Tình Yêu Hai Lần Kết

Chương 2: Gặp lại




p class="watch-page-fiction-content">Chớp mắt một cái, cả căn phòng đã chật kín người. Trưởng công chúa ôm nàng trong lòng vừa khóc vừa nói.

“ Minh Châu, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi”



“ Phụ mẫu đã từng này tuổi, suýt thì bị con dọa chết rồi.”



“Thật tốt, con đã tỉnh lại rồi, thật là tốt.”



Thái phó đứng bên mép giường cũng kìm nén kích động, cưng chiều nói: "Nha đầu, con thật biết làm người ta lo lắng."



Minh Châu nghe những lời này không khỏi mơ hồ, nàng đảo mắt nhìn khắp căn phòng, nhìn từng người, từng người. Đây là phụ thân, mẫu thân của nàng, còn có đại ca, nhị ca, tam ca của nàng.



Mọi thứ đều hết sức chân thực, chân thực tới mức nàng còn cảm nhận được hơi thở của mẫu thân nàng. Nhưng rõ ràng là nàng đã chết rồi kia mà.



Chuyện gì đang xảy ra đây?



“ Mẫu thân, năm nay là năm nào?”



Trưởng công chúa cốc nhẹ trên trán nàng một cái cưng chiều nói:



“Nha đầu, rơi xuống nước liền úng não luôn rồi à? Nói thử xem, con mười bảy tuổi thì là năm bao nhiêu?”



“Mười bảy tuổi.” Minh Châu nhẩm đi nhẩm lại câu nói này, theo lý mà nói nàng không phải hai mươi bảy tuổi rồi hay sao. Không lẽ thời gian cũng có thể quay ngược trở lại được hay sao. Không lẽ một người đã chết nhiều năm như nàng còn có cơ hội tái sinh ư.





Nàng đưa tay vỗ mạnh một cái lên mặt mình, cảm giác đau rát đã chứng minh nàng  thật sự sống lại rồi. Chỉ là mẫu thân nói nàng rơi xuống nước nhưng nàng không thể nhớ được tại sao mình lại bị rơi xuống nước rồi lại trở thành bộ dạng như lúc này, nhưng việc này cũng không quá quan trọng, quan trọng là nàng đã được tái sinh.



Mùi hôi hám bẩn thỉu của những tên cặn bã làm nhục nàng như vẫn còn vương bên cánh mũi. Cảm giác đau đớn tới xé gan xé thịt khi nhìn người thân của mình bị hãm hại vẫn còn lưu trong lồng ngực. Sống lại một đời, nàng nhất định sẽ không mắc sai lầm của kiếp trước, sẽ không ngu ngốc tự hại mình, còn liên lụy tới người thân.



Ngày thứ bảy sau khi tỉnh lại, sức khỏe của Minh Châu đã tốt hơn rất nhiều. Nàng nghĩ tới Thẩm An, nếu như thời gian đã quay trở lại thì lúc này hắn đang bị nàng giam lỏng ở biệt viện phía đông.



Khi nàng tới nơi, mọi thứ vẫn hệt như kiếp trước.



Thẩm An ngồi trên chiếc xe lăn, thân hình ốm yếu, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt sáng như sao ngày nào đã bị thay thế bởi vẻ u ám, hoang vắng và cô đơn. Nhưng dù là như vậy hắn vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo, sạch sẽ, đặc biệt là



khuôn mặt đẹp như tranh vẽ thật khiến người ta phải mê mẩn.



Thẩm An thấy Minh Châu đang nhìn mình, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của hắn trưng lên một nụ cười giễu cợt.



“ Đã lâu không gặp quận chúa.”



“ Tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy, không biết chủ nhân đã nghĩ ra thủ đoạn gì để tiếp tục sỉ nhục thuộc hạ.”



Nghĩ tới kết cục bi thảm của mình ở kiếp trước, Minh Châu không khỏi cau mày. Sự ngang ngược, ngạo mạn, tàn ác của nàng chính là nguồn cơn ngây ra tất cả.



Nếu như ông trời đã cho nàng cơ hội tái sinh, nàng không những phải sửa sai mà còn phải bù đắp cho lỗi lầm của mình.



Minh Châu hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần. Nàng bước tới trước mặt Thẩm An, ngồi xổm xuống, vén y bào của hắn lên cẩn thận đánh giá vết thương trên chân hắn.



Thời điểm tay nàng chạm vào y bào, ánh mắt Thẩm An nhìn nàng toàn là sự ghê tởm, hắn ngả người ra sau, bình tĩnh chờ đợi, chờ đợi nàng sỉ nhục hắn.





Một khoảng thời gian trôi đi, Thẩm An vẫn không nghe được lời nói nhục mạ nào. Trước đây mỗi lần nàng tới, nếu không phải sỉ nhục hắn bằng xuân dược thì cũng là những lời sắc nhọn như đao như kiếm đâm vào tim gan người



ta. Thẩm An cau mày khó hiểu, tuy nhiên hắn chưa kịp thích ứng với tình huống này thì lại nghe được giọng nói dịu dàng như nước.



“ Ta có biết một chút y thuật, cũng đã kiểm tra vết thương. Chân này của ngươi có lẽ vẫn còn cơ hội chữa khỏi.”



“ Buổi chiều ta sẽ tới thái y viện nhờ lão thái y giúp đỡ thêm. Ngày mai sẽ lại tới tìm ngươi.”



Một tia hi vọng chợt lóe lên trong mắt Thẩm An nhưng rất nhanh sau đó lại vụt mất. Hắn cười nhẹ.



“ Chân khỏi hay không khỏi thì ta cũng vẫn là phế nhân, ý nghĩa như nhau cả thôi.”



Người này kiếp trước từng bước thăng quan tiến chức, còn có thể trở thành nhiếp chính vương, sao có thể là phế nhân cho được. Minh Châu cúi đầu, thấp giọng nói.



“ Đừng xem nhẹ bản thân mình, ngươi có tài năng, sau này nhất định sẽ trở thành người có tiền đồ xán lạn.”



Thẩm An như không thể tin vào tai mình, những chuyện vừa diễn ra thật hoang đường. Chân của hắn thành ra như vậy chính là nàng sai người đánh gãy, giờ người nói muốn chữa trị chân cho hắn lại chính là nàng. Những lời sỉ



nhục hắn đều thốt ra từ miệng nàng, giờ những lời an ủi hắn cũng lại là từ miệng nàng mà ra.



Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe môi lại cong lên một nụ cười chế nhạo.



Nàng cũng lười giải thích với hắn vì vậy chỉ bỏ lại một câu “Nghỉ ngơi cho tốt”  rồi rời đi.