Tình Yêu Đi Mượn

Chương 13: Về nhà.




Âu Dương Thiên Vũ ăn xong hộp cơm, có lẽ đã rất lâu rồi anh mới lại ăn trưa.

Lần đầu tiên anh thấy bạn thân mình cũng có thể sống cho bạn thân mình.

Xong anh lại thấy suy nghĩ mình thật ngu ngốc.

Anh nhìn về cô gái đang ngủ ởbghế, anh tiến đến chỗ cô.

( Tại sao em lại là như vậy, hay em cũng thật sự quan tâm anh ). Anh vé tóc trên mặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ đang mệt mỏi ngủ của cô, vậy mà lòng mình cũng không thể vui vẻ.

Nhìn ngắn khuôn mặt nhỏ của cô là anh không kìm lòng được mà hôn nhẹ lên trán cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, có lẽ là sợ khuôn mặt nhỏ của cô sẽ tỉnh.

Xong anh lấy áo khoát mình đắp lên cho cô, sau đó chỉnh sửa lại quần áo mình, anh bước ra khỏi phòng.

Âu Dương Thiên Vũ nhẹ nhàng đóng cửa lại, lức này thư ký Lâm cũng đã có mặt.

Thư ký Lâm cũng thấy vui vẻ khi sắc mặt Âu tổng tốt hơn mọi hôm.

" Chào Âu tổng "

" Cậu cho người canh giữ phòng tôi, không cho ai vào trong"

" Vâng"

Chỉ qua câu nói của Âu tổng, thư ký Lâm càng khảng định thiếu phu nhân vẫn ở trong phòng Âu tổng.

" Nếu cô ấy muốn về thì cậu cho người đưa cô ấy về"

" Vâng"

Sau đó thư ký Lâm nhanh chóng sắp xếp người đến canh chừng, không cho ai vào làm phiền cô Ngân Tuyết nghỉ ngơi.

Sau đó thư ký Lâm lại cùng Âu tổng đi vào phòng họp.

------------------------------

Khi anh quay lại cũng khá muộn, vậy mà đoàn vệ sĩ vẫn ở đấy.

Âu Dương Thiên Vũ liền bảo họ quay về đi, anh mở cửa đi vào.

Âu Dương Thiên Vũ thấy cô vẫn ngủ trên ghế, hình như cô vẫn chưa tỉnh.

Anh nhìn lên đồng hồ mình, thời gian cũng không còn sớn, anh liền đi đến chỗ cô bế cô lên.

Đi ra ngoài cửa, mọi người trong công ty lần đầu tiên thấy trong tay Âu tổng cao ngạo của họ bế người khác.

Cả công ty đều rất ngạc nhiên, cũng như tò mò về cô gái đó, chỉ là Ngân Tuyết đang ngủ rất ngon trong vòng tay anh.

Với lại, cô dừng như rất thích hơi ấm của người đàn ông này. Cô như một đứa trẻ tìm thấy được hơi ấm vậy.

Anh nhìn thấy biểu hiện thích thú của cô là anh ạnh cũng trở nên vui vẻ hơn.

Mọi người trong công ty thấy cảnh này mà nói không nên lời.

Anh bế cô ra xe, xong tự mình lái xe đưa cô về.

Đây có lẽ là hôm đầu tiên anh tan là sớn như vậy.

Khi chiếc xe đi rồi, thư ký Lâm mới để tay lên đầu mình.

( Âu tổng hôm nay ngài thì được về sớn, còn tôi thì phải tan ca nữa rồi. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa"

---------------------------------------
Xe đang đi được nửa đường thì Ngân Tuyến mơ màng tỉnh lại.

Ngân Tuyết vừa tỉnh lại đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hình như hiện tại cô đang ở trên xe.

" Rõ rằng là mình đang ở cùng..."

Lúc này Ngân Tuyết mới nhìn rõ khuôn mặt người bên cạnh mình, những hình ảnh trước đấy bây giờ lại hiện ra trước mặt Ngân tuyết.

Âu Dương Thiên Vũ thấy cô tỉnh liền quay lại nhìn cô.

Ngân Tuyết bị hành động của anh cùng với những ký ức trước đó khiến khuôn mặt nhỏ của cô bừng đỏ.

" Không sao chứ"

Ngân Tuyết lúc này mới cảm giác thâm dưới mình truyền đến cảm giác đau.

" Không sao" Ngân Tuyết quay lên nhìn anh, ánh mắt cô đụng phải ánh mắt anh đang nhìn mình cô liền lẩn tránh mà quay ra cửa xe nhìn ra ngoài.

Thấy cô nhưng vậy anh cũng không nói gì nữa.

Lúc này Ngân Tuyến mới nhận ra, chuyện trưa này là do cô ngu ngốc thế nào, Ngân Tuyết càng suy nghĩ chỉ hận thời gian không quay lại.

Cô uất ức nhìn ra ngoài cửa xe, mà không thèn để ý đến anh.

Ngân Tuyết đang chăm chú nhìn ra ngoài thì cô chật nhận ra hình như đây là lần đầu tiên hai người đi xe cùng nhau.

Ngân Tuyết nhận ra không biết hai người đang đi đâu.

" Ta đang đi đâu vậy"

" Về nhà"

" Anh không làm việc nữa sao"

" Không"

" Ở nhà có chuyện gì sao"

Lúc nghe thấy câu nói của cô anh uất ức nghĩ.

( Chẳng lẽ tôi đưa vợ tôi về nhà cũng không được sao?) sắc mặt anh cũng trở nên khó coi.

Ngân Tuyết thì lại thấy lạ, đây là lần đầu tiên anh chủ động về nhà sớn như vậy, đã thế còn cho cô ngồi chung xe.

Thấy sắc mặt anh không tốt, Ngân Tuyết cũng lựa chọn in lặng, cô cũng chẳng dại gì mà chọc người cao ngạo như anh để rồi rước họa vào thân cho mệt.

Chỉ là Ngân Tuyết vẫn cảm thấy hối hận vì hành động chiều nay của mình.

Tuy vậy, cô cũng biết rõ có hối hận thì thời gian cũng không thể quay lại, cô liền quay sang nhìn ánh đèn đường sáng rực với các màu sắc khắc nhau.

Như vậy Ngân Tuyết mới thấy mình nhẹ lòng hơn.