Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 13






Sáng hôm sau, khi Lệ Quyên thức dậy thì không còn thấy Minh Tâm đâu nữa, lòng cô bé rộn lên dự cảm bất an, nhớ lại lời nói đêm qua của ông và những giấc mơ trước đó Lệ Quyên nghĩ ngay đến việc ông sẽ bỏ cô bé mà đi. Lệ Quyên cuống cuồng chạy ra hỏi chủ quán, ông ta bảo Minh Tâm ra ngoài từ rất sớm, đi về phía khu rừng. Lệ Quyên nghe xong lập tức lao đi. Đến bìa rừng, cô nghe có tiếng đánh nhau, vũ khí va vào nhau chan chát. Bước chân cô bé hơi chậm lại, nhưng vẫn tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Bất chợt có tiếng thét vừa đau đớn vừa quen thuộc vang lên, trong khoảnh khắc cô bé nghe như tim mình thắt lại, đôi chân không ngần ngại lao nhanh về phía đó. Đến nơi, Lệ Quyên nhìn thấy Minh Tâm nằm trên đất, thanh kiếm ông hay dùng đã gãy đôi nằm tít đằng xa. Kẻ áo đen đứng cạnh bên, hắn vung thanh kiếm đen trong tay định đâm xuống thân thể Minh Tâm nhưng sau đó hắn ngừng lại, vung tay tra kiếm vào vỏ. Lệ Quyên vội lách mình thật nhanh nấp vào sau một thân cây to, âm thầm quan sát. Không biết tên hắc y kia có nhận ra cô bé đang ở gần đấy hay không, chỉ thấy hắn ta ngẩng mặt nhìn về phía Lệ Quyên đang nấp rất lâu, sau đó y đeo thanh kiếm lên vai rồi quay lưng bước đi. Gương mặt hắn khuất sau mặt nạ sắt màu đen nên cô bé không thể nhận ra dung mạo. Chỉ nhìn thấy trên đôi cánh tay trần của kẻ đó đều xăm hình hai con rắn màu đỏ.

Lệ Quyên căm hận đến run người nhưng vẫn không dám rời chỗ nấp, cô bé biết mình bây giờ chưa phải là đối thủ của gã, nếu mình cũng chết trong hôm nay thì những tâm nguyện của Minh Tâm làm sao có thể hoàn thành. Rất lâu sau, khi tiếng chân của gã áo đen đã xa rồi, Lệ Quyên mới rời chỗ nấp lao đến ôm chầm lấy Minh Tâm gào lên:

- Nghĩa phụ! Nghĩa phụ…

Mạch của Minh Tâm chưa dứt, Lệ Quyên đặt tay lên ngực ông truyền chân khí cho ông. Minh Tâm từ từ mở mắt ra, nhưng ngay sau đó ông chụp lấy tay Lệ Quyên gạt ra không cho cô làm vậy. Cô bé nhìn ông, nước mắt giàn giụa:

- Tại sao nghĩa phụ lại làm như vậy, hôm qua người nói với con là không có chuyện gì đâu. Tại sao người nói dối con, tại sao người đi tìm hắn quyết đấu như vậy?

Minh Tâm nhẹ vuốt nước mắt cho Lệ Quyên rồi gượng cười:

- Chỉ có như vậy hắn mới buông tha cho con, hắn tìm ta chứ không phải ta tìm hắn. Sau này, không có ta con phải tự mình chăm sóc tốt cho bản thân. Hắn đi rồi, tạm thời không quay lại đây đâu.

Lệ Quyên chợt khóc òa:

- Con không muốn xa nghĩa phụ, nghĩa phụ đừng bỏ con.

Minh Tâm cười hiền:

- Sống trên đời ai không một lần chết đi. Hãy kiên cường lên nào con gái, đừng khóc!

- Không, người sẽ không chết, con sẽ chữa thương cho người.

- Vô ích thôi.


Minh Tâm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lệ Quyên siết nhẹ, rồi thở dài:

- Bây giờ không ai có thể cứu được ta đâu.

- Nhưng bây giờ con đã có dấu ấn Thiên Cầm, con là Thiên Cầm người mà truyền thuyết cứ bảo là có thể cải tử hồi sinh, con sẽ chữa trị cho người.

- Con vẫn chưa làm được điều đó đâu con gái à. Tuy hiện tại con là người được chọn nhưng chưa chân chính trở thành một Thiên Cầm, con cần có Linh Vật bổn phái trong tay mới có thể làm cho người chết đi sống lại.

- Nhưng vết thương của người chỉ là nội thương, con chỉ cần vận công trị thương cho người…

Minh Tâm lắc đầu:

- Vô ích thôi, ta đã bị Hắc Kiếm làm tổn thương.

Ông vừa nói vừa đưa bàn tay mình lên cho Lệ Quyên xem, trên tay ông có vết thương, miệng vết thương có một ít khí đen lượn lờ. Minh Tâm nói.

- Một khi bị Hắc Kiếm tổn thương, dù nặng hay nhẹ, dù có trị thương thế nào, sau bảy ngày nội khí cũng hao mòn hết và chết, dù con có làm gì cũng không cứu được ta đâu. Quyên nhi, hãy nghe ta nói.

- Nghĩa phụ...

- Sau khi ta chết đi rồi con hãy thiêu xác của ta, rồi mang tro cốt rải xuống dòng Bảo Định Giang, để cho ta muôn đời được nghe khúc nhạc rì rầm của sóng. Còn con hãy nhanh chóng rời khỏi đây, tìm đến sư bá báo tin. Tốt nhất là con nên che giấu võ công khi đi lại trên đường. Vì một khi kẻ hắc y kia còn sống thì những chiêu thức võ công của bổn môn sẽ tố cáo con cho hắn, con sẽ gặp nguy hiểm. Ta còn nhận được một số tin là hắn ta hiện không hành sự một mình như trước mà đã lập ra một thế lực đông đảo gọi là Hắc Long bang, hành tung bất định, nên nhất cử nhất động của ta hắn nhận ra rất dễ dàng. Ta còn nghi ngờ hắn thành lập thế lực mạnh như vậy cho mình không chỉ đơn thuần là tìm người của Cầm Thiên phái ta nữa mà còn mục đích khác. Nhưng dù là như thế nào con cũng đừng để mình lọt vào tay của hắn, đã rõ chưa?

- Con biết rồi.

- Những gì chúng ta nói với nhau đêm qua con còn nhớ chứ?

- Dạ nhớ.

- Nghĩa phụ xin lỗi, con đường này rất khó khăn ta lại bỏ con ở lại một mình. Nhưng dù thế nào con hãy vững vàng bước tiếp, là chúng ta nợ con. Hứa với ta…

Lệ Quyên khóc òa, nghẹn ngào đáp trong nước mắt:

- Con hứa…

- Giờ con hãy ngồi yên. Ta sẽ truyền phần chân khí chưa bị hủy hoại của ta vào người của con, ta sẽ giúp con xung phá những huyệt đạo còn bế tắc.

Lệ Quyên gào lên:

- Không, đừng mà nghĩa phụ, làm vậy người sẽ lập tức…

Minh Tâm cười hiền:

- Ta sẽ lập tức chết đi, ta biết chứ! Nhưng sớm muộn gì cũng là chết, ta truyền chân lực cho con đôi khi còn có ích, con hãy dùng nó vào những việc hữu ích sau này. Còn nếu cứ để nó trong người ta, vài hôm nữa nó cũng bị hủy sạch đi, rồi ta cũng sẽ chết, vậy có ý nghĩa gì?

- Nghĩa phụ…

Mắt Lệ Quyên nhòa lệ. Minh Tâm ôn tồn:

- Đừng lo lắng. Dù không có ta bên cạnh, ta cũng tin rằng con có thể tự mình sống tốt, con là một đứa con gái kiên cường mà, phải vậy không? Hãy nhớ rằng cho dù ta chết linh hồn này vẫn bên con, chúc phúc cho con, hãy cố gắng sống cho thật tốt.

Lệ Quyên chỉ còn biết khóc. Minh Tâm vỗ nhẹ vào vai cô bé:

- Ngồi yên nào. Hãy tập trung tinh thần lại, ta bắt đầu đây!

Minh Tâm kéo người Quyên cho xoay lưng về phía ông, tay phải ông giữ vai cô bé, tay trái ông đặt lên lưng cô bé và từ từ truyền chân lực của mình vào cơ thể Lệ Quyên. Lệ Quyên khép mắt tập trung điều tức, mang những dòng nội khí ấm áp đi quanh người bằng những vòng khép kín tuần hoàn. Lúc sau, Minh Tâm buông vai Quyên ra ông lập tức ngã vật ra sau. Lệ Quyên vội vàng quay lại đỡ ông, Minh Tâm nắm chặt tay cô bé, mấp máy môi:


- Quyên nhi, hãy gọi ta…

Quyên ứa lệ gào lên:

- Cha…

Tiếng thét thê lương chứa đầy những yêu thương tống tiễn Minh Tâm, ông mỉm môi cười mãn nguyện, nhắm mắt ra đi vĩnh viễn.

Đây không phải là lần đầu tiên Lệ Quyên nếm trải mùi vị của biệt ly, nhưng lại là tử biệt, chưa bao giờ cô bé cảm thấy đau thương và xót xa như vậy. Mười sáu tuổi lại lần nữa nếm trải cô đơn, chung quanh chẳng còn ai là người thân thuộc. Lệ Quyên không biết mình đã khóc bao lâu đến khi tạm bình tâm lại mới nhớ đến những lời trăn trối của Minh Tâm. Cô bé nhanh chóng gom nhặt những thanh củi khô, lá khô và rồi chính tay cô bé thiêu xác nghĩa phụ mình.

Lệ Quyên vận chân khí ra tay, luồng chân khí chí dương từ bàn tay cô làm cháy bùng đám lá khô cô vừa gom nhặt, củi và lửa bắt vào nhau cháy bùng lên cao ngất. Lệ Quyên đứng nhìn ngọn lửa bỗng cảm thấy vô cùng ân hận, đến phút cuối cùng cô vẫn chưa kịp báo cho Minh Tâm một tin mừng rằng, hai hôm trước mình đã luyện thành bậc thứ hai của Cầm Thiên tâm pháp.

Ngọn lửa tàn, thân xác Minh Tâm giờ chỉ còn là những hạt tro nhỏ li ti. Lệ Quyên gom tất cả gói cẩn thận thành một gói, xong cô quay nhanh lại Bảo Định Giang ngay trong đêm hôm đó. Ngày đêm không ăn không ngủ, suốt mấy ngày liền, cuối cùng những hạt tro trắng tinh khôi cũng nhẹ nhàng tung theo gió rồi tà tà rơi xuống dòng Bảo Định Giang mênh mông rộng lớn. Ngọn sóng bạc đầu tung lên rồi ập xuống, mớ tro cốt màu trắng bạc hòa nhanh vào dòng nước xanh biên biếc. Xong đâu vào đấy, Lệ Quyên cố nén những đau thương quay đầu ngựa hỏa tốc đến Tiên Sơn tìm sư bá.

Nhưng khi Lệ Quyên đến nơi cũng là lúc cô nhận ra căn nhà của sư bá trên đỉnh Tiên Sơn ngày ấy đã trở nên hoang vắng từ lâu rồi, nhện bám tơ giăng, sâu bên trong bàn ghế gãy đổ ngổn ngang, đi sâu nữa là những vết máu khô màu đen vương vãi ở khắp nơi. Trái tim Lệ Quyên phút chốc thắt lại, cô biết mình đến muộn rồi, có lẽ giờ này sư bá và cả Tiểu Sơn không ai còn trên thế gian này nữa. Lệ Quyên rời khỏi Tiên Sơn, giờ cô bé chỉ là con nai tơ ngơ ngác giữa cuộc đời, không điểm tựa, không người thân, không biết về đâu với đôi bàn tay trắng trong khi hôm qua cô mới mừng sinh nhật mười sáu tuổi.

Cô bé nhớ lại những mẹo vặt mà Minh Tâm truyền thụ, nào trò hai ngón, nào cờ bạc... trong lúc chưa biết phải làm gì cô lấy đó làm kế mưu sinh. Thời gian sau cô lại nghĩ: “Trộm là sống trên mồ hôi nước mắt của người ta, là một việc làm bất chính, nó không thể là kế mưu sinh lâu dài cho mình được, còn có nguy cơ lộ võ công rất cao. Có lẽ mình nên tìm một nghề khác lương thiện hơn để kiếm cái ăn cái mặc đồng thời dễ dàng che giấu võ công mới được.”

Nghĩ vậy Lệ Quyên chợt nhớ đến một người quen cũ của nghĩa phụ, đó là một người phụ nữ tên Duyên Hương. Bà ta với Minh Tâm có chút ân tình, bà từng hứa sẽ giúp đỡ cha con cô bất cứ lúc nào hai người cần. Có lẽ vì Minh Tâm từng chữa trị cho con trai bà ta khỏi bệnh hiểm nghèo, lúc đó bà nói sẽ trả ơn cho ông thật hậu nhưng Minh Tâm đã từ chối. Lời hứa đó tuy đã qua lâu nhưng hôm nay Lệ Quyên bỗng dưng nhớ lại, cô bé quyết định tìm đến Duyên Hương, hy vọng bà sẽ giúp cô có được việc làm lương thiện. Lúc này đây Lệ Quyên chỉ cần một công việc bình thường có thể kiếm ra tiền, đồng thời có thể giấu đi thân phận thật sự của mình.

Nghĩ là làm, cô tìm ngay đến Hà gia trang, và Duyên Hương chính là trang chủ phu nhân. Hà gia trang lộng lẫy như một cung hoàng mà hoàng hậu không ai khác chính là Duyên Hương, đến nơi rồi Lệ Quyên gần như choáng ngợp trước sự xa hoa quyền quý của Hà gia, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô đến nơi này. Hà phu nhân dù đang ở vào một địa vị cao ngất như vậy vẫn tỏ ra rất cởi mở hòa đồng, đó là cảm nhận của Lệ Quyên về người phụ nữ ấy trong những lần gặp gỡ. Được tin báo Lệ Quyên đến tìm bà để cậy nhờ, Duyên Hương đích thân ra đón tiếp cô bé với nụ cười niềm nở, thăm hỏi ân cần. Lệ Quyên thấy vậy cũng không có gì phải e ngại hay che giấu, nên nói thật ra ngay:

- Cha con đã qua đời rồi, thưa phu nhân.

Duyên Hương có vẻ ngạc nhiên, bà lặng im mất một lúc mới hỏi lại:

- Tại sao… sao ông ấy lại ra đi đột ngột như vậy?

Lệ Quyên buồn bã trả lời:

- Cha con bị kẻ thù sát hại nên mới bỏ con đi nhanh như vậy. Giờ con chỉ còn lại có một mình nên mạn phép đến đây… cậy nhờ phu nhân…

Thấy Lệ Quyên có vẻ ngập ngừng, Duyên Hương cười thấu hiểu:

- Con muốn ta giúp điều gì cứ nói đi.

Lệ Quyên thành thật trả lời:

- Thưa phu nhân. Đến đây lần này con định nhờ phu nhân tìm giúp con một công việc để làm kiếm sống.

Duyên Hương cười nhẹ hỏi:

- Vậy con muốn làm công việc gì?

Quyên nói nhanh:

- Gì cũng được. Miễn là...

Lệ Quyên chợt ngập ngừng, cô muốn nói: miễn là đủ ăn đủ mặc là tốt lắm rồi, nhưng nếu nói ra thì nó kì kì làm sao ấy nên cô bé nín bặt không nói nữa. Duyên Hương mỉm cười thấu hiểu, bà nhỏ giọng hỏi lại:

- Miễn là như thế nào? Có phải đủ ăn đủ mặc là tốt rồi không?

Lệ Quyên cúi đầu, đáp nhỏ:

- Dạ!


Duyên Hương trầm ngâm một lúc mới cất giọng nói dịu hòa như tâm sự:

- Lúc trước vợ chồng ta mang ơn cha của con rất nhiều, cũng định đền ơn thật hậu nhưng ông ấy nhất định không chịu nhận. Nay ông ấy ra đi vội vã để lại con gái đơn độc một mình, ta nghĩ đã đến lúc ta phải đáp đền ơn nghĩa ấy. Ta thấy con cũng rất dễ thương, lại mới vừa mất đi người thân, ta rất muốn giữ con ở lại nhà ta nhưng không biết chồng ta có bằng lòng hay không nữa. Giờ tạm thời con gái cứ ở lại đây, con không cần phải làm bất cứ công việc gì, từ nay ta sẽ chăm sóc cho con, con cứ xem đây như nhà của mình đừng ngại ngần gì cả.

Chợt bà rỉ vào tai Quyên:

- Bao giờ có ý trung nhân, ta cũng sẽ đứng ra làm chủ cho con luôn thể. Con là con gái của Minh Tâm nên ta xem con cũng như con của mình vậy!

Lệ Quyên tuy vừa tròn mười sáu tuổi vẫn hiểu điều Duyên Hương nói, nghe xong cô bé liền cảm thấy ngượng ngùng hai má đỏ bừng, miệng líu ríu:

- Đa tạ phu nhân.

Duyên Hương tỏ ra hiểu ý, cười hiền:

- Đừng ngại gì hết, ta nói thật đấy!

Lệ Quyên suy nghĩ một lúc rồi nhìn bà:

- Nhưng con ở lại nhà phu nhân mà không cần phải làm gì, con thấy không hay cho lắm…

Duyên Hương gật gù:

- Ôi, con bé siêng làm đây mà, không chịu ăn không ngồi rồi, không thích dựa dẫm… Thôi được rồi, giờ cứ thế này, con cứ ở đây! Trong nhà có ai cần giúp gì, thì con giúp một tay. Như ta vừa nói rồi đấy, cứ xem như con đã là người nhà này rồi vậy, đừng ngại điều gì cả.

Lệ Quyên vẫn còn cảm thấy phân vân:

- Dạ… nhưng…

Duyên Hương nở nụ cười hiền:

- Ta rất thông cảm với hoàn cảnh của con. Thật ra ta còn đang định nhận con làm con nuôi nữa, con dễ thương lắm có biết không? Nhưng ta còn phải đợi thêm vài hôm nữa, đợi phu quân ta về ta hỏi lại ông ấy xem sao, xem ông ấy có bằng lòng không đã. Ta thì đã có ý nhận con chỉ sợ ông nhà ta khó tính, nhưng con cứ yên tâm, dù thế nào ta cũng sẽ thuyết phục ông ấy giúp con, nhất định ông ấy cũng bằng lòng nhanh thôi. Giờ con gái vào trong thay bộ y phục khác đi, đường xa cát bụi bám đầy cả người kia kìa.

Lệ Quyên bối rối.

- Dạ, con cám ơn phu nhân, cám ơn phu nhân nhiều lắm.

Duyên Hương khẽ cười:

- Ừm, để ta dặn người làm dọn cho con một gian phòng. Nào, đi theo ta!

- Dạ.