Tạm biệt Khánh xong cả hai đứa cùng nhau đi mua đồ. Lúc qua đến chợ thì cũng không có cái gì để mua nữa, vào vinmart cũng chỉ mua thêm được một vài món, danh sách dự định vẫn còn thiếu khá nhiều, nên Hà Anh quyết định sẽ đi vào siêu thị mua. Cô kéo kéo nhẹ áo Tuấn Anh rồi nói:
“Tôi bảo này, giờ bọn mình vào siêu thị đi. Nếu thiếu gì thì mai bọn mình đi chợ mua thêm, giờ cũng tối rồi”
Tuấn Anh nghe cô nói thế cũng đồng ý, thế nhưng cậu khá thắc mắc tự hỏi thế nếu vậy sao không nói từ ban đầu đi chứ. Hà Anh rút điện thoại ra để bấm bấm cái gì đó cô vừa tập trung vào điện thoại vừa nói:
“Tôi từng đi vài lần rồi, tôi biết đường”
Tuấn Anh cũng lười nói, cậu nghe theo sự chỉ đường của Hà Anh lái xe đến siêu thị. Sau khi gửi xe xong cả hai đứa cùng đi vào, lấy xe đẩy xong Tuấn Anh muốn đi lượn khắp tầng xem có gì hay không.
Đây là siêu thị lớn nhất của huyện, mới được mở cách đây một năm. Theo trí nhớ của Hà Anh và bảng chỉ dẫn thì ở đây có 5 tầng, mỗi tầng đều là khu những mặt hàng khác nhau. Nếu như tầng 1 là khu đồ ăn; tầng 2 tầng 3 là đồ dùng gia dụng; tầng 4 là văn phòng phẩm, đồ chơi trẻ con; tầng 5 là quần áo và mỹ phẩm. Nói chung là đầy đủ, phong phú, đa dạng mặt hàng.
Cả hai đứa muốn đi lượn lờ các tầng xem có gì hay không, bước vào thang máy Tuấn Anh hỏi Hà Anh xem cô có muốn lên tầng 5 xem quần áo với mỹ phẩm không? Hà Anh say no vì là cô chưa có nhu cầu mua thêm quần áo và những món cần thiết cho cô thì cô cũng mua rồi, Tuấn Anh nhún vai rồi đủng đỉnh bấm tầng 4. Cả hai đứa đều im lặng không nói gì, bên trong thang máy không chỉ có hai đứa mà còn có thêm mấy người nữa sợ là nói chuyện sẽ làm ảnh hưởng đến người ta.
Thật sự là lên tầng 4 đúng là thiên đường, đồ chơi đồ dùng học tập tất cả đều có hết. Hà Anh nhìn quanh để tìm gì đó, khi thấy rồi mắt cô sáng rực lên cô hớn hở bảo với cậu:
“Qua bên kia đi tôi muốn lấy mấy cái bút”
Nói rồi Hà Anh đi qua khu để bút trước để mặc Tuấn Anh đi sau đẩy xe.
Hà Anh ngó nghiêng một hồi rồi cũng tìm được một hộp bút nến, cô đi qua chỗ Tuấn Anh cũng đang ngó nghiêng lựa đồ. Tuấn Anh vừa lấy ra một cái bút đánh dấu màu xanh dương, cậu ngạc nhiên khi thấy Hà Anh chỉ lấy đúng một cái hộp bút nến trông rất đơn giản cậu thốt lên:
“Mỗi thế thôi á?”
Hà Anh hiểu ý cậu, cô gật đầu cái rụp:
“Ừ, tôi hay viết loại này lắm”
Nói rồi cô đi qua chỗ mấy cái bút màu lấy thêm mấy cái bút đỏ, xanh nữa sau đấy cô đi lựa bút chì. Lựa bút chì thì cô phải trầm ngâm một hồi lâu. Tuấn Anh đi xem những thứ khác, lúc cậu quay lại cô vẫn đang đứng ở dàn bút chì, cậu đi tới đứng cạnh cô nói:
“Cậu chọn bừa một cái đi, sao chọn lâu vậy?”
Hà Anh vẫn đang xem xét xem nên chọn loại nào, cô thử từng loại một nhưng vẫn chưa được cái nào ưng ý cả. Cô thử viết ra tờ giấy thử ở trên gần hộp đựng bút cuối cùng cũng reo lên:
“Được rồi”
“Lấy bừa một cái 2B để viết với tô trắc nghiệm là được rồi mà” Cậu nói.
“Tôi chọn chì vẽ, tôi phải lựa những loài ngòi đậm để vẽ nét. Nhưng mà nói đúng ra thì chì vẽ hay chì viết bình thường tôi cũng chỉ chú tâm vào nét viết của nó”
Bạn thật là, tớ chịu bạn.
Tuấn Anh cạn lời với cô gái này.
[…]
Lúc cả hai về nhà cũng đã 7h tối rồi, nấu cơm giờ này cũng hơi muộn rồi tính toán thời gian cất đồ đạc rồi đi tắm rửa nấu cơm các thứ chắc không còn kịp nữa nên là Hoàng Tuấn Anh có sáng kiến là mua cơm bên ngoài từ lúc còn ở ngoài siêu thị rồi.
Hai đứa cất hết đồ ăn vào tủ lạnh, mấy món khô cất hết vào tủ bếp còn đồ đạc cá nhân thì mạnh ái nấy cầm. Sắp xếp đồ hết vào tủ lạnh xong, Hà Anh mở toang cái tủ ngay dưới bàn bếp gar ra cô định cất mấy món như mì gói, snack, bánh kẹo vào đây. Vừa mở toang cửa ra thì có cái bóng đen xì lao vút ra từ bên trong làm cô giật mình lùi lại, không may va phải Tuấn Anh đang đứng ngay đó.
Hoàng Tuấn Anh đang đứng quay lưng lại tập trung xếp lại mấy cái hộp trên bàn đột nhiên bị va phải, theo quán tính cậu muốn quỳ thẳng xuống đất mặt cậu muốn hôn bàn, may là Hà Anh nhanh tay kéo lại. Cậu chưa khỏi hoàng hồn, cả người cứng ngắc lắp bắp hỏi cô:
“Sao đấy?”
Hà Anh đang giữ cậu lại nghe vậy cô lắp bắp trả lời:
“Có con gì lao ra từ bên trong tủ ý, tôi bị giật mình”
Cô đứng vội dậy buông cậu ra, suýt nữa cô đã làm cậu bị thương rồi.
Tuấn Anh chống tay lên bàn để đứng vững, cậu khá tò mò không biết con gì có thể làm Hà Anh bị giật mình. Chợt cậu nghe Hà Anh reo lên:
“Trời! hóa ra là con gián”
Nghe đến đây Tuấn Anh nhảy cẫng lên kèm theo đó là tiếng hét xé tan bầu trời. Chần đời này cậu đặc biệt sợ gián, giả hay thật nhìn thấy hay không thấy cứ nghe thấy ai nhắc đến là cậu sợ.
“Sao bên nhà bên lại hét to thế nhỉ? Không phải thằng bé Tuấn Anh lại chọc bé Hà Anh nữa chứ?” Bên nhà Hàng xóm đang ăn cơm vì ngay sát vách nghe thấy tiếng hét đó cũng không khỏi giật mình, người đàn ông đang ăn cơm cùng với gia đình vừa hoàng hồn liền tự hỏi.
Người phụ nữ kia liền bảo với cậu con trai vừa hay đã ăn xong bát cơm:
“Vũ, sang xem hai bạn nhà đó làm sao? Hỏi hai bạn ăn cơm chưa, chưa ăn thì sang đây”
Cậu con trai tên Vũ kia vừa mới phủi mông đứng dậy nghe thấy thế cậu ta ngớ người ra khi hiểu hết hàm ý cậu ta liền cười:
“Mẹ mời hai bạn sang đây rửa bát đấy à?”
Người mẹ liền liếc xéo, cậu ta liền câm nín ngậm ngùi đi ra ngoài. Làm sao mà có thể mời hai bạn rửa bát trong khi cái máy rửa duy nhất của nhà này là cậu ta chứ.
Vũ ra phòng bếp cậu ta nhìn thấy con ỉn ú nhà cậu ta đang nằm ngủ ở trên nệm, không kiềm chế được mà vuốt lông một cái rồi xách theo nó cùng qua nhà bên cạnh. (Hoàng thượng kiểu: mắc gì mày mang theo tao vậy sen)
(Mặc dù gọi là Ỉn nhưng đây là con mèo nha, tại vì người nhà bỏ đói ẻm nó quá mà)
Vừa mới đến cửa vừa định đưa tay lên gõ cửa thì bên trong lại phát ra tiếng nói.
“Rồi đó, nó toi rồi cậu xuống khỏi người tôi được chưa?” Hà Anh đang thấy mệt mỏi thật sự khi vừa bế ai đó vừa giết chết con gián.
“Chưa được, nó vẫn còn ở trong nhà, tôi không dám xuống cậu mang nó ra ngoài đi” Tuấn Anh lắc đầu nguầy nguậy tay ôm chặt cứng cổ cô, mắt nhắm tịt lại không dám nhìn.
Hà Anh buồn cười, cô vừa khệ nệ đá con gián đã được cô dẫm bẹp dưới chân đi vừa phải gồng sức bế cái tên nào đó. Nói chung Hoàng Tuấn Anh rất gầy trông cậu rất nhỏ con nên cũng không quá vất vả khi phải bế cậu…
Thôi thôi xấu hổ chết đi được, Hoàng Tuấn Anh cái thằng bột mì kia mau xuống khỏi người bà!!!
Ra đến cửa, vừa mở cửa ra Hà Anh bắt gặp hai anh em nhà bạn Trần Thiên Vũ hàng xóm đang đứng trước cửa nhà hai đứa.
“Ơ?”
Cả ba đứa tròn mắt nhìn nhau, không nói gì cả. Một vài giây sau Vũ mới lên tiếng:
“Ơ? Tuấn Anh, sao cậu lại trèo lên người Hà Anh?”
Tuấn Anh đang trong tình trạng sịt keo. Để bị bắt gặp trong tình trạng xấu hổ này thật là muốn độn thổ quá.
Không! Bất tỉnh luôn cũng được.
Hà Anh bất đắc dĩ trả lời:
“ Cậu thấy đó mình đang xua đuổi quái vật tên là tiểu cường, một bé tiểu cường cũng đủ làm cho ai đó trên tay mình giãy nảy lên rồi nè” vừa nói cô vừa gạt con gián ra ngoài cửa chạm vào chân của Vũ.
Thật ra cô tính vứt vào thùng rác mà Tuấn Anh cứ làm mình làm mẩy không nghe cậu cứ gào mồm lên nói là mang nó khuất khỏi tầm mắt cậu, cậu nói cậu sợ lúc vứt rác vào thùng nhìn thấy nó cậu lại sợ. Lúc giết được con gián cô bảo cậu đi xuống để cô đi ném con gián ra ngoài thùng rác ngoài cửa thế nhưng cậu ta éo nghe, ôm cổ cô rất chặt rồi nói cậu sợ lại có con khác bay đến. Mé! Cậu ta có tính công chúa à? Con gián bé tí đã giãy đành đạch lên.
“Tiểu Cường?”
Trần Thiên Vũ theo hướng mắt nhìn xuống, hiểu được ý của Hà Anh cậu ta lập tức hét toáng lên:
“A! Con gián!!!”
Không nói không rằng cậu ta nhảy cẫng lên người Hà Anh với mong muốn để cô che trở, con mèo theo tiếng hét của cậu ta đã nhảy khỏi người cậu ta chạy tót về nhà.
Hà Anh thân con gái lại còn phải gồng gánh cục tạ trên người rất bực mình, cô thẳng chân đạp con gián ra ngoài sân rồi bực bội gằn giọng:
“Hai thằng chúng mày xuống khỏi người bà!!”
Bên nhà Vũ lại lần nữa bị tiếng hét của thằng con trai làm giật mình, hai ông bà ngó qua cửa sổ có thể nhìn sang bên đó, mẹ Vũ gọi to:
“Mấy đứa làm sao đấy? tối rồi cứ la toáng lên là sao?”
Giọng của Vũ yếu ớt vang lên:
“Không có gì đâu mẹ”
Cậu ta và Tuấn Anh đang ngồi ở đất ôm lấy trán vừa bị Hà Anh búng cho mỗi thằng một cái, Hà Anh thì đã bỏ đi vào bếp.
Rồi hai thằng nhìn nhau sau đó cười như kiểu đã phát hiện ra điểm yếu của đối phương. Cậu và Hà Anh mới quen cậu ta vì là hàng xóm với nhau điểm chung nữa là cả ba cùng chung trường, chung khối, khác mỗi lớp. Vũ nhăn mặt hỏi Tuấn Anh:
“Vậy là tiếng hét mà tớ nghe thấy ở nhà…” chưa kịp hỏi xong Tuấn Anh cắt ngang.
“Của tớ”
Vậy là hai thằng đều sợ gián cấp độ nặng. Tuấn Anh còn cười cợt với Vũ:
“Giọng hét của cậu chẳng khác gì opera”
Há? Vũ ngây người, ngay sau đó cứng ngắc nặn ra nụ cười:
“Cậu khác quái gì đâu? Mé, tớ cứ tưởng là Hà Anh hét hóa ra là cậu”
Sau mấy lần nói chuyện do đều là con trai với nhau nên hai thằng thân nhau rất nhanh, Hà Anh bị cho ăn bơ mấy lần, cô nàng không cay cú mà chỉ nhún vai nói một câu đảm bảo sẽ không bao giờ quên được:
“Tôi giành không gian riêng cho hai bạn nhé, đúng là chỉ con trai mới mang đến hạnh phúc cho nhau”
“…”
Cái quỷ gì???? Dương Hà Anh cho nhà ngươi nói lại.
[…]
Ngày đi học cũng đã đến, cả hai đứa trên người là quần áo chỉnh tề. Áo trắng đồng phục quần bò ống xuông đôi giày thể thao hơn củ (đối với Tuấn Anh), áo trắng đồng phục quần bò đen đôi giày trắng mới săn trên sọp pe (đối với Hà Anh) Cùng nhau cắp sách đến trường.
Đến rồi, ngôi trường mà cả hai phải gắn bó suốt hai năm còn lại. Hà Anh cảm tưởng rằng bản thân cứ như bị lạc lõng giữa những con người nơi đây vậy, mặc dù đang khoác trên người đồng phục ở đây nhưng vẫn thật lạc lõng.
Cả hai đứa đều đến khá sớm, lúc lên đến lớp cũng không có quá nhiều người cả hai đứa cùng đi vào chỗ rồi ngồi xuống. Vừa đặt mông xuống Tuấn Anh đã tập trung lướt điện điện thoại không ngó ngàng gì đến Hà Anh, thấy vậy cô cũng kệ. Tốt nhất ở trên lớp không nên quá thân thiết với nhau, nếu không sẽ thật rắc rối.
Cô liếc mắt nhìn cậu.
Cũng phải thôi. Đẹp trai như thế, Hà Anh còn khoái gần chết nói gì đến con gái trong trường, nghĩ đến đây cô kéo khẩu trang của mình lên rồi lôi điện thoại ra chơi game offline.
“Chào Tuấn Anh, chào Hà Anh” có giọng nói của bàn bên cạnh vang lên gọi hai đứa.
Cả hai đứa đều đồng loạt quay sang hướng người vừa gọi mình hóa ra là Khánh, cậu ấy ngồi quay qua chỗ hai người cười hì hì:
“Từ hôm thứ năm đến giờ mới gặp hai cậu, tớ muốn kết bạn mạng xã hội với các cậu mà lại quên. Hôm nay hai cậu đến sớm thế? Còn hai mươi phút nữa mới vào lớp mà”
“Đi sớm là tốt mà” Tuấn Anh quay qua đáp lời cậu ta rồi ngay sau đó lại tập trung vào điện thoại rồi vu vơ hỏi cậu ta: “Thế còn cậu? nhà cậu cách trường xa à? Sao đi sớm thế?”
Khánh xua xua tay nói:
“Không có đâu, nhà tớ đến trường chỉ mất 5 phút đi xe thôi. Tớ trong đội xung kích cần đi sớm để đi canh cổng” nói xong cậu ta ngẩng đầu ngó xuống sân trường hướng thẳng mắt ra cổng trường, cậu ta cười hì hì gãi đầu: “Chắc không cần đến tớ luôn đâu, giờ truy bài đi vậy”
Cậu ta với Tuấn Anh ngồi nói chuyện với nhau còn Hà Anh thì ngồi nghe nhưng mắt cô vẫn tập trung vào điện thoại chơi game.
Các bạn học đến lớp ngày càng đông Hà Anh cũng dừng chơi điện thoại cô ngước mắt ra cửa quan sát các bạn học đi vào lớp, ai ai cũng ríu rít nói chuyện rất vui vẻ. Nhìn chán chê cô lại dùng khuỷu tay của mình làm gối rồi gục xuống bàn, hết nhìn Hoàng Tuấn Anh nói chuyện với Khánh và mấy cậu con trai rồi lại quay mặt vào phía trong liền bắt gặp ánh mắt nhìn chòng chọc của cô bạn bên trong.
Hà Anh hơi giật mình rồi cô cũng vui vẻ cất tiếng:
“Chào buổi sáng”
Giọng nói nhẹ nhàng êm tai vào buổi sáng sớm rất dễ khiến cho người nghe thấy thoải mái dễ chịu cô nàng kia cũng không ngoại lệ, cô bạn đó cười hì hì nói:
“Chào buổi sáng nhé Hà Anh”
Cô nàng trước mặt Hà Anh rất xinh đẹp, gương mặt thanh tú nụ cười ấm áp làm nổi bật lên sự xinh đẹp vốn có của cô ấy. Cô bạn này còn xinh hơn cô gấp mười lần.
Cô ấy giới thiệu là cô ấy tên là My rất mong Hà Anh có thể giúp đỡ cô ấy hoặc Hà Anh có khó khăn gì trong việc nắm bắt thông tin của lớp có thể hỏi cô ấy. Nói qua lại vài ba câu thì trống truy bài vang lên 3 tiếng quen thuộc, các bạn học sinh trong lớp vội vàng ổn định chỗ ngồi.
Khi lớp đã yên lặng ổn định hết thì một cậu con trai từ bàn đầu dãy bên kia đứng dậy đứng lên đi tới bàn giáo viên, mọi người trong lớp đều nhìn cậu ta nhưng không nói gì, chắc đây là lớp trưởng rồi. Cậu con trai đó hắng giọng một cái theo thói quen của bản thân hẩy cái kính đang đeo lên, cất lên giọng nói trầm trầm vốn có của con trai nhưng đầy quyền lực:
“Mọi người ơi, tớ muốn triển khai một vài điều trước khi bọn mình bước vào tiết đầu một chút nhá. Nói chung phân công trực nhật vẫn như năm ngoái mỗi bàn một ngày” rồi cậu ta nhăn mặt: “Chỉ có mỗi lau bảng thôi, quét lớp có lao công làm. Năm nay sẽ không như năm ngoái lau bẩn phạt một tuần nữa, năm nay là phạt một tháng”
Lớp trưởng còn nói thêm một vài điều nữa rồi đi xuống bàn mình, chưa kịp đặt mông vào chỗ thì Khánh đã cất tiếng khịa:
“Êy Đăng! Lần sau cứ xưng tao ý, mày xưng tớ tao nghe mà ngứa lỗ hậu quá”
Cậu ta vừa nói xong cả lớp đều lăn ra cười, lớp trưởng Đăng mặt nổi hắc tuyến nói:
“Mày cứ việc gãi đi rồi đi viện cấm xin thằng này nghỉ”
Chỗ My và Hà Anh.
“Hai thằng này lúc nào cũng vậy đấy, đôi bạn thân ai nấy lo nổi tiếng của trường mà. Nghe chúng nó khịa nhau cũng vui lắm, giải trí cực kì” My nói với Hà Anh.
Hà Anh chỉ gật gù như đã hiểu.
Tiết đầu tiên là chào cờ đầu năm. Sau tiết này là tiết Văn với tiết đầu tiên không phải vào bài luôn mà là: “HƯỚNG DẪN SỬ DỤNG SGK; TÀI LIỆU VÀ PHƯƠNG PHÁP HỌC TẬP BỘ MÔN”
Không chỉ có môn Văn mà môn nào cũng thế, chỉ viết mấy dòng vào vở rồi vứt đấy nghe thầy cô giáo kể chuyện.
Hoàng Tuấn Anh không quen lắm về kiểu học của lớp cơ bản, chuyển từ chuyên sang cơ bản, chuyển từ chỉ học mấy môn mình chuyên sang học hết cả mấy môn mình không chuyên. Khó tránh khỏi cảm giác không thể thích ứng luôn. Cậu đặc biệt thấy lạ về tiết “hướng dẫn sử dụng sách giáo khoa” nên đã hỏi Hà Anh, thì cô trả lời như này:
“Không biết chỗ cậu từng học như nào chứ trường cũ của tôi cũng có tiết này, khác mỗi cái là một vài giáo viên sẽ dùng tiết này để vào luôn bài mới để tránh nhỡ đâu bị chậm chương trình á. Thế nhưng mà nhiều khi tôi tự hỏi học Hướng dẫn sử dụng sách giáo khoa làm gì, trong khi từ cấp 1 cấp 2 không cần hướng dẫn cũng biết SGK là dùng để học”
Hà Anh thật biết cách làm cho cậu phải câm nín. Logic củ chuối nhưng lại thuyết phục đến bất ngờ.
__
“Mình sẽ mãi ghi nhớ ngày này ‘ngày học đầu tiên ở trường THPT S 26/8/2021’. Mà nè, nay Tuấn Anh đẹp trai ghê, con trai trong lớp cũng đẹp trai nhưng mà không bằng Anh bột mì hihi”
“Khoan đã mai sinh nhật mình? trời mé thiên địa ơi, may quá mình tắt thông báo sinh nhật trên facebook, zalo rồi”
“Sinh nhật chỉ là một ngày bình thường thôi... A! 00:00 rồi! Happy yang ying bước sang tuổi 16 nhé”
Điều bí mật của Yang ying
“Lúc biết sinh nhật em đã qua được hơn 20 ngày anh giận lắm có biết không? Lần đó bọn mình đã thân nhau từ trước rồi mà. Đến lúc này anh mới nhận ra lần đó do anh không đủ tinh tế quan sát, xin lỗi em”
Lời thú nhận của Anh bột