Tình Yêu Hai Lần Kết

Chương 9: Đã hai năm rồi




p class="watch-page-fiction-content">Lăng miếu hoàng gia, mùa xuân hoa mơ nở trắng đầy cành. Trên bàn đá dưới tán cây có một tách trà và bánh hạt sen với những hình thù tinh xảo. Một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa trắng muốt lũ lượt rơi xuống tựa như một cơn mưa hoa trên người thiếu nữ đang thưởng trà.

Thiếu nữ mặc trên người một bộ y phục màu lam nhạt, không hoạ tiết cầu kỳ, thân hình thướt tha mềm mại, vòng eo thon gọn, sống lưng thẳng tắp. Mái tóc dài được chải kiểu đơn giản thả ra phía sau. Nàng nhấp một ngụm trà, lại đưa tay ra nô đùa cùng những cánh hoa đang bay trong gió. Nhìn từ xa đã thấy cảnh đẹp ý vui, thanh thoát, dịu dàng.



Nha hoàn đi tới, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, mỉm cười ngọt ngào nói: " Quận chúa, mọi thứ đã được thu dọn và sắp xếp gọn gàng, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành."



Thiếu nữ mặc y phục màu lam nhạt khẽ gật đầu: "Đã hai năm rồi."



Năm đó sau khi nàng "dưỡng bệnh " từ phía nam trở về, người trong kinh thành lại truyền tai nhau nói Quận chúa Minh Châu đã chán ghét chú chim hoàng yến gãy cánh của mình, thú vui mới của nàng vẫn còn chưa xác định. Phủ thái phó nhận được không ít thư cầu thân, bà mối ra vào tấp nập như trảy hội thế nhưng nàng biết đám công tử quyền thế kia sao có thể thật tâm thật dạ với một vị quận chúa cao ngạo, tàn độc như nàng. Cái họ muốn cưới chính là thế lực của phủ thái phó, chính là sự cưng chiều của đế hậu dành cho nàng.



Sống lại một kiếp nàng không còn điên cuồng muốn chiếm hữu tình yêu, cũng không muốn giam mình trong bốn bức tường "gia trạch", càng không thể để cho bản thân trở thành con cờ mặc cho người ta bày binh bố trận.



Mùa xuân năm ấy, thái hậu muốn đi cầu phúc cho bách tính trăm họ, nàng không nói hai lời nhất quyết muốn theo chân ngoại tổ mẫu tới nơi này. Vừa hay có thể tĩnh tâm lại dễ dàng khước từ những mối hôn sự đầy toan tính mà không làm mất đi hoà khí giữa phủ thái phó và những gia tộc khác.



Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt cái đã là hai năm.



Hai năm này nàng theo Thái hậu ngồi thiền, ăn chay niệm phật, rảnh rỗi lại đọc y thư hoàn toàn không quan tâm tới chuyện bên ngoài. Thi thoảng trưởng công chúa có tới thăm, nàng cũng chỉ ngồi một bên nghe mẫu thân và ngoại tổ mẫu hàn huyên. Dường như nàng và những ồn ào ngoài kia là hai thế giới xa lạ không có liên hệ gì với nhau.



Yêu ai yêu cả đường đi. Thái hậu vốn đã cưng chiều trưởng công chúa, hiển nhiên cũng vì vậy mà thương yêu nàng. Hai năm nay nàng được nuôi dưỡng bên người thái hậu, bà tận mắt nhìn nàng tu dưỡng, tịnh tâm, tận mắt nhìn nàng trưởng thành hơn mỗi ngày vậy nên lại càng yêu thích.



Ngày hôm nay kinh thành bỗng trở nên náo nhiệt. khắp các con phố lớn nhỏ, từ quán trà tới tửu lâu, đâu đâu cũng bàn luận về việc thái hậu cùng quận chúa Minh Châu hồi kinh.



Sáng sớm ánh mặt trời rạng rỡ đã chiếu sáng khắp gầm trời như thể muốn đánh dấu hôm nay là một ngày trọng đại.





Hoàng đế dẫn theo văn võ bá quan ra nghênh đón, nghi thức long trọng như thế này trước nay chưa từng có vì vậy càng làm cho bách tính thêm phần xôn xao.



Đứng đầu là Hoàng đế và Hoàng Hậu, quan văn bên trái, quan võ bên phải, phía sau con có thân quyến hoàng thất xếp thành hai hàng dài nghênh đón đội ngũ thật dài đang tiến vào cửa cung.



Dưới ánh mặt trời, hoa văn được khảm vàng trên chiếc kiệu hình chim phượng hoàng càng toả sáng lấp lánh. Đoàn người vừa tiến vào, tiếng hô đồng loạt cùng vang lên:



" Hoan nghênh Thái hậu nương nương hồi cung."



Kiệu phượng dừng lại, cung nữ kính cẩn vén lên tấm rèm đính ngọc. Thái hậu được một cung nữ khác cẩn thận đỡ xuống kiệu. Một thân triều phục màu đỏ thẫm, hình chim phượng được thêu tinh xảo, điểm thêm ngọc vàng hoa lệ tôn quý. Bà gật đầu hài lòng nhìn văn võ bá quan.



Phía sau kiệu phượng của Thái hậu còn có một chiếc kiệu tráng lệ khác, trên đỉnh kiệu có hình hoa mẫu đơn đỏ chói.



Ai cũng biết người tới Lăng miếu cùng Thái hậu là Quận chúa Minh Châu, vì vậy mà mọi ánh nhìn đều hướng về phía kiệu hình mẫu đơn vừa mong chờ vừa hiếu kỳ, không biết qua hai năm vị Quận chúa cao ngạo đã thay đổi như thế nào.



Kiệu hoa mẫu đơn dừng lại, nha hoàn xinh đẹp mặc y phục màu hồng phấn duỗi tay ra đỡ người trong kiệu.



Một bàn tay trắng nõn như ngọc đưa ra. Tiếp sau đó, người bên trong khom lưng bước xuống. Một thân y phục màu lam nhạt yêu kiều thướt tha, mày như liễu, đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu, bờ môi đỏ mọng như hoa anh đào, hai tay bắt chéo trước người, mỗi bước đi đều đoan trang, thanh lịch đâu có nửa phần tàn độc như miệng thiên hạ vẫn đồn.



Thái giám hô to: " Cung nghênh Quận chúa Minh Châu trở về."



Minh Châu mỉm cười đi về phía trước, ánh mắt lặng lẽ lướt quanh một vòng, nhìn rõ hết vẻ mặt của mọi người. Đế Hậu cùng phụ mẫu nàng vẫn là ánh mắt cưng chiều. Tống Vân Thư nhìn nàng mỉm cười, trong mắt ánh lên tia nhìn ngưỡng mộ.