Đôi khi chúng ta sẽ cảm thấy thật bất lực, lúc mà sự nỗ lực của mình không được người khác công nhận chúng ta sẽ cảm thấy thế nào?
Mệt mỏi? Hết động lực? Hay đơn giản là thất vọng.
Khi trở về nhà, Tuấn Anh muốn gọi đồ ăn ngoài để ăn trưa nhưng Hà Anh từ chối. Bây giờ cô đang rất mệt, cô chỉ muốn nghỉ ngơi không muốn ăn gì cả.
Tuấn Anh cũng không muốn làm phiền cô, cậu cũng về phòng mình. Đặt hai xuất cơm sườn một cho cậu một cho cô.
Ăn uống xong đã là chuyện của 30 phút sau, Tuấn Anh sợ Hà Anh cảm thấy đói nên đã gõ cửa phòng. Gõ mãi không được cậu bèn đi vào.
Bước vào căn phòng nhỏ gọn với tôn màu trắng sữa, đồ đạc được bày trí gọn gàng đẹp mắt Tuấn Anh nhìn thấy có một dáng người đang ngồi dựa trên ghế tựa ngủ ngon lành.
Cặp sách đặt trên bàn học mở toang, sách vở được dở ra nằm ngổn ngang ở trên bàn. Nhặt quyển vở ghi chép nằm dưới đất mở ra xem, ở đó chỉ là ghi chú bài của cô thôi. Lướt qua một lần cậu nhận ra thời gian của quyển này là mới mua từ năm ngoái, kiến thức từ năm lớp 10 full môn đều được cô nàng ghi chú lại.
Cẩn thận như thế này chắc chắn trước đây Hà Anh nằm trong top học giỏi của lớp cũ, nhìn qua là cậu biết.
Hà Anh từng tâm sự với cậu: Ở lớp cũ cô là học sinh giỏi, ở đây cô không khác gì một đứa học sinh trung bình cả. Lớp toàn chiến thần thôi.
Tuấn Anh cũng đã nói với cô: Thất bại chỉ là một bước đệm, hãy lấy cái thất bại đó để biến mình trở nên bất bại.
Lân la cả tuần cũng đến Chủ Nhật, vào 8 giờ sáng Tuấn Anh thức dậy đi vào nhà bếp tìm đồ ăn sáng. Cậu hú hồn khi nhìn thấy Hà Anh đã lù lù đứng đó, cô nàng đó đang uống nước.
Cô nhìn cậu với cái cặp mắt gấu trúc, mang theo vẻ thiếu ngủ. Hoàng Tuấn Anh nhìn cô chòng chọc cậu hiếu kỳ quan sát mặt cô rồi lại khua khua tay trước mắt cô:
“Này sao mắt cậu đen thế? Cậu không ngủ được à?”
Hà Anh hạ tay cậu xuống nhăn nhó nói:
“Đừng có nói đến nữa, tôi còn chưa được ngủ đây này. Mệt chết đi được”
Nói xong cô cầm theo cốc nước đi vào trong phòng. Hoàng Tuấn Anh nhìn theo Hà Anh.
Cậu nhìn cô thế này cũng muốn mệt cùng cô luôn.
Dương Hà Anh đi vào trong phòng, đặt cốc nước trên bàn. Nhìn đống bài tập chất đầy trên mặt bàn cô thấy chán nản vô cùng, với lấy cái điện thoại trên kệ sách bật nguồn lên.
Gần năm hay sáu ngày gì đó trôi qua cô không hề động vào điện thoại quá nhiều, biết sẽ chẳng ai nhắn gì với mình nên cô mới vứt đấy để tập trung làm bài tập. Khi sờ đến điện thoại, mở wifi lên là mấy chục cuộc gọi nhỡ của bố mẹ và tin nhắn của Lê Huyền My ở mọi mặt trận mạng xã hội đập thẳng vào mặt cô
Dương Hà Anh cẩn thận nhắn tin rep lại cô ấy và xin lỗi cô ấy là điện thoại cô gặp chút vấn đề nên sập nguồn giờ mới bật lên được. Cô biết nói dối là không đúng nhưng trong trường hợp này... phải nói dối.
Lê Huyền My rep lại luôn, cô ấy gửi cho cậu mấy chục tấm ảnh được cap màn hình lại từ tin nhắn của nhóm mes mấy đứa con gái. Cô ấy cho một icon phẫn nộ rồi nhắn:
“Thật đáng ghét”
Hà Anh lướt đọc qua mấy tấm hình đó, cô cứ đọc càng đọc càng thấy sụp đổ hơn. Đại khái là mấy bọn con gái muốn tẩy chay cô, một số tin nhắn của mấy đứa làm cho cô suy sụp:
“Chỉ là một đứa kém cỏi từ một cái trường kém cỏi chuyển đến thôi, tưởng được giải tỉnh mà oai à? Đến đây cũng chỉ là muốn ra oai mà thôi”
“Ha! Ngồi cùng với hot boy học giỏi như Tuấn Anh mà chẳng học hỏi được gì, thật mất mặt”
“Chúng mày đừng ai lại gần nó kẻo bị lây cái ngu vào người. Hôm thứ hai đi học tao sẽ bảo với thằng Đăng nhắc nhở cả lớp”
“Con đó hỏi gì cũng đừng trả lời, cho nó tự ái rồi về lại nơi sản xuất của nó”
“...” còn rất nhiều tin nhắn khó nghe khác nữa Hà Anh cũng không buồn liệt kê ra hết.
Gần một tuần nay, cô còn nghĩ mình đã làm gì nên tội vậy nên mới bị nói xấu. Ai mà ngờ được, chính nhờ con 4 vật lí kia là động lực để cho mấy người rảnh rỗi kia bắt bẻ cô, hạ bệ cô.
Ha! Vui lắm sao? Hà Anh cười nhạt.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh nhắn tin hỏi My:
“Sao cậu lại có những cái này”
“Trâm gửi cho tớ” Huyền My rep.
Hà Anh nhận được tin nhắn tính nhắn lại nhưng bên kia lại hiện ra một tin nhắn nữa ở phía Huyền My:
“Chúng nó biết tớ thân với cậu nên không cho tớ vào, nhưng chúng nó cũng không ngờ Trâm cũng vậy.”
Một phần đúng là do Hà Anh thân với My, còn phần lớn là do My cũng bị nhiều đứa con gái trong lớp ghét.
Cô dừng nhắn lại và suy nghĩ. Phía bên kia My lại nhắn:
“Cậu có sao không đó? Đừng có áp lực quá nha. Đừng khiến cho Tuấn Anh lo quá, mấy hôm nay cậu ấy lo cho cậu lắm đấy, suốt ngày năn nỉ tớ bảo tớ khuyên cậu đừng như người mất hồn nữa. Gớm thôi, hai đứa cậu ở chung với nhau mà không nói với nhau câu nào à?”
Hà Anh bất ngờ. Cô xoá đi tin nhắn vừa rồi và cô nhắn lại cho My một tin.
“Tớ không sao, đừng lo cho tớ “
“Ngốc, cậu thế này càng đáng lo hơn đấy”
Hà Anh rưng rưng muốn khóc, cô lấy tay bịp mắt lại ngăn nước mắt rơi xuống. Cô khẽ tự nói với mình:
“Cậu mới ngốc, trước đây khi đối mặt với những chuyện này tớ luôn ở một mình, một mình tớ quen rồi. Chính tớ không muốn để cậu bị liên lụy, cũng không ai phải bị liên lụy. Người như tớ xứng đáng bị đào thải”
“Có bọn tớ ở bên cậu mà. Tớ, Trúc, Trâm và cả tổ 2 bọn mình mọi người luôn ở bên cậu mà, cậu không hề cô đơn đâu” My lại nhắn đến.
“Với lại tổ mình có Tớ, Hiển với Khoa nằm ở top 10 của khối mình đấy. Bọn tớ sẵn sàng giúp cậu”
Hà Anh nhắn lại:
“Tớ cảm ơn cậu, tớ muốn tự mình cố gắng hơn. Nếu như có bài tập tớ không hiểu tớ sẽ nhờ các cậu”
Muốn chứng minh bản thân thì phải dựa vào chính mình chứ.
Cô với My nhắn tin với nhau một hồi lâu sau đó mới không nhắn nữa, Hà Anh gọi điện cho bố:
“Dạ”
“...” bên kia nói.
“Vâng, con tắt điện thoại từ tối qua để làm bài tập”
“...”
“Con biết rồi, vâng con sẽ chú ý. Con chào bố”
Nói chuyện điện thoại xong Hà Anh buông điện thoại xuống bàn rồi nằm gục xuống bàn, bả vai run lên bần bật cộng với tiếng nức nở nghẹn ngào đến đau lòng.
Những ngày tiếp theo trôi qua đến mức tẻ nhạt, tiết học vừa kết thúc cả đám đều lục rục đứng dậy chào giáo viên rồi đi ra khỏi lớp.
Tiết tiếp theo là Thể dục nên cả lớp phải đi xuống sân, Lê Huyền My cũng kéo Hà Anh đi chung với cô nàng xuống sân.
Đi đến sân thể dục thì có một bạn nữ gọi My:
“My ơi, cô Minh nhờ mày chút việc kìa, đến lớp a1 gặp cô nha”
“Nhưng sắp vào lớp rồi” My lúng túng nói.
Tiết thể dục của lớp 11b1 là do thầy Long được cho là giáo viên khó tính nhất trường dạy, My rất sợ nếu chẳng may vào lớp muộn sẽ bị vào sổ đầu bài. Bạn nữ kia hiểu ý của My nên nói:
“Thầy Long có ở đấy, cô Minh khác xin giúp mày”
“À được thôi”
My đáp lời cô bạn kia xong liền quay qua nói với Hà Anh:
“Tớ nghĩ tớ phải nghỉ hết tiết này rồi, cậu...”
“Ừ, không sao đâu. Cậu cứ đi đi”
My nhìn Hà Anh ánh mắt hiện lên vẻ cực kỳ tiếc nuối, kiểu không nỡ xa cô bạn. Hà Anh bảo cô đi nhanh lên không cô giáo chờ, My đành đi chung với bạn nữ kia.
_
Cả lớp dùng tuyệt chiêu đánh tâm lý với Hà Anh, mọi người sẽ xa lánh cô để cô chịu đựng cảm giác cô độc, lạc lõng. Có đôi khi cô bị gọi lên trả lời câu hỏi hay làm bài tập thì lại luôn tìm đủ lí do để bắt bẻ cô.
Đặc biệt khó chịu chính là lớp trưởng đại nhân Nguyễn Hải Đăng, cậu ta luôn soi từng cái lỗ chân lông của cô, cô nói đúng cậu ta sẽ vặn vẹo lại để biến nó thành sai. Đàn bà hơn là cậu ta còn đi bắt từng dấu chấm dấu phẩy trong một bài toán phương trình lượng giác.
Thay vì thấy tổn thương cô lại cảm thấy bực mình khi nhìn thấy cậu ta.
Sau khi tập trung điểm danh, khởi động thể dục xong cả lớp tản ra để luyện tập bài thể dục nhịp điệu chuẩn bị cho kiểm tra. Bình thường Hà Anh hay luyện cùng với Huyền My mà tiết này cô ấy nghỉ nên cô tập một mình, cô cũng muốn qua chỗ của Thanh Trúc và Thu Trâm nhưng để ý thấy chỗ của hai nàng đó có hơi nhiều người đã vậy toàn là mấy đứa đang tẩy chay cô, thế là bèn thôi.
Tự tập thêm mấy lần xác nhận là mình đã thuộc bài, cô mới dừng lại. Đi vào chỗ bóng cây không có ai ngồi đó Hà Anh lặng lẽ tháo khẩu trang ra lau mồ hôi.
Tiết trời tháng 9 nắng hơi gắt, mùa thu đã đến nhưng cái nắng khó chịu của mùa hè vẫn khiến cho Hà Anh rất khó chịu. Cô ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt với những đám mây trắng bồng bềnh kia cô chợt nhớ ra, hình như tầm 2 hôm nữa sinh nhật Tuấn Anh rồi.
Khỉ thật, Hà Anh không biết nên tặng cậu cái gì cả.
Nhìn mọi người chơi vui vẻ ở ngoài sân bỗng chốc cô cảm thấy chạnh lòng, cảm giác ấy nhanh chóng biến mất khi cơn buồn ngủ từ đâu đã xâm chiếm lấy cô. Ngồi gục xuống đầu gối, Hà Anh đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
Chỉ vì bị thiếu ngủ nên Hà Anh luôn trong trạng thái rất mệt mỏi, lúc nào ở trên lớp thậm chí là ở nhà bàn học và sofa luôn là địa điểm lí tưởng để cô tạm thời chợp mắt. Cô ngủ gật nhiều đến mức mà ngay hôm qua, Hoàng Tuấn Anh đã làm một bài văn dài 30 phút để nhắc nhở cô cần chú trọng đến sức khỏe.
Cậu ta làm gì biết rằng cô bị mất ngủ từ trước khi chuyển đến trường mới rồi, đến bây giờ lại gặp thêm chuyện này nữa... đúng là mệt thật mà.
Nhắc đến Tuấn Anh mới nhớ, hình như đã hơn tuần rồi cô chưa nói chuyện với cậu nhiều, giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ? Chắc là đang chơi cùng với bọn con trai.
Loáng thoáng từ đâu có tiếng hét của ai đó:
“Bạn nữ áo trắng ơi, cẩn thận quả bóng!!”
Hà Anh ngẩng mặt lên chưa kịp định hình được gì thì trời đất trước mặt chao đảo.
Bộp!!
Quả bóng kia ốp vào trán cô, Hà Anh ôm lấy trán lảo đảo đứng dậy miệng khẽ chửi:
“Mẹ nó”
Cô nhìn thấy quả bóng kia đang ngay cạnh mình, lửa giận bốc lên nghi ngút. Mấy cậu con trai đang đá bóng kia vội chạy đến hỏi han cô có sao không này kia.
Khi nhận ra người bị trúng quả bóng là cô, ai ai cũng dừng lại và dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn cô.
Đến lúc này cô nhận ra thủ phạm có xa lạ gì đâu, là bạn cùng lớp.
“Cậu có sao không?”
Hoàng Tuấn Anh từ xa nhìn thấy cô đang ở một mình ở đây nên bèn đi tới chỗ cô, nhận ra Hà Anh lại ngủ gật cậu lắc đầu ngán ngẩm. Lúc gần đi đến thì thấy cô bị bóng đập vào đầu, cậu liền chạy đến thật nhanh.
Cậu cầm lấy tay cô khẽ gỡ tay cô ra để xem có bị thương không, hành động nhẹ nhàng đến mức khiến cho trái tim cô run lên. Bỗng chốc cô không còn cảm nhận được sự tồn tại của mọi người xung quanh nữa, cô chỉ nhìn thấy cậu trước mắt cô bây giờ chỉ có cậu mà thôi.
Bỗng nhiên có giọng nói làm cho Hà Anh tụt hết mot.
Một cậu con trai giọng điệu khinh khỉnh nói:
“Dương Hà Anh, cậu bị ngu à mà dám ngồi ở đây. Tôi còn tưởng là ai nên mới nhắc, hoá ra lại là cậu”
“Nhắc như thế rồi mà vẫn không tránh được đúng là ngu hết chỗ nói mà” một cậu khác nhếch môi chế diễu cô.
Hoàng Tuấn Anh nhăn mày khó chịu nói:
“Mấy cậu ăn nói thế mà nghe được à? Đá trúng vào người ta còn không biết xin lỗi”
“Việc gì phải xin lỗi? Có hỏng được não của cậu ta đâu? Có khi thế này còn giúp cậu ta khôn ra luôn ấy” Lớp trưởng Nguyễn Hải Đăng khoanh tay trước ngực lạnh nhạt nói.
“Mẹ nó, mấy cậu bị điên hết rồi à?” Tuấn Anh tức giận hét lên nhưng rồi cậu cũng khựng lại khi nhìn thấy những cặp mắt vô cảm ấy, Tuấn Anh sững sờ không dám tin. Đây không phải là suy nghĩ của học sinh cấp ba, học sinh cấp ba không đời nào lại suy nghĩ lệch lạc như thế.
“Cậu ấy chưa làm gì có lỗi với các cậu...”
Tuấn Anh thật sự bất lực, cậu đã hiểu cảm giác bất lực của Hà Anh suốt hơn tuần qua rồi, sao nó lại đau đớn như vậy chứ.
Nguyễn Hải Đăng tiếp tục cái giọng khinh khỉnh ấy nói tiếp:
“Không làm gì có lỗi? Đến khi cậu ta làm tụt điểm học tập của lớp mới gọi là làm việc có lỗi à? Một đứa con gái ngu ngốc, xấu xí, chắc thêm mấy quả bóng vào đầu nữa chắc gì đã khôn ra”
Hoàng Minh Hiển cũng chen vào nói:
“Mày ăn nói cho cẩn thận vào, Điểm 15 phút không ảnh hưởng đến điểm học tập mỗi tháng. Là một thằng con trai đừng nên bị mấy lời của đám con gái dắt mũi”
“Mày nói ai bị dắt mũi?” Lớp Trưởng Đăng sửng cồ lên cãi.
Không khí bây giờ rất căng thẳng, mấy đứa học ở dưới sân thể dục cũng chạy qua hóng hớt rất náo nhiệt.
“Một con điểm trên bài kiểm tra không phải là thước đo để đánh giá một ai đó, hành động của các cậu mấy hôm nay tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Tôi nói cho các cậu biết, hãy chống mắt lên xem nếu Điểm giữa kì của tôi và Dương Hà Anh mà trên 8 tiệm cận 9, thì mấy người phải dừng ngay mấy trò lập nhóm nói xấu cậu ấy đi. Đây không nói nhưng biết hết đấy” Sau khi cố điều chỉnh lại tâm trạng và nhìn thấy cái thái độ lấc cấc của lớp trưởng, Tuấn Anh thực sự đã nổi giận.
Một vài đứa con gái đã lên tiếng nói với Tuấn Anh:
“Bọn tớ không có nói gì cậu, cậu không phải làm vậy đâu” bọn họ chỉ nói xấu Dương Hà Anh chứ không nói gì đến Tuấn Anh cả, sao cậu ấy lại bênh Dương Hà Anh như thế.
Tuấn Anh ồ lên một cái rồi cười nhạt:
“Phải chứ? Có người vẫn đang nghĩ tôi quay cóp bài trong giờ kiểm tra mà, đúng không bạn học nào đó?” vừa nói cậu vừa dán mắt vào Nguyễn Hải Đăng đang tức run người đứng trước mặt.
Mấy đứa lớp khác xem màn compat mồm nảy lửa giữa các anh đẹp trai của lớp 11b1 mà cảm thấy phấn khích cực kì, kích thích hơn coi đánh nhau nhiều.
Bàn tay của Nguyễn Hải Đăng nắm chặt, cậu ta không làm chủ được bình tĩnh suýt nữa mà lao vào đấm Tuấn Anh nhưng mà Hà Anh ngăn lại:
“Đủ rồi đấy” Cô chắn trước mặt Tuấn Anh làm cho Đăng vội buông tay xuống. Hà Anh nhanh chóng phát hiện ra hành động nhanh đó của cậu ta liền nói: “Lớp trưởng, cậu đang tính đánh ai đấy? Sao không đánh tôi này, yên tâm không ảnh hưởng gì đâu, chỉ tội cậu mang tiếng đánh con gái thôi”
Lớp trưởng Đăng giật thót vội giấu tay mình ra sau, mọi người ai cũng ngây người khi nghe Hà Anh lên tiếng. Con nhỏ này mà cũng có mặt này á? Nhìn bình thường lúc nào cũng nhu mì dịu dàng mà ta.
Hoàng Tuấn Anh cũng hơi bất ngờ khi nghe được giọng điệu này của cô, ở chung với cô những cái nên biết về cô cậu cũng thừa biết rồi, nhưng cái mỏ hỗn này lần đầu diện kiến.
Dương Hà Anh để ý thấy cậu ta không làm gì nữa nên cũng chỉ nói:
“Chuyện hôm nay coi như tôi xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến các bạn, nhưng việc mấy hôm nay các bạn vùi dập tôi như đứa ngốc tôi không có bỏ qua đâu ạ” Không muốn giận hay trách cứ nhưng mà đây ghim nha.
Nói xong cô từ tốn cúi đầu và khẽ nắm tay Tuấn Anh rồi bỏ đi.
Tuấn Anh hoàng hồn lại thì thấy cô đã kéo cậu được một đoạn rồi, nhìn thấy Hà Anh đang nhìn cậu mỉm cười cậu thoáng ngỡ ngàng, nó không chỉ là đôi mắt cười như bình thường ở trường, mà đây là cả gương mặt thanh tú ấy đang tỏa sáng dưới ánh nắng của tháng 9.
Mặt trời trên kia rất chói nhưng sao có thể bằng cái mặt trời bên cạnh cậu được. Trước đây Tuấn Anh chưa từng để ý, hoá ra Hà Anh lại xinh đến vậy. Ngũ quan xinh đẹp, làn da cũng trắng sáng, đặc biệt ấn tượng là đôi mắt màu cà phê siêu cuốn hút, nhìn vào đôi mắt ấy khiến cho cậu bị cuốn vào nó đến say đắm.
Từ lúc nào mà Hà Anh lại ảnh hưởng đến cậu nhiều như vậy? Một chút biến đổi cảm xúc của cô ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống bây giờ của cậu. Mỗi đêm đi ngang qua phòng cô chứng kiến cô lặng lẽ khóc vì quá mệt mỏi, cậu đã muốn giúp đỡ cô nhưng lần nào muốn mở lời lại không nói được, thế lại bị cô đuổi ra. Lúc ở trên lớp, nhìn Hà Anh bị coi thường Tuấn Anh rất bức xúc lúc nào cũng lên tiếng bênh vực cô, Tuấn Anh biết việc đó đồng nghĩa với việc cậu sẽ không có bạn, thế nhưng cậu không quan tâm đến. Tuấn Anh không muốn có những người bạn chỉ biết coi thường người khác như thế.
Cảm xúc của cậu cũng trở nên nặng nề không khác gì cô cậu cũng muốn tuyệt vọng giống cô. Mà giờ đây khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô cậu mới thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Bây giờ chỉ còn có cách là dùng điểm số thôi, nếu cái lớp này thích dùng điểm số để đánh giá một người như vậy, thì Tuấn Anh xin chiều lòng chúng nó.
Đi qua chỗ vòi nước rửa tay, Hà Anh buông tay Tuấn Anh ra cô đi tới chỗ vòi nước mở nước lên rửa tay.
“Này Anh bột” Hà Anh gọi.
Một biệt danh mới được ra lò.
“Ừ” Thế nhưng Tuấn Anh lại không quan tâm đến biệt danh kì lạ đó, cậu đáp một tiếng.
“Cậu chắc là tôi có thể đạt điểm kiểm tra từ 8 tiệm cận đến 9 à”
Tuấn Anh nghe thế liền phì cười:
“Chắc mà, Cậu đã cố nhiều như vậy còn gì” đến đây cậu nói thầm: “Với lại còn có tôi nữa mà”
Ý gì đây? Hà Anh nhìn cậu khó hiểu.
Rồi cô tắt đi cái vòi nước rồi lau tay cho khô, cô mỉm cười nói với Tuấn Anh:
“Cậu biết không? Cậu là người tôi đầu tiên tôi hết mực tin tưởng, tôi cũng không muốn để cậu phải lo lắng cho tôi. Anh Bột này, tuy đôi khi cậu rất đáng ghét nhưng chỉ có cậu là người duy nhất thực sự quan tâm đến tôi nhiều đến vậy”
Nói đến đây cô nhìn cậu, con ngươi màu cà phê kia long lanh đôi mắt ngập nước nhưng trên môi lại nở nụ cười dịu dàng. Khác xa với cô nàng vui vẻ với nụ cười tinh nghịch mà cậu luôn ấn tượng, chỉ hơn một tuần thôi mà cô đã thay đổi như thế này... à không phải hay cô chính là người như thế này, còn nụ cười tinh nghịch kia hoàn toàn là do cô tạo ra để che mắt cậu.
Tuấn Anh bất ngờ khi nghe được điều đó, cậu ngồi xuống cạnh cô cũng đưa tay về phía vòi nước rửa tay rồi đưa tay gỡ dây khẩu trang xuống nhìn cô rồi cười đáp lại:
“Tôi cũng muốn vậy, kì thi giữa kỳ tháng sau. Bọn mình hãy nói chuyện bằng điểm số với bọn nó nhé”
Hà Anh gật đầu đồng ý.
Khi gặp ác mộng thì ở đâu đó sẽ có ánh sáng sẽ giúp bạn vượt qua được ác mộng đó, không phải tìm đâu xa cả vì có khi ánh sáng ấy chỉ ở ngay cạnh bạn thôi.
__
Vào buổi sáng tháng 9 năm đó mọi người đều quay lưng với tôi, chỉ có cậu là luôn hướng về phía tôi.
Cảm ơn cậu nhé Tuấn Anh. X <3
Điều bí mật của yang ying