Tình Yêu Đội Lốt

Chương 11:Bể bơi




   Thầy giáo hiệu trưởng hắng giọng, nói:
  \- Bây giờ các vị phụ huynh có mặt đầy đủ... Tôi xin phép thông báo một số chuyện cụ thể như sau
   Tất cả đồng loạt ngồi xuống, duy là ánh mắt vẫn lấm lét nhìn ba người Chương gia. Vị hiệu trueifng trình bày câu chuyện, nói về vấn đề ba tên to xác ấy đã nhiều lần bắt nạt, nhà trường đã phạt đứng, lao động công ích,... nhưng vẫn giờ thói cũ. Nay nhân tiện việc này thì mời cả phụ huynh lên giải quyết.
   Ông Chương nghe xong, khoan khoái dựa người ra sau một chút, nói:
  \- Nếu vậy, thì con gái ta không có lỗi trong chuyện này, phải không?
   Câu nói của ông Chương khiến đám người kia sợ sệt, dù rất muốn đòi lại công bằng cho con, dù con sai nhưng vẫn muốn bênh và có ý bắt bẻ Uyển Sam. Một trong số bọn họ vở giọng van nài:
  \- Ngài Chương... Đúng là do chúng tôi không biết dạy con... Sai phạm lần này mong ngài lượng thứ cho
  Ông Chương đứng lên, quay sang nói với Vu Quân:
  \- Chút chuyện này, con giải quyết đi... Ta có việc đi trước
  Ông cứ thế bước đi, đám phụ huynh mặt tái mét nhìn ông rồi quay sang nhìn Vu Quân. So với cha, Vu Quân có vẻ tàn độc hơn bởi vẻ mặt và khí chất toát ra xung quanh anh. Ông Chương thi thoảng rất thân thiện và vui vẻ, còn Vu Quân, trong mọi lúc chỉ là cái nhìn lầm lì giết chóc. Ở điểm này khiến người ta e dè Vu Quân hơn Chương Cảnh Điền đôi phần
   Anh quay ra, thay đổi bộ mặt, nhẹ nhàng nói với Uyển Sam:
  \- Đến giờ vào tiết rồi, em về lớp đi
  Cô gật đầu nghe theo. Vừa đi trên hành lang vừa thắc mắc liệu có chuyện gì xảy ra không? Chỉ là muốn trị thói bắt nạt chứ thực chất không có ý gây gổ với đám đó
   Chiều hôm đó tan học, Vu Quân đỗ xe ngoài cổng chờ cô sẵn. Lên xe, không khỏi hiếu kì mà Uyển Sam lanh lẹ:
  \- Ba học sinh đó như nào ạ? Họ có bị phạt hay phải chịu trách nhiệm với cậu học sinh kia không anh?
  Vu Quân quay ra, nhếch mày lên nhắc nhở:
  \- Anh nghĩ trước khi lên xe... Em nên nhớ nhiệm vụ mình chứ
  Uyển Sam rất muốn biết câu trả lời, ngay lập tức lao tới hôn liên tục hai bên má anh, xong ngồi yên tại ghế nhì nhèo:
  \- Rồi đó.... Anh mau nói đi
  Vu Quân tủm tỉm cười, quay ra vừa lái xe vừa nói:
  \- Cậu học sinh kia sẽ được đền bù bằng cách chuyển tới một trường học mới, chi phí học tập sẽ do ba gia đình kia chia nhau trả. Còn ba tên côn đồ kia cho lao động công ích 1 học kì và còn nhiệm vụ nữa
  Uyển Sam tò mò, hồ hởi:
  \- Là gì thế anh?
  Vu Quân nham hiểm đáp:
  \- Giám sát em
  Cô méo xệch mặt, giọng mè nheo:
  \- Anh.... Anh đang đùa đúng không?
  Vu Quân cười phá lên, trông vẻ mặt cô như người vừa mất đi thứ quan trọng, sau cùng mới nghiêm túc:
  \- Thật lòng đấy... Đám đó sẽ giám sát mọi việc của em, hôm nay em dám làm như vậy, khi nghe tin anh đã rất lo... Dù gì anh chỉ bảo chúng quan sát để ý em một chút, có việc gì thì phụ giúp em. Thật ra chúng trông to xác vậy, nhưng cũng chỉ là mấy tê bị bố mẹ nuông chiều, hoàn toàn không có ý đồ xấu trong con mắt chúng
  Uyển Sam tỏ vẻ không đồng ý, lắc đầu nguây nguẩy:
  \- Khônggg...
   Mấy ngày sau đi học tại trường, thi thoảng Uyển Sam tan ca di chuyển từ phòng học này đến phòng học khác, liền thấy ba tên học sinh đó núp núp theo sau. Cô quay lại trừng mắt nhìn, chúng lại giả vờ ngó lơ. Cô đành mặc kệ, tiếp tục việc học và giải trí, tuy là chỉ thấy mất thời gian của đám đó
   Một hôm nọ....
   Hôm nay Uyển Sam được nghỉ học, ông Chương nghe bảo từ sáng sớm đã đi công tác xa, đến tuần sau mới về. Theo thói quen dậy sớm, Uyển Sam dù ngái ngủ nhưng vẫn lơ mơ tỉnh giấc. Việc đầu tiên cô làm là chạy ra bể bơi. Mới hôm trước đi dạo quanh nhà có thấy liền hứng thú nghịch nước, lần nào cô cũng chỉ ngồi mép mép khuấy tay xuống vì không biết bơi.
  Uyển Sam chạy xuống, trên người chưa thay bộ quần áo ngủ, thấy bể nước rộng kia liền như đứa trẻ nghịch ngợm chạy lại. Cô ngồi xổm nơi mép, tay với với nghịch nước, ngón tay vẽ vời gì đó trên mặt nước
  Ngay sau lưng cô là Vu Quân. Anh sừng sững đứng đây từ lúc nào. Chắc lúc nãy anh có bơi vì cơ thể duy chỉ mặc chiếc quần bó đến đùi, cả cơ thể ướt nhẹp, đầu còn để chiếc kính bơi chưa tháo ra. Bờ ngực rắn chắc của nam nhân nhìn lúc nãy thật cuốn hút, một vài giọt  nước đọng lại trên cơ múi và bên ngực, chảy rỉ xuống. Nam nhân lén lút tiến lại, bất ngờ đưa chân lên ẩn sau lưng Uyển Sam, đạp cô xuống bể
   Uyển Sam thất kinh hét lên a một tiếng to, vùng vẫy dưới bể. Vu Quân đứng trên ôm bụng phì cười, tiếng cười nắc nẻ vui sướng vì trêu chọc được cô là bản thân anh như lập một chiến tích. Cơ thể Uyển Sam mỏi nhừ người dưới nước, cô không biết bơi lại vùng vẫy, nay có dấu hiệu hơi mất sức, tiếng cô yếu dần. Vu Quân sau này nhìn mới để ý, vẻ mặt vui vẻ ban nãy giờ chuyển sang sợ hãi, anh gọi lớn:
  \- Uyển Sam... Uyển Sam
  Ngay sau đó nhào xuống, bơi ra phía cô túm tóc rồi đưa lên bờ. Uyển Sam mặt tối sầm lại, cổ họng ho ra nước. Liên tục muốn ói bởi nước đang tràn trong lồng ngực. Vu Quân ôm chặt cô ngồi trong lòng mình, tay anh vỗ vỗ sau lưng giúp cô ói nước ra. Sau cùng cô có đỡ hơn, cả người vẫn run bần bật lên vì sợ, hai tay lạnh cóng ôm chặt lấy cổ Vu Quân. Cả bộ quần áo ngủ bằng vải sa tin bóng, thấm nước nên đang dính chặt vào thớ da cô. Nay Uyển Sam vô ý, sợ hãi nên ôm chặt anh. Vẻ mặt Vu Quân hơi bất đồng, cả người cô ướt nhẹp, Uyển Sam đang trực tiếp ngồi ngay trên hạ bộ của nam nhân. Miệng anh lẩm bẩm nói:
  \- Uyển Sam... Xin lỗi em, xin lỗi em
   Sắc mặt anh kiềm chế bởi sự tội lỗi vẫn đang lớn hơn. Sau cùng cô thả tay ra, ngồi đối diện với Vu Quân, khuôn mặt cô cau có, trách:
  \- Anh.... Đồ đáng ghét
   Vu Quân vuốt tóc cô, hỏi nhỏ:
  \- Em không biết bơi?
  Uyển Sam gật đầu, thích thoáng nấc cụt lên vì nước, ánh mắt Vu Quân liếc nhìn quanh cơ thể vật nhỏ trong lòng. Lồng ngực cô hô hấp mạnh nên hai đỉnh tuyết sơn căng phòng lên. Có phải là...Uyển Sam đnag không mặc áo lót không? Trong lòng anh tự vấn, đầu núm hồng hơi lồ lộ ra sau lớp áo satin, nhòn nhọn thu hút ánh mắt nhìn của Vu Quân. Nay hai người còn đang trong tư thế gần gũi, khó lòng anh kiềm chế nổi. Vu Quân bế bổng cô dậy, nhanh bước đi, nói:
  \- Anh đưa em lên phòng