“Đăng, Tuấn Anh vào đây xem điểm đi, hai đứa mày đều có giải đấy”
Dương đi ra chỗ hai thằng bạn vẫy cả hai đi vào lớp ngay.
“Thật đấy à?” Đăng vứt đi cái bản mặt như đưa đám vừa rồi, cậu ta lập tức hớn hở cười toe toét rồi kéo Tuấn Anh đi vào lớp.
Vừa rồi Dương đang xem điện thoại thì đột nhiên nhìn thấy bài viết của Sở GD&ĐT đăng lên trang Facebook. Cậu ta xem mà tay cứ run cầm cập, Dương bảo với mấy đứa đi thi đang ở trong lớp rồi lập tức chạy ra ngoài tìm Tuấn Anh và Đăng.
Cả ba thằng đi vào lớp thì bọn Phạm Gia Khánh reo lên:
“Ôi đậu! Hoàng Tuấn mày trâu bò vãi mày kém giải nhất đúng 0,1 điểm thôi 19,4 điểm, Chúc mừng nha”
Hoàng Tuấn Anh ngạc nhiên một chốc. Nguyễn Hải Đăng sau khi nhìn điện thoại của Dương xong liền cười hớn hở sung sướng reo lên rất to:
“Tao được giải ba lận” rồi cậu ta nói to với cả lớp “Anh em mấy nay trời nóng, chiều nay tôi khao cả lớp trà chanh”
Bọn trong lớp vui vẻ reo lên đồng ý. Cả đám nhao nhao lên.
“Nhớ đấy nhá, không khao làm chó”
“Nhớ đấy, lớp trưởng”
“Được rồi được rồi” Nguyễn Hải Đăng chấn tĩnh cả lớp lại, cậu ta thở phào nhẹ nhõm “cuối cùng cũng được ăn ngon ngủ yên rồi”
Đăng quay qua nhìn Tuấn Anh mặt vẫn đơ ra như thế, nghĩ là thằng bạn đang sướng đến mức chưa tiêu hoá được liền tốt bụng vỗ vai nói:
“Được rồi, mày cũng làm tốt lắm, kém thằng kia 0,1 điểm là giỏi lắm rồi còn gì”
Mà có vẻ Nguyễn Hải Đăng đã đoán sai tâm trạng của Tuấn Anh rồi. Cậu đâu có vui mà là đang thất vọng đấy, Tuấn Anh thốt ra một câu làm cho Nguyễn Hải Đăng bỗng chốc hoá đá.
“Tại sao lại không được giải nhất nhỉ?”
Cậu bĩu môi lẩm bẩm một câu rồi đi về chỗ.
Nguyễn Hải Đăng vẫn đứng đực ở trên bục giảng, khi Hà Anh Dương đi đến vỗ cậu ta một cái thì Đăng mới tỉnh. Đăng quay qua Dương khoé miệng cứng ngắc nói ra từng chữ:
“Thằng Hoàng Tuấn này đéo phải là con người” nó ở một đẳng cấp khác với chúng mình.
“Sao mày lại nói vậy?” Dương khó hiểu hỏi.
Tao nói ra chắc mày cũng tức chết mất thôi.
Tuấn Anh đi về chỗ nhìn thấy Dương Hà Anh đang ngồi vẽ vời, cậu ngồi xuống bên cạnh cô quay qua bên chỗ cô và quan sát.
Hà Anh nhận ra là cậu đang ở bên cạnh cô quay sang nhìn cậu rồi cười hỏi:
“Này! 19,4 muốn ăn gì không? Trưa nay tôi về tôi đãi cậu một bữa?”
“OK, cảm ơn bạn đã chiêu đãi” Tuấn Anh nằm xuống bàn tay đè lên quyển sách Công nghệ cậu nhàn nhạt đáp rồi chăm chú nhìn cô.
Hà Anh đang vẽ một nhân vật anime trên tờ giấy a4 mà cô cầm theo, cô vẫn rất thản nhiên vẽ không có ý định để ý đến cậu.
Hoàng Tuấn Anh vẫn nhìn cô, cậu tò mò về kết quả thi của cô. Nhưng Hà Anh vẫn chẳng lên đến và cũng không có muốn cho cậu biết.
Thiếu kiên nhẫn, cậu hỏi:
“Dương Anh, kết quả của cậu như thế nào?”
“Tôi giải ba được 14,45 điểm, còn 2 điểm nữa là được giải nhì rồi” cô trả lời.
Xem chừng cô còn thảm hơn cậu, nếu lấy chỉ tiêu ít hơn thì cô cũng được giải ba rồi. Tuấn Anh xoa đầu Hà Anh dịu dàng nói:
“Chúc mừng cậu, cậu đã làm rất tốt”
Cô đơ ra trước hành động của cậu. Cô cảm động, khoé mắt cô ngập nước, cô muốn khóc quá đi. Biết được kết quả, Hà Anh rất vui Quỳnh thì cứ tíu tít chúc mừng cô.
Tuy là có giải như mong muốn nhưng trong tâm Hà Anh còn muốn hơn nữa cơ.
Hà Anh không nhìn cậu nữa, cô tập trung vào tờ giấy vẽ ấp úng nói:
“Cảm ơn cậu”
Tuấn Anh ngạc nhiên, cậu cũng bỏ tay ra khỏi đầu cô rồi đưa tay đó lên gãi đầu, phía hai mang tai có chút phiếm hồng.
Cậu vẫn tiếp tục quan sát cô. Cô đang vẽ tóc cho nhân vật nữ kia, một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi trông vô cùng đau lòng.
Bất chợt, Tuấn Anh nhìn thấy có giọt nước đang rơi tí tách xuống trang giấy. Cậu bất ngờ, cậu sửng sốt trái tim của cậu quặn đau. Cậu lặng lẽ quan sát kĩ.
Cô ấy đang khóc. Hà Anh thật sự đang khóc.
Hoàng Tuấn Anh biết trước đây Hà Anh đã phải chịu rất nhiều tổn thương, trái tim của cô nàng này luôn cần được sưởi ấm. Trước đây khi mới quen cô, cậu đã nhiều lần ngạc nhiên vì chỉ cần những lời nói cử chỉ nhẹ nhàng quan tâm cũng khiến cho cô ấy suy nghĩ. Dần dần khi đã hiểu được, thì cậu lại muốn cậu là người duy nhất có thể quan tâm và yêu thương cô.
Nghĩ đến đây cậu tự cười bản thân rằng mình đã quá ích kỷ, bởi vì sau này sẽ có người khác cũng quan tâm cô giống như cậu mà thôi.
Cho đến tận sau này, Hà Anh nói là sẽ chẳng ai có thể thay thế vị trí của cậu trong trái tim của cô ấy cả. Nếu như không có cậu cô sẽ ế cả đời.
__
Tan học cả hai đứa cùng sánh bước bên nhau vừa đi vừa nói chuyện, Hà Anh kéo Tuấn Anh đi vào trong quán tiện lợi. Câu chuyện của cả hai đứa chưa kết thúc, của chọn đồ ăn vừa bàn tán.
“Cậu lại đi chơi cái trò trẻ trâu đấy ư? Cái gì mà ngôi sao lấp lánh. Thảo nào cái nhân vật nam hôm nay cậu vẽ nó lại xấu đến vậy”
Tuấn Anh lấy một túi kẹo bạc hà trên giá cho vào giỏ, miệng thì không thể tin nói.
“Cậu phải biết cái tên tổng tài đó hãm kinh khủng, hứa với tiểu Ying là sẽ đi hẹn hò với tiểu Ying thế mà hắn lại thất hứa. Đã thế tên đó còn đi tò te với con khác nữa chứ. Đây cay á!! Tôi mà gặp mấy thằng kiểu này ngoài đời tôi vả cho rụng hết răng”
Tuấn Anh bật cười, Hà Anh luôn có những ngôn từ rất độc lạ nghe xong chỉ muốn ôm bụng mà cười cả ngày.
Dạo này Hà Anh có chơi một tựa game ngôn tình não tàn “ngôi sao lấp lánh”. Tuy là cô nói trò này quá vớ vẩn nhưng cô vẫn cứ chơi, khi nào học xong cậu luôn thấy cô ngồi vẽ tình tiết trong game.
Hôm nay cô vẽ cảnh hoa anh đào rơi và cô gái đang khóc, bên cạnh đó là một anh chàng mặc vest đẹp trai với góc nghiêng lạnh lùng. Trông rất tình cảm nhưng nhìn kĩ lại dưới chỗ trống của bức tranh chàng trai là hình mặt con chó, còn có thêm dòng chữ sỉ vả của người vẽ ‘biến mẹ đi thằng mặt lờ’. Thêm vào đó là 7749 kí hiệu kì lạ ở đó.
Thật là, sao Ngáo lại có thể mặn mòi được như vậy.
“Thế tại sao nhân vật của cậu nó lại đau buồn như thế kia, chẳng giống với biểu cảm thật của cậu chút nào cả?” Cậu nhếch môi cười khinh thường nói.
“Nó được thiết kế là nhu nhược, yếu đuối, tôi cũng chịu thôi” cô thở dài, cầm theo cái giỏ rồi lựa một cầu sữa đặt vào sau đó cô phồng má lên bức xúc nói: “Mà cậu biết không Anh Bột, nhân vật của tôi nó nhu nhược đến mức là những câu nó nói ra chỉ là xin lỗi và xin lỗi thôi, coi có tức không chứ”
“Xoá đi, không có tổng tài bá đạo gì hết, chơi Pubg với tôi” Tuấn Anh nghe vậy kết luận luôn.
“Không chơi” Cô từ chối thẳng thừng.
Hà Anh chơi Pubg rồi, chỉ là do cô chơi quá gà nên mới tự ái xoá đi. Một phần là do nặng máy.
Tuy là cô đã mua điện thoại mới, dung lượng có rất nhiều nhưng cô vẫn không thèm tải mấy trò như Liên Minh, Pubg về chơi. Mấy trò này quá là mất thời gian.
“Cậu sợ cậu chơi gà quá à, có tôi gánh cậu mà”
“Cậu cũng gà, tôi không thèm”
Tuấn Anh nghe câu này mà cảm thấy tổn thương sâu sắc, biết là mình chơi gà rồi sao cô phải vạch trần như vậy có thể cho cậu một chút mặt mũi được không.
Dừng bàn về vấn đề này, cả hai đứa lựa xong đồ cần mua thì cũng thanh toán tiền rồi đi về nhà.
Tuấn Anh cất hết đồ vào tủ lạnh, Hà Anh đeo tạp dề lại chuẩn bị nấu ăn. Cô bảo với Tuấn Anh:
“Cậu cắm cơm đi, rồi qua đây giúp tôi làm nước sốt”
“Được”
Xong xuôi việc của mình, cậu cởi áo khoác ra vắt lên ghế rồi cũng sắn tay áo đi vào việc của mình.
Từ lúc nhờ Hà Anh hướng dẫn nấu nướng, trình độ của cậu có nâng cao lên một chút. Những món cậu làm có thể ăn được không quá dở, dạo này cậu cũng hay giúp Hà Anh nấu nướng cho nên đã học được biết bao nhiêu là công thức nấu ăn mới.
Làm nước sốt chan cơm cậu làm được lại còn làm rất ngon, thế nên Hà Anh mới tin tưởng giao việc này cho cậu.
“Anh bột, cậu thông báo mình được giải với Cô Thủy chưa?”
Cơm canh đã xong, dọn dẹp cũng xong. Cả hai đứa ngồi ở ngoài phòng khách xem tivi, Hà Anh đột nhiên nhớ ra việc có nên bảo với bố mẹ là mình có giải không? Hay là định tạo bất ngờ?
“Có chứ, tôi gọi cho mẹ tôi rồi. Chiều nay mẹ tôi với mẹ cậu lập tức qua đây” Tuấn Anh đáp.
“Cậu nói luôn cả kết quả của tôi cho mẹ tôi à? Tôi đang muốn tạo bất ngờ cho gia đình” cô bất ngờ nói
“Mẹ cậu đang ở cùng mẹ tôi á, thế là tôi mới nói thôi?” Cậu đáp lại rồi sau đó nghiêng đầu tỏ ra khó hiểu: “Mà dạo này mẹ tôi với mẹ cậu hay ở với nhau nhỉ? Bà ấy có nhiều thời gian thế sao?”
“Mẹ tôi buổi sáng với chiều hay ở Ủy ban Huyện đấy xong rồi sẽ qua bên cửa hàng, mấy hôm nay mẹ cậu mới hay đi chung với mẹ tôi thôi à” Hà Anh bật cười.
Cả hai đứa cùng nhau xem phim, xem chăm chú không rời mắt không nói với nhau một câu, cho đến một đoạn nhân vật khẳng định được ước mơ của bản thân và tương lai sắp tới chính điều này đã khiến cho cả hai đứa giật mình.
“Tôi muốn trở thành một người tốt bụng nhất thế gian này, tôi muốn bản thân giúp đỡ được nhiều người gặp khó khăn. Để có thể làm được điều này trước tiên bản thân tôi cần có một tài chính dư giả, một trái tim nhân hậu ấm áp, một ý trí kiên cường mạnh mẽ để không bị cái tài chính dư giả kia làm méo mó ước mơ của tôi. Vậy nên cậu đừng bao giờ nghĩ đến cái việc ước mơ là một thứ vô nghĩa, không có nó thì cậu chẳng là cái gì cả”
Ước mơ? Tương lai?
Chợt nhận ra là… Cả hai đứa đều sắp lên lớp 12 rồi. Hè năm nay là 17 tuổi, hè năm sau là 18 tuổi.
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào còn bé tí chưa trải sự đời giờ đã sắp trưởng thành mất rồi.
Tuấn Anh đã từng nghĩ đến ước mơ của bản thân sau này nhưng cậu cảm thấy điều này vốn chẳng cần thiết lắm đến lúc đấy rồi tính.
Bây giờ đã đến lúc phải tính đến nó rồi.
Cậu vu vơ hỏi Hà Anh một câu:
“Dương Anh, cậu có dự định thi IELTS không? Tiếng Anh của cậu tốt như vậy, sẽ rất có ích nếu như cậu có chứng chỉ này”
Hà Anh đáp:
“Không đâu, phải lên đại học tôi mới thi. Tôi đang tập trung học tiếng Trung, lên năm nhất tôi đi thi chứng chỉ HSK”
Chứng chỉ IELTS cô có nghe qua rồi nhưng mà bây giờ chưa phải là lúc để cô thi, với lại tuy nhà cũng có tiền nhưng chi phí học IELTS rất đắt, cô không dám liều mình.
Chợt Hà Anh nhận ra có gì đó sau sai liền hỏi Tuấn Anh:
“Cậu có chứng chỉ đó sao?”
“Ừ, tôi mới thi năm ngoái được 8.5” Cậu gật đầu nhưng giọng trông khá buồn.
Năm ngoái cậu đã phải dành hết công suất để ôn thi IELTS và thi chứng chỉ này, nhận ra là nó rất có ích nên Tuấn Anh mới xin gia đình đi học.
Mắt Hà Anh sáng lấp lánh, cô ngưỡng mộ thốt lên:
“Đỉnh ghê, cậu còn cao điểm hơn nhiều người mà tôi xem trên Tik Tok. Vậy là năm sau thi Tốt nghiệp THPT cậu được miễn thi Tiếng Anh rồi”
“Ừ, nếu như muốn tôi bày cho thành ngữ nào cứ việc hỏi, anh đây uy tín lắm” Cậu gật đầu chắc nịch không quên vỗ ngực tự tin.
“Idioms hả?”
“Đúng rồi, cả cụm động từ, kết hợp từ nữa cứ việc hỏi”
Khi nói đến đây không khí lại trở nên tiu nghỉu, ngượng ngùng kinh khủng. Mỗi đứa đều có một suy nghĩ cho riêng mình, tuy mắt vẫn xem tivi nhưng đầu óc lại tư tưởng đến sau này.
“Thật không thể ngờ được, chúng ta sắp phải nghĩ đến cuộc sống xa bố mẹ rồi” Hà Anh cười khì khì nói, tâm trạng thì trùng xuống.
“Đúng thật, nếu cái phim này không nhắc thì tôi cũng chẳng nghĩ đến luôn”
Sau kì thi học sinh giỏi là kì thi cuối kỳ 2 kết thúc năm học lớp 11. Cậu và Hà Anh đã ở đây cũng gần 1 năm học rồi, có nhiều chuyện sảy ra, chuyện vui có chuyện buồn cũng có, bao nhiêu kỉ niệm đã in sâu trong trái tim của cả hai đứa.
Tại đây cả hai cũng đã gặp được những người bạn tốt, chất lượng luôn ở bên cạnh mỗi khi họ gặp khó khăn. Tại đây họ gặp được nhau, tuy ban đầu có hay cãi nhau nhưng lại dần thấu hiểu nhau hơn và bắt đầu có cái nhìn khác về đối phương, nhận ra là đối phương không phải là bạn bè bình thường với mình.
“Cậu muốn làm gì? Sau này ý” Tuấn Anh hỏi.
“Tôi thì… Tôi thì muốn đi học thôi. Ngoại ngữ, thiết kế đồ họa, vẽ truyện tranh, viết tiểu thuyết. Tôi chỉ muốn thực hiện được những đam mê của bản thân. Tôi còn muốn kiếm tiền giúp đỡ gia đình nữa. Chỉ có vậy thôi” Hà Anh khép mắt lại dựa đầu vào ghế muốn nghỉ ngơi.
Tuấn Anh cũng dựa đầu ra sau, ánh mắt hướng lên trần nhà trắng bóc miệng thì cũng vu vơ nói:
“Tôi lại muốn sau khi tốt nghiệp đại học sẽ lên điều hành công ty của bố. Có cơ hội thì có thể tự khởi nghiệp”
Cậu vốn đã sinh ra ở vạch đích, điều kiện có sẵn cần cố gắng thật tốt chắc chắn sẽ đạt được thành tựu tuyệt vời.
Tương lai của cả hai đều do cả hai nắm bắt lấy, thành công hay không là do chính bản thân yếu tố bên ngoài chỉ là liều thuốc thử lòng họ mà thôi.
Tuy chỉ là dự định nhưng mà sau này cả hai đều có thể đạt được nó một cách hoàn mĩ. Bởi vì họ chỉ dự định nhưng họ còn nhớ những dự định đó và sẵn sàng thực hiện không một chút chần chừ, do dự nào. Cho nên họ đã thành công.
Buổi chiều đi học, đúng theo lời hứa Nguyễn Hải Đăng đã mua trà chanh khao cả lớp, để giải nhiệt cho mùa hè nóng nực oi ả, cậu ta vô cùng khoa trương khoác lác đủ thứ làm cho cả lớp phải trầm cảm.
“Ê Đăng, mày đủ rồi đấy. Mau ngồi xuống uống hết cốc trà chanh của mày đi, lượn đi lượn lại bố chóng hết cả mặt” Phan Tiến Dũng ngồi sì sụp hết cốc trà chanh cậu ta ngước lên bảng nhìn thấy Nguyễn Hải Đăng cứ lượn đi lượn về khắp lớp bèn nói.
“Ồ, tao xin lỗi” Đăng nghe thế lập tức ngồi xuống ghế.
Khánh vừa đi ra ngoài vứt rác xong, cậu ta đi vào lớp ngồi xuống chỗ quay qua cảm thán Tuấn Anh:
“Mà này, thằng Đăng lấy đâu ra tiền mà mua nhiều thế. Tao đoán chắc là nó mua ở quán gần nhà nó, mà quán đấy đắt vãi ra, 20 nghìn một cốc tính ra 40 cốc thì cũng phải là 800 nghìn. Đùa đâu mà, chơi lớn vãi”
“Nhà nó thiếu gì tiền, với lại 800 nghìn cũng chưa phải là đắt” Tuấn Anh đang bấm điện thoại, cậu đang nhắn tin với Nguyễn Quốc Bảo xem nó bao giờ mới lên được nhà cậu, cậu đáp lại qua loa một câu. Vô tình làm sao câu này lại làm cho Khánh sốc.
800.000 mà không đắt? Đúng là bọn nhà giàu? Tiền đối với chúng nó chỉ là giấy.
“Này Khánh, sau hôm tổng kết thằng bạn thân tao lên”
“Nguyễn Quốc Bảo sao?”
Khánh có từng nghe Tuấn Anh kể về người bạn này. Cũng đẹp trai, học giỏi mỗi tội tình duyên lật đật, mười mối tình trong đó có sáu mối bị đổ bể là tại thằng bạn thân.
Thật là khổ sở.