Buổi tối, Minh Châu sắp xếp lại số thảo dược trong y quán rồi trở về. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Thẩm An đợi sẵn, hắn nhìn nàng dịu dàng nói: "Chủ nhân, trời tối rồi thuộc hạ đưa người về."
Chuyện hắn làm thật kì cục, đã đứng ra nói giúp nàng giờ lại có lòng tốt muốn đưa nàng về. Không phải nàng gặp chuyện hắn là người vui mừng nhất hay sao. Vừa có thể đánh bại kẻ thù, vừa không để tay nhuốm máu. Cơ hội ngày hôm nay không phải là có một không hai thì là gì. Tại sao lại tỏ ra nhân từ như vậy.
Dịch bệnh bao trùm, nhà nào nhà nấy đóng cửa từ sớm, trên đường không một chút ánh sáng. Gió lạnh vẫn gào thét bên tai. Người đi trước muộn phiền, người đi sau lo lắng.
Sự im ắng kéo dài tới tận phủ Quận chúa. Nàng im lặng ngồi bên bàn trà, hắn cũng im lặng đứng nhìn nàng. Thời gian trôi qua thật lâu, thật lâu hắn vẫn không có ý định rời đi, nàng không nhịn được mà hỏi:
"Thẩm An, tại sao ngươi lại giúp ta. Ngươi không thể tự tay giết ta nhưng có thể nhìn thấy ta bị nhấn chìm trong nước bọt của bách tính cũng là một việc không tệ. Cơ hội tốt như vậy không tận dụng không luyển tiếc gì sao?
Thẩm An nhướng mày cong môi nói: "Đúng là không tệ nhưng nếu có thể tự tay làm việc mình muốn làm thì càng tốt hơn."
"Chủ nhân đã từng nghe nói chưa. Thợ săn mà bắn được con mồi thì sẽ phấn khích hơn nhiều so với việc nhặt được con mồi của người khác đánh rơi."
Từ khi sống lại nàng đã dốc lòng bù đắp những tổn thương gây ra cho hắn, vốn còn mong hắn nói một câu không hận nàng, là thật tâm muốn giúp nàng. Thì ra chỉ là tự nàng nghĩ nhiều mà thôi. Trong lòng ôm chút hi vọng nhỏ nhoi giờ lại tan nhanh như bọt sóng.
Minh Châu cười tự giễu: "Ổ, thì ra tính toán không tệ."
Hắn vẫn đứng, từ trên cao thu hết biểu cảm của nàng vào trong mắt.
Minh Châu tức giận, những việc nàng làm cho hắn vẫn còn chưa đủ nhiều hay sao, vậy nhưng hắn lại không biết nói lí lẽ.
Nàng đã quên mất một điều, Thẩm An chính là loại người có thù tất báo, ra tay tàn độc. Chỉ là thời cơ báo thù nàng chưa đến vậy mà suýt chút nữa nàng lại bị cái vẻ ôn nhu, nhẫn lại của hắn lừa gạt. Sống đến hai kiếp rồi mà vẫn còn dám khinh địch, thật là ngu ngốc.
Minh Châu hung hăng lạnh giọng: "Cút về Thẩm phủ của ngươi đi."
Thầm An vẫn đứng đó, trong phòng im ắng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, một lúc sau hẳn đột nhiên trầm giọng nói:
"Chuyện hôm đó, thuộc hạ không biết Vân Thư tới xin ban hôn. Cũng không phải cố ý đứng đợi nàng ấy, thuộc hạ..."
"Vậy thì liên quan gì tới ta?" Nàng ngang ngược cắt ngang lời hắn.
Kiếp trước Tống Vân Thư không ngại gian khổ đưa hắn gõ cửa từng nhà đại phu để chữa chân. Hắn sau khi trở thành Nhiếp chính vương quyền thế nhưng bên cạnh không có lấy một thiếp thất, thông phòng. Chuyện tình của họ trở thành một giai thoại trong kinh thành, người người ngưỡng mộ.
Hiện tại cũng đã có khởi đầu tốt đẹp như vậy rồi còn nói với nàng những lời này làm gì? Muốn giải thích sao?
Nhưng tại sao phải giải thích? Nàng không quan tâm, càng không muốn dính líu gì tới bọn họ nữa, thứ nàng muốn chỉ là bản thân bình an, phủ Thái phó hưng thịnh.
Minh Chau ngang dau nhin han mim cudi:
" Đã nói rồi, đừng gọi ta là chủ nhân, cũng đừng tự xưng là thuộc hạ nữa. Ta không đảm đương nổi mấy cái danh phận này đâu."
"Thẩm đại nhân, chuyện hôm nay đa tạ ngài ra tay giúp đỡ."
"Sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."
Ánh mắt đang nhìn nàng trở nên giận dữ, hắn cúi người nắm chặt hai vai nàng, gắn lên từng chữ:
"Quận chúa chiếm đoạt ta, hành hạ ta rồi lại nhọc công đưa ta tới phía nam dưỡng bệnh. Khi đó mỗi ngày đều là người dậy sớm tự tay sắc thuốc, tự tay châm cứu. Là người không quản nắng mưa cùng ta tập đi từng bước. Tới khi chân ta khỏi lại muốn đuổi ta đi."
"Sau này ta bị thương, đứng trước cửa tử, là người lượm lại cái mạng này của ta từ tay tử thần. Vết thương tái phát, là người không màng danh tiếng mỗi đêm đều tới thay thuốc cho ta."
"Bây giờ Quận chúa lại nói không muốn gặp lại ta... Không muốn gặp lại ta..."
"Cố Minh Châu, thủ đoạn của nàng thật tàn nhẫn. Muốn trêu chọc ta, muốn xoay ta vòng vòng như con rối. Vậy thì nàng thành công rồi đẩy, nàng đạt được mục đích rồi đấy, ta tình nguyện trở thành con rồi trong tay nàng rồi đấy. Nàng đã vừa lòng chưa?"
Thẩm An càng nói càng nghẹn ngào, khóe mắt của hắn không biết từ lúc nào đã đỏ hoe:
"Lẽ ra ta nên hận nàng chứ không phải mỗi ngày đều nhớ thương. Thủ đoạn hành hạ người khác của nàng ngày càng cao siêu."
"Cố Minh Châu, tim gan nàng làm bằng gì tại sao có thể tàn nhẫn tới như vậy. Ta đã từng nói lời nào là muốn tự do, muốn quyền cao chức trọng hay chưa?"
"Nàng tự ý quyết định thay ta nhưng nàng chưa từng hỏi ta có muốn như vậy hay không?"
" Ta thua rồi...ta thua nàng rồi.