Tình Yêu Đầu Tiên

Chương 20: Đừng Bao Giờ Kiếm Chuyện Với Tao




Hoá ra là Tổ 1 lớp 11B1 trường A tổ chức ăn uống nhà Linh để mừng năm mới, do hơi chán nên đã lượn vào chỗ núi đá, nơi Hà Anh hay đi trâu để chơi và check-in sống ảo. Tuy chỉ là một chỗ rừng rú hoang sơ nhưng thật sự là lâu lâu có rất nhiều học sinh, hay khách tham quan đi vào đây chơi, ở gần chỗ này có một vườn hoa rất rộng hoa cũng rất đẹp, chụp ảnh sống ảo hết ý.

“Hà Anh này, học ở ngoài đó ổn không?” Minh Hiền cô bạn lùn lùn cute ( là người đã vui vẻ vẫy chào Hà Anh đến đây đấy) nắm lấy tay của Hà Anh hỏi.

“Ừ, ổn mà có làm sao đâu” Hà Anh cười khì với cô bạn.

Mấy đứa con gái (trừ cái Trang) cứ vây lại chỗ cô hỏi này hỏi kia, cô cũng thoải mái đáp lại có khi nở nụ cười thoải mái và đáp lại nhiệt tình.

“Mà, mày chơi với Lê Huyền My à” bạn nữ tên Hồng đột nhiên hỏi cô.

Hà Anh hơi ngạc nhiên vì từ lúc chuyển trường, cô cũng chẳng liên lạc với ai ở trường cũ nữa. Facebook cô cũng không đăng tin thậm chí là rất ít khi cô vào Facebook, cô chỉ để nhắn tin với đọc truyện thôi. Sao nó biết nhỉ? Sau Lần bị mất ních kia Hà Anh lập một ních khác và cũng không kết bạn với ai ở lớp cũ nữa, cô chỉ gửi Facebook của cô cho Linh và mấy đứa cô thân năm cấp hai thôi.

“Sao mày biết?”

“À tao thấy hôm 20 tháng 10 đứa đấy đăng story có mày nên hơi tò mò thôi, vì đứa đấy lớp B1, Mày cũng học lớp B1 à?” Hồng nhìn ra được sự khó hiểu của Hà Anh nên nói lại luôn.

“Ừ” Hà Anh đáp lại.

“Thế thì ngon” Hồng hơi giật mình khi nghe được cô bạn thốt lên một cách vui vẻ, cô còn nghĩ Hà Anh bị đẩy vào lớp nào cơ hoá ra là lớp chọn.

“Có gì mà phải hãnh diện chứ? Chắc là bét lớp chứ gì” Cái Trang đang đứng gần bọn con trai nói chuyện vô tình nghe được câu chuyện của bọn con gái nên đã vô duyên chen vào.

Tuấn Anh nghe vậy liền phì cười, cậu nhìn Trang rồi trào phúng nói:

“Khiến cho cậu thất vọng rồi, có một bạn cùng bàn như tôi cậu ấy xứng đáng nằm trong top 5, chắc do là cậu ấy có chút sai sót nên mới đáng tiếc nằm trong top 10. Điểm trung bình học kì của cậu ấy gần 9 phẩy, nhiều đứa trong lớp còn phải phục cậu ấy”

Mọi người nghe xong rất bất ngờ, Trang thì mặt tái mét.

Hà Anh nhíu mày nhìn Trang cũng chẳng buồn đáp lại. Hồng hơi quạo khi nghe nó nói, cái con này không biết nể mặt các bạn ở đây à? Cứ vô tư nói vớ vẩn.

Hà Anh chán nản thở dài não nề. À! Hình như cô đã phá hủy cuộc dạo chơi vui vẻ của họ thì phải? Cô nên đi rồi, vì có đứa ngứa mắt cô. Hà Anh phải nhanh chóng chuồn thôi, nghĩ xong cô liền viện ra cái lí do hết sức hợp lý.

“Trâu của tôi đi rồi thế nên tôi đi trước đây. Mọi người đi chơi vui vẻ nha. Tuấn Anh cậu cứ ở đây nói chuyện với đám của Mạnh nhé, tôi ở đằng kia có gì cứ tìm tôi”

“Này...” Tuấn Anh ngạc nhiên gọi cô lại định nói gì đó nhưng chưa kịp nói xong đã bị giọng nói khác cắt ngang.

“Mày sợ tao à mà phải bỏ chạy?”

Đúng rồi là giọng của cái Trang, giọng điệu vô cùng diễu cợt pha chút coi thường.

“Đủ rồi!!! Mày bị điên à Trang? Đây là chuyến đi chơi của cả tổ đấy, sao mày lại phá hỏng không khí vui vẻ thế hả? Hà Anh đã không muốn kiếm chuyện với mày rồi sao mày vẫn muốn kiếm chuyện với nó. Mày đéo muốn nói chuyện với nó thì mày ra chỗ khác” đây là giọng của Nhật Minh, là bạn cùng bàn lúc học kì 2 của cô. Cậu ta nhịn từ nãy, thật ra là từ khá lâu rồi tính tình của cái đứa này thật sự là cậu ta không chấp nhận được.

Tuấn Anh nhìn mọi người xung quanh đều nhìn cái cô bạn tên Trang kia ánh mắt rất chán ngán, một số bạn đã tức giận. Quả nhiên là chỉ mình cậu là không biết gì cả, Tuấn Anh cảm thấy mình như là người tối cổ vậy nên ngoan ngoãn im lặng theo dõi tình hình.

Trang sững sờ nhìn Nhật Minh đang dùng con mắt căm phẫn nhìn mình mà cảm thấy ấm ức nó bất mãn nói nhưng không kịp nói gì thì Hoàng Huy tổ trưởng liền cắt ngang:



“Mày đủ rồi đấy, đừng làm hỏng không khí vui vẻ nữa. Hà Anh không muốn so đo với mày, nên mày phải biết điều một chút, Bạn Hà Anh nhìn vào lại đánh giá không hay.”

Lời con trai nói luôn là cái gì đó khiến cho con gái không thể cất lời. Đa phần mấy việc kiểu nói ra sự thật trong lòng của một đứa con gái này cho một đứa con gái khác, khi con trai nói ra sẽ bớt gây ra xung đột hơn là giữa hai đứa con gái nói với nhau, cũng có thể sẽ bớt gây mất lòng nhau hơn.

Nếu như Nhật Minh và Hoàng Huy không lên tiếng mà để cho Linh với Hồng nói thì chắc chắn chúng nó sẽ chửi nhau nặng hơn là cạnh mặt nhau, đây là điều Hà Anh không muốn sảy ra nhất.

“Hình như tao chưa từng nói với ai chuyện này thì phải. Chính vì tao thừa biết mày lợi dụng tao, tao mới né tránh mày” Hà Anh dừng bước từ lúc Trang gọi, cô không đi nữa mà mà quay lại tiến đến chỗ nó khi cô tiến đến nó lại lùi lại, thế là cô dừng bước đứng cạnh Linh cười nhạt:

“xem ai muốn bỏ chạy kìa?”

“Mày... mày nên tránh xa tao ra nhìn thấy mày tao lại thấy ghê tởm” Trang lùi lại giọng lắp bắp.

Mọi người trong tổ chẳng ai bênh gì Trang cả, trước đây họ cũng không quá thích Hà Anh vì cô bạn này rất trầm tính, không hay thậm gia vào những cuộc vui của tổ. Dù là như vậy thì đâu đến mức bị ghét bỏ như thế, họ cũng rất thương cô vì cô chẳng làm gì sai cả.

Mọi người đã từng khuyên Hà Anh mau đi nói với cô chủ nhiệm đi, nhưng Hà Anh lại lắc đầu cô nói: “Tôi sắp chuyển trường rồi, không cần thiết đâu”

Tuấn Anh nhíu mày khi nghe câu này cậu cảm thấy bực mình với cái cô bạn này rồi nha.

“Tao làm gì ghê tởm?” nụ cười trên môi Hà Anh vụt tắt thay vào đó là biểu cảm lạnh lùng ánh mắt lạnh đi chỉ muốn đóng băng người trước mặt “Chính mày đã chán ghét tao từ trước, mày nói láo vụ khống tao lợi dụng mày. Mày cùng với nhóm của cái Dương chụm đầu vào nhau lăng mạ tao, tao còn chưa nói gì đâu. Tao còn lo chúng mày sẽ bị cô Tâm nhắc nhở nên không nói ra với cô, giờ mày còn muốn gì đây?”

Hà Anh nghiến răng đi nhanh tới nắm lấy cổ áo của Trang, để nó đối diện với cô. Nó vẫn một mực né tránh, Hà Anh khinh miệt bỏ tay ra khỏi cổ áo nó rồi gằn giọng:

“Mày đừng bao giờ kiếm chuyện với tao, cũng đừng để tao nhìn thấy mặt mày”

Trước khi đi cô vẫn lịch sự xin lỗi mọi người sau đó mới đi hẳn.

Chuyện của một năm trước đến đây coi như là kết thúc, cô không muốn mình phải liên quan đến cái lớp đó nữa.

Hoàng Tuấn Anh nhìn theo bóng lưng của cô rồi cũng đi theo, cậu thờ ơ nhìn mấy người đứng sau rồi nói:

“Cô ấy quen mấy người đúng là khốn nạn thật”

Nhật Minh vội giải thích:

“Không phải thế đâu..” chưa kịp nói xong Tuấn Anh lắc đầu rồi quay đi.

__

Nhìn thấy cô đang ngồi một mình, cậu lặng lẽ đi đến đứng cạnh cô, đưa bàn tay lạnh buốt vào cổ cô cất tiếng gọi:

“Này”

Á! Hà Anh giật nảy lên. Gió mùa đông mới thổi đến hôm kia, nhiệt độ bây giờ rất lạnh cô phải mặc cái áo khoác đeo thêm khăn quàng mà vẫn không đủ ấm. Lạnh thế này mà tên đáng ghét kia lại thò tay vào cổ của cô nữa chứ.

“Anh bột” Cô dùng giọng rất không vui nói sau đó gạt tay Tuấn Anh ra. Rồi thò tay vào túi áo ném cho cậu cái miếng giữ nhiệt.

Tuấn Anh nhận lấy cậu cười khì ngồi xuống cạnh cô cùng cô nghe nhạc. Cậu muốn hỏi cô về chuyện vừa rồi, nhưng thôi ngay cả cậu cũng không muốn nhắc đến cái đứa kia.



“Sao cậu lại về đây?” Cô hỏi

“Tôi không thích ở cùng người lạ” cậu đáp lại chỉ là không có cô thì cậu cũng chẳng buồn ở đấy với những đứa vừa khác trường vừa không quen biết.

“...” Hà Anh im lặng. Với Tuấn Anh họ là người lạ, ngay cả cô cũng thấy vậy.

“Xem hài không? Trâu đang ăn ngoan thế này mà, tâm trạng không vui nên đi xem hài cho tâm trạng vui vẻ thoải mái hơn” Tuấn Anh nhìn cô im lặng trầm ngâm thế kia liền thấy khó chịu, cậu thầm chửi 'con nhỏ khốn khiếp kia' rồi lập tức nghĩ ra việc có thể giúp cô vui hơn cũng là việc cậu hay làm là XEM PHIM HÀI.

“Nhưng tôi không có 4G” Hà Anh nhìn điện thoại của mình rồi nhìn cậu lắc đầu, nói chung là cô đồng ý với việc này xem gì đó hài hước sẽ vui hơn.

“Tôi có”

Ở chỗ vừa rồi...

“Haiz muốn chụp ảnh nhóm mà lại...” Hồng chán nản nhìn điện thoại rồi tiếc nuối nói “tại mày đấy Trang, sau này gặp nó thì mặt mũi đâu mà đối diện”

“Tao đéo quan tâm” cái Trang vẫn không biết nhận sai.

“Cậu bạn đẹp trai đó thân với Hà Anh nhỉ? Nó vừa đi cái cậu ta cũng đi luôn” Linh khá buồn cười khi nghĩ đến Tuấn Anh rồi cô nàng thở dài não nề “Cuối cùng vẫn không moi được Facebook”

“Thì ở cùng nhà với nhau mà, như vậy cũng dễ hiểu thôi” Mạnh nhún vai nói.

“Cái gì? Cùng nhà với nhau á?” Cả đám sửng sốt đồng thanh.

“Thấy bọn lớp đấy nói thế mà. Còn chuyện này nha, chúng mày còn nhớ thằng nhất toàn khối 11 ở trường Sơn Dương không?”

“Có” cả đám đồng thanh, Cô Hương nói rồi mà được 9,7 lận, kinh vãi nồi. Chỉ tiếc là không biết ai thôi.

“Là cậu ta đấy” Mạnh nói.

Á đù!!! Vãi chưởng luôn. Thảo cậu ta nói, có cậu ta là bạn cùng bàn Hà Anh nên nằm trong top 5 chứ không phải top 10. Hà Anh trước đây đã rất giỏi rồi, đến bây giờ có một bạn cùng bàn như thế nữa thì đúng là không phải”ĐẬU VỪA DANG”

___

“Chị Hà Anh ơi!!!!!” Là cái giọng chí choé của Dương Quang Thắng.

Thắng vào đây cùng Mẹ, ở lán hơi chán nên cậu đã đi tìm Hà Anh, cái quả giọng của con chích chòe đòi ăn kia không nhầm vào đâu được.

“Thằng kia vào đây làm gì nhỉ?” Hà Anh đang cùng Tuấn Anh xem hài, nghe được giọng của thằng em cô liền rời mắt khỏi điện thoại của Tuấn Anh mà ngẩng đầu lên tìm nó.

“Hả?” Tuấn Anh cũng ngước lên nhìn.

“A!! Đại ca với chị hai sao lại hẹn hò ở đây?” Thắng chạy đến nơi nhìn thấy có thêm Tuấn Anh nữa thì đầu óc liền nảy số.

“Hẹn hò cái cờ” cả cô và cậu đồng thanh.