Vào buổi tối ngày 27 tết, sau khi nhận được tiền thưởng và ăn một bữa tiệc cuối năm, Hà Anh lập tức đi về nhà.
Do là cô có gửi Chick bên nhà Tuấn Anh nên trước khi về cô có qua nhà cậu để ôm bé con của mình.
Hà Anh bấm chuông.
Đợi một hồi, cánh cửa cũng mở ra, nhìn thấy người bên trong cô lập tức há hốc mồm.
Tuấn Anh chỉ mặc nguyên cái áo choàng tắm, mái tóc đen nhánh ướt nước chảy dọc xuống cổ trông thật quyến rũ. Liêm sỉ của một đứa mê cái đẹp suýt chút nữa thốt lên ba chữ: OH MY GOD!!
Nhưng.
Cô đã nhịn lại, cô nhìn từ trên xuống dưới rồi cười tủm tỉm nói:
“Wao, anh yêu của em, anh thật quyến rũ”
Bình thường… à không lúc trước Hoàng Tuấn Anh mà bị cô nhìn thấy trong tình trạng thế này là mặt cậu đỏ chót lên rồi, có khi còn làm như mình là nạn nhân ôm lấy thân và đưa khăn chấm chấm nước mắt tỏ ra yếu đuối nói:
“Cậu tính sàm sỡ tớ à?”
Lúc đấy Hà Anh biết mình đùa hơi quá nên lúng túng chỉ biết chạy đi.
Cô nghĩ cậu sẽ như mọi lần thôi, nhưng bây giờ cậu đáp lại cô thế này:
“Có thật là quyến rũ không? Nhào vào đây anh cho cảm nhận thế nào là quyến rũ” Đã thế còn khuyến mại thêm cái nhếch môi rất yêu nghiệt nữa chứ.
“…” Mặt cô đỏ bừng, cô không dám nhìn nữa bèn quay mặt đi.
Thôi, anh ta thay đổi rồi.
Anh ta mặc thế này cho cô xem chứng tỏ là anh ta không hề biết ngại.
Ôi! Hình tượng ngây ngô của anh bạn cute dễ thương hay ngại ngùng bay mất ròi.
Hoàng Tuấn Anh thấy cô cứ đứng ở cửa nhà mình liền hỏi:
“Sao vậy? còn đứng ngây ra đó làm cái gì, mau vào đây đi"
Vừa nói xong cậu kéo cô vào nhà mình.
Vào bên trong, Hà Anh nhìn thấy Chick đang nằm cuộn tròn trên sô pha nhà Tuấn Anh ngủ ngon lành, cô đi tới ngồi cạnh đó khẽ vuốt nhẹ lông của bé, ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều.
Còn Tuấn Anh thì khi đã dẫn Hà Anh vào nhà, cậu lại đi tắm tiếp.
Vừa nãy cậu đang tắm, vì nghe thấy tiếng chuông cửa cậu mới vơ vội cái áo choàng tắm mặc lại rồi đi ra xem là ai.
Tắm rửa thơm tho sạch sẽ Tuấn Anh đi ra ngoài, trên người mặc một bộ quần áo khá thoải mái, áo phông, quần ngủ, chân đi quả dép đi trong nhà, trên đầu chùm một cái khăn tắm.
Cậu đi ra ngoài phòng khách nhìn thấy Hà Anh cứ ngồi đơ ở ghế nhìn xung quanh, cậu liền đi tới nói:
“Muốn ăn gì không? Anh đi lấy cho em”
Hà Anh hơi giật mình nhìn sang phía cậu, cô lắc đầu nói:
“Không, em không muốn ăn, em ăn no rồi”
Chiều tối hôm nay công ty tổ chức bữa tiệc cuối năm ở một nhà hàng khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố, Hà Anh chỉ ở đó ăn uống xong lập tức chuồn về nhà, không muốn nán lại quá lâu.
Tuấn Anh không nói gì mà đi đến cạnh cô ngồi xuống, cậu dựa nhẹ vào vai cô khẽ nhắm mắt lại. Hà Anh cũng không nói gì, để mặc cậu dựa vào vai mình như vậy, thấy cậu cứ thở dài cô hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Tuấn Anh im lặng một chút rồi nói:
“Chuyện là, anh không thể về cùng em vào ngày mai được, anh chưa sắp sếp xong công việc. Sớm nhất là 29, muộn nhất là 30 anh mới qua được”
Hà Anh xoa đầu cậu dịu dàng nói:
“Không sao đâu mà”
“À còn nữa, cái quyển Điều bí mật của em, có thể cho anh mượn không?”
Tuấn Anh đột nhiên hỏi câu này khiến cho Hà Anh có hơi ngạc nhiên, cái quyển đó là nhật ký kể về cuộc sống của cô lúc học lớp 11 và lớp 12.
Hai năm đó cô với cậu sống chung với nhau, từng trang giấy đều viết đến cậu. Nếu nói là điều bí mật cũng không đúng lắm, vì những gì cô trải qua cậu đều rõ, duy chỉ có bí mật là cô thích cậu từ năm lớp 11, mãi sau cô tỏ tình cậu mới biết.
“Được chứ” cô gật đầu đồng ý.
–
Đến ngày 28 tết, Hà Anh bắt xe đi về quê. Do hôm qua Tuấn Anh nói là cậu còn có việc nên sẽ về sau.
Cũng giống như mọi kì nghỉ khác, Hà Anh đều đưa Chick về quê với mình để chơi với Thắng và cũng tiện để cô chăm sóc cho bé.
Sau mấy năm quê của Hà Anh đã thay đổi rất nhiều, đường phố hiện đại hơn, các trang thiết bị, cơ sở vật chất ngày càng phát triển. Đặc biệt là dự án khu đô thị ven sông được khởi công xây dựng mấy năm trước đã được hoàn thành.
Đi về quê, nhà Hà Anh không phải quá lo lắng về đồ trang trí hay bánh kẹo tết gì nữa vì Hà Anh đã mua rồi. Khi Hà Anh về nhà thì bố mẹ và Thắng đã dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, chỉ cần đợi cô về cùng trang trí nữa là hoàn tất.
Vào một buổi sáng ngày 30 Tết, Dương Quang Thắng đèo Dương Hà Anh đi qua nhà bác để lấy một chút đồ, thằng nhóc này mấy năm nay cao lên không ít nha, nếu ai không biết lại nghĩ Hà Anh là em, còn Thắng là anh.
Lí do hả? tại vì Hà Anh tuổi đã ở đầu hai nhưng vẫn còn rất loi nhoi, không nghiêm túc như Thắng.
Khi có người lỡ nói Hà Anh là em gái của Thắng, cô còn rất nhiệt tình diễn chung, cô hớn hở quay sang nhìn Thắng:
“Ây ya, tự dưng được trẻ lại mấy tuổi”
“…” Thắng lúc ấy ngoài ôm trán bất lực ra thì cũng chẳng còn biểu cảm gì khác.
Hà Anh không thấp mà là do Thắng quá cao. Thằng nhóc này vốn theo gen cao của bố, cộng với chăm chơi thể thao nên mới học lớp 11 mà đã cao 1 mét 84. Cô thấp hơn thằng em 19 centimet, nên đứng cạnh nó cô không khác gì một đứa nhóc, dù cho cô đã 22 tuổi.
(Cao hơn Tuấn Anh đấy, Tuấn Anh có 1 mét 82 thôi 🤡)
Trên đường lái xe trở về nhà, Thắng hỏi Hà Anh:
“Chị với anh ta về bên nhau rồi à?”
Biết được Thắng đang nhắc đến ai, Hà Anh ngơ ngác hỏi:
“Sao em biết?”
Sao em lại không biết? Nụ cười hạnh phúc kiểu này đã mấy năm rồi chưa hề xuất hiện trên gương mặt chị rồi.
Đã rất lâu rồi Thắng mới nhìn thấy nụ cười đó của Hà Anh.
Hà Anh vỗ vỗ nhẹ vai của Thắng rồi hỏi:
“Chick đâu rồi?”
“Chick hả? em cho em ý chơi với Gạo rồi” Thắng đáp.
Gạo là bé mèo ta mà Thắng mới được bà ngoại tặng cho thằng nhóc lúc sinh nhật tuổi 16. Thắng thì vốn rất thích mèo nên khi nhận được món quà này thằng nhóc đã rất vui.
“Có vẻ Chick thích em Gạo nhỉ? Thấy bám nhau từ hôm qua đến giờ à”
Thắng thấy như vậy liền hào hứng đáp:
“Gạo đẹp trai như vậy sao lại không thích được chứ chị"
“Này, chị đưa Chick đi triệt sản rồi cơ mà, sao nó vẫn có hiếu với trai như vậy nhỉ?”
"Nhắc mới nhớ, hôm trước em mới nấu một nồi pate cho Gạo với Chick ăn trong tết đấy”
“À, thảo nào thấy mua thịt, gan gà, bí đỏ các thứ hoá ra là đi nấu pate?”
“Pate cho Gạo ăn toàn em nấu không đấy, chị thấy em giỏi không?”
Giỏi.
Nuôi đến mức từ con mèo thành con heo.
Khi đi về đến nhà hai đứa bất ngờ khi nhìn thấy một cái xe ô tô rất lạ đỗ ở trong sân, đứng bên cạnh đó là có một cậu thanh niên trên người mặc một chiếc sơ mi trắng với quần âu đen, chân đi đôi giày da bóng loáng.
Hà Anh lập tức nhận ra cái xe đó và cả người thanh niên kia nữa.
Tuấn Anh?
Dừng xe vào trong sân nhà, hai đứa đã nhận được tràng mắng xối xả của mẹ Ngân:
“Hai cái đứa này, nhà bác Hùng cách đây có một đoạn thôi sao mà đi lâu thế hả? Lại vừa đi vừa la cà ở đâu đúng không?”
Thắng lấy cái nồi trên tay Hà Anh về phía mình, rồi xách cái nồi nấu to vật vã ấy lò tò đi vào bếp, miệng bất mãn gào lên:
“Mẹ à, bọn con sang đấy đâu phải chỉ lấy nồi đâu chứ? hai bác cứ nhờ bọn con làm này làm kia, bọn con đâu có dám từ chối chứ ạ”
Hà Anh thấy Tuấn Anh đang nhìn theo Thắng, cô liền hắng giọng một cái để cho cậu nghe được.
Tuấn Anh nghe được tiếng của cô liền đi đến, cậu phì cười cúi xuống để nhìn mặt cô, cậu buồn cười hỏi:
“Sao vậy?”
Hà Anh hỏi:
“Trên đường đi có gặp chuyện gì không?”
Tuấn Anh nghe vậy thì ngoan ngoãn lắc đầu:
“Chỉ là lần đầu anh tự lái xe lên đây nên bị lạc một chút, may là anh vẫn tìm được đường đi”
Nói xong cậu cười hì hì.
Hà Anh nghe xong liền phì cười, cô kéo cậu đi qua ghế salon ở ngoài sân ép cậu ngồi xuống, cô nói:
“Ngồi nghỉ đi, đi đường xa chắc anh mệt lắm, để em lấy nước cho anh”
Tuấn Anh vừa đến chưa đầy một tiếng thì bố Kiên mẹ Thủy cũng đến nốt. Hai người họ tay mang đồ lỉnh kỉnh bước vào, mẹ Thủy gọi to:
“Ngân ơi, tao đến rồi đây”
Hà Anh và Tuấn Anh đang ngồi ở sân nhặt rau, nghe thấy tiếng liền ngước lên nhìn. Bố Kiên mẹ Thủy đi gần đến liền nhìn thấy Hà Anh và Tuấn Anh đang ngồi chung với nhau, mẹ Thủy cười tủm tỉm trêu:
“Bé, sao con đi nhanh thế? Rõ ràng thấy con đi sau bố mẹ một đoạn mà”
“Mẹ à, con hai mươi mấy tuổi rồi đó, mẹ đừng gọi cái biệt danh sến sẩm đấy có được không?” Tuấn Anh bất lực nói.
“Ô! Hai ông bà đến rồi đấy à?”
Bố Hoàng từ dưới vườn đi lên, trên tay cầm một rổ rau, nhìn thấy vợ chồng nhà thông gia liền hớn hở nói.
“Em tưởng là mình anh lên ăn tết ở nhà em?” Hà Anh ghé qua chỗ Tuấn Anh nói thầm.
“Không, là cả nhà anh lên” Tuấn Anh cũng thì thầm với cô.
Sáng hôm nay cậu mới biết chuyện này thôi à?
Sau bữa ăn trưa, Dương Quang Thắng lôi Hoàng Tuấn Anh đi ra một góc thủ thỉ cái gì đó rất lâu. Hà Anh vốn không muốn xen vào chuyện giữa mấy “người đàn ông” theo lời Thắng nói, cô chỉ còn cách ngậm mồm và không tò mò gì hết.
Cô ngồi nhìn Chick và Gạo chơi với nhau, Pé nằm ở một góc nhìn hai đứa mèo, có lẽ cũng muốn vào chơi chung lắm đây.
Cô gọi con Pé qua chỗ mình, nghe được tiếng của cô con chó liền hớn hở vẫy đuôi rồi đi đến. Vừa đi vừa lắc trông rất hài, cô phì cười trêu:
“Ý là mình lớn rồi đó Pé, qua đây nào”
….
Buổi chiều, Hà Anh dẫn Tuấn Anh đi chợ mua chút đồ với mình. Hai đứa đèo nhau trên chiếc xe máy mượn của bố Hoàng, từng hàng cây, hàng nhà chạy qua tầm mắt, từng kí ức tươi đẹp của những ngày còn đi học lướt qua trong tâm trí của mỗi đứa.
Gần sáu năm rồi sao?
Nơi này những năm mà hai đứa còn học cấp ba vẫn còn rất bình dị, đằm thắm, ánh nắng chiều toả sáng khắp nơi, nhuộm vàng đồng ruộng, cây cỏ. Còn bây giờ, cảnh vật tuy không có sự khác biệt quá nhiều, có lẽ cái khác biệt duy nhất chính là con người.
Cơ sở vật chất hiện đại, mức sống được nâng cao, dẫn đến nhịp sống của con người cũng phải thay đổi.
Không khí của ngày cuối cùng của năm cũ rất náo nhiệt, nhà nào nhà nấy cũng treo bóng nháy, cây đào, đèn lồng trang trí vô cùng lung linh.
Tiếng nhạc của nhà nào đó mở loa karaoke, tiếng cười nói của tất cả mọi người tạo nên không khí Tết vô cùng náo nhiệt.
Hai đứa sau khi mua được đồ cần thiết liền đi về nhà, Hà Anh ngồi phía sau xe hỏi:
“Tối nay anh muốn thức xem pháo hoa không?”
“Có chứ, không thức không chịu được” Tuấn Anh đáp.
___
Quả nhiên là đến đêm cả hai đứa đều muốn thức để ngắm pháo hoa, Dương Quang Thắng cũng rất muốn nhưng thằng nhóc buồn ngủ quá nên đã bỏ về phòng, Thắng nói:
“Thôi, khi nào đến pháo hoa thì gọi em, em không chờ nổi”
“Chị biết mày chưa buồn ngủ, tính đi gọi điện cho bé Mai đúng không?” Hà Anh phì cười hỏi.
Nghe được như vậy mặt của Thắng đỏ bừng lên, thằng nhóc lắp bắp nói:
“Chị…chị đừng có ăn nói linh tinh” vừa dứt lời Thắng đóng cửa cái rầm.
Tuấn Anh và Hà Anh vẫn ngồi ở phòng khách, chương trình trên ti vi vẫn đang phát, mắt hai đứa vẫn dán chặt vào nó.
Được một lúc sau Hà Anh đề nghị:
“Anh muốn uống cà phê không? để em đi pha”
“Không cần đâu, anh thức được”
Hà Anh nói tiếp:
“Hay lên phòng em chờ đi, em mới tải game này hay lắm, anh muốn chơi không?”
Nhắc đến lên phòng cô mặt Tuấn Anh đỏ bừng lên, cậu xấu hổ quá lắp bắp nói:
“Em…em muốn anh lên phòng em làm cái gì?”
“Anh đang nghĩ cái gì thế? Chỉ là chơi game trên iPad thôi mà”
Nghe được như vậy cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây hai người ở chung với nhau cậu rất ít khi vào phòng của Hà Anh, được cô cho phép cậu mới dám vào, kể cả phòng ngủ ở chung cư của cô cũng vậy, phải là trường hợp bất khả kháng lắm cậu mới phải bước vào phòng cô.
Bước lên căn phòng của cô, Tuấn Anh nhìn xung quanh một vòng.
Căn phòng khá nhỏ gọn, sạch sẽ, bày trí đồ đạc rất gọn gàng. Cô bảo cậu cứ ngồi ở giường đi, còn cô đi kéo Chick đi ra khỏi hộc tủ quần áo.
“Chick, cái con bé này, chỗ đó bẩn, hôm nay mẹ vừa mới tắm cho con đấy”
Vừa lôi được Chick ra cô phát hiện là còn có thêm một bé mèo cam béo ú cũng nằm cuộn trong đó, khi cô soi đèn flash vào, bé đó đang giương cặp mắt to tròn đen láy như bi ve nhìn cô, Hà Anh nhìn mà không nỡ giận cô bật cười nói:
“Em đừng có dùng cái vẻ dễ thương đó để nhìn chị nha Gạo, em cũng không vừa đâu”
___
Ngồi chơi game đến tận 11 giờ 50, hai đứa mới đi ra ngoài để chờ đón giao thừa.
Hà Anh dẫn Tuấn Anh đến chỗ mà cô hay ngồi xem pháo hoa. Vì đã quen leo lên chỗ này nên Hà Anh rất thành thục, mấy bước là lên được rồi, còn Tuấn Anh khá run, cậu phải chật vật một hồi mới lên được.
Mấy nhà hàng xóm đều cười cười nói nói rất náo nhiệt, Tuấn Anh còn nghe được cả tiếng pháo nổ ở ngay bên kia ngọn núi nữa kìa.
“Em không gọi Thắng sao?”
“Kệ đi anh, thằng nhóc đó khác biết đường dậy mà”
Ước muốn duy nhất của Tuấn Anh trước đây đó chính là được ngồi ngắm pháo hoa cùng với Hà Anh.
Mong muốn nhỏ nhoi ấy bây giờ đã thành công rồi…
Nhưng bây giờ cậu muốn làm thêm một việc nữa…
Thời gian đã điểm, hàng loạt quả pháo được bắn lên bầu trời tạo nên một âm thanh hết sức vui tai, từng chùm sáng xanh đỏ vàng toé sáng trên bầu trời.
Mà có hai người lại không cảm nhận được xung quanh như thế nào cả, trong tầm nhìn, suy nghĩ, con tim, lý trí, tất cả mọi cảm giác đều hướng hết về đối phương.
Cái ôm ấm áp của đối phương, đôi môi mềm mại của đối phương chạm trên môi mình, cảm giác này vừa rạo rực vừa khiến cho bản thân mê đắm.
Pháo hoa vừa bắn lên bầu trời, Hà Anh chưa kịp cảm thán lên một tiếng đã bị ai đó kéo lại, môi cô được phủ lên bởi một đôi môi khác.
Cô bất ngờ mở trừng mắt nhưng lại không hề phản kháng.
Tuấn Anh hô… hôn…hôn cô.
Một hồi sau cậu mới buông cô ra rồi che lấy mặt mình, mặt cậu đỏ bừng.
Mặt của Hà Anh cũng đỏ giống như cậu vậy, cô không hiểu tại sao cậu lại hôn cô vào lúc pháo hoa bắn như vậy?
Cậu…cậu làm cô bất ngờ quá, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
“Anh không nhịn được” Tuấn Anh vẫn úp mặt vào gối để che đi gương mặt đỏ ửng, cậu nói nhỏ.
Hà Anh phì cười ngồi xuống cạnh cậu cô nói:
“Sao anh lại xấu hổ thế? Anh là người đã hôn em trước mà”
“Em đừng nhắc nữa, anh xấu hổ lắm” Cậu vẫn úp mặt xuống gối giấu đi gương mặt đỏ bừng ấy.
Hà Anh khẽ chạm vào môi mình rồi cười tủm tỉm, đây vốn dĩ là nụ hôn đầu của cô. Tuy có hơi bất ngờ nhưng mà thực ra…
Ừm… thực ra… thực ra cô lại thấy rất vui.