững thững trở về nhà.

***

Dương Long và Huỳnh Hoa đi hơn nửa tháng thì đến Nam Sơn, chuyến đi này chỉ có Phương Linh và Thiếu Khanh đi cùng. Đến Nam Sơn, Huỳnh Hoa đến thẳng nhà trọ của con trai lớn Trọng Nhân. Trương Cẩm Tú được giải hoàn toàn độc tính trong người cùng mẫu thân ở lại chính thức trở thành người hầu của Trần gia. Ngày thứ hai sau khi đến Nam Sơn, Huỳnh Hoa cho người đem lễ vật Hồ Kỳ gửi đưa đến quán trọ Việt Xuân Yên.

Ngày thứ ba, Huỳnh Hoa đi quanh trấn tìm chỗ cất nhà rốt lại không tìm được nơi ưng ý cuối cùng nàng thuê người dở bỏ Tống gia trang ngày trước rồi dựng lại một sơn trang ngay bên trên khu đất đó, lấy tên là Trần gia sơn trang.

Ngày thứ tư, có vị tướng trong vương phủ đến quán trọ tìm Huỳnh Hoa, đưa cho nàng bức thư tay của Bình An vương. Sáng ngày thứ năm, Huỳnh Hoa cùng Dương Long và Phương Linh mang lễ vật của mình cùng với lễ vật của Hồ Kỳ và Tứ Bình đến Bình An vương phủ bái phỏng Bình An vương.

Bình An vương tuy đã ngoài bảy mươi vẫn còn vô cùng minh mẫn, ông ngồi uy nghi trên chiếc ghế trầm, hướng đôi mắt nhăn nheo nhìn về phía vợ chồng Huỳnh Hoa, đôi môi run run không thể nên lời. Huỳnh Hoa bước đến ngồi xuống cạnh ông dịu giọng.

- Vương gia, người vẫn ổn chứ?

Đôi bàn tay nhăn nheo của ông vươn ra nắm lấy cánh tay nàng. Giọng ông u thương cất lên.

- Ta cứ tưởng đời này kiếp này không còn cơ hội gặp được nàng, không ngờ những ngày cuối đời này còn có thể gặp lại nhau. Thấy nàng và Trần tướng quân có thể nên đôi, sống hạnh phúc bên nhau đến bây giờ ta rất yên tâm. Nếu bây giờ ta có phải rời xa nhân thế ta cũng mãn nguyện rồi.

Người nãy giờ đứng phía sau ghế Bình An có chút dè dặt lên tiếng.

- Hoàng thái thúc, người này là ai vậy ạ?

- Hoàng nhi lại đây.

- Vâng.

- Người này là Hồ Lệ Quyên, hộ quốc tướng quân nhất phẩm quan, trước đây là tả tướng của vương phủ này, khi con đến đây ta từng nhắc với con rồi đấy. Người đàn ông kia là Trần Dương Long, trước đây là hữu tướng trong phủ này. À, có cái tên này ta nghĩ con từng nghe tiên đế nhắc đến, là Thái Quốc công Trần Khánh Hào, Trần tướng quân đây chính là cháu đích tôn của người đó.

Thiếu niên nghe vậy cung tay chào.

- Kính chào nhị vị tướng quân.

Bình An nói tiếp:

- Đứa nhỏ này là Trần Thế Minh, con thứ hai của đương kim thánh thượng, nó được phụ vương nó điều đến đây chăm sóc ta lúc cuối đời đồng thời học hỏi kinh nghiệm, sau khi ta quy tiên nó sẽ là người tiếp quản nơi này.

Huỳnh Hoa và Dương Long vội vàng cúi người cung tay chào.

- Điện hạ vạn phúc kim an.

Phương Linh thấy cha mẹ cúi mình chào người kia lơ ngơ một lúc mới cung tay cúi đầu. Thế Minh thấy vậy thì có chút lưu tâm, anh vẫy tay.

- Nhị vị tướng quân miễn lễ, cho ta hỏi vị cô nương đi cùng hai người là…

Huỳnh Hoa dịu giọng:


- Con bé tên Trần Hồ Phương Linh, là con gái út của thần.

Phương Linh ngước mắt nhìn lên, đôi mi cong chớp chớp. Thế Minh mỉm cười hỏi:

- Trần tiểu thư có muốn cùng ta đi dạo quanh vương phủ hay không? Nhường chỗ này cho người lớn nói chuyện.

Phương Linh đưa mắt nhìn mẹ dò ý, thấy Huỳnh Hoa gật đầu cô bé mới cung tay cúi người nói:

- Thần… tuân lệnh.

Hai đứa trẻ đi rồi Bình An vẫn còn nhìn theo một lúc mới nói.

- Thằng bé năm nay hai mươi hai tuổi, vừa rồi dường như đã để mắt đến con gái nàng rồi. Nếu nàng chấp nhận ta sẽ đưa kiệu đến cưới con bé về cho Thế Minh, nếu thằng nhỏ có thể thành gia thất trước khi ta chết thì còn gì bằng…

Huỳnh Hoa cười nhẹ.

- Yêu thương hay không là chuyện của tụi nhỏ, ép buộc chúng vào nhau không phải là chuyện tốt lành gì, vương gia thừa hiểu điều đó mà.

- Ừm. Nàng và Trần tướng quân ngồi đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện.

- Vâng.

- Sau này hai người sẽ ở lại đây luôn chứ? Ta nghe nói Trần tướng quân thuê người xây cất lại Tống gia trang khi xưa.

Dương Long gật đầu.

- Vâng, thưa vương gia.

Huỳnh Hoa cười khẽ.

- Thần chỉ mới cho người khởi công hôm qua hôm nay vương gia đã biết, thật chẳng việc gì qua mắt được người.

Bình An cười xòa, chìa tay ra nói.

- Tất cả mọi thứ chỉ cần ta muốn đều có thể nắm gọn trong lòng bàn tay này, chỉ duy nhất một thứ ta không thể nắm bắt được đó chính là tình yêu của một người.

Huỳnh Hoa cúi mặt, Bình An cười to nói tiếp:

- Nhưng đời này có thể làm bạn với hai người, còn có thể gặp lại nhau lúc cuối đời như thế này ta đã không sống uổng một kiếp người. Sau khi ta đi rồi, hai người hãy thay ta tiếp tục giáo dưỡng Thế Minh nên người.

Huỳnh Hoa khẽ lắc đầu.

- Thần nào dám.

- Sao lại không dám, nàng vẫn còn là Hộ quốc công nhất phẩm quan, tiên đế và cả hoàng thượng đều chưa từng thu hồi lại tước phong đó, thân phận nàng vẫn luôn được hoàng gia chúng ta kính trọng, những điều nàng nói Thế Minh nhất định sẽ nghe theo. Hứa với ta…

- Vâng thưa vương gia.

***

Sau ngày hôm đó khi trở về không hiểu sao Phương Linh cứ gọi Thế Minh bằng tên chứ không cung kính gọi điện hạ như bao người khác, con bé nói Thế Minh đặc cách cho mình gọi bằng tên như thế. Huỳnh Hoa rầy mấy lần mới chịu đổi sang gọi bằng điện hạ trước mặt người ngoài. Sau đó nữa cứ cách vài hôm con bé lại chạy đến vương phủ chơi, ban đầu còn phải xin gặp về sau quân canh biết cô bé là con của Hộ quốc tướng quân và là bằng hữu của nhị điện hạ nên cô bé ra vào vương phủ dễ như chính nhà mình.

Hai tháng sau, Trần gia Sơn trang xong phần nhà chính, Huỳnh Hoa và Dương Long chuyển vào ở. Phần sau vẫn được tiếp tục xây cất rộng thêm ra. Những buổi sáng Huỳnh Hoa thường ra đứng trước sân vươn tay ve vuốt gốc tùng, cây tùng trong sân ngày trước nàng vẫn cho giữ lại, những vết khắc hằn sâu trong da thịt đến nay đã không còn nữa chỉ để lại lớp vỏ xù xì, ngọn cây đã vươn lên rất rất cao. Những lúc thấy vợ đứng trầm tư như vậy Dương Long thường đến choàng tay ôm nàng vào lòng. Huỳnh Hoa thở dài cảm thán.

- Năm mươi năm qua đi như một giấc mộng, cuộc đời thiếp xuất phát từ đây, đi một vòng lớn cuối cùng lại trở về đây, sông núi không đổi thay chỉ có con người thay đổi, người thì chết, kẻ già đi…

Khi cả nhà dọn vào ở Trần gia sơn trang Thiếu Khanh bất ngờ nói với mẫu thân:

- Mẹ, người có thể dạy y dược cho con hay không?

Huỳnh Hoa hơi ngạc nhiên hỏi lại:

- Con thật sự muốn học sao?

- Vâng ạ. Có thể sau khi con học xong cũng không thể cứu chữa cho ai, càng không thể tự cứu chữa cho mình nhưng ít nhất vùi đầu vào học con sẽ quên một vài chuyện không nên nhớ…

- Được thôi.

Sau đó Huỳnh Hoa mua cho Thiếu Khanh một đống sách thuốc. Thiếu Khanh kinh ngạc hỏi:

- Mẹ, y thuật của mẹ cao như vậy lẽ nào chỉ học từ những cuốn sách bán dạo này.

Huỳnh Hoa xua tay cười nói.

- Không giống nhưng những thứ này là nền tảng, tên cây, công dụng lẫn hình vẽ đều ở đây cả. Những đơn thuốc thông thường cũng đều ở đây, những y thuật chuyên sâu hơn hôm nào rảnh mẹ viết lại cho con học, bởi những thứ mẹ học đều nằm ở đây cả, muốn lấy ra để truyền cho con không thể nào chỉ trong vòng vài ba câu nói hết được đâu… Nên con cứ học thuộc những cuốn sách này trước đi.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa chỉ vào đầu mình, Thiếu Khanh gật đầu.

- Vâng ạ.

***

Một tháng sau đó, có người từ vương phủ đến mời Huỳnh Hoa đến chữa bệnh cho Bình An, nghe đâu những vết thương ở chiến trường của ông ngày trước dạo gần đây cứ hay tái phát. Huỳnh Hoa cùng chồng nghe vậy liền tức tốc đến vương phủ. A Phúc cũng theo đánh xe cho ông bà chủ. Chiều đó ông bà chủ không về, lục tiểu thư cũng theo đến vương phủ.

Thường ngày người mang cơm cho ngũ thiếu gia là ông bà chủ hoặc lục tiểu thư và A Phúc, những người khác hầu như không ai được phép đến phòng riêng của ngũ thiếu gia. Hôm nay những người kia đều đi hết, trách nhiệm đưa cơm rơi vào đầu Trương Cẩm Tú, bởi mẹ con cô hiện nay là đầu bếp của Trần gia sơn trang này.

Cẩm Tú mang cơm đến gõ cửa phòng thiếu chủ khẽ giọng gọi.

- Tôi có thể vào hay không thưa thiếu chủ?

- Ai đấy?

- Tôi đến đưa cơm, hôm nay trang chủ, phu nhân, tiểu thư và cả A Phúc thúc đều có công chuyện phải ra ngoài, tôi… thay họ đưa cơm.

- Vào đi.

Cẩm Tú đẩy cửa bước vào, Thiếu Khanh chỉ tay lên bàn nói:

- Cứ để đó cho ta.

- Vâng ạ.

Cẩm Tú đặt thức ăn lên bàn rồi ngước mắt nhìn vị thiếu chủ thần bí nhất của nhà này âm thầm đánh giá, tuổi tác y chỉ độ đôi mươi, gương mặt ưa nhìn có chút xanh xao. Y đang ngồi bên mép giường đọc sách! Thấy cô bé bày biện xong vẫn còn đứng đó Thiếu Khanh ngước mắt nhìn lên, Cẩm Tú vội nói:

- Tôi đã dọn thức ăn xong rồi, mời thiếu chủ dùng bữa.

- Được, cô ra ngoài trước đi, lát nữa hãy trở lại đây thu dọn.

- Vâng ạ.

Cẩm Tú vừa định quay đi, Thiếu Khanh chợt gọi:

- Đợi đã.

- Thiếu chủ còn điều gì phân phó?

- Cô nương mới vào làm hay sao mà ta trông cô nương lạ mắt như vậy?

- Vâng.

Cẩm Tú vừa đáp vừa nghĩ "ta đến làm cũng mấy tháng rồi chỉ có ngươi suốt ngày trốn trong phòng mới không gặp ta thôi…"

- Cô nương tên gì?

- Trương Cẩm Tú.

- Trương Cẩm Tú… Cẩm Tú… Cẩm Tú… Cẩm Tú…

Cẩm Tú ngẩn người, tên của mình có gì kỳ lạ hay khó nhớ mà vị thiếu chủ này nghe xong liền lặp lại đến bốn năm lần. Bất ngờ hơn là ngay sau đó cuốn sách trên tay thiếu chủ rơi xuống đất, hai tay anh ta đưa lên bấu chặt lấy bờ ngực, vẻ mặt đau đớn, hơi thở cũng trở nên gấp rút. Cẩm Tú chưa biết chuyện gì xảy ra thì cả người thiếu chủ đang trên mép giường té huỵch xuống đất. Cô bé hoảng quá chạy ngay lại đỡ Thiếu Khanh ngồi dựa vào thành giường, cô bé run giọng hỏi:

- Thiếu chủ người sao vậy, đừng làm tôi sợ mà, thiếu chủ người sao rồi?

Thiếu Khanh thều thào.

- Thuốc, lấy thuốc giúp ta.

- Thuốc… thuốc gì, ở đâu?

Cẩm Tú hoảng hốt nhìn quanh quất, Thiếu Khanh gắng gượng nói:

- Thuốc trong lọ nhỏ trên đầu giường, dưới gối…

Cẩm Tú mau lẹ lấy thuốc cho thiếu chủ uống, cho anh uống thêm ít nước rồi ngồi nhìn anh thở dốc, lo lắng hỏi.

- Có phải uống thuốc xong thiếu chủ sẽ không sao nữa không?

Thiếu Khanh không nói gì chỉ dựa đầu vào thành giường, nhắm mắt thở dốc. Cơn mệt chậm chạp qua đi, tiếng khóc làm Thiếu Khanh khó chịu phải mở mắt ra nhìn. Cô bé trước mặt nước mặt đầm đìa, Thiếu Khanh tuy cảm thấy bực bội vẫn ôn tồn hỏi.

- Sao cô nương lại khóc?

Cẩm Tú nức nở, nghẹn ngào nói:

- Vừa rồi có phải tôi đã gây họa gì không? Là tôi làm thiếu chủ phát bệnh có phải không? Thiếu chủ, tôi xin người, người muốn tôi làm gì để tạ tội tôi cũng chịu xin người đừng đuổi mẹ con tôi ra khỏi đây, có được không?

Thiếu Khanh ngẩn người.

- Ta có nói sẽ bắt lỗi cô nương đâu, có nói sẽ đuổi cô nương đâu.

- Thật vậy sao?

- Ta nói dối cô làm gì.

- Tôi đỡ thiếu chủ lên giường nghỉ ngơi nha.

Cô bé vừa nói vừa bước đến xốc Thiếu Khanh nhấc lên chỉ có điều anh đang quay mặt ra trước toàn thân không điểm tựa nên rất nặng cô bé không nhấc nổi. Thiếu Khanh vội kêu lên…

- Đợi… đợi đã…

Cẩm Tú lí nhí:

- Thiếu chủ nặng quá tôi không đỡ nổi.

Thiếu Khanh cảm thấy toàn thân mệt rả rời, tứ chi chỉ muốn rũ ra còn bị cô bé này hành, tạo sao cứ chạm mặt ai tên Cẩm Tú anh đều chịu thống khổ thế này.

- Cô nương buông tay ra đi.

- Ồ.

Cẩm Tú buông tay ra ngồi chồm hổm xuống nhìn Thiếu Khanh, thấy anh lại bắt đầu thở dốc thì lo lắng hỏi:

- Thiếu chủ người lại bị sao nữa rồi?

Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô bé, đôi mắt kia lại rưng rưng sắp khóc như vừa làm nên đại tội sợ bị la rầy, anh không kiềm được phì cười. Anh vừa bật cười cô bé liền bật khóc, Thiếu Khanh vội xua tay:

- Đừng khóc, đừng khóc.

- Tôi không cố ý làm người té, tôi xin lỗi, tôi nên làm sao bây giờ… đúng rồi, để tôi ra ngoài gọi thêm người vào…

- Không cần, cô nương đỡ ta là được rồi, kêu thêm người mẹ ta về sẽ biết chuyện, người sẽ mắng cô nương đấy.

- Hả?

Cẩm Tú ngoác miệng kinh ngạc, sau đó xịu mặt:

- Nhưng tôi không đỡ thiếu chủ nổi.

- Cô nương đỡ ta không đúng tư thế nên mới không đỡ được thôi.

- Như thế nào mới đúng.

- Lại đây.

Thiếu Khanh khó nhọc xoay người bám hai tay lên mép giường.

- Được rồi, đến đỡ ta.

Nhờ Thiếu Khanh dùng sức hai tay tự nâng người lên Cẩm Tú mới có thể đỡ anh nằm hoàn toàn lên giường. Lên được giường rồi Thiếu Khanh lại nhắm mắt thở dốc, mặt mài tái mét khiến Cẩm Tú lo lắng không yên.

- Thiếu chủ người sao rồi, có cần uống thêm thuốc hay không?

- Không cần, nằm nghỉ một lúc sẽ khỏi thôi.

Thiếu Khanh mở mắt ra nhìn lại thấy cô bé đang dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn mình. Thiếu Khanh ngẩn người một lúc mới hỏi.

- Sao lại khóc nữa rồi?

- Tôi lo cho thiếu chủ.

- Ta thật sự không sao mà.

Thiếu Khanh lại nhắm mắt thở dốc. Cẩm Tú vẫn đứng yên chờ đợi. Đến lúc không còn cảm thấy mệt nữa Thiếu Khanh mới mở mắt ra, có chút kinh ngạc.

- Cô nương vẫn còn đứng ở đây à?

- Tôi đợi thiếu chủ khỏe lại.

- Ta đã không sao rồi, cô nương cứ yên tâm.

- Nãy giờ cũng lâu rồi, thức ăn sắp nguội rồi, người mau qua ăn đi.

- Ta không muốn ăn nữa, dẹp hết đi.

Cẩm Tú kêu lên:

- Như vậy không được, không ăn làm sao mà có sức. Phu nhân mà biết, tôi nhất định sẽ bị đánh đòn.

- Vậy cô đem bàn thức ăn đó qua đây đi.

Cẩm Tú đến nhìn cái bàn một lúc nói:

- Tôi không nhấc nổi cái bàn này.

Thiếu Khanh nghe xong chỉ còn biết đưa tay xoa trán, cô gái này ngốc thật hay giả ngốc đây.

- Ý ta là đem những thức ăn đó qua đây.

- Ờ…

Thiếu Khanh chống tay ngồi dậy nhích người tránh sang bên nhường chỗ cho cô bé để thức ăn lên giường. Cô bé ngoan ngoãn dọn thức ăn qua, hai tay cung kính đưa chén cơm cho anh. Thiếu Khanh đón lấy nhưng đôi tay anh run rẫy suýt chút làm rơi cái chén cũng may Cẩm Tú nhanh tay vươn ra đỡ lấy. Thiếu Khanh ngước mắt nhìn cô bé, rồi hai người cứ thế ngẩn ra, mãi lúc sau cô bé mới lên tiếng:

- Thiếu chủ, người lại sao nữa rồi?

Thiếu Khanh hơi cúi mặt nói:

- Không sao. Cứ mỗi lần bệnh cũ tái phát đôi tay ta thường không tự chủ như vậy…

Nghe vậy Cẩm Tú nhấc cái chén ra khỏi tay anh, nhẹ giọng nói:

- Vậy để tôi đút thiếu chủ ăn có được không?

Trước đây, sau những lần phát bệnh, người đút cơm cho anh thường là mẫu thân. Hôm nay mẫu thân ra ngoài không biết đến bao giờ mới về. A Phúc và những người khác đều không có ở nhà nếu không chấp nhận để cô bé đút cho ăn đồng nghĩa phải nhịn đói cả đêm. Thiếu Khanh miễn cưỡng gật đầu.

- Ừm.

Khi Cẩm Tú vào làm cho nhà này cũng đã nghe nói Trần ngũ thiếu trong mình có bệnh, bệnh lại thường xuyên tái phát nhưng cô không nghĩ bệnh của người này lại nghiêm trọng như vậy. Nghe đâu Trần phu nhân cũng là người giỏi y thuật vậy mà bó tay với bệnh của ngũ thiếu gia, những đại phu khác chắc cũng vô phương cứu chữa. Cô còn nghe nói đôi chân người này không đi được, cô bé liếc mắt nhìn chung quanh, quả nhiên cạnh đầu giường có dựng đôi nạng gỗ.

Thiếu Khanh ăn hơn nửa chén cơm thì nói không muốn ăn nữa bảo Cẩm Tú dọn dẹp tất cả đi. Anh nhờ cô đóng hết cửa sổ lại, đốt nến và một đỉnh hương. Lúc Cẩm Tú rời khỏi trời bên ngoài cũng đã tối mịt.

***

Đầu giờ Tuất hôm đó trang chủ và phu nhân cùng với lục tiểu thư mới trở về. Cẩm Tú ra mở cổng cho họ, ngập ngừng mãi không biết có nên nói chuyện ban chiều hay không. Trang chủ và tiểu thư về đến nhà ai cũng nhanh chóng vào nhà tẩy bụi trần thay y phục chỉ có phu nhân còn đứng trước sân, dựa lưng vào gốc tùng ngước mắt nhìn trăng, trăng mười sáu tròn vằng vặc…

Cẩm Tú thu hết can đảm bước đến gọi nhỏ:

- Phu nhân. Bên ngoài sương lạnh, người nên vào nghỉ sớm.


- Ta biết rồi.

- Còn có chuyện này… con muốn bẩm với phu nhân.

- Có chuyện gì?

Huỳnh Hoa quay nhìn cô bé. Cẩm Tú ngập ngừng, Huỳnh Hoa cũng kiên nhẫn đợi chờ, mãi lúc sau cô bé mới nói.

- Ban chiều con mang cơm đến cho thiếu chủ, con quên mất người từng dặn con dù bất cứ giá nào cũng không được nói tên cho thiếu chủ biết… con... lỡ miệng nói ra.

Huỳnh Hoa khẽ cau mày hỏi lại:

- Sao đó thế nào?

- Thiếu chủ phát bệnh… ngã… ngã xuống đất…

Thấy sắc mặt chủ nhân thay đổi Cẩm Tú vội nói:

- Sau đó con đã lấy thuốc cho thiếu chủ uống nên người đã không sao rồi, phu nhân đừng phạt con nha.

- Sau đó thế nào?

- Thiếu chủ bảo con đỡ người trở lên giường, không cần kêu thêm người khác vào. Người kêu con đừng nói cho phu nhân biết sợ người lo lắng.

- Rồi sao nữa?

- Thiếu chủ kêu con mang thức ăn lại giường, tay người run không cầm được chén nên con chủ động đòi đút cho người. Thiếu chủ đồng ý… còn cười con vụng về.

Đôi môi Huỳnh Hoa dường như lộ nhẹ nét cười. Nàng ân cần hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Thiếu chủ ăn rất ít chỉ gần nửa chén cơm liền không chịu ăn nữa. Người kêu con đóng cửa thắp đèn và đỉnh hương, sau đó thì ngủ rồi.

- Vậy à.

- Phu nhân, con xin lỗi.

Huỳnh Hoa cười hiền từ, dịu giọng:

- Không sao. Đứa con đó của ta từ bé đã yếu như vậy rồi, con không có lỗi.

- Vậy sao người lại không cho con nói tên mình trước mặt thiếu chủ, vậy nghĩa là không phải vì con nói nên mình mà thiếu chủ phát bệnh sao?

Huỳnh Hoa cười dịu hiền:

- Không hẳn là không phải, ta không cho con nói tên là có lý do. Hôm nay thằng bé phát bệnh tám phần là nghe thấy tên của con gái đó.

Cẩm Tú run giọng:

- Con… con không cố ý, sau này con không đến gặp thiếu chủ nữa, con xin hứa với người.

- Tú nhi này.

- Dạ.

- Con và mẫu thân con có định làm việc cho gia trang của ta lâu dài hay không?

Cẩm Tú lí nhí:

- Mạng của con là do phu nhân cứu, mạng của mẫu thân cũng thuộc về người sau lần cược đó. Kể từ lúc đó con và mẫu thân đã tự hứa với lòng đời này kiếp này theo người, hầu hạ người.

- Vậy con có bằng lòng hầu hạ thiếu chủ cả đời hay không?

- Con bằng lòng… ơ, phu nhân... ý của người là hầu hạ cơm nước thôi đúng không ạ?

- Không đơn giản chỉ là cơm nước, mà là kề cận bầu bạn, chăm lo lúc trái gió trở trời, chăm sóc thằng bé khi bệnh cũ nói tái phát… chăm sóc Khanh nhi của ta đến lúc cuối đời kể cả khi ta và cha nó có lỡ không còn. Con có bằng lòng hay không?

- Con…

- Thôi được rồi, ta không cần con phải trả lời ngay. Hãy nghe ta kể một câu chuyện rồi từ từ suy nghĩ, nghĩ thật kỹ trước khi quyết định trả lời ta. Ta có thể đợi con suy nghĩ, đến khi nào con cảm thấy chắc chắn hãy đến trả lời ta, nhưng phải trả lời ta trước ngày ta chết.

- Phu nhân…

- Câu chuyện ta sắp kể là tất cả những chuyện liên quan đến Khanh nhi. Ta chỉ gặp thằng bé vào mùa đông cách nay hai mươi năm trước, nó là con của một đôi phu phụ tuổi ngoại ngũ tuần…

Cẩm Tú ngẩn người, vỡ lẽ ra.

- Hóa ra…

- Thiếu Khanh không phải là con ruột của ta…

Huỳnh Hoa kể cho Cẩm Tú nghe về chuyện của Thiếu Khanh, cả chuyện về người con gái mang tên Hoàng Cẩm Tú lẫn những nỗi đau dằn vặt trong lòng Thiếu Khanh. Điều Huỳnh Hoa không ngờ nhất chính là cô bé trước mặt mình bật khóc khi nghe câu chuyện của Thiếu Khanh. Huỳnh Hoa bước đến đưa tay lau những giọt nước mắt trên má của cô bé, mỉm cười dịu giọng:

- Ta biết yêu cầu của ta có phần quá đáng. Nhưng ta hiện đã già rồi không biết lúc nào sẽ rời xa nhân thế và đứa con duy nhất ta không yên tâm chính là Khanh nhi. Con có thể nhận lời cũng có thể từ chối yêu cầu của ta, vì điều này là ta cầu xin con. Bởi vì, nếu nhận lời ta hy con sẽ toàn tâm toàn ý lo cho thằng bé, năm dài tháng rộng con nhất định sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có thể không còn thời gian để nghĩ chuyện riêng tư…

- Con biết rồi.

- Trời cũng đã khuya rồi, con vào nghỉ ngơi đi. Cứ từ từ suy nghĩ…

- Vâng ạ.

***

Sáng hôm sau Huỳnh Hoa vào phòng Thiếu Khanh thấy con trai đang đọc sách, nghe tiếng mở cửa anh nhìn ra cười gọi:

- Mẹ…

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười.

- Sắc mặt hôm nay không tệ nhỉ, những cuốn sách đó con đã học tới đâu rồi?

- Con học thuộc cuốn công dụng của các loài hoa rồi, đang học cuốn công dụng của những loài cỏ, mãi vẫn chưa được nửa cuốn…

Huỳnh Hoa cười nhẹ.

- Cứ từ từ thôi, không vội. À đúng rồi, mấy ngày tới mẹ và cha con sẽ thường xuyên đến vương phủ thăm khám bệnh cho vương gia, có thể sẽ về trễ, con ở nhà nhớ tự mình uống thuốc đúng giờ. Để lát nữa mẹ ra tìm người căn dặn đưa cơm chăm nước cho con…

- Mẹ cứ gọi cô bé tên Cẩm Tú kia đến là được…

Huỳnh Hoa hơi nhướn mày hỏi lại:

- Con cũng biết con bé đó à?

- Hôm qua cô ấy đưa cơm cho con.

- Cái tên đó bây giờ không còn khiến con khó chịu nữa sao?

- Cái tên đó đúng là hễ nghe thấy trong lòng con luôn có chút xốn xang nhưng khi ở cạnh cô bé này con không cảm thấy khó chịu, cô ấy cũng rất biết nghe lời…

- Được thôi, mẹ sẽ kêu Cẩm Tú đến. Vậy mà mấy hôm trước mẹ cứ lo nếu con nghe thấy con bé đó cũng tên Cẩm Tú sẽ thấy khó chịu trong lòng nên mẹ cứ dặn đi dặn lại không cho con bé nói tên mình cho con biết.

- Hôm qua cô ấy có nói chuyện ấy với con.

- Con đấy, đừng có nghe tên giống tên rồi xem Trương Cẩm Tú thành Hoàng Cẩm Tú. Nếu con mà động lòng với nữ nhân một lần nữa rồi cảm thấy khổ sở thì lúc đó đừng có ôm mẹ mà than thở…

Thiếu Khanh xịu mặt nói:

- Con biết rồi.

- Được rồi, mẹ với cha con đến vương phủ đây. Ở nhà nhớ uống thuốc đúng giờ đấy!

- Vâng ạ.

Huỳnh Hoa đi rồi trưa đó quả nhiên Cẩm Tú mang cơm đến cho Thiếu Khanh, bị anh sai làm vài việc lặt vặt xong cô bé rời đi, lát sau trở lại thu dọn bát đũa. Đến chiều cô bé quay lại mang cơm đến rồi lại đi, lúc trở vào thu dọn tiện tay thắp nến đóng cửa và đốt đỉnh hương giúp Thiếu Khanh mà không cần anh phải nhờ vả nữa.

***

Những ngày sau đó, Huỳnh Hoa cũng ít khi ở nhà, Cẩm Tú là người mang cơm cho Thiếu Khanh thường xuyên nhất. Có hôm Thiếu Khanh gọi cô bé quay lại sau bữa trưa để giúp anh vài việc lặt vặt như lấy giấy, mài mực, mở đóng cửa sổ…

Trần gia sơn trang nằm giữ rừng núi bạt ngàn nên không khí rất trong lành, được hít thở thứ khí này sức khỏe Thiếu Khanh ngày càng ổn định, ít khi phát bệnh. Huỳnh Hoa cũng phần nào cảm thấy nhẹ lo.

Có hôm, Cẩm Tú mài mực xong đang đứng đợi mệnh lệnh tiếp theo của thiếu chủ thì nghe Thiếu Khanh cảm thán:

- Lâu như vậy rồi ta mới phát hiện ra cách học nhanh nhất, nhớ lâu nhất chính là ghi lại!

Cẩm Tú thờ ơ đáp:

- Ồ…

- Cô nương lại đây đọc cho ta ghi đi, như vậy sẽ nhanh hơn nữa…

Cẩm Tú ngẩn người một lúc mới nói.

- Tôi không biết đọc chữ…

Cô bé nói xong thì ngượng ngùng đỏ mặt. Thiếu Khanh hơi ngẩn người một lúc lấy tờ giấy ghi vài dòng chữ vào đó, rồi vẫy tay gọi Cẩm Tú.

- Lại đây, mang tờ giấy này đến đưa cho A Phúc thúc, nhờ thúc ấy mai có đi chợ thì mua những cuốn sách này. Về sau, những buổi chiều mang chúng đến đây ta dạy cô nương đọc chữ…

- Tôi…

Cẩm Tú đến đứng cạnh Thiếu Khanh nhưng cứ ngẩn người ra không cầm lấy tờ giấy. Thiếu Khanh nghiêng mặt hỏi:

- Sao vậy? Cô không muốn học chữ sao?

- Muốn, tôi muốn chứ.

Thiếu Khanh chìa tờ giấy ra hươ hươ trước mặt cô bé. Cẩm Tú nhận lấy lí nhí nói:

- Cảm ơn thiếu chủ… nhưng nếu người dạy tôi học người sẽ không thể học những cuốn sách thuốc kia được mất…

- Không sao, mẹ ta nói những thứ này học từ từ cũng được…

***

Sau ngày hôm đó, ngày nào cô bé Cẩm Tú cũng đến phòng của Thiếu Khanh để anh dạy học. Hai người bọn họ không hề biết những buổi chiều đó Trần phu nhân luôn đứng ở một góc khuất để nhìn, thấy một người dạy một người học rất mực chăm chỉ đôi môi bà nở nhẹ nụ cười. Dương Long đến cạnh thê tử tò mò hướng mắt theo ánh nhìn của vợ, suýt chút giật mình khi thấy cảnh tượng vô cùng kỳ thú kia. Ông thấp giọng hỏi:

- Là nàng làm ra sao? Nàng không sợ Thiếu Khanh sẽ lại đau buồn hay sao?

Huỳnh Hoa nhướn mày nói lạnh tanh.

- Chuyện này không phải do thiếp nha, thằng bé chủ động muốn dạy con bé học thôi. Thiếp cũng đã cảnh cáo hai đứa rồi, đừng có mà động lòng với nhau, nếu không kiềm chế được lòng mình thì tự chịu đừng tìm thiếp mà than thở…

- Nàng đùa ta sao? Nàng đâu phải không biết xu hướng của con người chính là càng cấm sẽ càng dễ dàng phạm phải hay sao? Nói như vậy chẳng khác nào xúi chúng nó mau chóng có tình ý với nhau…

- Thiếp rõ ràng không có kêu chúng yêu thích nhau nha, nếu chúng không tự kiềm chế được mình mà yêu nhau cũng không liên quan tới tiếp đâu đấy…

- Nàng… ta chỉ lo Khanh nhi sẽ lại tổn thương.

- Thiếp thì lo sau khi chúng ta không còn ở lại đây sẽ không ai có thể chăm sóc cho thằng bé.

Dương Long khẽ thở dài. Huỳnh Hoa mỉm cười dịu giọng:

- Đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Chàng nhìn chúng nó xem có giống với chúng ta lúc trước hay không?

- Ừm, những ngày tháng đó thật hoài niệm.

- Về đây lâu rồi có một nơi chúng ta vẫn chưa trở lại chàng có muốn đến đó không?

Dương Long vẫn còn ngờ ngợ.

- Là…

Huỳnh Hoa dịu giọng nói:

- Là đỉnh Nam Sơn.

- Hôm nay chúng ta đến đó đi.

Dương Long cùng Huỳnh Hoa tay trong tay đi xuyên qua đồng cỏ lên đỉnh Nam Sơn, trời cũng ngã bóng dần, sau đó hoàng hôn buông tím cả một góc trời tây, tô hồng ngàn hoa cỏ đang đung đưa bên dưới. Huỳnh Hoa mỉm cười nói với trượng phu…

- Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, nơi đây vẫn không có gì thay đổi. Đồng cỏ Nam Sơn, hoàng hôn Nam Sơn vẫn đẹp như ngày nào… chàng có cảm thấy như thế hay không?

Dương Long nhắm mắt hít một hơi sâu mùi cỏ và hoa rồi nở nhẹ nụ cười đáp lời vợ.

- Đúng vậy. Chắc phải rất lâu mới có người đến khai phá nơi này, lúc đó có lẽ chúng ta không còn nữa.

Huỳnh Hoa gật đầu.

- Như vậy không phải rất tốt sao? Chúng ta vẫn còn có thể đến nơi này thêm vài lần nữa để hoài niệm về quá khứ.

- Ừ.