Đã một thời gian dài nàng không tới đây nhưng Thiên Vũ Môn vẫn là Thiên Vũ Môn. Sau thiên tai, sau dịch bệnh vẫn là nơi đáng tiêu tiền số một trong kinh thành. Mặc dù thời tiết khắc nghiệt như vậy nhưng vẫn tập nập người ra kẻ vào.
Minh Châu cầm mấy mảnh vải giơ lên cho Xuân Đào xem.
"Xuân Đào, thấy mấy tấm vải này thế nào, chọn màu ngươi thích đi, cũng sắp năm mới rồi, may thêm mấy bộ đồ mới."
"Được may đồ mới thật không ạ?"
Vừa nói đến được may đồ mới Xuân Đào đã cười tới cong cả mắt, nàng ta thích thú lật qua lật lại từng tấm ngắm ngía rồi chọn chọn lựa lựa.
Hết tơ lụa lại tới đồ trang sức, chớp mắt cái đã hết nửa ngày. Minh Châu hài lòng nhìn những món đồ vừa mua được, xem ra hôm nay bất chấp gió tuyết đi một chuyến cũng không uồng công.
Khi hai người ra về tuyết đã phủ dày đặc trên mặt đất, xe ngựa cũng vì vậy mà di chuyển chậm hơn.
Xuân Đào vén một góc rèm xe ra nhìn rồi lại vội buông xuống, than thở:
"Người xem, con đường này mọi ngày đông vui nhộn nhịp như vậy mà hôm nay cũng chẳng có bóng người qua lại. Hi vọng đợt tuyết này nhanh chóng kết thúc..."
"Clu mang…"
Lời của Xuân Đào còn chưa nói hết đã bị một tiếng kêu thất thanh của phu xe từ bên ngoài cắt ngang. Xe ngựa rung lắc mạnh một cái rồi dừng lại khiến chủ tớ hai người lảo đảo ngã vào một góc kiệu.
Còn chưa kịp ngồi vững lại rèm cửa đã bị một lực mạnh hất lên
Trước mắt là một nhóm người mặc đồ đen, che mặt. Nhìn ai cũng tỏa ra khí lạnh hung tàn. Xuân Đào sợ hãi tới lắp bắp: "'Các ngươi muốn gì?"
Tên đứng đầu liếc mắt nhìn chủ tớ bọn họ một cái: "Không muốn gì, chỉ là chủ nhân của chúng ta muốn mời Quận chúa tới uống một tách trà thôi."
Hắn vừa nói dứt lời liền vung thanh kiếm dài lên.
Minh Châu vốn còn đang sợ hãi được Xuân Đào che chở sau lưng nhưng thời điểm nhìn lưỡi kiểm sắc nhọn hạ xuống không hiểu nàng lấy đâu ra dũng khí lao vội tới trước mặt tên áo đen, dùng toàn bộ sức lực đỡ lấy cánh tay hắn.
"Người các ngươi cần tìm là ta, đừng hại người vô tội."
Tên áo đen nhìn Minh Châu cả người run rẩy nhưng bàn tay nàng vẫn túm chặt cánh tay hắn không buông rồi lại nhìn xuống Xuân Đào đã sợ tới mức ngất xỉu phía sau thì khẽ cười lạnh một tiếng.
"Thật không hổ là bồ tát sống trong dân gian, ngay cả mạng của một nha hoàn mà cũng đáng giá như vậy, có thể khiến Quận chúa liều mình che chở."
Đáng giá, đương nhiên là đáng giá rồi. Trong mắt người khác Xuân Đào chính là một nha hoàn thấp kém nhưng chỉ có nàng mới biết, kiếp trước Xuân Đào vì ngăn cản Thẩm An đưa nàng vào Thanh lâu, vì để bảo vệ nàng mà chịu một kiếm của Thẩm An mất mạng ngay trước mắt nằng.
Bảo vệ chủ tử là trách nhiệm của hạ nhân nhưng khi đó nàng gặp họa sát thân, đám hạ nhân trong phủ không phải bán đứng nàng thì cũng là chửi rủa đàm tiếu sau lưng, chỉ có nha hoàn thân cận này của nàng vẫn trước sau như một, trung thành bảo vệ nàng.
Mọi chuyện kiếp này đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp. Nàng vốn định rằng mùa xuân năm sau sẽ xóa bỏ nô tịch, tìm một mối hôn sự tốt gả nàng ta đi, chỉ là không ngờ tới tình cảnh tương tự như kiếp trước vẫn xảy ra nhưng ở kiếp này nàng sẽ cổ gắng bảo vệ mạng sống cho nàng ta. Không để tái hiện lại thảm cảnh kiếp trước một lần nữa.
Minh Châu đè nén sự hoảng sợ trong lòng, ngước mắt nhìn tên sát thủ: "Mạng của nha hoàn thì cũng là mạng. Ta đi theo các người. Tha cho nàng ta đi."
"Được thôi. Quận chúa, mạo phạm rồi."
Hắn vừa dứt lời Minh Châu chỉ cảm thấy có một lực mạnh tác động sau gáy nàng, trong nháy mắt đất trời đều là một màu đen tối.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Minh Châu tỉnh lại mới phát hiện ra bản thân đang ở trong một căn phòng xa hoa, lộng lấy. Trong phòng đốt một loại hương khí tỏa ra một sự ái muội khác thường. Mà mùi hương này nàng cũng không xa lạ gì, lúc trước chính bản thân nàng cũng đã dùng loại hương này để tra tấn Thẩm An trên giường, Thôi Tình Hương.
Không biết nàng đã ở đây bao lâu, cũng không biết bọn chúng đã đốt Thôi Tình Hương từ lúc nào chỉ biết lúc này hai má nàng đã đỏ bừng bừng, cổ họng khô rát, từng chân tơ kẽ tóc trên người nàng đều nóng rực như bị đốt cháy. Dù nàng có giỏi nhẫn nhịn tới đâu, có am hiểu y thuật tới đâu thì giờ phúc này cũng trở nên vô lực.
"Quận chúa Minh Châu"
Từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói ghê tởm tựa như thứ đồ gì đó bị giòi nhặng xâu xé thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Tên hạ nhân canh cửa cúi đầu hành lễ rồi khom người lui ra.
Minh Châu muốn đứng lên nhưng lại không có lực, chân tay mềm nhữn ngã nhào trên mặt đất. Ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chăm tên nam nhân vừa bước vào.
"Ngươi là ai?