Tình Yêu Đi Mượn

Chương 3 : Mùi nước hoa đáng ghét.




Ánh sáng ngoài cửa chiếu vào mắt, là Ngân Tuyết thức giấc.

Cô mở mắt ra, lúc này phía thâm dưới cô truyền đến cả giác đau đớn.

Thấy vậy, Ngân Tuyết liền quay sang nhìn bên cạnh.

Không thấy anh ở đó. Dường như cũng không có dấu tích từng có người ngủ ở đó.

Lúc này trong lòng cô có chút vui, nhưng cũng có chút thất vọng.

Ngân Tuyết không hiểu sao hôm qua anh lại nhưng vậy, hai người đã ở với nhau 2 năm mà anh cũng không đụng vào cô.

Vậy mà tối qua , chỉ vì câu nói của cô đã làm tức giận, còn ép cô làm những chuyện cô không muốn làm.

Ngân Tuyết thấy trên người vân không có mảnh vải nào che, cô liền lấy chăm quấn lấy người mình rồi đi vào phòng tắm.

Ngân Tuyết xả nước lên người mình, lúc này thâm dưới cô vẫn truyền đến cảm giác đau.

Chính sự đau đớn đó khiến cô vô tình nhìn thấy mình trong gương, cô giậc mình với nhưng dấu tích tối hôm qua để lại.

Những vết bần tín vẫn im trên người cô, cô liền xoay người lại không nhìn vào gương nữa, xong cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm.

Khi ra khỏi phòng tắm cô lại quay lại công việc thường ngày.

Khi cô làm xong mọi việc liền mệt mỏi ngồi xuống ghế, thực ra những chuyện này cô không cần phải làm. Nhưng cô lại muốn làm, cứ ở trong nhà mà không làm gì thật sự khiến người ta buồn chán.

Ngay lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng chuông cửa.

Ngân Tuyết liền ra mở cửa.

Trước mặt cô là một cô gái xinh đẹp với thân hình nóng bỏng, cô ta còn mặc một chiếc váy bó xác người, khiến đường cong trên người cô ta càng hoàn hảo.

Ngân Tuyết nhận ra mùi nước hoa trên người cô, chính là mùi nước hoa trên người Âu Dương Thiên Vũ tối qua.

( Đúng là mùi nước hoa cô ghét).

Ngân Tuyết liền hiểu ra cô gái này đến tìm cô là vì chuyện gì, nhưng cô cũng chẳng quan tâm.

Ngân Tuyết đang suy nghĩ thì cô gái đó liền lên tiếng.

" Cô là người hầu ở đây sao?"

" Tôi....."

" Tránh ra, tôi đến để gặp Thẩm Ngân Tuyết"

Lúc này cô liền hiểu cô ta không biết cô chính là Ngân Tuyết.

" Không biết cô tìm tôi có chuyện gì?"

Cô ta liền quay lại nhìn cô, cô ta nhìn khác người cô, xong cô ta cười.

" Cô là Thẩm Ngân Tuyết"

" Đúng vậy"

" Haha....chẳng trách Âu tổng thèn quan tâm cô, hóa ra là một con vịt xấu xít"

" Cô mà cũng đòi làm Âu phu nhân ư, nực cười, tôi thấy cô ngay cả người giúp việc còn không bằng"

" Đúng là làm ám ảnh mắt người nhìn"

" Tôi khuyên cô, biết điều thì nên cút khỏi đây đi, cô không xứng"

Ngân Tuyết vẫn bình tĩnh đáp lại cô ta.

" Không biết cô đến đây có chuyện gì không, nếu không còn chuyện gì thì mời cô về cho, tôi còn phải làm việc của mình"

" Đừng vội, tôi đến đây tất nhiên là có việc muốn bàn với cô rồi"

" Đầu tiên xin giới thiệu với cô, tôi là Diệp Kỳ Kỳ chủ nhân mới của căn nhà này"

" Tôi tới đây là để trả lại cho Âu tổng cái áo hôm qua ngày ấy quên cần về"

Cô ta là đang chứng minh tối hôm qua Âu Dương Thiên Vũ đã ở với cô ta.

" Còn nữa, cô nên chuẩn bị tâm lý bị đuổi khỏi đây đi, nếu lúc đó cô cầu xin tôi, có lẽ tôi vẫn cho cô làm tiếp công việc giúp việc này đó, tôi thấy nó rất phù hợp với cô"

Xong Diệp Kỳ Kỳ nén áo của Âu Dương Thiên Phong cho Ngân Tuyết.

Ngân Tuyết cũng không nói gì.

Cứ mặc kể Diệp Kỳ Kỳ thích nói gì thì nói, để cô ta nói xong thì mặc kể cô ta.

Ngân Tuyết lạnh lùng nói " Cô nói xong chưa, nếu nói xong rồi thì mời cô về cho, tôi còn việc "

" Cô bị ngu à, tôi nói cô không hiểu sao"

Diệp Kỳ Kỳ bị thái độ không sợ sệt của Ngân Tuyết là cho tức giận.

" Nếu cô muốn làm Âu phu nhân cũng được thôi, chỉ cần Âu Dương Thiên Vũ đồng ý, tôi sẽ ngay lập tức rời khỏi đây. Như vậy cô yên tâm chưa"

" Cô là đang muốn đấu với tôi sao, cô đừng tưởng tôi không dán, Âu tổng đã hứa đưa tôi về đây, cô nên từ bỏ vị trí này đi"

" Cô nên biết điều một chút, vị trí này đã định chủ nhân rồi"

Xong cô ta liền rời đi.

Khi cô ta đi, Ngân Tuyết liền quay vào nhà, cô đi lên phòng của anh.

Đây là lầm thứ 3 cô vào trong căn phòng này, đồ bên trong toàn là đồ mà Ngân Vân, em gái cô thích.

Ngân Tuyết nhìn lên tấm ảnh cưới, lúc này câu nói ( vị trí này đã định sãn chủ nhân của nó) của Diệp Kỳ Kỳ lại vang vọng bên tai cô.

Đây là căn phòng mà anh không cho phép cô vào. Lần này cô nhân lúc anh không ở đây mới dán vào, và cũng là lần thứ 3 cô vào đây.

Lần đầu tiên cô vào đây, chính là đêm tâm hôm của hai người. Tối hôm đó cô đã nhìn tấm ảnh cưới của ảnh, người anh cưới là cô, nhưng ảnh cưới treo trong phòng lại anh với Ngân Vân.

Tối hôm đó anh đã dùng những lời nói cay độc với cô, anh là hận cô nên mới cưới cô, anh hận cô đã làm người anh yêu chết.

Còn lần thứ 2 cô vào đây chính là tối hôm qua, cô cũng không hề biết là tối qua mình lại nằm trên chiếc giường không thuộc về mình.

Ngân Tuyết nhìn lên tấm ảnh cưới anh cười vui vẻ cùng với Ngân Vân.

( Hai người họ mới là một đôi)

Khé môi cô khẽ cười, nhưng trong lòng cô lại đau.