Tình Yêu Hai Lần Kết

Chương 46: Bái đường thành thân




Hắn cúi xuống nhìn nàng, thở dài một hơi lại nói tiếp:

"Nàng biết không, vị tể tướng thanh cao liêm chính kia sau này mới lộ ra bản chất thật."

"Ông ta không đơn giản chỉ là muốn báo thù cho Vương Chi Hàn mà còn mang dã tâm muốn tạo phản. Binh lính ông ta tự ý nuôi bên ngoài đã lên tới con số ba mươi vạn quân. Còn có riêng một lò chế tạo vũ khí bí mật."

"Sau khi tận mắt chứng kiến cả phủ Tể tướng diệt vong ta mới xin từ quan, trả lại đất phong phủ, bán hết tài sản chia đều cho gia quyến các huynh đệ thiệt mạng trong đám cháy."

Thì ra nàng đã bỏ lỡ một chuyện kinh thiên động địa như vậy. Những chuyện xảy ra, qua miệng hắn chỉ là mấy câu kể ngắn gọn nhưng nàng biết hắn đã tốn tới mấy năm mới có thể tìm ra chân tướng sự việc hẳn là cũng đã trải qua không ít gian nan, nguy hiểm.

Nàng đau lòng nép vào lồng ngực hắn: "Chàng vất vả rồi. Xin lỗi ta không thể ở bên chàng, cùng chàng trải qua những ngày cơ cực ấy."

Có câu nói này của nàng, những khổ cực bao năm qua hắn đều cảm thấy xứng đáng. Hắn khẽ nhướng mày, mỉm cười thỏa mãn:

"Lần trước có thư hồi âm từ Tây Xuyên, nói rằng Công chúa Minh Châu đang sống rất hạnh phúc bên Nhị hoàng tử, còn mới hạ sinh hài tử."

"Thật không nghĩ tới Công chúa Minh Châu thật sự lại đang ở làng quê nhỏ này. Nàng không định kể lại chuyện năm ấy cho ta nghe sao?"

Nàng khẽ thở dài: "Cũng đâu phải chuyện gì to tát. Người ta yêu không phải An Dĩ Viên và hắn cũng vậy. Hắn đã quỳ gối xin ta giúp đỡ, ta đầu thể làm ngơ chỉ là khi đó đứng trong ngự hoa viên có quá nhiều tai mắt đang để ý nên ta không thể trực tiếp đồng ý với hắn."

"Ta biết, nếu không phải liên hôn với Tây Xuyên ta cũng sẽ phải liên hôn với các gia tộc khác, phụ mẫu sẽ không đứng nhìn ta ở vậy cả đời. Thành thân cũng An Dĩ Viên có thể biến thật thành giả nhưng thành thân cùng vị công tử nhà thế gia nào đó thì thật chính là thật."

"Gả tới Tây Xuyên vừa giúp ta có thể rời khỏi kinh thành, tránh được mối hôn sự ta không nguyện ý. Vừa giúp địa vị phủ Thái phó được nâng cao, tại sao lại không làm."

"Hắn cho Doanh Nhi cận kề bên ta, nói với bên ngoài là để ta học các quy tắc lễ nghĩa của Tây Xuyên, kì thực là để nàng ta học theo dáng vẻ của ta, học theo nét chữ của ta, học lễ nghi hoàng thất của ta."

"Trong nửa tháng ngắn ngủi nàng ta đã mang dáng vẻ của Công chúa thật sự, còn ta cũng trở thành một tì nữ tầm thường không ai để ý tới."



"Cuối cùng ta có thể tự do, hắn có thể cưới được người trong lòng. Giao dịch không tồi mà phải không?"

Thẩm An gật đầu trầm ngâm: "Quả thật không tồi."

"Nhưng bây giờ ta không có thân phận cao quý, chỉ là một chủ điền trang kém cỏi, nàng có còn cần ta không?"

Minh Châu sửng sốt: "Chủ điền trang...Tiên nhân hạ phàm ... là chàng."

Hắn cưng chiều nhéo lên chóp mũi nàng: "Nàng thấy khuôn mặt mới này của ta không đẹp hay sao?"

"Đẹp...Chỉ cần là chàng, khuôn mặt nào cũng đẹp. Ta của hiện tại cũng chỉ là một y nữ tầm thường, sánh vai bên tiên nhân hạ phàm còn sợ khập khiếng nữa cơ. Chàng có chê ta không?"

Dường như câu trả lời của nàng khiến hắn rất hài lòng. Khuôn mặt tuẩn tú trưng lên vẻ hưởng thụ, vui vẻ nói:

" Cả đời ta chỉ muốn ở bên một mình nàng."

"Nói cho nàng một bí mật."

"Năm đó nàng cho ta rất nhiều tiền, ta đã quay lại đây mua lại căn nhà chúng ta từng ở, mua thêm ruộng vườn.

Tiêu hết tiền của nàng trong một khắc chỉ vì muốn giữ lại những kí ức bình yên bên nàng."

"Đến bây giờ lại càng cảm thấy quyết định ngày đó thật đúng, nếu không trở lại đây ta sao có thể tìm được Thẩm phu nhân của mình."

Minh Châu gật gù tỏ vẻ đã được khai thông: "Ổ, thì ra khi quay lại đây ta không mua được ngôi nhà đó vì chàng đã mua từ mấy năm trước rồi."

Nàng ở trong vòng tay hắn trò chuyện về những ngày xa cách, tính toán những chuyện trong tương lai. Khi đang nói chuyện vòng tay trên người nàng dần dần siết chặt lại, nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi nàng.



Nụ hôn của hắn từ ngọt ngào dịu dàng tới gấp gáp nóng bỏng. Minh Châu không chịu nổi mà thở dốc, đôi môi anh đào khẽ mở nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị chiếm giữ triệt để. Những ngón tay thon dài tùy ý chạy loạn trên thân thể mềm mại của nàng.

Trên nền nhà, từ bàn trà tới giường ngủ phủ đầy y phục. Da thịt phơi bày trong không khí, những nơi bị hắn mơn trớn xuất hiện từng chuỗi tê dại, cổ họng khô khốc, khó chịu tới hít thở không thông.

Minh Châu nức nở, hai bàn tay ghì chặt trên vai hẳn, miệng vang lên những tiếng than nhẹ.

Hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn nữ nhân dưới thân, đôi mắt mơ màng nồng đượm hương vị tình ái. Mái tóc dài buông xõa như một dải lụa đen mềm mại. Da thịt nõn nà hệt như một đóa sen trắng đang kì nở rộ.

Khóe môi hắn cong lên một nụ cười ma mị: "Thẩm phu nhân, nàng thật xinh đẹp, đời này kiếp này chúng ta không

xa nhau nula dudc khong?"

Nói xong cũng không đợi nàng trả lời, bàn tay hẳn lại tiếp tục càn quấy, từng chút, từng chút một đưa nàng chìm đắm vào những cơn sóng tình dào dạt.

Trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn lại những tiếng thở gấp gáp, những hình ảnh tràn đầy sắc xuân.

Một tháng sau, cả làng quê nhỏ Châu sơn đều rộn ràng tấp nập. Đâu đâu cũng nghe được tiếng cười nói, chúc tụng reo hò

Hắn một thân hỉ phục đỏ chói, bước chân vững vàng, nắm tay nàng bước qua chậu lửa, bái đường thành thân.

Sau khi lễ thành, khăn chùm đầu được một bàn tay cần thận mở ra. Nàng ngước mắt lên, nam nhân tuấn mĩ tựa như tiên nhân hạ phầm đang đứng dưới ánh nến nhìn nàng tới không chớp mắt.

Hắn nở nụ cười ngọt ngào, ôm nàng trong lòng dịu dàng nói:

"Cố Minh Châu, nàng là thê tử duy nhất của ta trên cõi đời này. Kiếp này có được nàng cũng xem như ông trời đối với ta không tệ.

Toàn văn hoàn