Tôi nhớ vào một ngày nào đó trong quá khứ, tôi luôn chìm vào cảm giác mông lung mơ màng không tìm được chính mình. Nhiều đêm nằm trên giường tôi luôn canh cánh trong lòng về tương lai của bản thân, lúc nào cũng nghĩ tương lai sau này mình làm gì, mình sẽ ở đâu, ai sẽ là người ở bên cạnh mình.
Bi quan hơn, tôi còn nghĩ chắc gì bản thân mình sẽ sống đến lúc mình có tất cả trong tay chứ… Khéo vào những lúc ấy mình lại không còn nữa thì làm sao bây giờ…
Năm này rồi năm khác trôi đi, tôi nhìn lại bản thân rồi lại thở dài…
___ (…)
Khi Tô Vũ Hiên phải đi về trước, ba đứa Tuấn Anh, Hà Anh và Quốc Bảo đi chung với nhau.
Ngước lên ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ rực rỡ mỗi đứa đều chìm vào những suy nghĩ riêng của mình, vào khoảng thời gian này cả ba đứa luôn có những tâm sự riêng mà không bộc bạch ra với bạn mình, suy nghĩ, mong muốn hay đơn giản hơn là dự định.
Không ai muốn nói ra quá nhiều.
Sau khoảng thời gian trầm mặc thì cuối cùng Hà Anh đánh tan nó.
“Này hai cậu, hai cậu cảm thấy tôi nên lựa chọn trường nào”
Quanh đi quẩn lại vẫn là chủ đề này.
“Cậu vẫn còn suy nghĩ đấy à?”
Bảo quay mặt lại nhìn cô hỏi.
Hà Anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi khẽ gật đầu.
Cả ba đứa thả chậm bước chân lại hi vọng có đầy đủ thời gian để nói chuyện hơn. Lúc này Hà Anh kể.
“Thật ra trưa hôm nay bố mẹ tôi có hỏi tôi về nguyện vọng cho kì thi đại học năm sau, họ hỏi tôi muốn học trường nào ngành gì. Tôi nói là bản thân tôi đã quyết định được ngành cho mình rồi, tiêu chuẩn của tôi đơn giản lắm chỉ chọn ngành không chọn trường”
Bảo tò mò hỏi tiếp:
“Ủa? Thế bố mẹ cậu phản ứng thế nào?”
Hà Anh phì cười nói:
“Thế chẳng đúng ý bố mẹ tôi quá, họ cũng muốn khuyên tôi như vậy”
“Dễ tính nhỉ? Thế cậu tính học ngành gì?” Bảo lại hỏi.
Hà Anh đáp:
“Ngôn ngữ Trung”
Nguyễn Quốc Bảo nghe vậy liền say sẩm mặt mày, cậu ta ôm lấy trán mình rồi nhìn Hà Anh ánh mắt như không tin hỏi lại:
“Cậu chắc chứ?”
Hà Anh gật đầu chắc nịch. Nguyễn Quốc Bảo như sắp xỉu tới nơi cậu ta tiến lại gần Tuấn Anh rồi thì thầm:
“Tao phải mất mấy năm mới nuốt được mấy cái bảng chữ Kanji kia, thế mà giờ con crush mày lại đâm đầu vào, hết nói nổi rồi”
Hoàng Tuấn Anh nhìn cậu ta rồi cười cười đáp:
“Tiếng Trung không có bảng chữ Kanji như tiếng Nhật đâu, mày học lắm quá nên nhầm rồi đúng không?”
Bảo nghĩ đến vậy cũng nín luôn vì quá là quê.
Tuấn Anh lúc này mới hỏi Hà Anh:
“Vậy là cậu nói với bố mẹ là muốn vào hai trường mà lần trước nói với tôi đúng không?”
Hà Anh gật đầu.
Nguyễn Quốc Bảo không hiểu gì cả liền ngơ ngác hỏi.
“Hai đứa mày nói mấy cái này lúc nào mà không thèm bàn với tao?”
Cả Tuấn Anh và Hà Anh phải dành mất một vài phút nói cho cậu ta biết, Bảo bắt nhịp được câu chuyện của cả hai đứa nên cũng nói với Hà Anh:
“Tôi nghĩ thì HANU hợp với cậu đấy Hà Anh. Đầu năm tôi có qua đấy xem anh trai tôi đánh bóng tôi cũng có đi quanh trường rồi, cũng ok lắm. Kể cho hai đứa cậu nghe lúc đó tôi đi một mình đến trường đấy, có ông bảo vệ còn chào tôi bằng tiếng Anh vì nghĩ tôi là Tây”
Hà Anh nghe xong thì sửng sốt lắm, Hoàng Tuấn Anh thì cảm thấy cũng có hơi ngỡ ngàng một xíu rồi cũng lại thấy bình thường. Nguyễn Quốc Bảo nhìn biểu cảm của hai đứa bạn nên hào hứng nói tiếp:
“Úi giời, lúc ấy á tôi cũng ngỡ ngàng như hai người vậy. Tôi cũng muốn đùa với bác ấy nên cũng diễn sao cho chót lọt, ai ngờ đâu mẹ tôi gọi điện đến nên bác ấy mới biết tôi cũng là Tây nhưng mà là Tây Hồ”
Cái nhan sắc này nhìn giống Tây nên nhầm cũng không sai, từ nhỏ ai cũng nói Bảo giống như con lai, gen tốt vượt trội hơn so với anh trai mình. Anh trai Bảo luôn bất mãn với bố mẹ là có phải là anh được nhận nuôi hay không mà sao những thứ tốt nhất đều bụp vào thằng em thế, bố mẹ Bảo liền phũ phàng đáp một câu được lưu truyền biết bao đời:
“Không đâu, bố mẹ nhặt con ngoài bãi rác”
Lúc còn nhỏ anh trai Bảo nghe vậy liền khóc thét, giờ lớn lên khi đã hiểu hết tất cả anh ấy lại vỗ vai Bảo và cười hí hí chọc cậu ta:
“Đẹp trai để làm gì? Đẹp trai như chú vẫn bị đầy em đá thôi. Như anh đây là được rồi” Lúc ấy là lúc Bảo chia tay mối tình thứ 10 và anh trai rủ Bảo đi ăn và ổng đã nói vậy.
Tuấn Anh không quan tâm đến câu chuyện của Bảo, ngay khi cậu ta nói xong cậu liền hỏi Hà Anh:
“Cậu thấy thế nào?”
Hà Anh gãi cằm suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Cũng khá được, tôi sẽ ưu tiên trường này”
“Ưu tiên là tốt, cậu mà học ở Đại học Ngoại ngữ thì xa chỗ bọn tôi lắm. So ra thì bên HANU vẫn gần hơn một chút.” Bảo nói.
Hà Anh cũng chỉ gật gật đầu như đã đồng ý, cuối cùng thì ba đứa cũng không nhắc đến về vấn đề chọn trường nữa, nên lại tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau cho đến lúc về nhà.
(…)
Bức ảnh ngược sáng, ánh nắng hoàng hôn đỏ rực hình ảnh hai người con trai đang khoác vai tươi cười vui vẻ, ánh nắng chiếu đến khiến cho bức ảnh kia đẹp đến rực rỡ. Nguyễn Quốc Bảo đăng một trạng thái với dòng cap:
“Mùa hè này, không có ai nhưng mình có bạn 😎”
Hà Anh nhìn dòng cap này liền nhíu mày, nếu cô không phải là người chụp tấm này hay là biết về quan hệ của hai thằng này, thì chắc cô cũng nghĩ là có gian tình ở đây.
Ở dưới phần bình luận là hàng trăm bình luận cảm thán, khen các thứ. Có cả nhóm của Nguyễn Hải Đăng và Phạm Gia Khánh cũng bình luận vào.
Hải Đăng Nguyễn: “@Hoàng Tuấn mau vào đây sám hối đi, thằng này thì bục mặt ra đứng ở cổng trường nắng vỡ đầu còn mày vẫn nhởn nhơ đi chơi”
Khanh Pham: “@Bảo Nguyễn @Hoàng Tuấn ở đâu đấy? Vui thế”
Hoàng Tuấn Anh bình luận một câu mà khiến cho Hà Anh nhìn vào cũng cạn lời.
Hoang Tuan: “Photoshop đấy”
Bao Nguyen: (Icon mặt cười ha hả)
Xem Đăng và Khánh có cay không? Cay chứ! Cay vãi đái ra luôn.
Lướt qua những bình luận khác thì hết " anh Bảo đẹp trai" như này rồi như nọ. Có bạn còn bình luận hỏi người bên cạnh là ai thế, Bảo chỉ nói một câu là “đoán xem”.
Cũng có một vài người nhìn ra Tuấn Anh liền phấn khích lắm:
ABC: “Kia có phải là Tuấn Anh không vậy? Đẹp trai quá đi mất thôi”
Bvg: “Đúng thật rùi nè, lâu rồi không gặp cậu ấy nhìn cậu ấy khác quá đi à”
Quang Hùng: " @Hoàng Tuấn Anh dạo này có khoẻ không? Lâu rồi không gặp, nhớ tao chứ?"
Nick của Tuấn Anh dùng khi còn ở Hà Nội kìa, Hà Anh tò mò kích vào lướt xem mặc kệ bài viết của Nguyễn Quốc Bảo.
Ở trong nick này của cậu cũng chỉ có mấy bức ảnh mà cậu chụp từ lúc lớp 9 lớp 10, bức nào bức nấy cũng thu hút được lượng tương tác khủng.
Hà Anh nhìn tấm ảnh mà cậu chụp hồi năm lớp 10, lúc ấy cậu ấy vẫn rất gầy dáng người khá nhỏ con, làn da trắng bóc, nhìn cực kỳ đáng yêu luôn. Bây giờ cái vẻ baby kia cũng dần mất đi, thay vào đó là nét nam tính mạnh mẽ và bây giờ dáng người cậu ấy cũng cao hơn so với lúc ấy rất nhiều.
Hà Anh từng đùa với cậu, chỉ cần cậu có một bộ tóc giả thôi là cậu thành con gái luôn. Tuấn Anh không tin, lúc đầu giờ học kì hai đầu năm cậu đã thử đội quả tóc giả mà Trần Nam Phong trôm từ bạn gái, và đúng như lời cô nói điều ấy hoàn toàn đúng.
Ngồi ngắm những tấm ảnh ngày xưa của cậu đến phát ngốc, đến khi Thắng vỗ vai cô thì cô mới bừng tỉnh.
Thắng nhìn chị mình rồi cười hì hì chỉ vào khoé môi chị mình nói:
“Đừng ngắm nữa, dãi sắp rơi rồi”
Hà Anh thử lau miệng mình nhưng có gì đâu, cô liếc nhìn thằng em mình ánh mắt rất hờn dỗi. Thắng chỉ muốn cười vào mặt Hà Anh vì việc lén lút đi ngắm ảnh giai vừa rồi của chị, thằng nhóc quay đầu lại rồi gọi với vào trong bếp:
“Mẹ ơi, chị Hà Anh ngắm ảnh trai, chị ngắm đến mức sắp rớt dãi vào điện thoại đó mẹ”
Em giai ngoan quá ạ 😃
Hà Anh vội nhảy dựng lên bịp mồm thằng em ngăn không cho nó nói nữa. Cô cố gắng không ra tay mà hỏi một cách nhẹ nhàng tình cảm nhất.
“Giờ muốn gì đây?”
Thắng bị bịp mồm nên không nói được câu nào chỉ phát ra mấy tiếng ưm ưm không có nghĩa, Hà Anh cười hì hì nói tiếp:
“Ơ thế không muốn phí bịp miệng à? Vậy thôi” nói xong cô buông tay ra rồi đủng đỉnh vào bếp.
Dương Quang Thắng nhìn bóng lưng bà chị mình mà hạn hán lời, có ai lại lươn lẹo như chị của Thắng không kia chứ? Bịp mồm người ta lại làm sao mà nói.
Thắng cũng lon ton chạy vào theo.
Thằng nhóc đến ngồi gần Hà Anh cái miệng tiếp tục hoạt động:
“Nè chị, hay em mách anh Tuấn Anh nhá? Anh ấy biết chị đi soi Facebook trai sẽ có phản ứng gì nhỉ? hê hê” xong thằng nhóc đó cười một nụ cười quái đản, Hà Anh nhìn thấy cũng nổi da gà cô ngồi so đũa rồi chia cho các bát vừa làm cô vừa thản nhiên hỏi:
“Ừ? Phản ứng gì?” Nói thì nói vậy, chắc Tuấn Anh sẽ xấu hổ muốn chết vì cô đi soi Facebook của cậu mà, cô cũng không kết bạn với nick đó vì Tuấn Anh không dùng nữa, nhưng cậu không muốn cô xem nick đó đâu, vì cậu nói cậu ngại.
Thắng cứ nghĩ bản thân mình sẽ chiếm được vị trí thượng phong, nên lại cười hi hí nói tiếp:
“Thì ảnh ghen á, trời ơi chị ngây thơ thế”
Ghen? Là ghen với chính mình hả?
Dương Hà Anh đang xới cơm nghe thằng em nói thế liền phì cười, cô vừa đưa bát cơm đã xới cho Thắng rồi nói:
“Em để cậu ấy ghen với chính mình à?”
“Chị không ngắm ảnh trai?”
“Có chứ, Tuấn Anh là con trai mà”
Phập. Một nhát dao như muốn đâm vào tim của Thắng, nói vậy chẳng khác gì Thắng đang nghĩ Tuấn Anh không phải con trai, Hoàng Tuấn Anh nghe thấy chắc buồn nhiều chút.
Tuấn Anh ở nhà đang ăn cơm…
//Hắt xì//
“Ai ya, bé ốm đấy à? Sao tự dưng hắt xì hơi thế?” Mẹ Thủy vừa gắp cho cậu miếng thịt kho, thấy cậu hắt hơi liền hỏi.
Tuấn Anh quay người ra sau lau mũi rồi lại quay lại rồi trả lời mẹ:
“Không có đâu, tự dưng ngứa mũi thôi ạ”
Thắng vội lắc đầu phản bác luôn:
“Em không có ý đó nha” Tuấn Anh mà nghe được Thắng nói cậu không phải con trai thì Tuấn Anh sẽ chỉnh Thắng mất thôi. Nó vừa dứt lời lại tiếp tục bĩu môi nói: “Tức là chị vừa ngắm ảnh anh Tuấn Anh à? Em nhìn hơi lạ cứ nghĩ là người khác”
Hà Anh không chú ý lắm nên chỉ có gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Thắng rửa bát còn Hà Anh và mẹ Ngân dọn dẹp lại bếp. Hà Anh vừa lau sàn vừa nói với mẹ:
“À mẹ ơi, chiều nay con có hỏi qua Tuấn Anh với Bảo rồi, giờ nghĩ lại con thấy mình cứ cố gắng thôi, con cứ đăng ký nguyện vọng hai trường đó mẹ thấy được không?”
Mẹ Ngân nghe Hà Anh nói xong thì cũng gật đầu:
“Không phải là trưa nay bố mẹ đã nói với con rồi sao? Ý con như nào thì bố mẹ đều chấp nhận miễn là con vui là được mà”
Buổi trưa hôm nay sau khi ăn cơm xong bố mẹ Hà Anh đã cùng Hà Anh ngồi nói chuyện về việc thi đại học của cô.
“Từ lúc nghỉ hè đến giờ bố mẹ để ý thấy mày hôm nào cũng học, không làm đề cũng là đọc từ vựng. Nào, Có phải là chuẩn bị cho thi đại học không?” Bố Hoàng chống tay lên cằm, ánh mắt nhìn Hà Anh rất thâm sâu, nhưng chất chứa trong đó là sự mong chờ câu trả lời của con gái.
Hà Anh nghe vậy thì ngại ngùng, cô cười khì khì rồi gật đầu ngay sau đó là dãi bày với bố mẹ:
“Thật ra là, con muốn học đại học ạ, nên là không cố gắng không được. Con thấy mình còn kém ở môn Toán và Ngoại ngữ nên đang bồi dưỡng thêm”
“Thế biết mình muốn học gì chưa?” Mẹ Ngân hỏi.
“Dạ, Tiếng Trung ạ”
“Cũng được, biết nên theo gì là được rồi” Mẹ Ngân gật đầu hài lòng.
Bố Hoàng cũng gật đầu và nói tiếp:
“Học ngoại ngữ có nhiều cơ hội việc làm, khả năng sẽ không bị thất nghiệp”
Hà Anh dở khóc dở cười nói:
“Kìa bố, con còn chưa lên đại học mà bố đã nói đến thất nghiệp rồi”
“Thôi đi cô ạ, tôi đang lo cho khả năng xin việc của cô thôi đấy, nói thế mà coi được sao?” Bố Hoàng cũng phì cười rồi mắng cô.
Hà Anh lém lỉnh cười hì hì. Hai vợ chồng kia nhìn vào thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc, họ vui vì mình đã thức tỉnh sớm hơn nếu không Hà Anh trước mặt hai người sẽ không có dáng vẻ vô tư cười khì khì như vậy.
Giờ này năm ngoái Hà Anh vẫn còn giữ nét mặt thoáng buồn nhưng ánh mắt lại vô hồn lờ đờ. Vì suốt mấy tháng trời mất ăn mất ngủ, cả người cũng gầy rộc đi. Hỏi lí do thế nào cũng không nói.
Cho đến cuối tháng 7 đầu tháng 8 năm đó…
Bốp!!!
“Đứa con gái láo toét, sao mày dám ăn nói hỗn hào với người lớn như thế hả?” Bố Hoàng thẳng tay tát vào mặt Hà Anh khi thấy con gái có thái độ hỗn láo với người lớn.
Hà Anh đứng hình. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mặt mình, ánh mắt cả kinh không thể tin được, rồi cô cười nhạt nói:
“Dạ vâng, con hỗn láo. Nhưng với cái người không có nhân tính kia xứng đáng được tôn trọng sao?” Rồi cô lau nước mắt xong quay người lách qua đám đông chạy đi ra ngoài cổng.
“Hà Anh” Mẹ Ngân hét gọi Hà Anh, tính chạy theo cô nhưng bố Hoàng giữ tay lại.
“Kệ nó, nó không đi xa được đâu”
Mẹ Ngân vẫn lo lắng nhìn theo, trời đã tối thế này rồi một đứa con gái như Hà Anh ra ngoài một mình như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Xe cấp cứu và cảnh sát cũng đến, bà nội được đưa đến bệnh viện cấp cứu, mẹ Ngân và bác Thùy đi theo. Ông nội thì bị mang lên đồn cảnh sát. Mọi người xung quanh cũng tản ra và đi dần, bố Hoàng và các bác, các ông chú cùng ngồi với nhau để bàn bạc tìm hướng giải quyết.
Bố Hoàng bình tĩnh nhìn Thắng và hỏi nó:
“Thắng, mọi chuyện là sao?”
Thắng vẫn còn rất hoảng sợ thằng nhóc đang ôm lấy bác Minh, gương mặt tèm lem nước mắt trên má vẫn có mấy vết đỏ hằn lên, Thắng vừa nức nở vừa nói:
“Con… Con không biết, con đang ở trong phòng ngủ, tự dưng ông xông vào lôi con dậy đánh con. Con không biết gì hết, tự dưng lại như thế”
Vừa xong nó ôm chặt lấy cổ bác Minh run lẩy bẩy, Ông chú Dương nhăn mặt hỏi tiếp:
“Thấy ông như thế sao không né đi? Ông đang say rượu mà, phải né đi chứ”
“Có dao… Con dao đó dài lắm, Cháu không dám chạy” Thắng khóc nức nở.
Bố Hoàng tính hỏi thêm nhưng Bác Minh đã chen vào:
“Hoàng, nhà Hoàng lắp Camera đúng không? Lấy ra trích thử xem, cứ tra hỏi nó như thế này làm sao mà được”
Bố Hoàng à lên một cái:
“Em quên mất đấy, để em xem nào”
Vừa nói xong bố Hoàng liền lôi điện thoại ra bật Cam lên rồi để trước mặt mọi người, khi chứng kiến mọi chuyện ai ai cũng khiếp sợ. Không thể ngờ được người cha, người anh mà mọi người kính trọng lại có thể vô nhân tính như thế, ra tay với vợ mình và các cháu.
Bây giờ nếu như Bà nội mà gặp chuyện nghiêm trọng, chắc khi ông tỉnh rượu sẽ hối hận chết mất.
Âm thanh hình ảnh rất rõ ràng, những âm thanh đáng sợ cộng với những câu nói vô nhân tính kia, khiến người nghe cảm thấy thật xấu hổ.
“Hôm nay đi uống ở nhà ai mà ra như thế này chứ? Đáng sợ quá” Bà cô Phượng che miệng lại không dám tin.
“Không biết mẹ có sảy ra chuyện gì không nữa, ông khi tỉnh rượu mà biết mình làm những chuyện này sẽ lại loạn nữa thôi” Một Bác khác ôm đầu nói.
Bố Hoàng bấm điện thoại gọi cho ai đó, trong lúc chờ đợi bên kia bắt máy thì nói với mọi người:
“Để em chuyển video cho thằng Hùng, đợi bố tỉnh rượu cho bố xem. Lâu lâu bị kiểu này cho nhớ”
Đánh vợ, gây thương tích, gây rối loạn trật tự, kiểu gì sẽ bị phạt tiền.
Được một lúc lâu sau điện thoại của bố Hoàng lại reo lên.
“Sao rồi em? Mẹ sao rồi”
Mẹ Ngân nghẹn ngào lau nước mắt gật đầu nói:
“Không sao rồi anh, nhưng mà do mẹ cũng cao tuổi rồi nên thời gian hồi phục khá lâu”
Nét cười hiện lên mặt bố Hoàng, ông vừa cười vừa gật gù:
“Vậy là tốt rồi, anh đến chỗ em và mẹ ngay đây” rồi cúp máy.
Bố Hoàng nói với mọi người về tình hình của bà hiện tại, mọi người đều rất vui vẻ và hạnh phúc. Rồi mọi người tính toán là chia nhau ra, hai người thì đi đến đồn cảnh sát, năm người sẽ đến bệnh viện, còn lại sẽ ở nhà trông nhà.
“Ối Thắng, Thắng sao thế này” Bác Minh thấy Thắng không nhúc nhích gì từ nãy tới giờ nên thử buông ra liền thấy Thắng đã thiếp đi. Gương mặt của thằng nhóc đỏ gay, chạm tay lên trán thì phát hiện ra là nóng như lửa đốt.
“Nó sốt rồi”
Bố Hoàng liền nhảy dựng lên, qua chỗ Bác Minh rồi đỡ lấy Thắng từ tay bác. Bố ôm chầm lấy Thắng, cảm xúc dồn nén từ lúc nãy đến giờ cuối cùng cũng tuôn trào, ông vừa ôm lấy Thắng vừa khóc nức nở. Ông thầm trách số phận mình xui xẻo, những thứ tồi tệ nhất cứ liên tục ập đến gia đình ông, tại sao lại như vậy chứ? Phải chăng ông đã sai ở đâu rồi sao?
“Bố… Bố ơi”
Bố Hoàng giật mình khi nghe thấy giọng nói yếu ớt phát ra trong vòng tay mình, ông nhìn xuống thì đó là Thắng.
Thắng nói một điều mà khiến cho bố Hoàng rất sửng sốt đứng hình mất một vài giây.
“Chị Hà Anh bị chém vào người, máu chảy nhiều lắm. Bố đừng để chị ấy đi như thế, chị ấy sẽ không chịu đựng được mất”
Lúc tìm thấy Hà Anh thì cô đang ngồi ở thành cầu, thời gian đã quá muộn xe cộ đi lại không nhiều nữa. Khi Bố Hoàng đứng trước mặt cô, Hà Anh đang nghĩ mình nằm mơ. Nhưng được một hồi cô cũng nhận ra đó không phải là mơ.
Hà Anh ngượng cười nói: “Bố muốn đánh con vì tội hỗn láo sao?”
Bố Hoàng không nói gì mà ôm chầm lấy Hà Anh, Hà Anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng đáp lại cái ôm đó.
Sau mấy ngày mọi chuyện cũng đã giải quyết xong, bố Hoàng mẹ Ngân đã giành ra rất nhiều thời gian để tâm sự với Hà Anh và Thắng. Cả hai chị em cuối cùng cũng chẳng giấu giếm tâm sự của mình nữa mà bộc bạch ra cho bố mẹ nghe.
Cuối cùng họ đưa ra giải pháp, chuyển trường cho Hà Anh và để cô ở riêng vì Hà Anh cũng đã lớn, thời gian này hoàn toàn phù hợp để thực hiện thủ tục xin chuyển trường, gia đình bên kia cũng đã đề cập thời gian chuyển đến rồi, điều kiện này không thể nào phù hợp hơn.
Còn Thắng thì cả hai người sẽ giành thời gian ở nhà cùng với nó, để bảo vệ con cũng như bảo vệ bà, tránh khi ông kia uống rượu lại tiếp tục hại người.
Sau khi biết tất cả mọi chuyện cả hai người càng thương hai đứa nhà mình hơn, hai đứa đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau, đặc biệt là Hà Anh, áp lực từ gia đình và nhà trường đã dồn Hà Anh vào bước đường cùng.
Thật may mắn là Hà Anh không làm gì dại dột, nếu không chắc họ hối hận đến hết đời.
Gia đình họ bây giờ đã có kinh tế, điều kiện rất đầy đủ, nhưng nếu có kinh tế mà không có hạnh phúc, thì đâu có trọn vẹn.
Từ giờ họ sẽ bù đắp hết tất cả những gì mà con mình phải hứng chịu, hi vọng rằng hai con mình sẽ không phải chịu khổ nữa.
“Con học trường nào cũng được, bố mẹ đều lo được cho con. Chỉ cần con cố gắng hết sức mình và luôn tin vào bản thân chắc chắn sẽ làm được” Bố Hoàng mỉm cười nhìn Hà Anh dịu dàng nói.
Con muốn gì bố mẹ đều sẵn sàng ủng hộ con.
Cố gắng lên nhé.