Tình Yêu Đội Lốt

Chương 48:Ngài Chương mất




Vu Quân áp môi lên vầng trán láng mịn của vật nhỏ, xong bắt đầu hôn chùn chụt lên khắp mặt đầy yêu chiều. Uyển Sam bị nhột mà cười khúc khích, cánh tay đưa ra chặn lại nụ hôn tới tấp của anh, nói:
\- Nào...
Anh vòng xuống rờ tay khắp phần da nõn nà của cô, ánh mắt nam nhân mê dại nhìn xuống nơi bí ẩn giữa hai chân, tại đây như một khu rừng nhỏ với cảnh sắc hữu tình. Vu Quân chồm lên dây dưa môi cô, tay lân la sờ xuống lớp lông m\*, trườn xuống kẹp ngón tay vào giữa hai vách th\*t nộn. Bắt đầu vê van tròn lấy hạt lựu đỏ, thi thoảng ấn nhẹ kích thích khiến cô nảy mình lên.
Uyển Sam đáp lại nụ hôn anh mê luyến, hai tay cô vòng xuống vòm ngực rắn rỏi, sờ soạng rồi dừng lại trên hai cánh hoa sẫm đỏ của Vu Quân, tinh nghịch nhéo mạnh. Cũng bắt chước động tác của Vu Quân mấy lần tung hoành trên đỉnh tuyết sơn của cô, ngón tay Uyển Sam se se nhẹ nhàng lấy chúng. Vu Quân liếc thấy điều đó cũng không khỏi bật cười thành tiếng, bên dưới hạ bộ ngón tay anh liền động mạnh hơn, tiết d\*ch đẫm ra tay nam nhân. Anh khàn khàn như mất giọng:
\- Yêu tinh... Em thật nghịch...
Uyển Sam đỏ bừng cả cơ thể như tôm chín, ngón tay run run không còn lực se mạnh, chỉ rờ rờ xung quanh. Cô quay sang một bên thở hấp hối, bên dưới nộn hu\*\*t được anh chăm sóc nhẹ nhàng kích tình
Môi lạnh anh áp xuống dưới dái tai cô, bắt đầu vang lên tiếng hôn chùn chụt. Xuống hai bánh bao lớn, Vu Quân không kiêng nể mà bóp mạnh, ra sức mút mát lấy đầu t\* nhỏ hồng hào, dịch bọt anh phủ lên bóng nhẫy. Sau cùng nam nhân ngửng dậy, dáng anh to lớn che trùm khắp người cô nhỏ bé trong lòng, trông uy lực vô cùng. Bắt đầu nâng hai chân cô lên, Vu Quân nhìn xuống sò hu\*\*t rồi mỉm cười, gậy lớn giương thẳng bắt đầu ma sát ngoài rồi đưa đẩy vào trong. Động tác anh ôn nhu, từng cú thúc không bị bất ngờ và nhịp nhàng để Uyển Sam có được khoái cảm nhất định.
Ánh mắt cô quay sang nhìn anh, nó đã phủ một tầng sương dày, bên khóe có chút lệ như sắp chảy xuống. Vu Quân cúi xuống hỏi nhỏ:
\- Yêu tinh.... Khóc sao?
Uyển Sam ngoe nguẩy lắc đầu, nơi cổ họng ngân lên tiếng rên nhẹ, hai tay cô vòng ôm chặt cổ tay, mũi nhỏ tham lam hít hà mùi hương gỗ nam tính, phả từng đợt hơi nóng vào trong tai anh
Đêm đó chỉ nhẹ nhàng như vậy, cả hai dâng trọn cơ thể và sự mãn nguyện cho nhau. Luận động bao lâu cũng chưa thấy mệt, bao tư thế Vu Quân đổi nhưng Uyển Sam vẫn tự nguyện đáp lại. Cứ thế cho đến lúc hai mắt díu lại mới ngưng
Sớm hôm sau, bên ngoài mới có chút ánh sáng nam nhân đã tỉnh. Vu Quân anh ôm ấp cô trong lòng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn xuống nữ nhân, tay đưa lên sờ vào má mềm, thủ thỉ:
\- Uyển Sam.. Sao lại như vậy chứ?
Bên môi anh nhếch lên cười cay đắng, thật không nỡ rời khỏi cô lúc này. Anh muốn ôm cô thật chặt, ngủ cùng cô một chút nữa, lúc tỉnh dậy sẽ lại giở thói trêu chọc và cả hai vào tắm rồi xuống ăn sáng... Cứ theo nhịp như vậy khiến anh rất hạnh phúc, nhưng thoáng nghi đến việc cô làm với ông Chương, nghĩ đến vẻ ngoài giả tạo chăm sóc ông rồi ngấm ngầm hạ độc thật khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt. Vu Quân nhíu mày, bất giác buông cô ra, đắp lại chăn che chắn cẩn thận cho cô xong thẳng thừng quay đi.
Trưa trưa... Uyển Sam giãn người rồi tỉnh dậy. Quay sang lớp nệm đã lạnh ngắt biết nam nhân rời đi sớm. Thời tiết lạnh cộng thêm cơ thể cô không che chắn gì khiến người cô rùng mình, Uyển Sam cuộn chăn chặt về mình, bỗng nhớ lại trước đây. Sáng nào dù có lạnh đến đâu cô đúng được anh ủ ấm chặt trong lòng, cả ngày mỏi chân thì được nam nhân bế bồng. Có lẽ cũng đến lúc sự dịu dàng đó kết thúc. Uyển Sam lật đật vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân nhanh nhanh rồi rời xuống dưới nhà.
Thím Liên thấy cô, tươi cười:
\- Cô chủ dậy rồi sao? Bữa sáng của cô tôi làm xong rồi đây...
Uyển Sam cười nhẹ tiến về phía bàn ăn. Dùng xong bữa cũng chưa muốn đứng dậy, ngồi đó bần thần. Bỗng tiếng hét lớn của tên người làm:
\- Ngài Chương tình hình đang xấu... Bác sĩ đến mau...
Ngày nào bác sĩ riêng cũng túc trực trong biệt phủ nên chỉ một loáng đã đông đủ trên phòng ông Chương. Thím Liên và tất cả mọi người dưới bếp cuống cuồng chạy lên. Còn lại Uyển Sam, cô nghệt người ra, dựa đầu ra sau, ánh mắt đầy mệt mỏi.
Một lúc sau mới tỉnh táo lại, cô lên đoa xem xét, người làm đứng ngoài hành lang, ngoài cửa phòng là A Điền, trong phòng chỉ duy có một vị bác sĩ và Vu Quân. Uyển Sam run run tiến vào trong, kinh hãi nhìn xung quanh. Như mọi lần Chương Cảnh Điền lão chỉ lên cơn co giật rồi phù mặt lên. Lần này thì không, cả người lão quắn quéo như con giun đất. Trong miệng không ngừng phun máu lên, khắp trong phòng máu tươi bắn tóe ra. Vu Quân hốt hoảng trùm mình lên đè người ông Chương xuống, thống khổ gầm lớn:
\- Ba ơi... Xin ba cố lên... Xin ba...
Vị bác sĩ cố tiêm thuốc vào nhưng vô cách, lão Chương liên tục co quắp. Cảnh tượng này cũng khiến Uyển Sam chột dạ, ánh mắt giờ lộ vẻ hoang mang. Cứ vậy cho đến khoảng 30 phút sau, bỗng Chương Cảnh Điền nằm im lìm, lại khám thì xác định ông đã ra đi về nơi vĩnh hằng. Lúc này cả một bầu không khí ngột ngạt bao trùm lên khắp căn nhà, bên ngoài đám người gục đầu xuống không ai dám tạo tiếng động nào. Vu Quân ban nãy mất bình tĩnh bao nhiêu, giờ nghe lời tuyên bố của bác sĩ bỗng trở nên bình tĩnh đến đáng sợ. Anh đứng thẳng dậy, run run cầm mảnh chăn trắng che khắp người ông Chương. Bỗng quay lại liếc nhìn thẳng vào Uyển Sam, ánh mắt hau háu gằn tia đỏ, rồi bảo với A Điền:
\- Chuẩn bị lo hậu sự...
Nói rồi anh rời đi khỏi phòng, lướt ngang qua Uyển Sam như thể cô là người vô hình