Tình Yêu Hai Lần Kết

Chương 11: Thuộc hạ làm sao




p class="watch-page-fiction-content">Buổi tối, ánh trăng mờ nhạt ẩn lấp sau tầng mây bồng bềnh. Minh Châu ngồi bên khung cửa sổ, trong đầu nhớ lại những lời của mẫu thân nàng nói không khỏi suy tư.

Hai năm của đời người thì thấm vào đâu. Vậy mà hắn có thể dùng hai năm ngắn ngủi để trở mình, từ một người ngay cả tính mạng cũng nằm trong tay người khác lại trở thành chỉ huy cẩm y vệ oai phong lẫy lừng, trong tay nắm giữ hai mươi vạn quân. Từ một kẻ vô gia cư trở thành chủ nhân của Thẩm phủ trên phố đông. Phố đông trong kinh thành là nơi nào, chẳng phải là con phố dành riêng cho sự giàu sang và quyền thế hay sao.



Xem ra mọi chuyện đang từng bước trở lại như kiếp trước. Hắn gặp Tống Vân Thư, nàng trở thành ánh trăng sáng chiếu soi cho cuộc đời tăm tối của hắn, cứu vớt hắn ra khỏi vũng bùn lầy dơ bẩn. Hắn cũng đang từng bước thăng quan tiến chức, trở thành đại thần trong chiều. Chỉ là không biết kiếp này hắn có ôm hận trong lòng mà đuổi cùng giết tận với nàng hay không?



Còn có hôn sự của nàng. Trì hoãn mãi cũng không được mà tiến hành cũng không xong. Nếu Thẩm An thật sự muốn báo thù, sợ rằng sẽ có thêm một gia tộc bị nàng liên lụy, vì nàng mà chịu thương vong. Mà quan trọng nhất chính là bản thân nàng. Nàng trả tự do cho hắn không có nghĩa là nàng toàn tâm toàn ý muốn buông tay, chấp niệm trong lòng nàng không phải nói một câu muốn buông bỏ là có thể buông bỏ được ngay. Dẫu sao từ khi mười sáu tuổi đến giờ cũng chỉ có mình hắn là nam nhân khiến nàng cảm thấy vừa mắt.



Rốt cuộc nàng phải làm gì tiếp theo mới có thể hóa giải được hận thù trong lòng hắn đây.



Càng nghĩ càng thấy nặng lòng. Năm đó nàng đã đưa cho hắn rất nhiều tiền, dư thừa để hắn mua nhà cửa, ruộng vườn làm chủ nông trang hay cũng có thể làm một thương nhân giàu có. Tại sao lại đến mức không trả nổi tiền rượu để rồi gặp được Tống Vân Thư. Muốn phát tài cũng có nhiều cách sao lại cứ phải lao thân vào quan trường làm gì. Nếu hắn không xuất hiện, phụ mẫu nàng cũng sẽ không ép nàng phải thành thân.



" Tên Thẩm An chết tiệt này."



Minh Châu phiền muộn, không kìm lòng được mà mở miệng mắng người một tiếng. Nào ngờ đâu lời vừa dứt lại có người đẩy cửa bước vào.



" Chủ nhân đang mắng thuộc hạ sao?"



Minh Châu bị tiếng nói vang lên bất ngờ này làm cho giật mình, nàng hoảng hốt nhìn ra phía cửa.





Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu xanh than ôm lấy thân người, làn da trắng noãn sáng rực, óng ánh như bạch ngọc, ánh nến soi chiếu như khoác lên cho hắn thêm một tầng hào quang. Nam nhân môi đỏ, răng trắng, mi thanh mục tú tựa như thần tiên trong tranh vẽ vừa bước vào lại nói thêm.



"Thuộc hạ tới đây để nghe mắng, chủ nhân cứ tiếp tục đi."



Nàng tức giận tới lồng ngực phập phồng lên xuống, đưa tay chỉ về phía trước hung dữ nói: "Ngươi...ngươi... Sao ngươi vào được đây?"



Thẩm An tự nhiên như đây là phòng của mình, hắn ung dung ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một chén trà, lại nhấp một ngụm rồi mới đủng đỉnh nói.



" Chủ nhân quên rồi sao, nơi này đã từng là nhà của thuộc hạ. Muốn vào hay muốn ra có khó gì."



" Ngươi... Ngươi..."



" Thuộc hạ làm sao?"



Nhìn cái vẻ tự đắc của hắn nàng càng thêm bực bội, quên luôn cả việc phải lấy lòng hắn để hoá giải hận thù



" Được...được lắm. Có lông có cánh, có chỗ dựa vững chắc liền dám trả treo với ta. Đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi."



Nàng nói xong liền rút cây roi da trên cửa sổ quất một lực mạnh lên người hắn.



Tiếng roi hạ trên y phục vang lên, nàng kinh hãi lắp bắp.





" Ngươi...ngươi tại sao không tránh."



Hắn vẫn đứng im tại chỗ nhìn nàng, lông mày nhíu lại, ánh mắt kiên định nhưng sắc mặt lại trầm xuống. Cái biểu cảm này trước đây nàng đã thấy vô số lần. Mỗi khi nàng hạ xuân dược sỉ nhục hắn, mỗi khi nàng đánh đập hắn, hắn đều sẽ trưng lên bộ dáng như vậy biểu thị rằng hắn đang kìm nén tức giận nhưng tuyệt đối sẽ không khuất phục nàng.



"Ta không cố ý, có bị rỉ máu không?"



Nàng bị nhìn chằm chằm như vậy bất giác chột dạ, không lẽ lại đắc tội với hắn nữa rồi sao. Không kịp nghĩ thêm điều gì đã lao đến trước mặt hắn, tay nhanh hơn não giật cổ áo của hắn ra.



Một vết đỏ chói hằn trên vòm ngực trần trắng noãn đập vào mắt, tay chân nàng cũng trở lên luống cuống.



" Ta bôi thuốc cho ngươi."



Thời điểm nàng xoay người muốn đi tìm thuốc lại bị hắn dùng một lực nắm lấy cổ tay kéo lại.



Bị kéo bất ngờ, nàng mất thăng bằng ngã nhào vào lồng ngực hắn. Còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã nghe được hắn nói.



" Hai năm không gặp, kỹ thuật dùng roi của Quận chúa lại tiến bộ lên rồi. Còn có tính háo sắc này hình như cũng trưởng thành theo Quận chúa."



"Kỹ thuật dùng roi, háo sắc". Có đần độn cũng nghe ra được ý tứ châm chọc của hắn. Nàng nghiến răng nghiến lợi, lảo đảo đứng lên, chạm vào tầm nhìn là khuôn mặt tuấn tú đang cười tới cong cả mắt.