Tình Yêu Đầu Tiên

Chương 3: Một Ngày




Một ngày mới lại đến, vì ba ngày nữa mới vào học nên là cả hai đứa vẫn ở nhà. Hiện tại thì Tuấn Anh và Hà Anh đang ngồi cùng nhau trên sofa bàn bạc, phân chia công việc.

“Đây, cậu xem có hợp lý không?” Hà Anh giơ tờ giấy mình vừa viết cho Tuấn Anh xem.

Hoàng Tuấn Anh nhận lấy chăm chú nhìn rồi phán một câu:

“Chữ cậu xấu quá”

Hà Anh cọc:

“Mặc kệ tôi”

Tuấn Anh không muốn trêu cô thêm nữa nên cũng tập trung xem. Cô nàng này khá biết phân công việc, không hề để ai chịu thiệt luôn nhưng mà Tuấn Anh vẫn nhiệt tình góp ý.

“Mà này, tôi với cậu phân chia buổi nấu ăn nhé? Theo tôi thấy tôi cũng nên tự nấu một bữa, chứ lại phụ thuộc vào cậu quá cũng không được”

“Cậu muốn chị đây dạy nấu ăn thì nói toẹt ra đi, màu mè làm cái gì?” Hà Anh buồn cười. Vừa nói cô vừa nhận tờ giấy trên tay cậu: “Thế này đi, cậu cùng tôi nấu ăn trong lúc ấy tôi khác dạy cậu. Đương nhiên nếu theo ý cậu thì cậu phụ trách bữa trưa, bây giờ tôi vẫn sẽ nấu cùng cậu đến khi mà cậu nấu ok rồi thì thôi. Cậu đồng ý với tôi không?”

Tuấn Anh nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý, cậu lại nhìn cô đang viết thêm cái gì đó vào một tờ giấy được trang trí khá bắt mắt, vì không hiểu cô đang viết cái gì nên cậu hỏi:

“Cậu đang viết gì đấy?”

Hà Anh không trả lời mà hỏi lại cậu:

“Tuấn Anh cậu dị ứng những gì? Và không thích ăn gì nhất”

Tuấn Anh xoa cằm cố nhớ lại xem là những cái gì, vừa nghĩ vừa nói:

“Mấy món đắng đặc biệt là mướp đắng, mấy món quá cay là tôi không thích. Còn dị ứng thì tôi dị ứng với ớt ngọt, mấy món tái, cua, thịt vịt, nấm sò”

Cô cẩn thận ghi chép lại, khi nghe cậu nói cậu dị ứng với thịt vịt cô ngước lên nhìn cậu rồi nói:

“Cậu giống tôi, tôi cũng dị ứng với thịt vịt”

Tuấn Anh ngạc nhiên:

“Vậy sao?”

Hà Anh gật đầu rồi lại cúi xuống tiếp tục viết, vừa viết vừa nói:

“Tôi phát hiện ra là tôi với cậu có nhiều điểm giống nhau ghê luôn á. Trùng hợp đến mức nhiều khi tôi ảo tưởng rằng chúng ta sinh ra là giành cho nhau” nói xong cô cười nhạt. Nhiều khi ảo tưởng quá cũng không tốt, nhìn cậu ấy xem, một người có đầy đủ tinh hoa của đất trời hội tụ, cô chỉ là một đứa binh thường không hề xứng với cậu.

Tuấn Anh bất ngờ nhìn cô rồi cậu cũng cười nhưng không hề phản bác hay tỏ ra không đồng tình, dường như cậu cũng đồng ý với điều này.

Cảm thấy không khí không đúng lắm Tuấn Anh bèn phá bỏ không khí bằng cách hỏi cô:

“Thế còn cậu thì sao? Cậu không thích ăn gì? Dị ứng những món nào?”

“Tôi á?” Hà Anh ngạc nhiên rồi đáp: “Tôi cũng giống cậu không thích ăn mấy món đắng, mấy cái quá cay hay quá mặn. Ngoài dị ứng thịt vịt ra tôi cũng bị dị ứng với các loại đậu đỗ”

“Đỗ nào cũng dị ứng à?”

“Không có. Đỗ giá, đậu đũa, đậu nành là có thể ăn được” Cô đáp

Tuấn Anh buồn cười vì kiểu dị ứng của cô nên chọc:

“Đây là kiểu kén cá chọn canh à?”

“Ai biết. Cơ thể tôi nó quyết định cả mà” Hà Anh quay lại tiếp tục với tờ giấy.

Tuấn Anh nhìn tờ giấy trên tay cô rồi cậu cũng ngó qua xem cô viết. Hà Anh đang cố gắng note ra tờ giấy nhỏ từng hàng một để phân biệt ai với ai, khi viết xong thấy còn trống giấy nàng nhà ta còn tiện tay vẽ mấy hình bông hoa với trái tim để trang trí, cậu hết nói nổi luôn:

“Nàng ơi, trang trí làm gì cậu tính dán nó ở đâu?”

“Ngay cửa vào bếp á, để khi vào bếp nhìn vào còn nhớ, tôi não cá lắm bạn ơi” Hà Anh ngại ngùng cười khì khì nói.

Hà Anh là có ám ảnh rất lớn với việc trang trí, khi viết xong một cái gì đó cô không kiềm chế được việc mà phải vẽ một hình trang trí cho bắt mắt. Người khác nhìn vào những hình vẽ của cô đều khen cô vẽ đẹp, trang trí rất sinh động và cô cũng rất thích việc đó.

Tuấn Anh không kiềm chế được mà gõ đầu cô, Hà Anh ôm lấy đầu bất mãn cô phồng má lên đạp cậu một cái vào chân.

“Làm gì đấy?”

Cậu đáp lại một câu rất ngang ngược:

“Tôi thích”

___

Vào buổi tối, sau khi ăn cơm xong dọn dẹp xong xuôi, cả hai đứa ngồi ngoài phòng khách làm việc riêng của mình. Hà Anh thì ngồi đọc sách, Tuấn Anh thì lướt tik tok.

Những năm gần đây tik tok đã xâm chiếm trên khắp các mặt trận, có mười người thì có chín người có tik tok. Ăn lướt tik tok, ngủ lướt tik tok thậm trí đi wc cũng lướt tik tok. Tuấn Anh thì chưa đến mức nghiện nhưng cậu cũng có xem, mấy năm trước thấy bọn bạn cùng lớp mỗi khi lên lớp hết “học tiếng mèo kêu” rồi lại “tchu tcha tcha” rồi đủ trò nữa, lúc ấy Tuấn Anh khá có định kiến về cái ứng dụng này vì con em họ của Tuấn Anh cũng chơi tik tok cậu có cùng nó xem một lúc và thấy “sao nó ung thư quá vậy?”. Đầu năm nay Tik Tok nổi lên với biết bao nhiêu nội dung mới, cậu xem trên facebook thấy cũng hay hay nên tải thử và chơi đến giờ luôn.

Rồi cậu để ý đến Hà Anh, cô nàng này là cô nàng kì lạ nhất mà Tuấn Anh biết. bình thường con gái rất thích chụp ảnh đăng story facebook, intasgram các thứ thế nhưng nàng này thì lại khác, Tuấn Anh đã hỏi cô tại sao cô lại không thích làm mấy cái đó, cô nói là mất thời gian thay vì thế cô thường có xu hướng lên facebook đọc truyện hơn là đi like hay bình luận lung tung. Hiện giờ không ngoại lệ, cô nàng này đang đọc truyện (dù là sách hay là truyện thì nó vẫn là sách).

Từ lúc ở chung với Hà Anh cậu rất thích nói chuyện với cô, thấy cô im lặng cậu cứ thấy nó thế nào ý không được quen lắm, thế nên phải nói chuyện với cô nó mới bớt đi cái cảm giác nhộn nhạo ấy. Tuấn Anh bèn gợi chuyện:

“Này, Dương Hà Anh”



“?” Hà Anh ngước mắt lên nhìn cậu.

“Mai đi chợ không?” cậu hỏi.

“Cậu cần mua gì à?” cô nhìn cậu hỏi.

Tuấn Anh gật đầu đáp:

“Mua thêm đồ để lấp tủ lạnh, đồ trong tủ lạnh cũng gần hết rồi với lại cậu đã mua đồ dùng học tập chưa?”

Hà Anh ngơ ngác một hồi rồi à lên:

“Tôi chưa mua, sách còn chưa có đủ nữa đúng là đãng trí mà”

“Tôi vừa xem trên zalo nhóm lớp rồi, đầu tuần sau vào học vẫn còn thời gian để chuần bị”

Hà Anh gập quyển sách lại đặt lên bàn rồi sau đó cô lấy một miếng bánh Nabati phô mai lên và cắn một miếng, cả người ngả ra sofa đôi mắt hướng lên nhìn trần nhà và không nói gì cả. Tuấn Anh thì nhìn cô và cũng không nói gì.

Đột nhiên Hà Anh ngồi dậy cô đẩy cái gói bánh trên bàn ra phía cậu nói:

“Cậu ăn đi, đừng ngại gì cả”

Tuấn Anh còn lâu mới ngại. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu không từ chối mà lấy một cái ăn, cái hương vị ngọt gắt này là sao chứ? Cắn miếng đầu thấy khá ngon rồi đến miếng thứ hai rồi thứ ba lại thấy ngọt quá.

“Hay là tôi với cậu mua vở ngoài mà viết, mua mấy quyển có độ dày vừa đủ để không phải thay vở nhiều. Mấy môn phải viết nhiều như Toán, Văn, Anh thì phải đầu tư đấy” Tuấn Anh nói.

“Vở trường có mà việc gì phải tốn tiền mua vở ngoài”

“Một năm cậu đầu tư cho Toán Văn Anh bao nhiêu quyển vở”

“À thì? Toán 4 quyển, hai quyển viết bài trên lớp đại số và hình học, hai quyển bài tập cho môn đó. Văn 2 quyển, một viết một soạn. Tiếng Anh tôi mất hai quyển một viết một ghi từ vựng. Chưa kể đến thay vở thì tôi đầu tư cho ba môn này cũng phải hơn chục quyển”

Tuấn Anh chán không buồn nói, Hà Anh lại kể tiếp:

“Chưa kể đến Vật Lý, Hóa, Lịch sử tôi mất tận 2 quyển cho mỗi môn đây là những môn tôi hay phải thay vở nhất( ngoài Toán Văn Anh)”

Tuấn Anh chỉ muốn gõ cho cô một cái cho bõ ghét thế nhưng cậu lại không làm thế.

“Thế nên mới bảo cậu nên mua vở ngoài, từ lúc học cấp hai vở trường của tôi chỉ để tôi viết những môn không quan trọng và rất ít phải thay vở, như vậy những môn quan trọng chỉ gói gọn trong một quyển mỗi khi muốn xem lại kiến thức cũ chỉ cần lật lại là xong”

“Tôi hiểu ý của cậu, nhưng mà tôi hơi sợ bị nổi bật quá ý” Hà Anh hơi bẽn rẽn nói.

Ồ. Cậu hiểu rồi.

Tuấn Anh khẽ lắc đầu:

“Không có đâu”

[…]

Hôm sau, Hoàng Tuấn Anh bê từ ngoài về một cái hộp lớn. Hà Anh vừa từ trong bếp đi ra cô nhìn thấy Hoàng Tuấn Anh đang lấy con dao rọc lớp băng dính trên cái hộp, cô đi tới hỏi cậu:

“Cái gì đây?”

“Vở ghi. Cậu lấy mấy quyển đi tôi thấy là tôi cũng không dùng hết được đống này” Tuấn Anh mở cái hộp ra rồi lấy ra một tập 10 quyển đưa cho cô.

Hà Anh nhìn cậu mà không biết phải nói gì, Tuấn Anh không để ý đến cô. Cậu cứ lôi mấy đồ dùng trong thùng ra, hết vở ghi chép rồi lại bút viết các kiểu, nhìn vậy thì chắc Tuấn Anh cũng không phải đi mua thêm đồ dùng học tập làm gì dùng đến năm sau khéo còn không hết. Cô đi lại vào bếp rồi không quên nói với cậu:

“Mà nè, chiều nay bọn mình đi mua đồ nhá? Tôi lười với cái việc đi chợ nhiều lắm”

Tuấn Anh nghe vậy cũng chỉ “Ừ” nhưng vẫn tiếp tục tập trung vào đống đồ của mình.

[…]

Vào buổi chiều ngày hôm đó cả hai đứa cùng đi chợ, Tuấn Anh đèo Hà Anh trên con xe điện mới cứng của mình cả hai cùng lượn vòng khắp trốn mặc dù là Hà Anh có biết đường nhưng Hoàng Tuấn Anh vẫn cứ lượn đi lượn lại, Hà Anh mặc dù rất cay cú nhưng lại không biết phải làm thế nào bởi vì sinh mạng bé bỏng của cô đang được quyết định bởi tên khốn này. Phải nhịn phải nhịn, không được nổi giận.

“Cậu tính lượn lờ đến khi nào nữa thế? Gần tối rồi đó”

Hà Anh ngồi sau xe cậu, cô chán nản lên tiếng. Đã đi cả chiều nhưng vẫn chưa mua được cái gì cả, chẳng hiểu sao Tuấn Anh lại muốn đi lượn xe không muốn đi mua sắm chút nào, Hà Anh chán đến mức lười nói. Mặc dù người cầm lái là Tuấn Anh nhưng mà trông cậu còn có vẻ muốn lướt thêm mấy vòng nữa. Tuấn Anh phấn khích đến mức cậu cười khanh khách rất vui vẻ, cậu liếc qua chỗ cô một cái vừa cười vừa nói:

“Lúc nữa vào Vin* đi, nếu thiếu gì thì mai đi cũng được mà đằng nào mai cũng là ngày chợ, cậu vội cái gì” (*Vinmart)

Cậu nói vậy cô cũng không còn gì để phản bác nữa. Thôi kệ, thế cũng được.

Nói xong cậu táp vào quán nước lề đường khiến cho Hà Anh khó hiểu, vừa dừng xe xuống cô hỏi:

“Dừng đây chi vậy?”

“Ngồi nghỉ một tí đã rồi đi mua đồ sau, lượn xe từ nãy đến giờ tôi mệt lắm rồi” Tuấn Anh đáp. Vừa nói cậu vừa cởi cái áo dài tay ra cho bớt nóng, xong rồi đi tới cái ghế ngay đó và ngồi xuống.

“Cậu mà cũng biết mệt à?” Hà Anh châm biếm nhìn cậu.

Giọng nói quýnh lên nghe rất chanh chua, Tuấn Anh nghe xong thấy hơi khó chịu nhăn mặt hỏi:

“Ý gì?”

Hà Anh dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội đáp:



“Đâu có!”

Tôi còn tưởng cậu tính lượn lờ đến tối cũng không biết mệt cơ đấy. Hà Anh chỉ nghĩ trong lòng rồi cô cũng đi tới ngồi chung với cậu.

Cả hai người cùng ngồi với nhau nói chuyện một hồi thì có một cậu con trai đi tới hỏi:

“Hai bạn dùng gì ạ?”

Nghe thế cả hai đứa ngớ người ra là mải nói chuyện quá nên chưa gọi gì cả, Tuấn Anh nhìn qua cậu bạn đó vội nói:

“À, cho bọn mình xin lỗi. Bạn lấy cho mình 1 cốc trà đá là được” nói xong cậu nhìn Hà Anh “Cậu thì sao?”

“Lấy mình nước lọc thôi ạ” Cô đáp.

Cậu con trai kia ghi lại rồi hỏi lại cả hai:

“Hai bạn có cần ăn kèm thêm gì không ạ?”

Tuấn Anh cười một cái không thể thương mại hơn đáp:

“Không cần đâu, bọn mình uống nước xong lập tức đi ngay”

Cậu kia gật gù rồi đi vào trong.

Sau khi cậu phục vụ vừa đi thì Tuấn Anh chống tay lên cằm nhìn cô. Cái gương mặt đẹp trai chết người đó làm cho Hà Anh thoáng chốc điêu đứng, không biết cậu ta bỏ khẩu trang ra lúc nào nhưng mà mỗi khi nhìn cậu cô đều không kiềm chế được muốn ngắm nhìn cậu thật lâu. Ôi mẹ ơi! Đẹp trai! Đẹp trai vãi linh hồn!

Hoàng Tuấn Anh vốn dĩ đang muốn trêu cô thế mà khi nhìn thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm với cặp mắt rất biến thái, cậu buồn cười hỏi:

“Sao vậy? Đẹp quá à? Sao cứ nhìn hoài vậy?”

Giọng của trai thủ đô luôn là cái gì đó nghe rất cuốn, trầm trầm ấm ấm có chút ngọt ngọt nghe nó êm cái gì đâu, mỗi lần nghe là nghiện. Mà người nói càng gây nghiện hơn nữa: Cái giọng mê li, nụ cười đẹp điên…chậc… hết nước chấm.

Trai đẹp không đáng sợ, đáng sợ là khi người ta biết là mình đẹp và vận dụng hết một trăm phần trăm cái đẹp của bản thân để xử lý trong mọi tình huống. Hoàng Tuấn Anh cũng nằm trong số đó.

Hà Anh cũng không giấu diếm gì mà thừa nhận:

“Cậu biết đó, đến cậu còn không chịu được nhan sắc của bản thân mình, nói gì đến một đứa con gái như tôi. Cậu mà là người yêu tôi tôi sẽ lập tức lao vào vồ vập cậu ngay” Nói đến đây Hà Anh tủm tỉm cười, Hoàng Tuấn Anh thoáng xấu hổ nhưng cậu vẫn cố tỏ ra là mình ổn cậu cũng cười rồi buông ra một câu sặc mùi thính:

“Có giỏi thì cứ lao vào đây, tôi không phản kháng đâu, cậu làm gì thì làm”

Vừa nói xong Hoàng Tuấn Anh dang tay ra ý để xem cô có lao vào mình không, ai ngờ Hà Anh chỉ nhìn cậu với cặp mắt phán xét. Cô bĩu môi:

“Ai đó từng nói chưa từng có người yêu, tán gái nghệ thế này, bốc phét rồi”

Tuấn Anh thản nhiên đáp:

“Tôi phải cảm ơn trình độ tán gái của bố tôi rồi”

Cũng nhờ việc ngày nào cũng nghe bố mẹ tán tỉnh nhau mệt tai, đến giờ cậu mới được thẩm thấu một tí kiến thức.

Hà Anh: “À”

Một lúc sau, nước cũng có cả hai đứa cảm ơn cậu bạn phục vụ. Rồi đột nhiên cậu trai đó reo lên:

“Thảo nào tớ thấy hai bạn quen quen, hóa ra hai bạn là học sinh mới lớp tớ”

Cả hai đứa không hiểu gì quay qua nhìn cậu ta, Tuấn Anh hỏi:

“Là sao? Bọn tôi đâu có biết cậu”

Cậu con trai đó bất lực “ài” một tiếng rồi ngồi xuống cái ghế bên đó giải thích:

“Thì đúng rồi, các cậu mới chuyển đến chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau cơ mà. Tớ ngồi ở dãy bên hai cậu đó, nên quen dần đi. À mà giới thiệu một chút, tớ tên là Khánh”

Nói xong cậu ta cũng cười hì hì muốn bắt tay với Tuấn Anh và Hà Anh.

Tuấn Anh lịch sự bắt tay lại rồi cũng đáp:

“Tôi tên Tuấn Anh”

“Mình là Hà Anh” Hà Anh cũng đáp.

Khánh cười cười xua tay nói:

“Hai cậu khỏi giới thiệu tớ cũng biết mà, hôm nhận lớp tớ có nghe thấy rồi”

Rồi cả ba ngồi nói chuyện với nhau một hồi thì Tuấn Anh và Hà Anh phải về.

[…]

“Các cậu biết không cái hôm đó tớ cảm tưởng là cái lưỡi của Hoàng Tuấn Anh không hề có xương luôn, u là trời! dẻo miệng lắm luôn. Cậu ấy nói như thế làm cho tớ chỉ muốn lao vào ôm cậu ấy ngay thôi. Nhưng mà hãy tỏ ra là một mỹ nữ lạnh lùng an tĩnh, cẩn thận không bị đánh giá đóa //-//”

***Điều bí mật của Yangying***

“Ey nàng ơi, lúc ấy anh mà như bây giờ thì đâu cần em phải suy nghĩ, anh sẽ là người ôm em trước thôi”

***Lời thú nhận của Anh Bột***.