Sự dịu dàng của Minh Châu làm cho Tổng Vần Thư ngỡ ngàng. Khi nàng ta mới về Hoài Vương phủ cũng nghe được không ít tiếng tăm của Minh Châu, còn tưởng rằng vị biểu tỉ này của mình là người không biết nói lí lẽ.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Tống Vân Thư tiếp tục mở lời.
"Thẩm An có một quá khứ thương tâm nhưng huynh ấy luôn giấu kín trong lòng. Trước nay tỉ đều sống ở kinh thành, tỉ có biết chuyện gì về huynh ấy không?"
" Ta..."
"Quận chúa"
Giữa lúc Minh Châu còn đang không biết trả lời thế nào chợt phía hành lang dài vang lên một giọng nói trầm thấp, cả Minh Châu và Tống Vân Thư cùng theo bản năng mà nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Tống Vân Thư vui vẻ gọi: "Thẩm An."
Trên dãy hành lang dài cách đó không xa, hắn mặc một thân hắc y thêu hình kỳ lân tung bay trong gió, chẳng biết hắn đã đứng đây từ lúc nào, có nghe được hai người nói chuyện.
Sau tiếng gọi của Tống Vân Thư, vẻ mặt hắn lãnh đạm từng bước tiến lại gần hai người.
Hắn mỉm cười dịu dàng gật đầu với Tống Vân Thư rồi lại quay sang nhìn Minh Châu một cách lạnh lùng.
"Quận chúa Minh Châu đã lâu không gặp, gần đây người lại khiến ta mở mang tầm nhìn thêm rồi."
Đúng là đã lâu không gặp, ở khoảng cách này nàng nhận ra hắn đã gầy đi không ít. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ kia có thêm phần hốc hác, đôi mắt sáng như sao không che giấu nổi quầng thâm. Còn có....
Còn có đôi môi đỏ đang mấp máy kia, khi nhìn vào đó dường như hơi thở nóng rực, sự ôn nhu dịu dàng của nụ hôn triền miên đêm hôm ấy vẫn chưa phai nhoà trong tâm trí.
Minh Châu bất chợt bối rối, ngữ điệu mất tự nhiên.
" Thầm... Thầm đại nhân, không nghĩ sẽ gặp mặt ở đây...thật trùng hợp.
Thẩm An vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm nhưng ánh mắt lại hiện lên ý cười:
"Không trùng hợp, là ta cố ý ở đây đợi ..."
"Huynh cố ý đứng đây đợi ta thật sao?"
Tống Vân Thư không biết về mối quan hệ đặc biệt giữa Thẩm An và Minh Châu vì vậy vừa nghe hắn nói "đứng đợi" liền nghĩ là đợi mình trong lòng trở nên phấn khích, không kịp đợi hắn nói hết câu đã quay sang tươi cười hỏi.
Đối diện với ánh mắt chờ mong của Tống Vân Thư Thẩm An mới giật mình, hắn quay sang nhìn Minh Châu nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe được giọng nói xa cách.
"Thật ngưỡng mộ biểu muội, vậy ta đi trước không làm kỳ đà cản mũi hai người nữa."
Người ta đã tính tới chung thân đại sự, là hắn cố ý đứng đây đợi tin tức từ Tống Vân Thư. Nếu còn đứng lại nơi này thì nàng thật sự chính là người không hiểu lí lẽ rồi.
Nhìn bóng lưng Minh Châu rời đi Thẩm An mới hoảng hốt, vội vàng gọi "'Chủ nhân."
Những ngày qua nàng đối với hắn đều là thái độ xa cách, công việc bộn bề hắn cũng không có thời gian tìm nàng.
Nghe nói hôm nay nàng vào cung, là hắn cố ý, cố ý đứng nơi này, ngâm mình trong gió lạnh cả nửa ngày chỉ muốn được gặp nàng một chút.
Không nghĩ tới đi cùng nàng còn có Tổng Vân Thư, cũng không nghĩ tới lời nói của hẳn sẽ khiến nàng hiểu lầm.
Hắn muốn chạy theo nàng để giải thích nhưng cánh tay lại bị Tống Vân Thư giữ chặt.
Hai mắt Tống Vân Thư như ngập nước, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ chấn kinh, nàng ta nghẹn ngào chất vấn.
"Huynh vừa gọi tỉ ấy là gì? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"
Một tiếng gọi "Chủ nhân" phát ra từ miệng hắn nhẹ nhàng lại thành thục, tự nhiên hẳn là không phải lần đầu tiên hắn gọi.
Trong giọng điệu của hắn có sự gấp gáp, vội vàng mà nàng ta lại biết quá rõ ràng tại sao lại có sự gấp gáp, vội vàng như vậy.
Năm đó nàng ta mang hắn từ bên ngoài về, hắn hôn mê suốt một ngày một đêm. Trong cơn sốt cao mơ màng hắn liên tục lặp đi lặp lại mấy câu.
"Chủ nhân"
" Đừng bỏ rơi ta"
"Đừng rời xa ta"
Khi hắn vừa tỉnh lại đã ôm trầm lấy nàng ta thống khổ nói: "Chủ nhân, người quay lại rồi, ta không cần tiền, làm ơn đừng đuổi ta đi."
Sau khi biết mình nhận nhầm người, trên mặt hắn toàn là sự đau xót. Thật ra khi đó không phải vết thương trên người hắn quá nặng mà là vết thương trong lòng hắn quá nặng, là vết thương lòng đã đánh gục hắn, khiến hắn như một cái xác không hồn không thể xuống giường nhiều ngày liên tiếp.
Lúc ấy nàng ta cho rằng hắn là một người bị chủ nhân ruồng bỏ, nhưng mặc dù bị ruồng bỏ vẫn một lòng hướng về chủ nhân. Trên đời này được mấy người trung thành như vậy, trong lòng nàng thầm đau xót cho nam nhân mệnh khổ trước mặt. Cũng tò mò không biết người "chủ nhân" kia như thế nào mà có thể khiến người khác dốc hết tâm can, tận trung như vậy.
Sau này hắn được trọng dụng trở thành trọng thần trong triều nàng ta đã từng nghĩ "một người vừa có dung mạo vừa có khí chất như vậy mà bị bỏ rơi hẳn là người chủ nhân trước kia của hắn không có mắt nhìn người mới để vụt mất một hạ nhân kiệt suất tới vậy."
Ai có thể ngờ được người "chủ nhân" ấy lại là một nữ nhân ngay trong tầm mắt của nàng ta như vậy.