Tình Yêu Đi Mượn

Chương 46: Làm người yêu anh đi.




Hạ Vũ nhìn bạn thân mình trong gương, xong quay lại nhìn bộ đồ Ngân Tuyết chọn cho mình. Cuối cùng cô cũng mặc bộ đồ đó lên, xong lại quay lại gương nhìn.

" Nhưng này có ổn không"

Cô nhìn bộ đồ lần này bạn thân mặc lại khác hoàn toàn với các bộ đồ khác, cô vốn là người khá nhút nhác nên cũng chưa từng thử ăn mặc mạnh dạ như này. Thường thì cô sẽ mặc những bộ đồ kím cổng cao tường, người khác nhìn vào cũng không biết cô là tiểu thư của Hạ gia.

" A...kệ đi...chỉ hôm nay thôi" Hạ Vũ nhìn vào gương nói to, xong cô liền cần túi đi xuống nhà.

" Em đi đâu vậy"

Lúc này Hạ Vũ mới từ từ quay lại nhìn về phía có tiếng gọi mình, hóa ra là Hạo Hiên.

" Anh ....anh Hạo Hiên...anh sao lại ở đây...không phải anh đi cùng ba sao"

" Hôm nay cũng không có gì quan trọng nên anh về nhà trước, mà em ăn mặc vậy là sao"

" À ..em ...em đi ra ngoài chơi với bạn thôi"

" Bạn ư"

" Vâng, em đi trước đây" Xong Hạ Vũ liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

" Hạ...." Lúc này anh chỉ còn nhìn thấy bóng lưng cô đi xa dần ra phía cửa.

" Con bé này thật là, cứ như sợ mình biết được bí mật của nó vậy"

( Bí mật...bí mật ...không lẽ nó thật sự có chuyện dấu mình thật, mà nghĩ lại mới nhận ra dạo này nó thật sự bất thường thật chứ) Hạ Hạo Hiên càng suy nghĩ càng thấy suy nghĩ của mình đúng.

Hạ Vũ đi ra khỏi nhà đã thấy bóng lưng quen thuộc ngày nào. Anh vẫn là mặc chiếc áo khoát màu nâu dài nhưng lần đầu cô gặp anh, anh vẫn mang đến cho người ta một vẻ thần bí nào đó, không nhưng cô, chẳng giống một tiểu thư chút nào cả.

" Em đang nghĩ gì vậy" Hạ Vũ cứ vừa suy nghĩ vừa đi mà không nhận ra là mình đã đi đến chỗ anh.

" Em...em....a...." Anh cốc lên trán cô một cái, Hạ Vũ theo phạm xạ liền lấy tay che trán mình lại.

" Em đang suy nghĩ gì vậy, có biết là bạn thân em sắp đi vào lòng đường rồi không" Lúc này Hạ Vũ mới nhận ra điều đó"

" À..em...em..." Hạ Vũ liền cối mặc xuống, khuôn mặt nhỏ của cô cũng trở nên lúng túng.

" Anh xin lỗi! vừa rồi anh làm hơn quá "

" ứ...em không sao"

" Thật không, anh thấy em nhưng đang có tâm sự gì đó"

" Em không sao thật mà, chúng ta đi thôi"

" Ừ" Xong anh liền đi mở cửa xe cho cô.

Ngồi trong xe, Hạ Vũ lén nhìn về phía anh.

( Anh ấy thật là đẹp trai, không giống mình. Hai chúng ta không giống nhau chút nào cả) Hạ Vũ cũng biết gia đình anh là nhà tài phiện, anh cũng chẳng khác là bao. Còn cô chỉ là một tiểu thư của Hạ gia , xunh quanh anh có biết bao nhiêu tiểu thư khác muôn đang hộ đối hơn cô.

Hạ Vũ nhưng cũng đưa ra được câu trả lời cho bạn thân vậy.

Từ phía xa, Hạ Hạo Hiên nhìn chiếc xe đi mà lại có chút không vui. Anh không biết em gái làm sao quen được Mạc Hàn Thần, nhưng anh lại có một sự lo lắm, Anh chỉ muốn em gái mình có thể đơn giản tìm được hạnh phúc thật sự của bạn thân.

Anh biết Mạc thị là một tập đoàn lớn mạnh ở Mỹ, Mạc Hàn Thần cũng về nước chẳng được lâu, nếu hai người họ thật sự ở bên nhau, chỉ sợ em gái anh phải chịu nhiều tổn thương.

---------------------------

Mạc Hàn Thần dừng xe lại tại một khu phố.

Hạ Vũ bước xuống, đây là một nơi rất đẹp, các dãy nhà có chút cổ kính cộng với những ánh điện rực đỏ, tạo cho người ta cảm giác sao hoa lạ thường, đúng là phong cảnh hữu tình. Hạ Vũ cũng chưa từng đến đây bao giờ, cô nhìn thấy khung cảnh trước mắt mà vô cùng vui vẻ.

Anh đưa cô vào một nhà hàng và gọi cho cô một cốc trà sữa, cùng một chút bánh ngọt.

" Em thấy ở đây như thế nào?''

" Rất đẹp" Tuy vậy cô lại chẳng thấy vui vẻ chút nào cả, cô cảm nhận được bạn thân mình khung hợp với nơi này lắm.

Khi ăn uống xong anh đưa cô đi một vòng khu phố này. Hai người cùng nhau mua đèn thả lên trời, lại cùng nhau mua đồ ăn vặt quanh phố.

Hai người đi cũng hết khu phố, ở đây có rất nhiều điều thú vị, thời gian cũng đã muộn Hạ Vũ liền lên tiếng.

" Anh Hàn Thần, cũng muộn rồi, chúng ta quay về thôi"

" Cũng đúng, đến giờ rồi" Anh nhìn lên đồng hồ mình, lúc này cũng đã là 12 giờ kém.

" Vậy ta quay lại thôi"

" Em ở đây đợi anh một chút" Xong anh liền chạy đi.

Hạ Vũ nhìn bóng lưng anh đi xa dần trong đáng đông mà trong lòng lại có chút buồn, cô ước gì hai người chưa từng gặp nhau, có lẽ mọi thứ đã không khó khăn với cô như vậy.

" Em ơi" Một chị gái đang cần một đống hộp quà đi đến chỗ Hạ Vũ.

" Có chuyện gì không"

" Em có thể giúp chị bên mấy cái hộp này sang đây một chút không"

" Em..nhưng em..." Hạ Vũ nhìn chị gái ấy cần mấy cái hộp cứ bị rơi, cô không đành lòng từ chối.

" Được ạ" Xong Hạ Vũ liền giúp chị gái đó cần hai cái hộp.

Hai người đi đến bờ biển, ở đây có một trái tim được trang trí bằng nến và xunh quanh nó là hoa hồng.

" Em cần hai cái hộp đó vào để trong trái tim đó hộ chị nha"

" Vâng" Hạ Vũ nhìn cũng biết cái này chắc là ai đó chuẩn bị tỏ tình rồi.

Xong cô để hai chiếc hộp đó xuống, Hạ Vũ liền hỏi lại.

" Chị ơi, để đây được chưa ạ" Nhưng không nghe thấy tiếng trả lời"

Hạ Vũ thấy vậy liền quay người lại, lúc cô quay người lại một màn pháo hoa được bán ra trước mắt cô với tất cả các màu sắc, còn có cả âm nhạc nữa.

Cảnh tượng trước mặt hật là đẹp, Hạ Vũ cứ vậy mà bị nó thu hút, cô vẫn đứng im trong trái tim đó nhìn mọi thứ đẹp đẽ trước mắt.

Lúc này Mạc Hàn Thần trong tay cần lấy một bó hoa lớn đi về phía Hạ Vũ, Hạ Vũ thật sự không tin vào mắt mình nữa.

Mạc Hàn Thần tiến đến trước mặt cô cùng với bó hoa hồng , anh lúc này cũng không còn mặc áo khoát dài nữa , anh mặc chiếc áo sơ mi trắng càng làm tô điểm thêm vẻ đẹp trai của mình.

Còn Hạ Vũ lúc này vẫn chưa hết hoang mang, cô không ngờ mọi thứ lại là chuẩn bị cho cô

" Anh thích em, làm người yêu anh nhé" Lúc nói ra câu nói đó khuôn mặt Mạc Hàn Thần trở nên nghiên túc hẳng.

Hạ Vũ đứng trước lời tỏ tình của anh mà không biết nên làm thế nào, cô thích anh, chỉ là khoảng cách hai người thật sự là cho cô sợ mình lựa chọn sai.

" Nhưng em....em....." Nước mắt Hạ Vũ không kìm được mà rơi xuống.

" Anh biết ..... em chỉ cần yêu anh còn mọi thứ cứ để anh lo, Vì vậy hãy là người yêu anh nhé"

Câu nói của anh nhưng một tiếng sét đánh vào trái tim nhỏ bé của cô vậy, Hạ Vũ nhưng tìm ra một lí do để bỏ hết tất cả mọi thứ vậy.

" Vâng" Hạ Vũ cần lấy bó hoa trong tay anh, anh thấy vậy liền ôm cô vào lòng mình.