Tình Yêu Đi Mượn

Chương 8: Mê mang.




Sau khi xe vừa đỗ ở sân, anh liền chạy nhanh ra khỏi xe.

Anh nhanh chóng bế cô vào nhà.

Lúc này cô trong tay anh vô cùng lạnh, khác người cô run lên.

Anh nhánh chóng đặt tay lên trán cô, quả nhiên là rất nóng, chứng tỏ cô đang bị cảm.

Anh để cô nằm bên ghế sofa, còn mình nhanh chóng đi xả nước nóng, lấy quần áo.

Xong quay lại bến cô vào nhà tắm. Lúc này cô vẫn không tỉnh.

Anh đành cởi quần áo cô ra, rồi bế cô vào buồn tắm.

Sau đó anh cũng cở quần áo mình ra, đi vào tắm rửa cho cô.

Khi cô dựa vào lòng anh, anh dừng như lại không muốn bỏ cô ra. Anh lại ôm lấy cô chặt hơn.

Sau đó bất giác tay anh chạt vào vết thương hôm nay cô ngã.

Sau khi tắm cho cô xong, anh mặc quần áo vào cho cô, bế cô vào giường mình ngủ.

Sau khi đáp chăm cho Ngân Tuyết xong, anh không kìn lòng được, bất giác tay anh chạm vào khuôn mặt nhỏ của cô và môi mỏng của cô.

Sau đó do khó chịu, Ngân Tuyết ngoảng ngịu, là anh dừng lại động tác của mình.

Nhưng anh thấy cô như lại vô cùng đám yêu.

Sau đó anh thấy khuôn mặt cô có vết thương, anh liền quay sang tìm lọ thuốc bôi cho cô.

Sau khi bôi xong vết thương trên mặt cô, anh chợt nhớ ra bên xương quay xanh của cô cũng có vết thương, anh liền vé áo cô xuống bôi thuốc cho cô.

Khi anh vé áo cô xuống, anh lại nhìn thấy bộ ngực căng phồng của cô, lại làm cho anh nóng lên.

Khi anh đắp chăm cho cô xong, anh lại lấy thuốc cô uống , xong chỉnh lại nhiệt độ trong phòng rồi anh lại phải chạy vào nhà tắm.

Khi vòi nước lạnh chạy trên người anh, anh thật sự không ngờ rằng một người như anh lại bị thân thể cô hạ gụt.

Tuy thân hình cô không được coi là hoàn hảo, nhưng đối với anh lại là số 1.

Sau đó anh để yên cô ngủ, rồi mình thì quay lại phòng làm việc tiếp tục công việc đang gian rở.

-----------------

Ánh ngoài trời chiếu vào phòng, anh sáng chói mắt là Ngân Tuyết tỉnh giấc, cô mênh mang không muốn dậy.

Lúc này cô cứ nghĩ mình đang ở trên thiên đường, nên cũng chẳng bận tâm.

Sau đó cô lại không ngủ được tiếp, liền dậy.

Cô không ngờ khi mình chết rồi lại được sống trong một ngôi nhà đẹp như vậy.

Ngân Tuyết vui sướng nhìn vào bộ quần áo ngủ , vẫn là của cô, cô hơi ngơ ngát, lú này ánh mắt Ngân Tuyết dừng lại trên tấm ảnh cưới.

Nụ cười trên môi cô cũng dừng lại, Ngân Tuyết liền lấy tay đập vào mặt mình một cái.

" A...đau.."

Cô đơn người lại, sao lại đau được chứ.

" Không thể nào".

Ngân Tuyết chật nhận ra căn phòng này là của Âu Dương Thiên Vũ.

Tấm ảnh cưới của anh và Ngân Vân đang ở trước mặt cô.

Ngân Tuyết liền nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc cô đi qua phòng làm việc của Âu Dương Thiên Vũ, cô nhìn qua cửa kính thấy anh ngủ quên trên bàn làm việc.

Ngân Tuyết lúc này vẫn nghĩ chuyện này là sao, sao cô lại ở đây.

Cô nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh đang ngủ say.

Ngân Tuyết không tin liền chạy ra ngoài sân. Lúc này, Ngân Tuyết nhìn thấy thư ký Lâm ở ngoài sân cùng quản gia.

Hai người cối chào.

" Chào thiếu phu nhân".

Ngân Tuyết gật đầu lại với họ. Ngân Tuyết không ngờ họ lại nhìn thấy cô, lần này đã chứng minh cô chưa chết.

Cô cũng tò mò muốn biết tại sao thư ký Lâm lại đến đây là gì.

Ngân Tuyết liền đi đến chỗ hai người hỏi.

" Thư ký Lâm, anh đến có chuyện gì sao".

" Thiếu phu nhân, tối qua tôi nhận được cuộc gọi của Âu tổng bảo sáng nay đến đổi xe cho ngài ấy"

" Xe của của Âu Dương Thiên Vũ bị sao vậy"

" Dạ, chuyện là tôi thấy hai ghế đầu của xe đều bị ước hết, hình như là ướt mưa".

" Chắc là tối qua Âu tổng bị ước mưa?"

" Mà tôi cũng thấy rất lạ, tại sao xe của cậu chủ lại bị ướt được nhỉ".

Lúc này Ngân Tuyết nhưng hiểu được gì đó.

( Bị ướt mưa sao, không lẽ tối qua là Âu Dương Thiên Vũ đưa mình về, nhưng tại sao chứ, anh ta là vậy để là gì...)

" Thiếu phu nhân, trán của người...."

Lúc này Ngân Tuyết mới sờ lên trán mình.

" Đau...."

Nhưng hình như có ai dám lên, lúc này Ngân Tuyết mới ngớ người ra.

( Là ai dán lên)

Lúc này cô mới nhận ra quần áo trên người mình cũng bị thay.

Người cô cũng vô cùng sạch sẽ. ( Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là.....)

Lúc này Ngân Tuyết mới nhận ra trên người mình vốn không mặc đồ lót.

Ngân Tuyết liền chạy vào nhà, không trả lời câu hỏi của thư ký Lâm.

Thư ký Lâm và quản gia cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, liền tiếp tục công việc của mình.

Ngân Tuyết chạy nhanh về phòng mình, Ngân Tuyết ngồi trên giường không tin vào những gì mình vừa tưởng tượng.

Lúc này Ngân Tuyết mới cảm thấy bên xương quay xanh mình cũng bị đau.

Ngân Tuyết liền vé áo mình xuống, cô không tin vào mắt mình nữa.

Ở xương quay xanh cô cũng có vết thương, nhưng nó cũng bị miếng dám cá nhân dám lên.

" Mình..mình....tối qua đã xảy ra chuyện gì" Lúc này mặc Ngân Tuyết đỏ bừng lên.