Sau tổng kết buổi tối cả lớp có một bữa tụ tập tại nhà của Phan Tiến Dũng. Địa điểm đương nhiên là được bàn nhau từ trước, ban đầu họ đều bàn tán là sẽ tổ chức ở nhà của Tuấn Anh và Hà Anh nhưng cả hai đứa ngúng nguẩy lắc đầu từ chối ngay. Khi được hỏi lí do tại sao Tuấn Anh nói:
“Chúng mày bày ra đấy thì ai là đứa nai lưng ra dọn lại? Là bọn tao đấy rõ chưa? Mẹ nó, nhà bé như cái lỗ mũi nhét vừa được cả đám chúng mày à?”
“Dọn dẹp lại một chút thì cũng OK mà? Bàn ghế, sofa đồ đạc thì mang ra ngoài sân, vậy là đủ cho cả lớp mình” Nguyễn Hải Đăng do đã từng vào nhà Tuấn Anh nên ra biện pháp chữa cháy. Dù sao ai ai cũng ở chung với ông bà bố mẹ, duy chỉ mình hai đứa này có nhà riêng đương nhiên là phải tận dụng tài nguyên sẵn có rồi.
Cả lớp cũng gật đầu đồng tình. Mà Tuấn Anh không thấy thế cậu nổi cáu quát lên:
“Thế đứa nào bê trả lại cho bọn tao hả? Biện pháp của mày như gì ấy! Nói thế cũng nói được. Nếu không quyết nhanh chiều nay bố mày về nhà đấy”
Từ nãy đến giờ Hà Anh vẫn không nói gì cả, quan điểm của cô giống với Tuấn Anh nhưng mà cô không gay gắt như cậu, cô chỉ bình tĩnh lên tiếng:
“Mọi người, tôi không phản đối lắm về việc mọi người muốn tổ chức liên hoan ở nhà bọn tôi, bọn tôi không hề ngại dọn dẹp, nhưng mà với số lượng người lớp mình đông thế này, nhà lại còn rất bé nếu dọn bàn ghế, sofa đi chưa chắc đã đủ hết, mọi người sẽ cảm thấy không thoải mái. Theo tôi thấy nên chọn chỗ nào thoải mái hơn, khi ăn uống xong xuôi chúng ta có ý thức dọn dẹp lại là được”
Nghe Hà Anh nói thế mọi người cũng gật gà gật gù đã hiểu ý. Nguyễn Hải Đăng thì nhăn mặt xoa cằm suy nghĩ không biết phải làm sao:
“Thế này thì ở đâu được nhỉ?”
Cả lớp đều đang suy nghĩ thì từ bên ngoài Phan Tiến Dũng chạy vào thở hồng hộc nói:
“Chúng mày, bố tao muốn lớp mình tổ chức ăn uống liên hoan ở nhà tao”
Nghe đến đây ba mươi chín con người bên trong lập tức hoá đá. Đùa à? Tổ chức ở nhà của sát thủ trường S? Có điên mới đi làm cái điều không tưởng ấy.
Liệu có bị quản chặt như trong quân đội không nhỉ? Ai ai cũng tự hỏi.
Phan Tiến Dũng thấy cả lớp im lìm như vậy thì vẫy vẫy tay nói:
“Ây da, tụi mày bố tao không như tụi mày nghĩ đâu…” Chưa kịp nói xong thì Phạm Gia Khánh cắt ngang, mặt cậu ta bí xị xuống như cái bánh mốc nói:
“Thôi năm nay nghỉ liên hoan đi, để năm sau vậy”
Cả đám cũng chung biểu cảm đồng loạt gật đầu phụ hoạ. Phan Tiến Dũng khó hiểu cậu ta ấp úng mãi chẳng nói được gì, Trần Nam Phong cũng chen thêm vào nói hộ Dũng:. ngôn tình ngược
“Chúng mày thật ra thầy Chí ở nhà không như trên trường đâu”
“Cái gì mà không như ở trên trường, ở trường ổng là ma thì ở nhà ổng là quỷ à?” Nguyễn Quang khóc ròng ròng nói.
Cả Phan Tiến Dũng và Trần Nam Phong đều cạn lời. Cuối cùng Dũng mới nói:
“Nhà tao có hai nhà á. Lớp mình có thể tổ chức liên hoan ở nhà phụ, còn nhà chính thì tao sẽ mang đồ qua”
Nghe được câu này cả đám vui sướng nhảy cẫng lên.
Nhà phụ của Phan Tiến Dũng cũng là một căn biệt thự như nhà chính, căn nhà này thực sự rất sạch sẽ do luôn có người lui đến dọn dẹp đặc biệt hơn là đồ dùng đầy đủ, tiện nghi có thừa.
Nguyễn Hải Đăng phân chia công việc cho các bạn, con trai mua đồ xong quay lại dọn dẹp lại căn nhà để bày trí thức ăn, con gái nấu nướng nếu như trong các bạn ai muốn nấu nướng hay dọn dẹp có thể đổi.
Nên là những bạn nữ không thích nấu nướng sẽ cùng các bạn nam dọn dẹp, còn những bạn nam không thích dọn dẹp sẽ cùng các bạn nữ nấu nướng không ai bắt ép cả. Và con số muốn đổi việc thật sự khiến cho ai ai cũng bất ngờ.
Con trai có 16 thằng thì có tận 9 thằng đổi qua đi nấu ăn, con gái có 24 đứa thì có 15 đứa đổi qua việc đi dọn dẹp.
Hiện tại mọi người đang ở nhà phụ của Phan Tiến Dũng mỗi đứa một việc, con trai thì đi mua đồ về nấu nướng xong dọn dẹp, những cậu chàng nào thích công việc bếp núc có thể chen vào làm ở đây có rất nhiều anh chàng yêu thích việc bếp núc như Phạm Gia Khánh, Nguyên, Dương, Hải, Việt và vài bạn nữa đang phụ bọn con gái nấu nướng.
Con trai lớp Hà Anh cực kỳ khéo tay luôn, ví dụ như tỉa hoa quả thì các bạn tỉa còn đẹp hơn các bạn nữ rất nhiều.
Đặc biệt là Phạm Gia Khánh, cậu ta rất khéo cái gì cũng biết làm, món nào cũng biết nấu, nhìn Khánh lúc nấu ăn cũng mê lắm.
Lúc Hà Anh canh xong nồi xương thì Khánh đã gọt xong bí, rửa sạch cắt ra xong hết rồi. Cậu ta đi đến chỗ Hà Anh rồi bảo với cô:
“Dương Anh còn lại cứ để tôi làm giúp bà cho nha, bà cùng mọi người cuộn KimBap đi”
“Cảm ơn ông” Hà Anh từ tốn đáp rồi đi qua chỗ của Thanh Trúc cùng một vài đứa nữa đang ngồi cuộn KimBap ở bàn.
“Dương Anh đến đúng lúc lắm, cùng bọn tôi chạy deadline đi sắp không kịp rồi này” Hà Anh Dương nhìn thấy cô đang đến lập tức vẫy tay gọi.
Cô đi đến ngồi cạnh với Bùi Anh và Thanh Trúc.
Thật ra có điều mà Hà Anh cảm thấy dở khóc dở cười đó là họ tên của Dương. Chỉ cần đổi thứ tự các từ với nhau lập tức Hà Anh Dương sẽ lộn thành Dương Hà Anh. Mới đầu nhìn thấy cô chỉ muốn khóc và chôn mặt vào lỗ mà trốn đi nhưng mà dần dần lại thấy quen.
Còn điều này nữa này, lúc đầu Hà Anh nhìn thấy Hà Anh Dương cô chỉ cảm thấy buồn cười cứ gặp cậu ta là cười khi bị hỏi cô chỉ đỏ mặt rồi cho qua. Nên là cả đám tổ 2 cứ nghĩ là cô thích Dương cơ nên cứ trêu suốt, Tuấn Anh thì làm mặt lạnh với cô cả tiết hôm đó, mà khi biết lí do tại sao thì đứa nào đứa nấy cũng ôm bụng mà cười nghiêng ngả.
Chuyện này cuối cùng cũng đã đến tai của Hà Anh Dương, mấy ngày sau cậu ta xuống chỗ cô rồi bảo với cô một câu, đảm bảo sẽ là lịch sử đen tối của cậu ta luôn:
“Xin bạn đừng thích mình, mình có người mình thích rồi”
Hà Anh ngơ ngác, cô nhìn cậu ta tỏ ra không hiểu gì. Cả lớp sốc còn những đứa nào biết chuyện Hà Anh kể thì nén cười.
“Bạn đang nói gì thế? Mình thích bạn hồi nào?” Cô khó hiểu hỏi.
Dương ấp úng, cậu ta cúi mặt xuống mặt đỏ bừng lên đáp:
“Thì bạn đó, lần nào nhìn thấy mình bạn cũng cười chẳng phải như vậy là đang cố ý gây ấn tượng với mình sao?”
“???”
“Còn nữa lúc nào gặp mình bạn đều đỏ mặt rồi lại tủm tỉm cười. Mình biết mình đẹp trai nhưng bạn đừng là thế, crush của mình biết sẽ rất tức giận”
“???”
Cậu ta phun ra một tràng làm cho cả lớp hoá đá, riêng đám của tổ hai tì tí nữa thì cười thành tiếng. Mà Hà Anh vẫn chưa hiểu lắm, cô thấy buồn cười về họ tên chỉ cần đảo một tí là thành của nhau cuối cùng lại biến thành cô thích cậu ta à?
Hà Anh lần này suýt chút nữa nổi cáu, cô vẫn rất bình tĩnh nói:
“Bạn bị dở à? Bạn thử đọc lại họ tên của bạn với của mình xem nó có gì giống nhau không? Mình thấy buồn cười vì lí do đó đấy. Với lại mình chạm mặt bạn hai lần, mình cười hai lần vậy là bạn đã nghĩ là mình thích bạn rồi à?”
Dương lúc này mới ngộ ra. Đậu má! nếu là về cái này thì cậu ta cũng giống cô cứ chạm mặt nhau là thấy buồn cười. Trời mé ảo tưởng sức mạnh quá rồi.
Sau vụ đó cả lớp đều gọi cậu ta là “Dương đa tình”, còn có cái tên quá đáng hơn nữa là “Dương tự đa tình”, nó ám đến mức khi đứa nào gọi cậu ta không xong thì sẽ lôi cái tên này ra mà gọi.
Khi đã xong hết mọi người cùng nhau ăn uống dọn dẹp, đám con trai ăn uống rượu chè cùng với sát thủ trường S. Lúc cả đám dọn dẹp thì thi thoảng thầy có mò sang hỏi han rồi lại giúp làm những việc nặng, thầy lúc này trông thật dễ gần khác xa với ông sát thủ với chiếc mũ cối thần thánh cộng theo đó là dùi cui 5 ki lô gam lúc ở trường.
Thầy Chí nhiệt tình kể la liệt hết 7749 tật xấu của Phan Tiến Dũng làm cậu ta xấu hổ chỉ biết vô vọng ngăn chặn bố mình lại.
Thầy kể hồi lớp 1 Phan Tiến Dũng đi tán em gái hàng xóm nhưng do bị tiêu chảy nên đã đánh rắm một quả rất to sau đó bị đứa bé kia tát cho lệch mặt, rồi sau đó về khóc hu hu mách bố. Đến năm lớp 2 cậu ta do sĩ gái thể hiện thế là bị rách quần. Cái này thì có Nguyễn Quang và Hoàng Minh Hiển hưởng ứng cả hai thằng nhao nhao lên.
“Đúng rồi thầy, khi đó em còn được chứng kiến. Của nó lúc ấy còn chưa bằng quả ớt” Thật bất ngờ khi là Hoàng Minh Hiển thốt ra câu này.
“Chuẩn đó ạ, nếu có điện thoại em sẽ chụp lại đến sinh nhật nó đều đặn gửi cho nó xem để nó hồi tưởng”
Dũng tức đến đỏ mặt, nghiến răng ken két:
“Tụi mày…”
Hoàng Tuấn Anh lúc này cực kỳ an phận cậu cứ tập trung ăn mà không đụng đến một giọt rượu nào, Dũng để ý thấy Tuấn Anh cứ vừa xem điện thoại vừa ăn, li rượu đặt cạnh chưa có dấu hiệu bị đụng vào thì bất ngờ lắm cậu ta hỏi Tuấn Anh:
“Sao mày cứ ăn vậy? Uống rượu đi chứ? Mày chê rượu nhà tao không ngon à?” Vừa hỏi cậu ta vừa mời gọi Tuấn Anh.
“Không phải, tửu lượng tao kém lắm. Lúc say không biết tao sẽ gây ra chuyện gì đâu, đừng mời chào tao?” Cậu xua xua tay không nhận, mắt vẫn tập trung vào điện thoại nhắn tin.
Rồi cuộc gọi video đến cậu bắt máy. Đầu dây bên kia phóng đại gương mặt của một cậu con trai đang dựa người trên ghế xe ô tô, ánh mắt lờ đờ không phải do buồn ngủ mà là đang chán.
Bên kia phát ra chất giọng lười nhác của cậu thanh niên trong màn hình:
“Mày đang ở đâu đó?”
“Đang ăn liên hoan tổng kết với lớp” Tuấn Anh đáp rồi cậu huých Hà Anh đang ngồi ngay sau mình một cái nói: “Bảo gọi này, chào nó cái đi”
Hà Anh đang cắn miếng bí nghe vậy cô ngước lên dơ hai ngón tay say hi lên với cậu chàng rồi nói:
“Chào Bảo” rồi cô quay lại và không nói gì thêm nữa.
Tuấn Anh buồn cười cậu xoa xoa đầu cô rồi lại quay lại mâm mình bật cam sau quay toàn cảnh xung quanh, miệng thì cà khịa:
“Xem nào, thấy ghen tị chưa? Mày vừa đi học về chắc lại chưa có gì nhét vào bụng rồi”
“Thằng chó, lúc nào bố mày lên bố mày ăn sập tủ lạnh nhà mày cho mày coi” Bảo tức xì khói, cậu ta mắng tớ đến mức mà người tài xế kia cũng phải giật cả mình.
“Kệ mày chứ” Tuấn Anh vẫn nhún vai thản nhiên.
Tuấn Anh quay lại về mặt mình đối mặt với thằng bạn cười như một kẻ chiến thắng, Phan Tiến Dũng đột nhiên dựa hẳn vào vai Tuấn Anh rồi hỏi cậu:
“Là Nguyễn Quốc Bảo à?”
“Ừ” Tuấn Anh ghét bỏ gạt cậu ta ra nhăn mặt nói “Mày toàn mùi rượu kinh vãi”
Phan Tiến Dũng vẫn không buông cậu ta hỏi Bảo rồi lại tuồn tùm lum đủ thứ sự tích khác nhau.
“Này, cậu là bạn thân của Hoàng Tuấn à? Bọn tôi nghe Hoàng Tuấn kể rất nhiều về cậu đấy. Nó kể cậu có mười mối tình và sáu bảy mối bị đổ bể là tại nó”
Tuấn Anh thấy cậu ta đã quá đà nên đẩy nhẹ cậu ta ra nói:
“Mày hơi quá phận rồi đấy, ám mùi rượu vào áo tao bây giờ”
Nguyễn Quốc Bảo đang không biết Hoàng Tuấn là cái thằng khỉ nào? Rồi khi nghe đến việc mười mối tình cũ bị bại lộ cậu ta đã lập tức hiểu ra. Cậu ta lại lần nữa hét lên:
“Thằng chó!!! Mày đồn vớ vẩn gì về tao với đám bạn của mày vậy hả?”
“Chẳng phải mày là thằng đầu têu sao?” Tuấn Anh khi đã tách được ra khỏi Phan Tiến Dũng thì nhíu mày hỏi lại Nguyễn Quốc Bảo, cậu đứng dậy ngồi lên ghế sofa phòng khách rồi nghiến răng nói:“Má mày, nếu thằng Hùng không nói với tao, tao cũng không biết mày dám đồn tao yêu con trai”
Đến đây Nguyễn Quốc Bảo câm nín. Cậu ta vẫn cố làm giận với cậu:
“Tao không biết đâu, mày dám đồn một cách bậy bạ như vậy, tao với mày thế này là có qua có lại”
“Mà tao nói sự thật không hề đồn bậy” Tuấn Anh buồn cười phun ra một câu.
“Má! Thằng dog này, tao gặp mày tao lập tức xử đẹp mày, nhớ cái mặt đấy” rồi cậu ta tắt máy.
Hoàng Tuấn Anh nhìn màn hình hiện lên trang chủ điện thoại của mình rồi lại nhìn lên lượng pin trên điện thoại, cậu gọi Hà Anh:
“Dương Anh, điện thoại tôi hết pin rồi. Cho tôi mượn điện thoại chơi giải đố đi”
Hà Anh nghe cậu nói vậy liền rút điện thoại từ trong túi áo rồi đưa cho Tuấn Anh đe doạ:
“Cấm động linh tinh vào ứng dụng khác”
Cậu gật đầu.
Nhận lấy chiếc iPhone 11 trên tay, chạm vào chiếc ốp trong vẫn còn hơi ấm của cô cậu mân mê nó một hồi rồi mở khoá điện thoại lên.
Tuấn Anh dùng iPhone 13, Hà Anh dùng iPhone 11. Cùng một hãng iPhone nhưng kết cấu bên ngoài nhìn rất khác nhau.
Trước đây Hà Anh dùng một điện thoại hãng nào đó hệ Android, nhưng sau cái trận ẩu đả kia điện thoại đấy không còn dùng được nữa cô đành mua một cái khác. Còn Tuấn Anh thì từ trước đến nay cậu toàn dùng iPhone.
Cất điện thoại của mình vào túi quần, cậu mở khoá điện thoại cô lên rồi chơi game.
Giờ ra về, sau khi dọn dẹp sạch bách không còn dấu tích gì nữa cả đám mới đi về. Cũng chỉ có mấy đứa tỉnh táo là dọn dẹp thôi, đa phần đứa nào cũng say khướt phải đèo hết tụi nó về mới quay lại dọn dẹp.
Hà Anh tuy uống hơn hai mươi ly vẫn tỉnh như ruồi, cô bạn còn nhiệt tình rửa bát dọn dẹp chỉ mỗi tội Hà Anh nói nhiều hơn mọi ngày. Tức là Hà Anh có hơi say rồi 😃
(Hà Anh kiểu: mấy người thật quá đáng. Lúc tôi không nói gì thì bảo tôi ít nói, lúc tôi mở miệng ra nói thì lại chê tôi nói lắm. Thật quá đáng)
Vì uống rượu Tuấn Anh không muốn Hà Anh lái xe mặc cho cô vẫn cứ nhì nhèo đòi, Tuấn Anh vừa răn đe vừa dành 15 phút ngồi xuống giảng dạy về tác hại của việc lái xe khi uống rượu, cô cứ gật gù tỏ vẻ đã hiểu lại còn gắt bảo cậu nói nhiều thế, không biết muộn rồi à. Biết là cô đã tỉnh táo hơn cậu mới buông tha cho cô.
Ngồi trên xe đang trên đường chạy bon, Tuấn Anh vẫn đang rất tập trung lái xe thì đột nhiên có một vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy eo cậu, cả người đằng sau dựa sát vào lưng cậu miệng mê man hai chữ làm Tuấn Anh nghe thấy cả người muốn dựng ngược lên. Tim đập bình bịch hai tai nóng bừng.
“Thích… Thích cậu” câu này được lặp đi lặp lại. Tuấn Anh run tay xuýt chút nữa lạng tay lái vẹo vào cột điện rồi, may là cậu điều chỉnh kịp miệng thầm mắng:
“Con ngáo này, ngã bây giờ”
Hà Anh vẫn cứ ôm chặt lại còn dựa hẳn vào lưng cậu, mắt nhắm lại dường như là đang ngủ. Tuấn Anh thở dài cậu với tay ra sau sờ nhẹ lên trán cô xem cô có bị sốt gì không, cậu nói:
“Cậu lạnh thì cứ dựa vào tôi đi, sắp đến nhà rồi đó”
Trên người cô toàn mùi rượu nhưng vẫn không thể che giấu được hương hoa nhài dịu nhẹ kia, hương thơm ấy vẫn còn thoang thoảng. Cậu không hề chê mùi rượu trên người cô, nó không hề khiến cậu khó chịu.
Chiếc xe lăn bánh vào con ngõ quen thuộc, Tuấn Anh nhíu mày khi nhìn thấy một dáng người thiếu niên cao cao đang ngồi ở hiên nhà cậu.
Chẳng lẽ là thằng Vũ? Không hề, Thằng Vũ không cao như thế đâu? Hay là…
Đỗ xe ở sân, cậu lập tức muốn ngã ngửa. Cậu dở khóc dở cười nói:
“Má! Sao mày lại ở đây?”
Nguyễn Quốc Bảo đang ngồi nhấm nháp nốt gói snack, cậu ta nhìn cậu ánh mắt ba phần “nồng nàn” bảy phần “say đắm”
Mặc kệ Nguyễn Quốc Bảo, Hoàng Tuấn Anh gạt chân chống xuống cậu đỡ nhẹ lấy Hà Anh để cô nàng đứng vững. Nguyễn Quốc Bảo đi đến nhìn Hà Anh như thế thì nhíu mày:
“Bạn cùng nhà của mày làm sao đấy?”
“Quá chén” cậu đáp.
Bảo nhăn mặt, ánh mắt nhìn Hà Anh đúng kiểu chê ra mặt: “Con gái con đứa còn uống rượu”. Nhưng thật ra cậu ta khâm phục Hà Anh và chê cậu:
“Cô ấy còn tài hơn mày. Mày thì một giọt đã muốn làm loạn”
Tuấn Anh im lặng mở cửa nhà. Đột nhiên Hà Anh ngẩng mặt lên nhìn cả hai thằng, cô nhìn Nguyễn Quốc Bảo rồi cười hì hì chào:
“Xin chào, tôi biết ngay là cậu sẽ đến mà. Thấy quang cảnh bên ngoài là đang ở Vĩnh Phúc… Hấc… Thui tôi đi nhé, để Anh Bột tiếp cậu he” nói xong cô lảo đảo đẩy cửa đi vào nhà.
Cả hai thằng ngớ ngẩn không hiểu gì, Tuấn Anh muốn đỡ cô vào phòng ai ngờ lại bị từ chối. Đến đây cậu nhìn Bảo mà Bảo cũng đang nhìn cậu lại còn cười rất gian.
“Gì?”
“Không tồi nha Tuấn Anh, biệt danh mới à?”
“?” Tuấn Anh tức giận.