Nguyễn Quốc Bảo lái xe đưa Hoàng Tuấn Anh về nhà. Trên đường đi Bảo nhìn thấy Tuấn Anh cứ tập trung vào điện thoại không thèm mở miệng nói gì, thấy như vậy nên Bảo đã nói trước:
“Mai mày lên công ty à?”
Tuấn Anh đáp: “Ờ, tao lên một lúc rồi đi xem nhà”
“Xem nhà là sao?” Bảo khó hiểu hỏi.
“Tao mua được căn chung cư gần công ti, tao muốn chuyển qua đấy sống”
“Chỗ nào?”
Tuấn Anh nói ra địa chỉ của căn chung cư đó, Bảo nghe xong cứ thấy quai quái thầm nghĩ.
Sao chỗ này quen quen vậy ta ơi.
Nhưng Bảo không nói ra cậu ta vẫn tập trung lái xe. Đột nhiên lại nhớ ra điều gì Bảo hỏi tiếp:
“Xe mày đâu? Cái con xế hộp gần 3 tỏi của mày lúc còn bên Mỹ đâu? Sao tao không thấy mày mang về”
“Bán rồi, đang tính mua xe mới”
Nghe Tuấn Anh nói vậy Bảo lập tức im lặng, trước khi không nói gì nữa cậu ta chỉ lẩm bẩm một câu:
“Thằng này đúng giàu”
____
Vào một buổi chiều mùa thu mát mẻ, Dương Hà Anh có hẹn với nhóm của Thu Hằng đi cà phê.
Sau khi phải đi thực tập bốn đứa cũng ít khi gặp nhau, đứa nào đứa nấy cũng tập trung vào công việc không có nhiều thời gian tụ tập với nhau nữa.
Mấy đứa khi gặp nhau chỉ luôn bàn bạc về vấn đề công việc, tình cảm, làm luận văn cái lọ cái chai.
Minh Hiền chúm chụm vào hí hửng kể với đám bạn:
“Ê nè, ở công ty tao thực tập ý, hôm qua mới có một anh sếp đẹp trai cực, anh ấy cao, ngon, vòng nào ra vòng đấy, giọng nói mê lắm luôn”
“Đẹp như thế nào?” Thu Hằng tò mò hỏi.
“Mày phải nhìn thì mới biết, nói chung là anh ấy đẹp lắm luôn. Đã vậy còn bằng tuổi bọn mình, nghe nói là mới du học Mỹ về, còn là con trai của chủ tịch, nhà giàu cực”
“Uầy, tên gì đấy?” Ánh Dương hứng thú hỏi.
“Tên là Hoàng Tuấn Anh”
“Hoàng Tuấn Anh sao?” Dương khá bất ngờ hỏi lại.
“Đúng rồi”
“Ủa mày có quen à?” Thu Hằng hỏi Dương.
“Trước đây Lê Bảo có học chung cấp 2 với một người cũng tên Hoàng Tuấn Anh, nhà của cậu Tuấn Anh này siêu giàu, bố là chủ tịch của chuỗi công ty đa ngành nghề, mẹ cậu ta là nhà văn nhưng lại làm chủ mấy nhà hàng món Nhật ở trong nội thành Hà Nội này, nhưng mà năm cấp ba cậu ta mất hút luôn không còn nghe thấy thông tin gì nữa.”
Nghe Dương kể lại những điều này Minh Hiền lập tức ngạc nhiên thốt lên:
“Ui đúng thật nha, tao nghe qua mấy đồng nghiệp trong công ty cũng rỉ tai nhau cái này”
“Trái đất đúng nhỏ, nhân vật tưởng chừng xa lạ như thế nào lại có người trong nhóm mình lại biết”
“Nhân vật xa lạ nào đấy?” Hà Anh đi đến lên tiếng.
Vừa rồi cô đi vào nhà vệ sinh nên là câu chuyện của chúng nó nói cô không nghe được.
____
Khi Hà Anh về đến chung cư trời đã nhá nhem tối, trên đường đi về cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước cửa một căn hộ, vừa vặn thế nào căn hộ đó ở ngay bên cạnh nhà cô chứ mới hay.
Căn hộ này trước đây chưa có người, nay lại có người cho nên cô chắc chắn rằng người kia là người mới chuyển đến rồi.
Chưa kịp đi đến nơi để chào hỏi xã giao, thì người đó liền đi vào bên trong rồi đóng cửa cái rầm, Hà Anh đứng ngay đó cảm giác vừa ngượng vừa xấu hổ, cô bĩu môi thầm nghĩ:
Người đâu mà nết kì cục ghê.
Nghĩ xong đến đây cô cũng mở cửa căn hộ của mình rồi đi vào bên trong.
Hà Anh mới chuyển vào căn chung cư này được khoảng hai tháng thôi, do là ở chỗ cũ rất bất tiện để lên công ty nên cô quyết định chuyển chỗ ở. Mẹ cô nghe vậy liền bảo cô ở căn biệt thự ở Hoàn Kiếm đi, nhưng Hà Anh không muốn, sau mấy tháng tìm đi tìm về cuối cùng Hà Anh mới chốt được chỗ này.
Cô đi vào nhà, việc đầu tiên của cô không phải lao vào ghế sô pha ngồi chơi mà là đi qua chỗ nằm của con mèo đánh thức nó dậy.
“Chick ơi mẹ về rồi nè con”
Con mèo lông trắng nằm cuộn tròn trong chiếc nệm ấm, nghe được giọng cô thì mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi sau đó dụi dụi vào tay cô tiếp tục ngủ.
Hà Anh phì cười rồi ngọt ngào nói:
“Con cứ ngủ đi nha, mẹ đi nấu đồ ăn cho con ngay đây”
Vừa dứt lời Hà Anh đứng dậy đi thay quần áo chuẩn bị đi nấu ăn.
Vào buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm tắm rửa xong xuôi Hà Anh ngồi ở ngoài ban công vừa ôm bé Chick ngắm nhìn phố phường vừa cầm điện thoại hóng hớt dưa từ nhóm chat của mấy bà cùng tầng chung cư này. Mấy bà này đang bàn bạc về cái người mới chuyển đến hôm nay ý mà.
Bé mèo trên tay cô dụi dụi vào người cô rồi sau đó đi xuống chạy vào bên trong nhà, Hà Anh thấy như vậy nên biết chắc là bé nó muốn ăn bữa tráng miệng đây mà, cô buồn cười nói:
“Giờ này lại đói rồi hả con?”
Con mèo hiểu ý cô liền giận dỗi kêu ngao một tiếng. Hà Anh biết thừa tâm tình của bé con của mình, cô không thể làm gì khác ngoài chiều theo em thôi.
Cô đi lấy thêm pate đổ ra khay thức ăn cho mèo, sau đó cứ ngồi đấy nhìn bé con của mình ăn, thấy bé ăn như vậy Hà Anh phì cười hỏi:
“Nè Chick, hay bây giờ mẹ chụp ảnh con ăn rồi sau đó gửi cho anh Thắng, con có chịu không?”
Con mèo vừa ăn vừa gừ gừ có vẻ là không đồng ý với việc cô vừa nói. Hà Anh tiếp tục trêu:
“Chick ăn nhiều thế này, anh Thắng đẹp trai không ôm nổi con đâu đấy nha”
Con mèo ngước cặp mắt to tròn như hạt bi ve lên nhìn cô, Hà Anh cũng không chọc bé nữa, cô vuốt lông em rồi nói:
“Con cứ ăn đi, anh Thắng rất thích những bé như Chick đó, cứ ăn đi con”
Ngắm em mèo một hồi Hà Anh mới đứng dậy, cô dự định là đi vào phòng để viết nốt mấy tập truyện rồi đi ngủ. Đột nhiên ánh mắt cô hướng về phía ban công nhà bên cạnh, chỗ cô đang đứng có thể nhìn thấy được sang ban công căn hộ nằm bên trái cô. (Căn hộ hôm nay có người chuyển đến)
Hà Anh phải dụi mắt mấy lần để xem mình có nhìn nhầm không? Cô phải thốt lên: Ôi định mệnh, là Hoàng Tuấn Anh, cậu ấy về nước từ lúc nào vậy trời.
____
Spoil tập sau:
“Sao cậu còn ở đây? Về nhà mà chăm con đi chứ? Đúng là người mẹ tồi dám dắt mèo đi chơi, bỏ con ở nhà một mình”
“…” Ủa ủa? Có gì đó sai sai nha.
Hà Anh được làm mẹ từ bao giờ thế?